Cách một lớp kính cửa trong suốt, sóng biển vòng đi vòng lại trên bờ cát trắng, một đóa hoa trắng muốt nở rộ theo từng con sóng ào đến rồi lại úa tàn theo từng đợt sóng rút đi.
Cảnh sắc dù có đẹp đến bao nhiêu, chỉ cần nhìn mãi trong một thời gian dài thì cuối cùng sẽ trở nên tầm thường và thiếu hụt hứng thú.
Cố Trầm Chu đã ngắm đến độ chán ghét khung cảnh bờ biển cát trắng này trong vòng nửa tiếng từ lúc ánh mặt trời nhô lên khỏi mặt biển đến khi nó dừng lại giữa không trung.
Anh ngồi trên chiếc ghế phía trước lò sưởi âm tường, tay cầm cời sắt khơi đám củi lửa trong lò sưởi âm tường hòng khiến ngọn lửa cháy quá vượng bên trong nhỏ đi một chút.
Hạ Hải Lâu nằm trên giường nghỉ ngơi vừa mới ngủ, hiện giờ hắn đang ôm lấy chăn, nửa bên mặt vùi vào trong gối đầu, tướng ngủ này không được tính là quá đẹp.
Ngọn lửa nổ ‘đùng’ một tiếng, tiếng sóng biển tràn vào trong căn nhà từ các kẽ hở, sắc trời bên ngoài cửa sổ loang lổ u ám, tất cả những điều này khiến căn nhà nhỏ vào giờ phút này toán lên vẻ tĩnh lặng bất thường hiếm có.
… Là chứng ảo giác.
Cố Trầm Chu đặt chiếc cời sắt trong tay xuống, giũ giũ chiếc áo dày trên người mình một chút, ánh mắt nhắm lại giống như đang chợp mắt, suy nghĩ trong đầu lại chưa từng ngơi nghỉ chút nào.
Hạ Nam Sơn dung túng cho Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu bề ngoài luôn có biểu hiện điên cuồng bừa bãi.
Các mẩu đối thoại vào vài thời điểm nào đó đều có ý ám chỉ – ví dụ như câu ‘Trong mắt tôi, phần lớn thời gian anh đều là một con tôm hùm’ kia.
Thậm chí lần trước khi anh tiến hành cuộc du lịch dã ngoại với Hạ Hải Lâu, Hải Hải Lâu cũng đột nhiên phát điên.
Những việc này, nếu tách ra thì mỗi sự kiện đều trở nên cực kì bình thường.
Nhưng nếu như kết hợp chúng lại, thêm với hành động nhảy khỏi vách núi của Hạ Hải Lâu đêm hôm qua giống như một đầu mối rõ ràng –
Mười phần đã chắc tám chín rồi, Cố Trầm Chu nghĩ.
Hạ Nam Sơn dung túng cho Hạ Hải Lâu buông thả là vì bệnh của Hạ Hải Lâu. Nếu không, bất kể là từ góc độ của người nào thì vị phó Thủ tướng có thủ đoạn cứng rắn này e rằng sẽ không bao giờ để cho đứa cháu duy nhất ở bên cạnh ông là Hạ Hải Lâu ung dung thoải mái đến như thế.
Mà Hạ Hải Lâu cũng là bởi vì căn bệnh này nên mới có thể đặt sinh mệnh của chính bản thân mình vào thế cân bằng cực kì nguy hiểm đến vậy. Tựa như một người không được huấn luyện đã đặt chân lên dây cáp, mỗi một bước đi đều có khả năng rơi từ trên cao xuống.
Chỉ là chứng ảo giác như vậy là phản ứng của việc tinh thần rối loạn, hay là do bệnh tâm thần phân liệt?
Cố Trầm Chu đang nhắm mắt lại mở mắt ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống thái dương đang đau nhói.
Hẳn không phải là cái trước… Anh nghĩ. Thời gian anh và Hạ Hải Lâu đã không thể tính là ngắn. Hạ Hải Lâu gần như chưa từng biểu hiện sự lo âu bất an ở trước mặt anh, càng không nói đến sợ hãi.
Cái sau… Lại không hoàn toàn đúng.
Có thể nói, ngoại trừ lần trước hai người đi bộ leo núi và vụ nhảy khỏi vách đá đêm qua, bệnh tình của Hạ Hải Lâu vẫn được khống chế rất tốt.
Như vậy, nếu như lần trước là vì bị nhiễm trùng mới khiến Hạ Hải Lâu phát bệnh, vậy lần phát bệnh này lại là do đâu?
Cơn đau đầu xuất hiện sau khi mở to mắt biến mất đi rất nhanh. Cố Trầm Chu thở dài một hơi, đè nén sự mệt mỏi mà đảo mắt liếc nhìn Hạ Hải Lâu đang nằm nghỉ trên giường.
Sự trao đổi về thể xác quả là cách tốt nhất khiến hai người xa lạ trở nên gần gũi.
Cố Trầm Chu vẫn còn nhớ rõ cảm giác của mình vào một tháng trước khi nhìn thấy mặt Hạ Hải Lâu – Là muốn đánh một trận hay là đạp xuống dưới chân nhỉ?
Nhưng chỉ một tháng sau, anh không chỉ có dục vọng với thân thể của đối phương, ngay cả giờ khi nhìn gương mặt say ngủ của đối phương cũng cảm thấy đáng yêu.
Cảm giác như vậy thực ra cũng không thể tính là không tốt.
Cố Trầm Chu nghĩ, lại không hề để tâm đến ý niệm lạnh lùng như băng đá trong đầu đang cùng lướt qua đáy lòng mình: Đương nhiên, vẫn có thể ngưng hẳn bất kỳ lúc nào cũng được.
Anh tiếp tục suy nghĩ, hơn nữa còn là nghĩ về chứng bệnh ảo giác của Hạ Hải Lâu.
Căn bệnh này có chút phiền phức, nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận.
Mấu chốt là phải tìm ra được nguyên nhân có thể khiến Hạ Hải Lâu phát bệnh, sau đó tiến hành cách ly là đủ… Dù sao cũng mới qua có nửa năm mà thôi.
Một loạt suy nghĩ xoay chuyển đủ một vòng, Cố Trầm Chu phân tích từ đầu đến cuối, cuối cùng thoáng cân nhắc một chút rồi trực tiếp hạ kết luận: Phiền toái đúng là có phiền toái một chút, nhưng không phải việc gì quá to tát.
Sau đó anh bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía giường gỗ, hỏi:
“Dậy rồi? Có muốn uống nước súc miệng một chút không?”
Hạ Hải Lâu vừa mới mở mắt ra. Hắn nhìn Cố Trầm Chu chằm chằm một lúc rồi mới thực sự tỉnh táo lại, động tác cũng trở nên biếng nhác theo. Hắn đầu tiên là lại nhắm mắt, qua khoảng hai, ba phút sau mới ngáp thêm một cái, tiếp tục ôm lấy áo khoác và chiếc chăn phủ lên người rồi chậm rãi ngồi dậy, giữa chừng còn tỏ ra ghét bỏ mà hất chăn ra:
“Nóng đến mức người tôi đầm đìa mồ hôi rồi.”
“Giờ cũng chẳng có nước cho cậu tắm rửa.”
Cố Trầm Chu ung dung nói, lại chỉ chỉ vào cái siêu trên bàn:
“Súc miệng đi, giờ cũng chẳng mua được bàn chải đâu, ngày đầu năm mới chẳng có siêu thị nào cố ý mở cửa chỉ vì bán hai chiếc bàn chải.”
Hạ Hải Lâu nhếch môi, trong lòng lại tràn đầy nghi hoặc.
Hắn là bị chứng ảo giác chứ không phải là chứng mất trí nhớ. Chuyện ngày hôm qua hắn chỉ ngẫm lại một lát là đã nhớ rõ rành mạch, vấn đề là – Cố Trầm Chu trải qua sự việc ngày hôm qua, vậy mà ngày hôm nay lại không muốn hỏi bất cứ chuyện gì ư?
Cho dù Cố Trầm Chu đã đoán được đến bảy tám phần là vì triệu chứng của hắn, vậy thái độ có lẽ cũng sẽ có chút thay đổi – đương nhiên là thái độ của Cố Trầm Chu đã thực sự thay đổi – thậm chí còn không phải là càng tỏ ra thân mật thoải mái hơn chút, mà là…
Cố Trầm Chu để ý thấy Hạ Hải Lâu hơi thất thần. Anh từ tốn dùng đầu ngón tay gõ nhẹ hai cái lên trên mặt bàn, còn nói:
“Có muốn ăn chút gì không? Không chừng là có đồ ăn đấy, nhưng phải qua khoảng một, hai tiếng nữa mới có thể đi sang làng chài bên kia mua vài thứ – cậu có ăn được hải sản không?”
Anh hỏi.
“Có thể bảo bọn họ không cần nấu, chúng ta mua hai con cá về tự làm cá nướng ăn là được.”
Hạ Hải Lâu bước xuống khỏi giường, nghe được lời Cố Trầm Chu nói thì lập tức thầm nghĩ: Hẳn là gì bây giờ? Nếu không phải thái độ như thế, vậy Cố Trầm Chu hẳn là nên bày tỏ thái độ như thế nào?
Không thể ngờ nổi, đoán không ra, không thể xác định.
Đây mới là cách tôm hùm hắc ám nhà hắn xử lý toàn diện đấy!
Hạ Hải Lâu chạy đến bên cạnh Cố Trầm Chu. Tinh thần hắn sảng khoái đến mức thậm chí có phần không khắc chế nổi dục vọng của bản thân, bèn khom người xuống cắn mạnh một cái lên môi đối phương, sau đó thừa lúc đối phương hé miệng ra mà đưa đầu lưỡi luồn vào trong, quầy đảo liên tục từ trên xuống dưới, từ trái sang phải một lượt.
Nụ hôn này kéo dài đến vài phút, khi tách ra thì cả hai đều hơi thở dốc.
Hạ Hải Lâu cười tủm tỉm cắn một cái lên cổ Cố Trầm Chu:
“Có anh ở đây rồi, còn cần ăn gì nữa?”
Cố Trầm Chu im lặng khoảng hai giây, sau đó mới nói một câu đầy thâm ý:
“Thực ra tôi cũng cảm thấy như thế.”
Hạ Hải Lâu suýt chút nữa là không thu lại được nét cười trên mặt mình, hắn thổi nhẹ một hơi vào lỗ tai Cố Trầm Chu:
“Tiếp tục không?”
“– Ừm.”
Cố Trầm Chu đáp:
“Chủ ý này không tệ, nhưng mà người đến đón cậu đã đến đây rồi.”
Gần như cùng lúc này, Hạ Hải Lâu lập tức quay đầu nhìn về phía cửa sổ, khi bóng dáng của máy bay trực thăng xuất hiện trong tầm mắt hắn thì tiếng gầm rú phát ra từ cánh quạt của máy bay trực thăng cũng truyền vào trong lỗ tai hắn.
“Thay quần áo đi.”
Cố Trầm Chu đứng dậy khỏi ghế, vặn vẹo thân thể hơi cứng ngắc lại vì ngồi lâu một tư thế.
Hạ Hải Lâu không hề nói gì cả, trực tiếp cầm lấy quần áo đã được hong khô cả một đêm mặc vào.
Năm phút sau, máy bay trực thăng đáp xuống đất, Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đã dập tắt lửa, ra khỏi căn nhà nhỏ đứng chờ ở phía xa xa.
Khi luồng khí tạo thành do bị cánh quạt quật vào dừng lại, cabin mở ra, người đầu tiên đi ra là một người đàn ông trung niên có gương mặt rất quen thuộc – đó là bác sĩ thuộc Cục Bảo vệ Sức khỏe chuyên môn đến khám bệnh cho các lãnh đạo lớn tuổi – Cố Trầm Chu không hề cảm thấy bất ngờ, nhưng người thứ hai đi theo xuống lại khiến ánh mắt anh thoáng khựng lại.
Không ngờ Hạ Nam Sơn lại tự mình đến đây.
Cố Trầm Chu liếc nhìn Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu cảm nhận được ánh mắt của anh, bèn nhún vai một cái rồi nhấc chân đi về phía Hạ Nam Sơn.
Cố Trầm Chu cùng đi theo bên cạnh Hạ Hải Lâu, sau khi Hạ Hải Lâu hô một tiếng ‘Bí thư’ thì anh mới lên tiếng:
“Chào bác Hạ.”
Thân mình cũng hơi nghiêng về đằng trước một chút, thái độ cực kì khiêm nhường.
Trong giới này, thái độ với cấp trên và cấp dưới, với lãnh đạo mình quen biết hay không quen biết… Thái độ khi ở chung giữa người với người là loại kiến thức căn bản.
Với các bậc bô lão trong thể chế, có rất nhiều chuyện vốn không cần phải nói, chỉ cần khoát tay hay chớp mắt là đã đủ để trao đổi.
Ví dụ như thái độ của Cố Trầm Chu dành cho Hạ Nam Sơn.
Lần gặp đầu tiên, khi Hạ Hải Lâu vì bị khỉ cào bị thương mà phải vào bệnh viện, lúc Cố Trầm Chu đến thăm thì gặp được Hạ Nam Sơn, lúc ấy anh cũng chào một tiếng ‘Bác Hạ’ giống như lúc này, trong ngữ giọng không hề thiếu phần tôn kính.
Nhưng tiếp đó, sau khi kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ việc của Vệ Tường Cẩm bại lộ, Cố Trầm Chu có gặp lại Hạ Nam Sơn cũng chỉ lễ phép chào ‘Thủ tướng Hạ’.
Mà hiện giờ, sau khi kết cục của tranh chấp giữa hai nhà đã được xác định, thái độ của hai bên đều mờ ám, lại thêm chuyện xảy ra giữa Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu, xưng hô mà Cố Trầm Chu dành cho Hạ Nam Sơn đương nhiên lại quay về là ‘bác Hạ’ như lúc đầu, hơn nữa câu ‘bác Hạ’ này lại thiếu đi vài phần khiêm nhường với câu ‘bác Hạ’ lúc đầu.
Anh và Hạ Hải Lâu là đang hẹn hò.
Cho dù có điều kiện hạn chế, thời gian cũng phải sắp xếp, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục hẹn hò.
Nếu như đã quyết định, vậy thì phải làm tốt đủ mọi mặt, đương nhiên cũng bao gồm việc thái độ đối xử với Hạ Nam Sơn – trưởng bối của Hạ Hải Lâu – có thay đổi.
Hạ Nam Sơn liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, thái độ không hề thiếu phần lạnh nhạt – thế nhưng thái độ này đã là tốt hơn rất nhiều so với Hạ Hải Lâu, Hạ Nam Sơn thậm chí còn không liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái đã trực tiếp quay đầu nói:
“Cất cánh, quay về. Tiểu Cố…”
“Bác Hạ, cháu là lái xe đến đây, lát nữa cháu sẽ lái xe về nhà.”
Cố Trầm Chu rất thức thời nói.
Hạ Hải Lâu dáng vẻ bất cần đút tay trong túi áo, không hề nói câu nào.
Hạ Nam Sơn nhẹ gật đầu rồi xoay người leo lên máy bay trực thăng.
Hạ Hải Lâu cũng theo lên, cửa cabin khép kín lại phía sau lưng hắn. Sau khi hắn ngồi vào chỗ, đủ loại dụng cụ lập tức được gắn lên người hắn.
Trong tiếng gầm rú cực lớn, máy bay từ từ bay lên cao.
Bác sĩ của Cục Bảo vệ Sức khỏe ngồi ở phía đối diện bắt đầu hỏi lần lượt những câu hỏi được chuẩn bị sẵn mỗi lần kiểm tra.
— Nhìn thấy cái gì?
— Nghe được điều gì?
— Những thứ này đều là ảo giác, đều là ảo giác, đều là ảo giác.
Hắn thờ ơ trả lời mấy câu hỏi này, lại nghiêng đầu nhìn xuống dưới thông qua cửa sổ trên thành máy bay.
Cố Trầm Chu hãy còn đứng nguyên một chỗ. Chỉ là bóng dáng của anh đã trở nên rất nhỏ bé, lúc đầu còn bằng cỡ một chiếc phích nước, sau đó biến nhỏ như quả táo, cuối cùng chỉ to bằng cỡ một con kiến.
Hắn không kìm được mà bật cười ha ha.
Thế nhưng bác sĩ của Cục Bảo vệ Sức khỏe ngồi ở đối diện lại chặn ngang suy nghĩ của hắn một lần nữa, ép hắn phải nhớ lại mình đã nhìn thấy gì.
Nhìn thấy gì ư?
Hạ Hải Lâu nghĩ như vậy, cũng biếng nhác nói ra tiếng:
“Nhìn thấy gì?”
“Rất nhiều người.”
Hắn lại đáp.
Rất nhiều người.
Rất nhiều giọng nói.
Biết, không biết, đã chết, còn sống.
Có vài giọng nói có thể nhận ra, có vài giọng nói không thể nhận ra nổi.
Có những giọng nói giao hòa vào nhau, đủ loại người đến đến đi đi. Họ nói với hắn, cười đùa với hắn, gào thét với hắn, đến gần hắn, ngăn cản hắn, xô đẩy hắn… Sau đó tất cả bọn chúng hóa thành một đám lốc xoáy nuốt trọn lấy hắn.
Giống như làn nước biển đêm qua, vừa lạnh ẽo vừa u ám.
“Sau đó thì sao?”
Bác sĩ của Cục Bảo vệ Sức khỏe vừa ngẫm nghĩ vừa hỏi tiếp.
“Sau đó ư?”
Hạ Hải Lâu chậm rãi nhắc lại.
Sau đó, một con tôm hùm sắc trắng óng ánh đột nhiên nhảy ra.
Quả thực là – vô cùng – đặc biệt.
Khiến người ta dù có muốn bỏ qua cũng không được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...