Trầm Ẩn

Cô ấy lại giết một kẻ hấp hối sắp chết.

Lương Vi kẹp thuốc bằng hai ngón tay, rồi nhíu mày kinh ngạc nhìn Cát Vân. Lương Vi không hiểu được hành vi và cử chỉ lúc này của Cát Vân nữa. Cô dập thuốc vào gạt tàn, sau đó muốn tiến đến đỡ Cát Vân. Nhưng Lương Vi vừa bước thêm một bước thì nghe được Cát Vân tức giận nói: “Ông ta chết đáng đời, chết đáng đời!”

Cát Vân che hai tay ở ngực rồi quát: “Nhà họ Lương các người đều không phải loại tử tế gì!”

Cô ấy bỗng nhìn sang Lương Vi, sau đó như nói với kẻ thù: “Nhà họ Lương các người đều không phải loại tử tế gì! Vì cô, vì cô mà tôi thành ra thế này. Nhưng cô thì sao, sống vẻ vang xinh đẹp, ăn ngon mặc đẹp, cái gì cũng tốt, cô sống sung sướng thế cơ mà! Các người hủy hoại đời tôi rồi mà có thể sống an tâm, thoải mái đến thế! Cô biết bố mình là loại người gì rồi mà còn muốn để ông ta an hưởng tuổi già! Lương Vi, cô cũng nên chết đi!”

Lần đầu nhìn thấy Lương Vi, cô ấy chỉ cảm thấy tự ti. Rõ ràng hai người trạc tuổi nhau, thế nhưng cô ấy lại sống chật vật đến thế. Về sau, cô ấy cũng từng cảm động vì được Lương Vi quan tâm, mãi cho đến khi nhận ra Lương Cương, mãi cho đến khi Lương Vi nói muốn để Lương Cương an hưởng tuổi già thoải mái một chút. Tới lúc này, cô ấy mới nhận ra mình hận bọn họ đến bao nhiêu. Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà bọn họ có thể xuôi thuyền mát mái, dựa vào đâu mà Lương Vi được sống vui vẻ như thế!

Trong lúc nhất thời, Lương Vi chưa kịp nhận ra hàm nghĩa trong lời nói của cô ấy. Thế nhưng Cát Vân đã bò dậy từ dưới đất, rồi lao tới mặt bàn lưu ly cầm con dao gọt hoa quả tiến về phía Lương Vi.

“Cát Vân, cô ——” Lương Vi bám vào tay vịn ghế, sau đó dần dần lùi về phía sau, mũi dao lóe sáng sắc bén phía trước ngày càng tiến về phía cô.

Cát Vân khóc tới mặt mũi đỏ bừng, cô ấy nghiến răng thật dữ tợn, nhưng cũng chua xót nói: “Lương Cương là tôi giết, tôi dùng chính đôi tay này giết chết ông ta! Muốn biết vì sao tôi giết ông ta không? Lương Vi, nhìn kĩ mặt tôi xem, cô nhìn kĩ mặt tôi xem! Cô còn nhớ không, ngày đó cũng mưa to giống hôm nay. Tôi bảo cô mau cứu tôi, mau cứu tôi, tôi đã cầu xin cô cứu tôi. Nhưng cô thì sao, cô chỉ trơ mắt nhìn tôi bị bố cô vũ nhục! Cô chạy trốn, chạy trốn mà không hề quay đầu lại!”

Mãi đến về sau, Cát Vân mới biết con bé ngày đó là con gái của Lương Cương.

Hoàng Kiến Bân, cũng là bố của Cát Vân náo loạn một trận hôm đó xong, tới lúc trở về lại cười to như người điên. Ông ta nói con gái Lương Cương làm chứng ông ta phạm tội. Đến lúc đó, Cát Vân mới biết con bé chạy trốn kia là con gái của Lương Cương. Cô ấy hận bọn họ, hận tới thấu xương!

Cô ấy không chịu được sự dị nghị và ánh mắt của người khác nên phải đổi tên đổi họ, sau khi thi cấp hai xong thì chuyển trường. Tuy cô ấy đã rời đi nhưng sự thống khổ vẫn không hề phai nhòa. Về sau cô ấy gặp được Lý Đại Cường, ông ta tuy hơi lớn tuổi nhưng lại thật lòng với Cát Vân, vì thế cô ấy vẫn luôn đi theo ông ta tới hiện tại.

Thế nhưng trời cao cuối cùng cũng có mắt, Ngài lại để cô ấy gặp lại những kẻ mình căm hận nhất trong hoàn cảnh này.

Lương Vi khó tin rồi tỉ mỉ phân biệt mặt của Cát Vân, đôi mắt kia… Đôi mắt kia…

“Thật xin lỗi…” Lương Vi nhìn đôi mắt tràn ngập kí ức như thủy triều dâng kia mà chỉ có thể nói một câu thật xin lỗi. Chính cô, cũng từng muốn nói một câu thật xin lỗi với cô ấy.

“Có ích gì không!”

Cát Vân cũng không cố kỵ gì nữa, giờ đây cô ấy đã bị thù hận che mắt mất rồi. Cát Vân chậm rãi tiến về phía Lương Vi, mà con dao nhọn trong tay cô ấy cũng chĩa thẳng về phía cô.

Lương Vi cắn môi, cô biết bây giờ Cát Vân đã mất tỉnh táo. Cô vịn lấy ghế rồi mạnh tay quăng về phía Cát Vân, sau đó men theo rìa sofa để chạy trốn.

Đột nhiên có ghế bay tới nên Cát Vân nghiêng người tránh đi, mà chân Lương Vi không thể đi nhanh được nên chỉ cần mấy bước đã bị đuổi kịp.

Lương Vi vừa đi đến rìa cửa đã bị Cát Vân tóm lại. Vì mất thăng bằng nên Lương Vi bị quăng ngã xuống đất, ngưỡng cửa và cửa nhà cách nhau mấy bậc thang cao thấp, eo cô bị đập vào lớp xi măng cứng rắn kia tới phát đau.


“Cô cũng chết đi! Cô cũng đi chết đi!” Cát Vân cầm dao muốn đâm xuống như người điên.

Lương Vi hít vào một hơi, sau đó nhanh chóng nâng chân trái lên đá thật mạnh vào bụng Cát Vân. Cát Vân bị đá nên ngã xuống đất, con dao gọt hoa quả rơi thật mạnh xuống nền đá cẩm thạch.

Lương Vi lùi về phía sau rồi muốn bò dậy từ mặt đất. Cô hơi quay lưng lại rồi dùng tay chống lên mặt đất, cố gắng dùng một chân để chống lên, nhưng vừa cong eo đã nghe thấy tiếng bước chân đang lại gần. Cô quay lại nhìn thì thấy Cát Vân lại cầm dao vọt tới.

Mưa gió tạt ngang khiến cả người Lương Vi ướt đẫm. Cô bị mưa tạt tới gần như không mở mắt ra được, từng sợi tóc rối bù cũng bị nước mưa làm dính lên mặt. Bó thạch cao trên chân cô đã dính đầy nước bùn nên nhiễm bẩn tới khó tin.

Ngày mưa đó, cô cũng sợ hãi và không biết phải làm sao như bây giờ. Và cô cũng muốn chạy trốn giống như bây giờ.

“Lương Vi!”

Lúc Lục Trầm Ngân chạy tới thì thấy Cát Vân đang vung dao định đâm xuống. Anh muốn ngăn Cát Vân lại nhưng cô ấy lại vung dao loạn xạ thêm mấy lần nữa.

“Lục Trầm Ngân, anh đừng lại gần cô ấy.” Lương Vi chật vật bò dậy, phần eo của cô đau vô cùng.

Lục Trầm Ngân mở bàn tay ra làm động tác dừng lại, anh nhìn Cát Vân rồi nói: “Cô tỉnh táo lại đã, đang bình thường, sao tự nhiên lại ——”

Cát Vân khóc tới thảm thiết, Lục Trầm Ngân không nghe được lời nói nghẹn ngào của cô ấy.

Nhân lúc bất ngờ, Lục Trầm Ngân cướp lấy con dao trong tay Cát Vân rồi vứt trên mặt đất.

“Cô bình tĩnh một chút.”

Lương Vi nhìn cô ấy chăm chú, cô không biết phải an ủi nỗi lòng thù hận của cô ấy thế nào cho phải. Cô không oán hận suy nghĩ và hành động của Cát Vân, chỉ mong cô ấy đừng phạm sai lầm mà thôi.

Cát Vân vừa khóc vừa tự lẩm bẩm gì đó.

Lục Trầm Ngân thấy tình hình đã dịu xuống nên xoay người đi đỡ Lương Vi.

“Chân bị thương không sao chứ?”

“Không sao.”

Lương Vi bị ngộ độc nên sắc mặt rất mệt mỏi, cộng thêm mưa gió nên môi cô không còn chút màu máu nào. Vì sợ hãi nên Lương Vi vẫn còn hơi run rẩy, mãi cho đến khi Lục Trầm Ngân nắm chặt lấy tay cô. Đôi tay to lớn ấy lại mang đến ấm áp vô hạn cho Lương Vi.


Lục Trầm Ngân nắm chặt lấy một tay của cô, một tay khác đỡ lấy bả vai Lương Vi rồi nhẹ nhàng vỗ về.

“Không sao đâu.”

Phía xa bỗng truyền tới tiếng còi xe cảnh sát, âm thanh khiến người ta kinh hãi đó đang tiến dần về phía vách núi.

Ngay từ đầu đã định sẽ lâm vào con đừng này, sao không kéo thêm nhiều người chôn cùng đây?

Cát Vân vớ lấy gậy gỗ trong xó nhà, đây đều là cây gỗ trang trí thừa lại trong biệt thự nhà Lương Vi.

Lương Vi ngước mắt nhìn thoáng qua Cát Vân thì tim như bị siết chặt. Cô ôm Lục Trầm Ngân thật chặt, phản ứng đầu tiên của Lương Vi là phải đỡ cho anh một gậy này.

Sau một giây sửng sốt, Lục Trầm Ngân quay đầu lại thì thấy gậy gỗ gần trong gang tấc. Không còn thời gian để do dự hay phản kháng, anh ôm chặt Lương Vi vào lòng rồi xoay chân, dùng cả người để chắn cho cô.

Một gậy này đánh vào sau gáy Lục Trầm Ngân, anh đúng đòn thì ngửa đầu kêu lên một tiếng.

“Lục Trầm Ngân!” Lương Vi đẩy anh ra để xem vết thương, cô đưa tay sờ thì thấy lòng bàn tay loang đầy vết máu.

“Anh không sao.” Anh cười yếu ớt, dư quang sót lại giúp anh thấy Cát Vân đang cầm dao vọt tới chỗ Lương Vi.

Lương Vi chỉ một lòng nhào tới xem vết thương của anh, cô còn chưa biết gì đã bị Lục Trầm Ngân kéo vào trong lòng.

Mắt Lục Trầm Ngân dần nặng trĩu, đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ.

Một dao này đâm vào bụng trái của anh, con dao đâm qua lớp quần áo thật dày khiến máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả áo khoác màu đen.

Cát Vân không muốn giết Lục Trầm Ngân nên thất kinh rút dao ra. Lưỡi dao màu trắng đã nhiễm đỏ, cô ấy run run rẩy rẩy khiến con dao rơi xuống mặt đất.

Lúc con dao bị rút ra, Lục Trầm Ngân khẽ rên lên một tiếng nhưng vẫn ôm chặt Lương Vi như cũ. Anh như ngọn núi lớn bao bọc lấy cô, bảo vệ cho cô.

Trận mưa này càng mưa càng bạo, như thể trời đất xung quanh sắp sụp đổ xuống vậy, mà gió lớn và mưa to như hàng ngàn chiếc roi da vô hình quất mạnh vào thế giới này.

Gió lớn lạnh thấu xương lại không tiếng không động thổi tới khiến lòng người lạnh lẽo.

Lương Vi dựa ở ngực Lục Trầm Ngân, cô nghe được nhịp tim dồn dập của anh. Cô dùng hai tay nắm lấy quần áo của Lục Trầm Ngân, móng tay cách lớp quần áo như muốn khảm vào máu thịt của anh.


Cổ họng Lương Vi hơi nhấp nhô, cô cố gắng nuốt xuống từng đợt chua xót trào dâng trong lòng, sau đó dùng sức ôm anh thật chặt. Bên tai cô là tiếng hít thở ngày một nặng nề của Lục Trầm Ngân.

“Lục Trầm Ngân ——” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh như trước đây.

Lục Trầm Ngân thở gấp gáp, hơi thở ấm áp của anh đều phả vào tai cô. Anh đưa tay giữ lấy đầu Lương Vi rồi nặng nề “ừ” một tiếng.

Từng giọt mưa dày đặc rơi trên người bọn họ, rơi xuống khóe mắt của Lương Vi rồi chậm rãi trượt xuống mặt cô.

“Lục Trầm Ngân… Lục Trầm Ngân…” Cô lại gọi tên anh một lần rồi một lần.

Người Lục Trầm Ngân hơi đảo lảo, Lương Vi cố gắng đỡ lấy, không cho anh ngã xuống.

Anh nói: “Tháng Năm… Tháng Năm… Chúng ta kết hôn…” Giọng nói khàn khàn của anh vừa gấp gáp vừa run rẩy, như thể một giây sau anh sẽ sụp đổ.

Ngày đó anh từng hứa với cô: Tháng Năm sang năm, anh sẽ lấy em.

Lương Vi nhắm mắt lại, lông mi của cô đã ướt đẫm: “Em biết, anh đồng ý với em rồi.”

Anh đột nhiên dùng sức ôm Lương Vi thật chặt rồi nói: “Lương Vi… Anh muốn lấy em, anh chỉ muốn lấy em… Anh chỉ yêu mình em, chết cũng chỉ yêu mình em. Kiếp sau cũng chỉ yêu mình em, anh chỉ cần em…”

Hoàng hôn đầu thu buông xuống, anh nhớ kĩ cô, từ đây về sau tình nồng vĩnh viễn không phụ.

Hơi thở của Lương Vi nhàn nhạt: “Em không muốn nghe, anh đừng nói nữa, sau này lại nói cho em nghe.”

Ống quần của anh dần rỉ máu, máu kết hợp với nước mưa dần khiến hai chân Lương Vi ướt đẫm. Không khí cũng bắt đầu vẩn vít mùi máu tươi.

Lục Trầm Ngân dựa vào bên tai cô, anh hơi mở miệng nỉ non gì đó, sau đó cánh tay rũ xuống, cơ thể cũng đổ sụp.

“Lục Trầm Ngân! Anh khốn kiếp!”

Lương Vi cố gắng đỡ lấy anh, cô ôm anh, không cho phép anh ngã xuống.

Cuối cùng cô vẫn không bì được với trọng lượng cơ thể của Lục Trầm Ngân, vì thế cả cô và anh đều ngã xuống đất.

Anh tựa trên người của Lương Vi, giờ đây anh đang nằm trong lòng cô.

Lương Vi nắm chặt lấy tay anh, mười ngón tay của hai người đan khít vào nhau, nhẫn kim cương trên ngón tay cô đột nhiên hơi lóe lên.

Lương Vi chậm rãi mở mắt ra, cô nhìn nơi tay bọn họ đan cài vào nhau. Nơi ấy phù hợp đến thế, mà đôi tay to lớn mà ấm áp của Lục Trầm Ngân cũng giống như con người anh vậy.

Lương Vi đặt lòng bàn tay anh vào mi tâm của mình.


“Lục Trầm Ngân…”

“Khốn kiếp!”

Vừa dứt lời, Lương Vi cũng không nhịn được nữa mà khóc lên. Cô cố gắng để mình không phát ra tiếng, nhưng cả người đã run rẩy tới khó tin. Từng giọt nước trên tay cô dần nhỏ xuống, không biết là nước mắt hay nước mưa.

Lúc cảnh sát tới cũng phải sửng sốt vì cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Họ lập tức bắt Cát Vân đang khóc ròng trên mặt đất, sau đó khiêng thi thể của Lương Cương ra ngoài.

Sau khi được Lâm Trí Thâm báo án thì họ mau chóng tới đây vận chuyển thi thể của Lương Cương, vì thế xe cứu thương cũng theo tới.

“Mau cứu anh ấy, mau cứu anh ấy…” Cô ôm anh rồi bất lực cầu khẩn bác sĩ.

Mau cứu anh ấy, cứu người đàn ông cả đời này cô yêu nhất.

Bó thạch cao của cô có khe hở nên máu bên trong dần rỉ ra.

Một người phụ nữ ôm một người đàn ông ngồi giữa vũng máu, bắp chân một người đẫm máu, nửa người của người còn lại cũng bị máu nhấn chìm.

Nhân viên y tế khiêng Lục Trầm Ngân lên xe cứu thương để tiến hành cấp cứu. Y tá đỡ Lương Vi dậy, nhưng một khắc đó Lương Vi lại ngất đi mà không hề báo trước.

Vào khoảnh khắc ngã xuống đó, cô trông thấy từng giọt mưa dày đặc, trông thấy ánh sáng ở phía xa, trông thấy ánh hoàng hôn đỏ như máu, và trông thấy cả người bước tới vì mình trong hồ nước lạnh băng kia.

Anh tựa vào tai cô rồi mở miệng nỉ non: “Lương Vi… Anh xin lỗi…”

Xin lỗi, vì hứa hẹn với em điều không thực hiện được.

Xin lỗi, vì anh còn rất nhiều thứ chưa làm được cho em.

Xin lỗi, dù hi vọng em chỉ thích mình anh, nhưng cũng hi vọng về sau em có thể gặp được người tốt hơn nữa.

Anh chỉ có chút tiếc nuối, mà tiếc nuối đó đều là em.

“Lương Vi, anh sẽ lấy em.”

“Lúc nào?”

“Sinh nhật em là lúc nào?”

“27 tháng 5.”

“Vậy tháng 5 sang năm, anh lấy em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui