Trấm Chi Mị

Editor: Sư Tử Cưỡi Gà

Beta: luoicon27, Sư Tử Cưỡi Gà

Sau khi hai người tách ra, Thẩm Lục Gia mới chú ý tới đôi giày trên chân Ngũ Mị. Phần đế màu lam bảo thạch, phía trên có màu đỏ sơn trà và màu xanh biếc của lá cây. Ngũ Mị hơi lúng túng, sợ bị cho rằng là cánh tay trái của giới nhà văn nữ mà cư xử khác thường, phủi sạch nói: "Em quên đổi giày, đây là giày đế bằng mang để lái xe."

Vì đã từng lăn lộn trong nghề với Dostoyevsky và Tchaikovsky nên Thẩm Lục Gia đương nhiên không biết lo lắng của cô, anh chỉ rất đúng trọng tâm nói một câu: "Xinh đẹp quá." Lập tức chú ý đến câu nói vừa rồi của Ngũ Mị chứa thông tin khác: "Buổi chiều em lái xe đi ra ngoài?"

Đáy lòng Ngũ Mị do dự một chút, có nên nói thật ra hay không, không được, nhưng nếu nói thật, tất nhiên phải nhắc tới quan hệ giữa cô và Cố Khuynh Thành, lại phải gạt anh, trong thâm tâm cô không muốn lừa gạt anh nữa. Vuốt vuốt tóc, Ngũ Mị vừa tắt máy vi tính, vừa nói: "Ừ, buổi chiều đi ra ngoài một chuyến, đến ngân hàng lấy tiền."

Có vẻ Thẩm Lục Gia như được nhắc nhở, từ trong bóp da lấy ra một thẻ tín dụng, đưa cho Ngũ Mị nói: "Đây là tấm thẻ phụ anh đang giữ, em lấy lại đi."

Ngũ Mị dùng ngón tay trỏ và ngón giữa kẹp lấy tấm thẻ, liếc mắt nhìn anh: "Thẩm Lục Gia, anh có ý gì, nuôi tình nhân à?"

"Không, dĩ nhiên không phải vậy." Thẩm Lục Gia nóng nảy, chỉ sợ cô hiểu lầm: "Anh không hiểu mấy loại mỹ phẩm dưỡng da, quần áo, nước hoa gì đó lắm, mua sợ em không thích. Nói thật, anh cũng biết mình là một người rất buồn chán, không biết dỗ phụ nữ. Anh biết em không thiếu tiền, nhưng thứ anh am hiểu nhất có lẽ chính là kiếm tiền, cho nên nếu em chịu tiêu tiền của anh, anh sẽ rất vui đấy." Dừng một chút, anh có chút ngượng ngùng lại thêm vào một câu: "Hơn nữa anh nghe Quân Nghiễm nói, thẻ tín dụng của cậu ta đều đưa cho vợ hết."

"Đỉnh Ngôn anh giao cho em xử lý, thẻ tín dụng anh cũng giao vào tay em, anh không sợ em là kẻ lừa tình lừa tiền, lấy hết tiền của anh rồi cuốn gói chạy sao?" Trong lòng Ngũ Mị cảm động, ngoài miệng vẫn chế nhạo.

Thẩm Lục Gia cười lên, giọng nói chắc nịch: "Em sẽ không nỡ cuốn gói chạy."

Ngũ Mị giương cổ lên: "Tự tin như vậy à?"

"Em còn có ba trăm vạn đang nằm trong tay anh mà."

"Thẩm Lục Gia ——" Ngũ Mị giả vờ giận.

"Được rồi, trêu em thôi, vậy giờ chúng ta đi đâu ăn cơm?" Chung sống lâu như vậy, Thẩm Lục Gia đã am hiểu sâu sắc kế điệu hổ ly sơn.


Ngũ Mị suy nghĩ một chút, hăng hái bừng bừng đề nghị với anh: "Chúng ta đi ăn lẩu đi."

Thẩm Lục Gia không phản đối, hai người cùng nhau rời khỏi cao ốc Đỉnh Ngôn.

Ngũ Mị không cầm lái, sau khi chỉ đường xong cô lập tức thoải mái khoan khoái vùi ở tay lái phụ của chiếc Maybach Zepplin nhắm mắt dưỡng thần.

Đến tiệm lẩu, tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt.

Thẩm Lục Gia đang nhìn bốn phía tìm vị trí, đuôi mắt của Ngũ Mị đã phát hiện vị trí dành cho hai người ở một chỗ khuất nơi góc tường, đi bộ theo con đường số tám vào bên trong, có một cô gái trẻ đang giơ khá nhiều túi đồ lên và bạn trai cô ta có lẽ cũng nhắm tới vị trí kia. Ngũ Mị ỷ vào chân dài, đi con đường tắt, giành vị trí kia ngồi trước, sau đó cười tủm tỉm ngoắc Thẩm Lục Gia.

"Cô này sao kỳ vậy chứ, vị trí này tôi nhìn thấy trước mà." Cô gái có chút không cam lòng, dùng giọng nói nũng nịu chỉ trích Ngũ Mị.

Chẳng qua Ngũ Mị chỉ cười như không cười nhìn người đàn ông bên cạnh cô gái: "Giáo sư Hứa, thật khéo."

Gương mặt chữ quốc không có gì nổi bật của Hứa Tự Cường hơi biến sắc, gắng gượng nặn ra một nụ cười: "Cô giáo Ngũ, cũng tới Oa Đỉnh Ký ăn cơm à." Vừa len lén buông bàn tay đang nắm của cô gái kia ra.

Ngũ Mị cũng không muốn bỏ qua cho anh ta, liếc về phía cô gái với mái tóc và đôi lông mày rậm bên cạnh Hứa Tự Cường, không có ngực cũng chẳng có mông, chỉ có một đôi mắt to như nai con giữa rừng vào buổi sáng sớm. Ngũ Mị không nhịn được lập tức nghĩ tới bà Hứa với cái bụng to của mình, dáng người khó nhìn như vịt mẹ, gương mặt tròn vo phù thủng, phía trên còn có vết tàn nhang lốm đốm màu nâu. Bất luận loài người tiến hóa thế nào, vĩnh viễn vẫn không thoát khỏi tính thú? Cho dù rõ ràng không có tình cảm, nhưng lại không ảnh hưởng gì vẫn âm thầm ở cùng một ổ.

"Vị này là nghiên cứu sinh mà giáo sư Hứa đang dẫn dắt à?"

Trong Oa Đỉnh Ký mở lò sưởi nhưng Hứa Tự Cường vẫn cảm thấy gáy đều là mồ hôi nóng: "Ha hả, là người thân trong nhà, tới Lận Xuyên đi học, dẫn con bé ra ngoài đi dạo một chút."

Có vẻ cô nàng kia cũng nhận ra được người phụ nữ đối diện không thể chọc vào, tựa như gà mái nhỏ bị dính mưa, cũng không dám khanh khách kêu loạn nữa.

Thẩm Lục Gia chạy tới bên Ngũ Mị, anh cũng nhận ra Hứa Tự Cường, ở nhà trẻ của Hạ Thiên đã từng gặp một lần. Chỉ sơ qua, anh đã hiểu rõ mọi chuyện. Bởi vì Thẩm Tự nên anh vô cùng chán ghét những thứ nam nam nữ nữ bất trung với tình cảm này. Vì vậy anh không nói một lời ngồi đối diện Ngũ Mị, yên lặng xem thực đơn.

"Vậy cô giáo Ngũ, hai người từ từ ăn. Chỗ này quá đông, tôi dẫn con bé đến nơi khác đi dạo." Hứa Tự Cường không ngừng lui ra ngoài. Trước khi đi thì cô nàng có đôi mắt như nai con nọ vẫn còn đang đưa mắt nhìn Thẩm Lục Gia từ phía xa xa.


Ngũ Mị buồn cười nhìn bóng lưng hai người, nâng má hỏi Thẩm Lục Gia: "Đồng nghiệp cũ trong khoa của em đây luôn luôn nổi danh phu tử học cứu, có lần em hỏi mượn anh ta một cuốn từ điển, anh ta đã khẩn trương đầu đầy mồ hôi. Không ngờ đến bây giờ cũng chạy theo trào lưu tình yêu thầy trò. Anh nói xem rốt cuộc anh ta vì vợ mình mang thai nên mới ra ngoài ăn tạp, hay bởi vì cuộc hôn nhân này vốn đã bước vào thời kỳ trì trệ?"

Lúc này tay Thẩm Lục Gia lật thực đơn mới dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn Ngũ Mị, nghiêm mặt nói: "Anh không quan tâm việc của người khác. Anh chỉ bảo đảm bản thân sẽ một lòng một dạ đến già, tuyệt đối không chạy trật đường ray."

Ngũ Mị vốn định trêu anh là cây bạch dương dưới ngòi bút Mao Dun thôi, nhưng nhìn thấy đường nét kiên nghị trên mặt anh, biết đây là gương mặt lúc một người đàn ông lập ra cam kết, vì vậy cô cười híp mắt cầm con dao trên khăn trải bàn lên, khoa tay múa chân một chút nói: "Phàm là người đàn ông ở bên ngoài, không những cần phải giữ mình trong sạch, mà còn phải ‘giữ thân’ trong sạch."

Thẩm Lục Gia cười khẽ theo: "Ừ, ý kiến hay."

Nhân viên phục vụ rất nhanh mang lẩu tới, rồi đưa tới đủ loại nguyên liệu chần nhúng. Ngũ Mị lại gọi nửa két Heineken. Thẩm Lục Gia thấy cô vui, nên cũng không nói gì. Thầm nghĩ sau này phong sơn dục lâm [1], không những phải trông nom bản thân thật tốt, còn phải trông chừng cô.

[1] phong sơn dục lâm: phong tỏa rừng để trồng cây.

Nước trong nồi lẩu uyên ương từ từ nổi lên những bọt bóng, Ngũ Mị vừa thả đồ ăn, vừa thuận miệng đọc vè: "Nhục loại tiên hạ thang vị tiên, hải tiên sơ thái tại trung gian, đái huyết phấn loại dịch hồn thang, chích hảo phóng tại tối hậu biên. Bảo trì trung hỏa tiểu khai trạng, tùy năng tùy thực vị canh tiên [2]."

[2] Bài vè này ý miêu tả ăn lẩu sao cho ngon, đại khái là, đầu tiên bỏ thịt vào trước để nước dùng ngon, sau đó là rau củ, tiếp đó nếu bỏ tiết canh (ý nói thịt cá sống) sẽ khiến nước bị đục hơn nên phải để lại bỏ sau cùng, giữ lửa vừa, sau đó ăn mùi vị còn ngon hơn cả canh của thần tiên.

Thẩm Lục Gia cười giúp cô khui bia.

Trong nồi sôi rất nhanh, mùi thơm của thức ăn lập tức tản ra. Ngũ Mị ăn đến sảng khoái tràn trề, cô ăn chính là cả nồi nước đỏ, bị cay thì như con chó nhỏ, thỉnh thoảng há mồm le lưỡi. Thẩm Lục Gia nhíu mày, có chút hối hận đã đồng ý cho cô ăn lẩu.

"Ăn cay ít một chút." Anh lấy một quả cà chua từ đĩa đựng trái cây, nhét vào miệng Ngũ Mị, để miệng cô đỡ một chút.

Lúc chóp mũi cô bị cay đỏ lên, anh lại vội vàng cầm khăn giấy đưa cho cô lau nước mũi. Thẩm Lục Gia không cảm thấy có gì không vui, anh xem cô thành một nửa sinh mạng để yêu thương, chứ không chỉ là một ý trung nhân, cho nên quan hệ của hai người bọn họ sẽ sinh ra rất nhiều cấp độ: Cha con, anh em, thầy trò, tri kỷ. Đương nhiên cũng có lúc sẽ là mẹ con, chị em.

Hai người ăn đến hơn bảy giờ mới rời khỏi tiệm lẩu. Bởi vì Oa Đỉnh Ký ở đối diện khu thương mại quốc tế, Ngũ Mị rất thuận đường kéo tay Thẩm Lục Gia đi dạo phố.

Phẩm vị của Ngũ Mị không tầm thường, trong ấn tượng của Thẩm Lục Gia, mỗi một lần cô ăn mặc đều khéo léo nhưng không hề cố ý, trong ưu nhã lại mang theo tùy tính, gần như có thể trực tiếp lên trang bìa của tạp chí thời trang, cho nên đi ngang qua một cửa hàng nhãn hiệu cao cấp nổi tiếng thì anh có chút bất ngờ phát hiện Ngũ Mị dừng chân một lát, sau đó kéo anh bước vào.


Trong tiệm có mấy khách hàng, nhìn tuổi khoảng chừng đều là sinh viên đại học, thì thầm về cái mà họ đã thấy trên tạp chí. Cô bán hàng chỉ đứng một bên, không nói thêm gì.

Ngũ Mị rất tùy ý lựa chọn ở giá trước. Thẩm Lục Gia đứng ở sau lưng cô, giúp cô cầm túi xách.

Đôi mắt của cô bán hàng này cũng rất sắc bén, nhung tơ trước mặt là nguyên liệu dễ hư khó phục vụ, một khi bị hỏng, lông nhung bị đổi, ở dưới ánh đèn sẽ đi ngược lại với sự trang nhã. Nhưng nhung tơ trên người vị tiểu thư này mới tinh, ngay cả cùi chỏ ống tay áo cũng có nhung. Hơn nữa, người bình thường đi vào khu thương mại quốc tế, đa phần ánh mắt chỉ lưu luyến trên món hàng, chỉ dám lén lén lút lút lật xem giá cả, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của những người bán hàng như cô ta, dường như sợ bị các cô ước lượng được túi tiền của bọn họ. Tư thái vị tiểu thư này lại hào phóng, hiển nhiên là bà chủ không thiếu tiền.

"Thưa cô, tôi có thể giúp gì cho cô?" Cô bán hàng mỉm cười nói.

"Cảm ơn. Nếu cần tôi sẽ nói với cô." Tầm mắt Ngũ Mị chợt bị áo khoác lông trên người hai người mẫu nam nữ trong tiệm hấp dẫn.

Cô hơi đùa dai kéo tay Thẩm Lục Gia: "Áo khoác này, hai chúng ta mặc có được không?"

Đó là một bộ áo lông tình nhân, của nam là màu đen ở phía trên có một chén cơm rỗng màu trắng, bên trên còn có một vòi nước, bên cạnh là ba chữ ‘Anh rửa chén’, của nữ là màu đen phía trên có một chén cơm đầy, bên cạnh là ba chữ hài hước ‘Em ăn cơm’. Thẩm Lục Gia dở khóc dở cười, nhỏ giọng phản kháng nói: "Rửa chén nấu cơm anh đều cam tâm tình nguyện. Nhưng anh đã ở cái tuổi này rồi, bây giờ mặc cái này không ổn, hơn nữa cho tới bây giờ anh đều chỉ mặc áo sơ mi và tây trang, loại áo lông hưu nhàn này mặc trên người anh sợ rằng sẽ rất kỳ lạ."

Ngũ Mị híp mắt quan sát anh từ trên xuống dưới, đáy lòng Thẩm Lục Gia than thở chuẩn bị đầu hàng thì lại thấy cô bán hàng lúc nãy cười híp mắt cầm hai cái áo lông đi tới: "Không bằng hai vị thử bộ này xem."

Thẩm Lục Gia nhận lấy nhìn thử, trên áo lông màu lam, của nam là vẽ bản đồ Trung Quốc bằng màu trắng, của nữ chỉ có đảo Đài Loan nho nhỏ, phía dưới có mấy chữ, hợp lại vừa vặn là ‘Đài Loan là một phần không thể phân chia của Trung Quốc.’

Thấy ngụ ý thế này Thẩm Lục Gia mừng rỡ, nhét bộ nữ vào tay Ngũ Mị: "Mặc bộ này được không?"

Ngũ Mị nhăn mặt nhăn mũi, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Cô bán hàng vội vàng đề cử thêm quần jean và giày vải bạt.

Hai người ôm một đống quần áo của mình chia ra vào phòng nam phòng nữ thay quần áo.

Lúc trở ra hai người đã thay xong. Ngũ Mị nhìn người đối diện đang cau chân mày, cả người Thẩm Lục Gia không được tự nhiên, cảm thấy Thẩm tổng nghiêm trang nói năng thận trọng chỉ cần kẹp cuốn Shakespeare dưới cánh tay, hoàn toàn sẽ trở thành chàng thanh niên văn nghệ, không nhịn được ôm bụng cười lớn.

Thẩm Lục Gia ho nhẹ một tiếng, giật nhẹ bím tóc đuôi ngựa của Ngũ Mị: "Anh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ."

"Không, đẹp vô cùng." Ngũ Mị đẩy anh đi tới trước gương to: "Tin em đi, anh mặc như vậy vào thư viện của học viện ngoại ngữ Lận Xuyên, bác gái canh cửa chắc chắn sẽ không buộc anh phải trình thẻ mượn sách đâu."


Thẩm Lục Gia đứng trước gương thận trọng nhìn ngắm nửa ngày, mới để cô bán hàng gói quần áo hai người đã thay lại, Ngũ Mị đưa thẻ phụ của anh ra.

Hai người xách theo túi giấy cực to có in logo của cửa hàng rời đi, mới đến thang máy, đã nhìn thấy cửa thang máy từ từ mở ra, từ bên trong có ba người nhà họ Yến đi ra.

"Lục Gia, đã lâu không gặp, sao không đến nhà ngồi một chút?" Trên mặt Yến Kinh Vĩ có vẻ kinh ngạc không hề che giấu, đương nhiên vì cách ăn mặc của cháu Thẩm, vừa lúc nhìn về phía Ngũ Mị bên cạnh anh, càng giật mình: "Đây không phải là Ngũ tổng sao?"

"Bộ trưởng Yến, chào ông." Ngũ Mị dè dặt cười một tiếng, chủ động đưa tay phải ra.

Nốt ruồi nhỏ nọ rốt cục bị Yến Kinh Vĩ thu vào mắt, con ngươi ông ta kịch liệt co rút lại, vững vàng nhìn chăm chú vào Ngũ Mị.

Phùng Thanh Bình khẽ cau mày, lần đó cùng nhau ăn cơm, bà ta cũng nhìn thấy nốt ruồi son ở cổ tay cô, chẳng qua trên bàn cơm lời nói của cô dí dỏm, đẩy ly qua lại nịnh hót lung tung, bà ta nghĩ chẳng qua là trùng hợp thôi, chỉ là một đứa trẻ đầu gỗ, chắc chắn không có những bản lĩnh này, nên lập tức bỏ qua sự nghi ngờ.

Thẩm Lục Gia là con rể rùa vàng mà con gái mình nhắm tới, sao có thể nhìn người phụ nữ bên cạnh chen ngang hái mất. Bà ta muốn nói chuyện, đã bị Yến Tu Minh vốn đứng ở phía sau kéo kéo cánh tay.

"Anh Thẩm, cô Ngũ, cùng đi dạo khu thương mại quốc tế à?" Dừng một chút, cô ta lại đưa ánh mắt tán thưởng nhìn quần áo của hai người: "Hai người mặc kiểu này thật rất xứng đôi."

"Cảm ơn." Ngũ Mị nhẹ nhàng xinh đẹp cười một tiếng, trên gương mặt dường như có tia chớp sáng lên xẹt qua. Ngay cả khóe mắt cũng kéo lên gần như xiên vào không trung rồi. Hơn nữa giờ phút này phong cách ăn mặc như tôn cô lên, Yến Tu Minh cảm thấy đáy lòng trào dâng sự sợ hãi như nước biển thủy triều, từ cổ chân tràn đến bắp đùi.

Ba người vợ chồng nhà họ Yến ở giữa nhìn tới nhìn lui, cũng có chút không giải thích được. Nhất là Yến Kinh Vĩ, ông ta oán giận nhìn thoáng qua vợ, dường như đang chất vấn bà ta tại sao con rể có người phụ nữ khác mà mình lại chẳng nghe được một chút tiếng gió nào. Phùng Thanh Bình cũng nhìn chăm chú vào con gái, âm thầm đoán xem rốt cuộc cô ta đang suy nghĩ gì.

Yến Tu Minh đè nén đáy lòng không yên tĩnh, rồi nói vài câu với Ngũ Mị về 《Vũ! Vũ! Vũ》, chào hỏi lẫn nhau mới mỗi người đi một ngả.

Ngũ Mị và Thẩm Lục Gia vừa vào thang máy. Phùng Thanh Bình lập tức phát tác: "Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải con nói con với Thẩm Lục Gia vẫn rất tốt sao? Tại sao để người khác chui vào chỗ trống?"

"Mẹ không nhìn ra được sao? Thẩm Lục Gia vừa ý chính là vị bên cạnh anh ấy, con cần gì phải đi lên tìm mất mặt." Tâm trạng dạo phố vừa nãy của Yến Tu Minh hoàn toàn bị việc vô tình gặp gỡ hai người vừa rồi làm hỏng mất, lạnh lùng đáp.

Yến Kinh Vĩ ở giữa hòa giải: "Có gì về nhà hẵng nói, ở đây còn ra thể thống gì."

"Nhìn hai người nó mặc thứ quần áo kia kìa, đã trưởng thành hết rồi, còn tưởng mình là hoa mùa mưa à. Tôi thấy Lục Gia cũng là kẻ có tiền đồ không lớn, bị phụ nữ xúi giục vậy mà còn đi theo phía sau làm liều." Phùng Thanh Bình tức giận nói đôi câu, lại hoài nghi nhìn chăm chú vào con gái: "Không phải con  vẫn còn nhớ thương Hạ Thương Chu đấy chứ? Cho nên mẹ mới bảo con nắm chặt Thẩm Lục Gia, con mới bằng mặt không bằng lòng?"

Đột nhiên nghe được cái tên này, sắc mặt Yến Tu Minh đại biến, cô ta như linh dương vượt sông một bước nhảy vào trong thang máy, chợt ấn chốt đóng cửa, ngăn cách cha mẹ ở bên ngoài. Tựa vào trong vách thang máy lạnh cứng, cô ta nhìn gương mặt biến dạng của mình phản chiếu trên bức tường kim loại đối diện, châm chọc cười. Hạ Thương Chu, người mẹ bảo thủ này của cô, còn nghĩ rằng mình vẫn yêu Hạ Thương Chu, một người tốt như Yến Tu Minh cô, sao phải cần thứ đồ phế phẩm của Yến Di Quang chứ?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui