Trấm Chi Mị

Editor: Linhh Linhh.

Lúc mặt trời mới hé sáng, bàn chân Thẩm Lục Gia có cảm giác nhột nhột. Anh mơ màng mở mắt nhìn, Bất Nhị không biết nhảy lên giường từ lúc nào, lúc này đang thỏa mãn nằm ở cuối giường, dđlqđ đôi mắt lim dim như ngủ gật. Chiếc râu màu trắng bên khóe miệng đang rung rung theo hô hấp, cái đuôi nhọn mềm mại cũng thỉnh thoảng đung đưa hai cái. Thẩm Lục Gia có phần bất đắc dĩ thở dài, dĩ nhiên anh chưa đến mức ăn giấm với một con mèo, nhưng anh quả thực rất lo lắng vi khuẩn và ký sinh trùng trên người động vật. Thẩm Lục Gia cảm thấy ưu sầu suy nghĩ về tương lai sau này, nếu như cô mang thai bị ký sinh trùng lây thì phải làm thế nào. Nghĩ tới đây, anh nhìn về phía Ngũ Mị đang nghiêng người ngủ bên cạnh. Một cái chân của cô vắt ngang hông anh, hai cánh tay ôm anh, gần như là treo trên cổ anh, tựa như anh là gối ôm hình người dành riêng cho cô vậy. Ngay cả mặt cũng chen mặt anh, còn cọ xát trên bờ môi của anh. Cô chỉ ngủ như vậy, còn ngủ rất say.

Thẩm Lục Gia không khỏi nhớ tới lúc nằm trên giường gỗ ở Hà Nội, lần đầu tiên bọn họ chung chăn chung gối. Lúc đó cô đều quay lưng về phía anh, hai tay khoanh trước ngực, ở tư thế phòng ngự.

Tâm tình cứ như vậy trở nên rất vui vẻ. Bởi vì ba anh không ở nhà, mẹ thì sống trong cuộc sống khiếm khuyết, đối với Thẩm Lục Gia luôn ước mơ cuôc sống phàm tục cảm thấy cái ôm này đặc biệt mãnh liệt. Chỉ cần nghĩ tới tương lai mỗi ngày Ngũ Mị ngồi toa-lét nhìn anh cạo râu, mà mỗi ngày anh nhìn cô rửa mặt chải đầu than phiền người lại tăng cân, cứ ảo tưởng như vậy, cũng khiến anh cảm thấy hạnh phúc.

Ngũ Mị vừa tỉnh đã nhìn thấy đôi mắt màu trà trầm tĩnh gần trong gang tấc.

“Chào buổi sáng.” Thẩm Lục Gia nhìn cô mỉm cười. Khóe mắt anh sâu lông mi dày đặc đen ánh, lúc cười đuôi mắt xuất hiện ba nếp nhăn nhỏ, tỏ ra đặc biệt hấp dẫn (sexy). Trong thoáng chốc Ngũ Mị cảm thấy đôi mắt kia như nhựa trên thân cây tùng, mà cô là một con côn trùng bị nhựa cây dính lại, vùi lấp rơi vào sự ấm áp bên trong.

“Không phải cuối tuần anh có thói quen làm thêm giờ sao?” Ngũ Mị liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, thuận tiện cầm một cái vòng, túm mái tóc dài, buộc thành một búi tóc.

Thẩm Lục Gia cũng đứng lên, anh có chút ghét bỏ nhìn cái áo sơ mi trắng ngày hôm qua mình mặc, vừa suy nghĩ phải chuyển một số quần áo đến nhà của Ngũ Mị, vừa trả lời: “Đã ba tháng rồi anh chưa nghỉ ngơi, ngay cả nghỉ đông e là cũng tích góp được nửa năm rồi, tuần này tự thưởng cho mình ngày nghỉ không được sao? Hay là buổi trưa em không muốn ăn lẩu nữa?” diễn đàn.

Ngũ Mị vội vàng giơ cờ trắng, “Thẩm tổng, em sai rồi, em cái gì cũng không nói.”

Thẩm Lục Gia buồn cười liếc nhìn cô một cái, “Đi thôi, đi tắm rửa.”

Ngũ Mị giả bộ hiên ngang lẫm liệt nói: “Mời lãnh đạo tắm trước.”

“Tiết kiệm nước, là trách nhiệm của mỗi người.” Thẩm Lục Gia quang minh chính đại nói.

Đương nhiên sức lực của phụ nữ không bằng đàn ông, Ngũ Mị bị Thẩm Lục Gia nửa ôm nửa kéo vào phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh sắp xếp gọn gàng mà sạch sẽ, bên trong vừa có bồn tắm, vừa có phòng tắm đứng. Vốn vòi hoa sen không nhỏ, nhưng hai người đứng dưới vòi hoa sen liền tương đối chật hẹp. Gần như có thể ngửi thấy mùi cơ thể của nhau.

Thẩm Lục Gia rất tự nhiên có phản ứng. Ngũ Mị không nhìn thấy, lặng lẽ lui về sau một bước, bình tĩnh mở vòi nước. Đầu tiên cô mở nước lạnh, Thẩm Lục Gia vừa vặn đang đứng dưới vòi hoa sen, nhất thời bị lạnh giật mình, tựa như lông gà bị hong khô.

“Hạ hỏa.” Gian kế lừa gạt của Ngũ Mị được như ý. Nhưng cô còn chưa đắc ý được bao lâu, liền bị cánh tay dài của Thẩm Lục Gia kéo vào trong ngực.


Ngũ Mị không kịp đề phòng bị nước chảy vào trong mắt, dưới người lại bị Thẩm Lục Gia chỉa vào, Ngũ Mị cực kỳ chật vật, tay chân không biết để chỗ nào.

Thẩm Lục Gia đứng dưới vòi hoa sen cười khẽ: “Lửa đã đốt cháy, không thể dập tắt.” Nói xong liền đè cô lên vách tường thủy tinh trong suốt, hai tay nâng mông cô, hơi nhấc lên, hung hăng đi vào.

Sau lưng là thủy tinh trơn lạnh, thân thể bị rời mặt đất, Ngũ Mị chỉ có thể gắt gao ôm lấy cổ Thẩm Lục Gia, hai chân cũng vòng qua eo anh thật chặt. Dòng nước chảy thỏa thích trên cơ thể hai người, hai thân thể, một tinh tế lả lướt, một cường tráng mạnh mẽ, quấn quít chung một chỗ, giống như đường cong tuyệt đẹp.

Có lẽ phòng tắm vốn là nơi người ta dễ dàng thỏa thích, lúc này Thẩm Lục Gia tương đối cuồng dã, mấy lần Ngũ Mị thiếu chút nữa hét chói tai. D~đLqĐ Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy rõ ràng cái gương lớn bầu dục trên mặt bàn đá cẩm thạch màu trắng, trong gương chính là khuôn mặt ửng đỏ của cô và sống lưng của Thẩm Lục Gia, giữa cột xương sống và đuôi đốt sống có hai vết lõm.

“Em nhìn thấy má lùm đồng tiền của anh.” Ngũ Mị nhịn cười, ghé vào tai Thẩm Lục Gia nói.

Thẩm Lục Gia có chút nghi ngờ dừng một chút, “Anh không có.”

“Trên mông anh có má lúm đồng tiền.” Một tay Ngũ Mị quấn lấy cổ anh, tay còn lại trượt đến cái mông của anh, ấn xuống cái mông bên phải một cái.

Thẩm Lục Gia nhạy cảm run lên một cái, sau đó dứt khoát ôm lấy cô xoay người lại, đổi thành mình dựa lưng vào vách kính, “Để cho anh nhìn một cái em có hay không... má lúm đồng tiền... trên mông...”

Cuối dùng Ngũ Mị giống như đường bị hòa tan, treo hoàn toàn trên người Thẩm Lục Gia.

Vẫn như cũ tinh thần Thẩm Lục Gia phấn chất, vừa cười vừa dùng khăn tắm tỉ mỉ lau người cho cô, sau đó giơ vào hoa sen xối sạch sẽ.

Hai người khó khăn lắm mới tắm xong, Ngũ Mị nhìn vết hồng hồng ứ đọng trên người mình, oán hận mắng một câu: “Lưu manh. Cường đạo.”

Thẩm Lục Gia có chút áy náy hôn cô: “Thật xin lỗi, lần này anh thô lỗ.”

Ngũ Mị không để ý tới anh, đi thắng đến tủ quần áo.

Thẩm Lục Gia cũng không ghét bỏ chiếc áo sơ mi của mình, nhặt lên đuổi theo.

Nhưng Ngũ Mị kéo tay nắm tủ quần áo ra, móc bên trong nửa ngày, mới ném cho anh một cái hộp tinh xảo.


Thẩm Lục Gia nhận lấy nhìn một cái, là một cái áo sơ mi Zegna màu xanh nước biển, khuy áo được làm bằng vỏ sò điệp trắng, tương đối xa hoa và nho nhã.

“Cho anh?” Trong mắt Thẩm Lục Gia có nét ngạc nhiên mừng rỡ thoáng qua.

Ngũ Mị liếc anh một cái: “Tặng cho người khác, nhưng thấy anh không có quần áo thay, liền đưa cho anh.”

“Thật hay giả?” Giọng nói Thẩm Lục Gia trầm xuống.

“Em lừa anh làm gì? Anh thật là may mắn, vóc dáng hai người không sai biệt lắm.” Ngũ Mị vừa mặc quần áo, vừa thuận miệng nói.

Thẩm Lục gia để cái hộp đựng áo sơ mi xuống giường, im lặng nhìn áo sơ mi của mình.

Lúc này Ngũ Mị mới bật cười, lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo sơ mi nữa, chẳng qua là màu xám tro nhạt.

Cô tiến lên vỗ vai Thẩm Lục Gia, cười giải thích: “Thật ra cái màu xanh da trời là mua cho anh, còn màu xám tro này là tặng cho người khác.”

Thẩm Lục Gia nhìn chăm chú vào cái áo trong tay cô, bực bội hỏi: “Cái này tặng cho ai?”

Ngũ Mị nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng mừng rỡ, thành thật nói: “Tặng cho Nghiêm bá bá, Nghiêm Kham, anh cũng biết.”

Nghiêm Kham đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn có thể coi là anh tuấn, Thẩm Lục Gia kiềm chế trong lòng, lưu loát mở áo sơ mi, nhanh nhẹn mặc lên người, không thèm để ý vết nhăn trên áo.

Ngũ Mị chỉ nhịn cười giúp anh sửa sang lại quần áo.

Đứng trước gương mặc quần áo, mắt Thẩm Lục Gia sáng rực nghiêng đầu nói với Ngũ Mị: “Rất đẹp.” Không biết là anh đang khen quần áo hay khen mình.

Áo sơ mi rất vừa người, kết hợp với khí chất của anh coi như càng tăng thêm sức mạnh, nhưng vẫn còn mới, áo sơ mi chưa được là ủi.

“Trước tiên đổi lại đi, nhìn một cái cũng biết là áo sơ mi không được giặt, người khác nhìn thấy sẽ cười.”


Thẩm Lục Gia dửng dưng vuốt vết nhăn trên áo sơ mi, “Không sao, em tặng anh, mặc thế nào cũng đẹp.” Nói xong anh lại chuyên tâm soi gương.

Ngũ Mị mệt mỏi liếc mắt, cầm cái ban là hơi nước bên cạnh tủ quần áo lên: “Này, Thẩm Lục Gia, anh có muốn em giúp anh là một chút không?”

Lúc này Thẩm Lục Gia mới cởi áo sơ mi ra. Kết quả lúc Ngũ Mị là quần áo cho anh, anh cứ thản nhiên ở trần lắc lư bên cạnh như vậy, ánh mắt không rời khỏi cô. Ngũ Mị dỗ như dỗ trẻ em nửa ngày, mới sai được anh lấy đồ ăn cho Bất Nhị.

Đến khi tất cả những chuyện vặt vãnh cũng vội vàng làm xong, hai người mới đi ra cửa, bỏ lại Bất Nhị đang oán hận.

Trước khi đi ăn sáng, hai người lại đến siêu thị mua đồ trước.

“Đầu tiên chúng ta mua đồ dùng nhà bếp, sau đó mua gia vị, cuối cùng mua nguyên liệu nấu ăn...” Vừa vào cửa siêu thị, Thẩm Lục Gia xuất thân là nhà toán học bắt đầu tính toán đâu ra đấy.

Ngũ Mị cũng không để ý nhiều như vậy, ví dụ, nếu hành vi mua sắm của Thẩm Lục Gia là một trận công thành duy nhất có nề nếp, tổ chức có kế hoạch; thì Ngũ Mị là dân quân du kích, nổ một phát súng lại chạy sang chỗ khác.

Vì vậy, lúc đẩy xe mua đồ Thẩm Luc Gia thấy lúc thì Ngũ Mị đang băn khoăn ở kệ hàng đằng trước, lúc thì lại chạy đến bên hàng thực phẩm,  một lát sau lại cầm sữa chua trong tủ lạnh, chốc lát sau trong xe đẩy lại thêm một hộp cà phê hòa tan. Lần đầu tiên cùng phụ nữ đi dạo siêu thị khiến cho Thẩm Lục Gia trợn mắt há mồm.

Nhất là khi cô không kiểm tra đồ ăn có nguyên vẹn hay không, chứ đừng nói đến là chất lượng bảo đảm, nguyên liệu sản xuất và thành phần dinh dưỡng. Quả thực khiến Thẩm Lục Gia nhức đầu.

Lúc Ngũ Mị cầm một chai nước trái cây, cuối cùng Thẩm Lục Gia cũng ngăn cản cô, “Đưa chai nước trái cây này cho anh nhìn một chút.”

Ngũ Mị không hiểu đưa cho anh.

“Em nhìn thành phần đây này. Hầu hết tỷ lệ các thành phần được liệt kê theo thứ tự giảm dần, mà nước có tỷ lệ cao nhất, còn lại là nước éo nho và đường trắng. Hạn sử dụng cũng lên đến tám tháng, chắc chắn chất bảo quản cũng không ít.” Thẩm Lục Gia nghiêm túc chỉ vào giấy bọc ngoài bình thủy tinh ân cần dạy dỗ Ngũ Mị, sau đó anh lại cầm một túi nước trái cây khác không bắt mắt trên kệ hàng, nhìn thành phần một lúc rồi tiếp tục nói: “Em nhìn loại nước trái cây này, đứng đầu là nước ép nho, thứ hai mới là nước, hơn nữa không có thêm đường trắng và chất tạo ngọt nào. Nếu so với cái em chọn rõ ràng an toàn cho sức khỏe hơn.”

“Chẳng qua là em cảm thấy cái bình này rất đẹp thôi.” Ngũ Mị lẩm bẩm diendan.

“Có hoa nhưng không có quả (1). ”  Thẩm Lục Gia vừa phê bình, vừa kiểm nghiệm đống đồ ăn vặt Ngũ Mị vừa lựa chọn.

(1) 华而不实: Có nghĩa là nhìn vẻ bề ngoài thì đẹp nhưng thực chất bên trong không có gì.

“Nhiều chất béo. Không được.” 

“Kẹo sữa, còn không bằng sữa tươi.”

“Hàm lượng Na quá cao, gia tăng gánh nặng cho thận.”


“Màu sắc quá nhiều.”

“Thời hạn sử dụng quá gần.”

...

Sau đó Ngũ Mị liền trơ mắt nhìn Thẩm Lục Gia nhờ trí nhớ xuất sắc của mình, nhét một số thực phẩm rác rưởi mà cô chọn trúng trở lại kệ hàng, lại thay đổi một số đồ ăn vặt hợp lý.

“Được rồi, chúng ta có thể đi mua dụng cụ nhà bếp.” Thẩm Lục Gia hài lòng nhìn xe đựng đồ ăn đã khôi phục lại trật tự, một tay dắt Ngũ Mị, một tay đẩy xe tới khu vật dụng.

Quá trình này được mấy cô sinh viên đại học nhìn thấy, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng anh tuấn của Thẩm Lục Gia tự lẩm bẩm: “Khi lập gia đình nhất định phải gả cho người đàn ông bách khoa toàn thư.”

Mặt bác nhân viên đứng bên cạnh máy bán nước trái cây màu đỏ lộ rõ vẻ khinh bỉ: “Lấy đâu ra nhiều lời như vậy, đúng là keo kiệt mà, còn kiên quyết hù dọa bé gái, thật là mất mặt, nó tự cho mình là trung tâm nghiên cứu chắc.”

Đến khu vực thực phẩm tươi sống, Ngũ Mị càng không có quyền lên tiếng. Ngay cả dưa chuột và rau cải cô cũng không nhận ra, xương lợn, xương sườn và thịt mông cũng không phân rõ, chứ đừng nói đến tươi hay không tươi. Có một bà dì đứng bên trong quầy bán thức ăn, bỗng nhiên thấy Thẩm Lục Gia tỏ ra đặc biệt vô cùng, giống như trong đàn gà xuất hiện một con hạc diendanLQĐ.

Bà dì cầm cà chua trong tay còn không quên liếc Thẩm Lục Gia mấy lần, nhìn Ngũ Mị đầy vẻ khinh bỉ.

Thậm chí còn bàn luận nhỏ: “Thấy không, cũng là dâu, mà mười ngón tay người ta không dính nước trần thế, cái gì cũng không phải làm.”

“Đừng nói nữa, bây giờ con gái đều như vậy, con trai tôi lần trước dẫn một nha đầu về ăn cơm, cố gắng giả bộ còn có thể, vào bếp giúp tôi nhặt rau, kết quả gốc rau đều giữ lại, tôi còn phải nhặt lại.”

“Vợ tôi cũng vậy, buồn cười chết. Lần trước cùng nhau về quê, quê tôi trồng rau khoai lang, kết quả cô ấy nhìn thấy từ xa đã hét lên làm sao lá sen lại trồng ở ruộng khô vậy, thật là khiến người ta cười rụng răng.”

Cười xong, Ngũ Mị tự mình thở dài, cô như vậy, nếu gả đi, chắc chắn cũng bị mẹ chồng ghét bỏ ấy chứ?

Lựa chọn xong nguyên liệu nấu ăn Thẩm Lục Gia dùng khăn giấy cẩn thận lau tay, lúc này mới tiếp tục dắt tay cô, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Ai nấu cơm giặt quần áo cũng được, giá trị con người phòng bếp không thể đo đếm được, những lời ong tiếng ve đó không cần để ý.”

Trong lòng Ngũ Mị cảm động, nhưng ngoài miệng lại hỏi ngược lại: “Vậy giá trị của em ở đâu?”

Thẩm Lục Gia liếc mắt nhìn khu trưng bày giường ngủ phía xa, cười không nói.

Tác giả có lời muốn nói: Ba lần trêu đùa, thích nhất lần này...

Nói với mấy muộn về má lúm đồng tiền trên mông (^o^)/~... Vóc dáng đẹp có vết lõm thật là hấp dẫn (sexy)...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui