Ngày hôm sau, lúc Cố Trầm Chu đi thăm Hạ Hải Lâu thì thời gian không còn sớm nhưng cũng không muộn, vừa đúng chín giờ như đã nói với Vệ Tường Cẩm ngày hôm qua.
Nhưng ngoài dự đoán chính làvào thời điểm không sớm không muộn này, trong phòng bệnh ngoại trừ Hạ Hải Lâu ra lại có thêm một người đang ngồi.
Bất chợt thấy người ngồi ở bên cạnh giường bệnh, Cố Trầm Chu thật sự có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không quên lễ phép:
“Bác Hạ, chào bác.”
Anh đang nghĩ sao bên ngoài không thấy nhân viên canh gác, chỉ thấy một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi bên cạnh giường, thái dương có mấy sợi bạc đan xen. Gương mặt cương nghị của ông ta lạnh lùng sắc bén, đôi mắt sáng rực không chút dao động nhưng nếp nhăn tầng tầng lớp lớp nơi khóe mắt khiến ông ta nhìn qua già hơn tuổi thực rất nhiều – cho dù thực sự ông ta mới chỉ hơn năm mươi tuổi:
“Người ở bên dưới nói với tôi là cậu đến đây, đến gặp Hạ Hải Lâu?”
“Vâng, bác Hạ.”
Cố Trầm Chu nói ngắn gọn cũng không nhiều thêm lời nào – Hạ Nam Sơn không có hậu đại trực hệ, ngay cả đứa cháu trai bên ngoại Hạ Hải Lâu cũng mới đến kinh thành vào ba năm trước sau khi anh rời đi. Không có giao tình đời thứ ba làm cầu nối, Cố Trầm Chu giống như những người khác phần lớn thời gian chỉ nhìn thấy vị bô lão quyền cao chức trọng này ở trên TV, hiện tại đương nhiên là ít nói ít sai.
“Bình thường Hạ Hải Lâu luôn khá xúc động, ở cùng một chỗ với cậu tôi cũng yên tâm hơn chút.”
Hạ Nam Sơn nói.
“Lần này rất tốt, người trẻ tuổi vẫn nên làm chút việc nghiêm túc.”
Bình thường cho dù bị tám loại tin đồn thổi qua cũng bất động, nhưng khi Cố Trầm Chu nghe những lời này cũng á khẩu: Hạ Hải Lâu lúc trước đã quậy phá như thế nào mà Hạ Nam Sơn mới có thể đem chuyện đi cắm trại dã ngoại thành ‘làm việc nghiêm túc’? Anh nhìn lướt qua Hạ Hải Lâu nằm trên giường bệnh thì thấy đối phương vốn không đặt lực chú ý đến nơi này, vẫn đang chơi đùa với một con khỉ trụi lông bị dây xích trói chặt.
Thực ra Hạ Nam Sơn cũng không đặt lực chú ý lên Hạ Hải Lâu. Ông ta dặn dò những lời này giống như đang dặn dò nhiệm vụ xong liền chống dậy đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh.
Cố Trầm Chu tất nhiên không thể đứng ngây ra nhìn việc này, vội vàng bước lên đỡ đối phương:
“Bác trai, cháu đưa bác ra.”
Hạ Nam Sơn khoát tay ý bảo không cần:
“Hai người nói chuyện đi.”
Viên cảnh sát lúc này cũng đi từ ngoài vào quen thuộc đứng ở bên cạnh Hạ Nam Sơn rồi hộ tống vị bô lão này ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này Cố Trầm Chu mới chú ý đến Hạ Hải Lâu.
Một ngày không gặp, gương mặt Hạ Hải Lâu đã không còn vẻ bệnh tật nữa. Hắn mặc áo bệnh nhân màu xanh da trời nửa nằm nửa ngồi dựa lên gối, tủ và sô pha xung quanh bị đủ loại giỏ hoa quả chiếm hết, Cố Trầm Chu không thể không ngoại lệ đặt giỏ hoa quả của mình lên đó.
“Hạ thiếu gia đã thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Anh đi đến bên giường, ánh mắt cũng theo đó chuyển qua con khỉ màu hồng phấn cực kỳ bắt mắt đang bị Hạ Hải Lâu đùa mà nhảy nhót ở trong phòng.
… Đây chính là con khỉ bị Hạ Hải Lâu mang về kia đi.
Cố Trầm Chu không chắc chắn lắm nhìn con khỉ màu hồng phấn bị cạo hết lông trên người chỉ còn lại một nhúm lông hồng trên đỉnh đầu.
“Tốt đến không thể tốt hơn.”
Hạ Hải Lâuvân vê một quả nho bự trong tay vung vẩy trước mắt con khỉ. Cổ con khỉ màu hồng phấn kia bị dây thừng xích lại bên mép tủ, chỉ có thể vừa vặn nhảy lên tủ đầu giường chứ không thể đến gần giường thêm một bước. Ngón tay của Hạ Hải Lâu đặt ở khe giữa giường và tủ đầu giường, mỗi lần móng vuốt của con khỉ sắp với đến thì hắn lại hơi lùi về một chút, đợi đến lúc con khỉ nổi giận thu móng vuốt lại thì hắn lại đưa hoa quả về phía trước một chút… Vài lần như vậy con khỉ kia đã hận đến mức nghiến rắng, cuối cùng cũng mặc kệ hoa quả trong tay Hạ Hải Lâu mà trực tiếp giương nanh múa vuốt với người ở trên giường.
Hạ Hải Lâu lúc này ngược lại rất thỏa mãn, tùy tiện chọn một quả táo ném về phía đầu con khỉ rồi xoay người nhìn Cố Trầm Chu:
“Vẫn chưa cảm ơn sự chăm sóc của Cố thiếu gia hai ngày trước.”
“Cái này –“
Cố Trầm Chu tươi cười:
“Là tôi mời Hạ thiếu gia, cũng là tôi chuẩn bị hành trình và vật phẩm, cuối cùng còn khiến Hạ thiếu gia phải vào bệnh viện, cảm ơn gì đó hay là thôi đi.”
Khóe môi Hạ Hải Lâu nhướng lên một chút mang theo nét thờ ơ phong lưu:
“Yêu cầu của Cố thiếu gia với chính bản thân mình có phải là hơi cao không. Sau cuộc săn bắn hôm đó tôi vẫn nhớ những gì mình làm tiếp theo nhưng lại không quá rõ ràng…”
Hắn nhìn về phía Cố Trầm Chu.
“Hạ thiếu gia không nhớ rõ?”
Cố Trầm Chu nói.
“Cũng không làm gì cả, chỉ bắn hai phát súng và nhảy một bậc thang lớn.”
Hạ Hải Lâu giống như đang tự hỏi gì đó rồi không nói gì nữa.
Lần này đến thăm đối phương chủ yếu cũng là một loại thái độ về nghi thức, mục đích của Cố Trầm Chu đã đạt được rồi nên cũng không để ý thêm đến việc Hạ Hải Lâu suy nghĩ gì lúc này nữa:
“Nếu Hạ thiếu gia không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước.”
“Cố thiếu gia đi thong thả.”
Hạ Hải Lâu nói.
Cố Trầm Chu gật đầu xoay người đi ra phía ngoài, lúc bước ra khỏi cửa thì va phải một y tá trẻ đang vội vàng chạy vào!
Tấm thảm hút hết tiếng bước chân, chỗ rẽ cuối vách tường che khuất bóng người, Cố Trầm Chu đợi đến khi cái khay mà y tá kia bưng đến đụng vào ngực mình mới nghiêng người sang.
“Ối!”
Tiếng hô bất ngờ cùng với tiếng khay rơi vang lên, mấy loại thuốc được bày sẵn ở phía trên cũng rơi hết xuống đất vì cú va chạm này.
“Không sao chứ?”
Cố Trầm Chu đưa tay nâng đối phương dậy. Y tá mặc đồ trắng này có vẻ như bị cú va bất ngờ này dọa sợ, cả cánh tay đều cứng lại.
“Không, không sao.”
Y tá vội vàng ngồi dậy nhặt thuốc rơi trên đất.
“Xin lỗi ngài.”
Cố Trầm Chu chỉ liếc mắt nhìn theo giọng nói một cái rồi nhìn về phía Hạ Hải Lâu gật đầu, sau đó bước qua y tác ngồi xổm ở cửa tiếp tục đi về phía trước.
Anh đi ra được một đoạn tiền đưa tay thò vào túi áo lục lọi một chút, là hai viên thuốc nho nhỏ màu trắng. Anh đặt trong lòng bàn tay nhìn một lúc, khóe môi nhếch lên, đợi đến khi đi ngang qua thùng rác liền thuận tay ném vào.
Vẫn trong phòng bệnh mà Hạ Hải Lâu đang nằm.
Y tá bưng thuốc đến đã đổi thuốc xong, hiện đang nơm nớp lo sợ đứng ở bên giường đổi bình truyền dịch cho Hạ Hải Lâu. Hạ Hải Lâu ngồi tựa vào giường bật TV lên xem, thứ hắn xem lại không phải tiết mục gì mà là video giám sát hành lang bên ngoài chính phòng bệnh của mình. Đoạn video giám sát này vô cùng ngắn, chỉ dài khoảng ba phút, bắt đầu từ lúc Cố Trầm Chu va vào người kia ở cửa phòng bệnh đến khi bóng dáng anh biến mất ở vị trí góc cầu thang.
Hạ Hải Lâu nhìn bóng dáng ném viên thuốc không chút do dự trong video một lúc, đứng dậy xuống giường đi về phía cửa sổ.
Y tá đang đưa mũi kim vào trong mạch máu của Hạ Hải Lâu lắp bắp kinh hãi:
“Hạ thiếu gia, từ từ đã, vẫn đang –“
Trả lời cô là hành động trực tiếp nhổ ống truyền dịch trên tay ra của Hạ Hải Lâu, hắn rút một điếu thuốc từ trong túi áo ra đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, Cố Trầm chu vừa đi ra khỏi tòa nhà, một phút trước vẫn nhàn nhã đi ra một khắc sau bước chân đã bất chợt nhanh hơn.
Ánh mắt Hạ Hải Lâu di chuyển theo bóng người ở bên dưới, thấy đối phương ôm chầm lấy một người ở đằng trước, mà người kia…
“Bất ngờ chứ?”
Vệ Tường Cẩm đứng trước tòa nhà của bệnh viện vọt đến trước mặt Cố Trầm Chucười lớn hai tiếng, anh ta đột nhiên có chút nghi hoặc nói:
“Bây giờ cũng mới chín giờ mười phút đi? Không phải đi thăm Hạ Hải Lâu hay sao mà cậu đi ra nhanh như vậy chứ?”
Người mới nói chuyện điện thoại ngày hôm qua mà hôm nay đã đứng ở trước mặt, tâm tình Cố Trầm Chu tốt hơn không ít:
“Cũng chỉ là xã giao thôi, chẳng lẽ mình thật sự phải nói chuyện trời đất với cậu ta chắc? Còn cậu sao lại đột nhiên trở về thế này?”
“Còn không phải hôm qua do cậu nói chuyện với mình hay sao?”
Vệ Tường Cẩm đáp.
“Đúng lúc trong đội có nhiệm vụ cần báo cáo nên mình tranh thủ đến đây.”
“Có thể ở lại bao lâu?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Vệ Tường Cẩm ngẫm nghĩ:
“Thực ra không được lâu lắm, chỉ là chuyện ký tên thôi. Mình đặc biệt tranh thủ đến đây cũng là muốn gặp nhau nói chuyện một chút, ngày mai sẽ đi.”
“Đi nào, cậu đã làm xong việc chưa?”
Cố Trầm Chu hỏi.
“Vừa đến đã chạy đi tìm cậu rồi.”
Vệ Tường Cẩm nhún vai.
“Mình lái xe đến đây, tiện thể đưa cậu đi – Xong việc rồi chúng ta đi uống một ly.”
Cố Trầm Chu nói.
Vệ Tường Cẩm gật đầu, lúc xoay người đi theo Cố Trầm chu thì lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn lướt qua tòa nhà bệnh viện.
Cố Trầm Chu chú ý đến:
“Sao vậy?”
“Không có gì…Mình có cảm giác như có người nhìn từ trên xuống.”
Vệ Tường Cẩm nói.
“Chắc cũng không quá quan trọng.”
Cố Trầm Chu nghĩ đến một màn vừa rồi liền hơi mỉm cười, đút tay vào trong túi áo:
“Không quan trọng lắm đâu.”
Cháu trai làm việc ở bên ngoài tranh thủ về nhà, bất kể là ở trong gia đình nào cũng là một chuyện cực kỳ đáng chú ý.
Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm làm xong việc rồi cũng không có thời gian đi uống một ly như đã hẹn. Bọn họ đi đến chỗ ông nội Vệ ăn cơm trưa rồi ngồi chơi với hai cụ một buổi chiều, đợi đến khi chuẩn bị đi thì điện thoại của Vệ Thành Bá đã đến. Hai người lại chạy từ Chính Đức Viên đến Thiên Thụy Viên, đợi đến lúc vào nhà rồi ăn một bữa cơm chiều thật ngon thì sau bữa cơm chiều chính là lúc Vệ Tường Cẩm và Vệ Thành Bá nói chuyện. Cách một cánh cửa, Cố Trầm Chu đứng ở bên ngoài thư phòng nghe thấy Vệ Thành Bá liên tục bật ra những lời thô tục mắng Vệ Tường Cẩm như mắng cháu, anh nhếch môi quay về phòng Vệ Tường Cẩm mở máy tính chơi vài ván Star Wars, đợi đến lúc thời gian hiển thị trên máy tính là chín giờ thì Vệ Tường Cẩm mới đẩy cửa đi vào.
“Về rồi?”
Cố Trầm Chu lập tức rời khỏi trận đối chiến vẫn còn chưa chấm dút.
Vệ Tường Cẩm có chút hoảng hốt liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái:
“… Mình cần được chữa trị, ông ấy mắng tôi tròn hai tiếng rưỡi mà không hề lặp lại một từ nào, mẹ nó!”
Cố Trầm Chu ho nhẹ hai tiếng:
“Mình sẽ chữa trị cho cậu! Nói đi, muốn mình làm gì?”
Nghe được lời này Vệ Tường Cẩm lập tức yên lặng ngồi xuống ghế trước bàn vi tính nhếch môi chỉ về phía một góc ra hiệu.
Cố Trầm Chu đi đến chỗ Vệ Tường Cẩm ám chỉ, mở hộp đàn lấy đàn violon và cây vĩ ra, đặt thân đàn lên bả vai thử âm một chút:
“Muốn nghe cái gì?”
Vệ Tường Cẩm thật đau buồn nói:
“Muốn nghe Kinh kịch.”
Đến mức này thì Cố Trầm Chu cũng muốn chửi bậy:
“Mình học đàn violon đấy, cậu kêu mình dùng đàn violon kéo ra Kinh kịch à?”
Vệ Tường Cẩm vội giơ tay:
“Trước đây cậu cũng biết hát mà.”
Lời này thực sự không phải là giả, Ngu Nhã Ngọc cực kỳ mê nghe hát, không ba thì năm ngày đều phải đi nghe hát một lần, trước đây công việc của Vệ Thành Bá bận rộn nên Vệ Tường Cẩm thường xuyên đi theo Ngu Nhã Ngọc nghe hát khắp nơi, kết quả là sau này nhà họ Vệ phát hiện Vệ Tường Cẩm không chỉ thích Kinh kịch ở mức độ bình thường, không những thỉnh thoảng cao giọng hát một đoạn mà còn viết trong bài văn ‘Lý tưởng của em tương lai’ là muốn làm một vai kép võ thì mới cảnh giác trông chừng, vội vào kéo thẳng con mình lại.
Sau đó khi Cố Trầm Chu bước vào nhà họ Vệ thì nhà họ Vệ đã không còn cho Vệ Tường Cẩm theo Ngu Nhã Ngọc đi ra ngoài nghe hát nữa, nhưng dù sao cũng đã nghe suốt năm ba năm nên không thể lập tức thay đổi. Trong nửa năm Cố Trầm Chu ở nhà họ Vệ thường xuyên thấy Vệ Tường Cẩm cao giọng nhún nhảy hát y y nha nha hai câu… Mà khi đó anh cảm thấy thú vị nên cũng cao giọng hát theo… Nhưng chuyện này quả thực đã lâu lắm.
“Quên lâu rồi.”
Cố Trầm Chu khẳng định với Vệ Tường Cẩm.
Vệ Tường Cẩm ngẩng đầu nhìn thời gian một chút.
“Cái này thì đơn giản, cậu đếm tới năm đi.”
Cố Trầm Chu lập tức cảnh giác đưa tay lấy di động ra nhìn thời gian, nhưng không đợi anh kịp đặt tay lên thân máy từ tầng một đã vang lên tiếng chiêng trống.
“Đúng giờ liền báo, không hề sai lệch.”
Vệ Tường Cẩm cười tủm tỉm đồng thời gõ nhẹ tay lên bàn theo nhịp điệu.
Cố Trầm Chu lắng nghe một hồi, là vở kịch Mộc Quế Anh nắm ấn soái.
“Không phải là ta ngồi yên không hỏi khi quốc gia lâm nạn, thấy ấn soái lại gợi lên bao tình duyên lúc trước –“
Vệ Tường Cẩm hừ giọng theo tiếng nhạc, nhưng anh ta cũng không hát thành một câu trọn vẹn mà chỉ thỉnh thoảng nhẩm theo hai câu.
Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn Vệ Tường Cẩm một cái rồi buông đàn violon trong tay ra:
“Bỗng nghe tiếng hô vang rung động từ ngàn xưa vẽ nên một nét ngang, cổng Phá Thiên chí khí ngút trời kêu gọi ta.”
Anh lại hát.
“Nhớ hoa đào năm đó lập tức uy phong lẫm liệt, máu kẻ địch vẩy lên bãi đá –“
Mắt Vệ Tường Cẩm muốn rơi xuống, anh vừa muốn nói gì đó liền nghe thấy tiếng Vệ Thành Bá ho mạnh một tiếng ở bên ngoài.
“Bác trai.”
Cố Trầm Chu vội im lặng.
Vệ Thành Bá đi từ hành lang vào trong phòng, vẻ mặt dịu đi gật đầu với Cố Trầm Chu, lúc quay sang Vệ Tường Cẩm thì sắc mặt rất không tốt:
“Con lại vừa mới hát y y nha nha cái gì.”
Vệ Tường Cẩm vẫn chưa thu nụ cười hòa nhã lại.
Cố Trầm Chu:
“Bác trai…”
Vệ Thành Bá:
“Đã sớm nói con không có tài năng rồi! Nhìn câu mở đầu người ta hát an ổn bao nhiêu! Mấy câu sau đều là người mới hát đi, ngược lại cũng không tệ lắm.”
Ở cùng Ngu Nhã Ngọc thích nghe hát đã vài chục năm, Vệ Thành Bá cho dù không phải người trong nghề nhưng cũng có thể phân biệt được người trong nghề có tài hay không.
Vệ Tường Cẩm chợt thu nụ cười tươi rói trên mặt.
Cố Trầm Chu: …
Vệ Thành Bá nói tiếp:
“Nhưng cha nói cho mày biết, nếu mày dám học kẻ khác theo đuổi con hát gì đó, lão tử đánh gãy chân mày!”
Vệ Tường Cẩm cười đến choáng váng.
Cố Trầm Chu:…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...