Hứa Phi trấn tĩnh lại thì thấy 2 người kì lạ đang đứng trứoc mặt mình.
Một hòa thượng da trắng như thiếu nữ và một nam nhân có khuôn mặt giống như dê.
Cả hai người ấy đều mặc tăng bào, xem ra đều là người của phật môn.
CHỉ thấy nam nhân mặt dê quay sang cãi nhau với hòa thượng da trắng:
- A, ngươi tới đây làm gì vậy? Tại sao lại xem vào chuyện của ta?
Hòa thượng da trắng đáp lại:
-Sư huynh, đệ thấy hai người họ là một đôi trời sinh nên muốn tác thành cho họ.
Không lẽ huynh cũng muốn...
Nam nhân mặt dê tức giận quát:
-Tên xấu xa nhà ngươi lại muốn tranh với ta à.
Mau biến khỏi đây.
Hôm nay chỉ có ta mới trở thành ông mai cho họ mà thôi.
Hòa thượng da trắng cãi lại:
-Không được.
Đệ chưa làm ông mai bao giờ, lần này phải để cho đệ làm.
Hứa Phi chung quy cũng đã hiểu hai người này định làm gì.
Chàng tức đỏ mặt về âm mưu của họ.
Đã là ngừoi xuất gia sao lại đi làm mấy chuyện đó, thật không ra làm sao cả.
Đang định chửi hai tên quái nhân kia nhưng Hứa Phi thấy mình đã bị điểm huyệt.
Tốt nhất nên ngọt nhạt với chúng đẫ:
-Tại hạ là Hứa Phi.
Còn hai vị, chẳng hay là thần thánh phương nào?
Nam nhân mặt dê cười nói:
-Ta là Hấp Diêm lão quái
Hòa thượng da trắng nói:
-Ta là Bán Hoa Tăng.
Hứa Phi cười nói:
-Tại hạ với hai vị lần đầu gặp mặt, không có thù oán gì, hà tất phải điểm huyệt tại hạ.
Hấp Diêm lão quái cười cười:
- Hà hà, lão tử thấy người với cô nương đó là một đôi trời xinh, nên không thể để ngươi và cô nương đó xa nhau được.
Chỉ cần người bái đường thành thân xong với cô nương đó, ta sẽ giải huyệt cho ngươi.
Bán Hoa Tăng vội xen vào:
-Ta điểm huyệt cô nương kia, chỉ cần cô ta và ngươi động phòng hoa chúc xong, ta sẽ giải huyệt cho cô ta.
Lúc này thì Hứa Phi chết điếng cả người.
Không biết từ đâu chui ra hai tên quái nhân này.
Phen này không khéo chàng phải ôm hận suốt đời mất.
Hứa Phi ôm hận không sao, chỉ sợ Tiểu Oanh phen này vì chàng mà liên lụy.
Nghĩ vậy, Hứa Phi quát:
-Hai người vốn là kẻ xuất gia, lục căn phải thanh tịnh, cớ sao lại làm những chuyện phàm tục này?
Hấp Diêm lão quái chắp tay nói:
-A di đà phật, phật dạy sư không là sư, phàm không là phàm, sư hay phàm bất tất phải phân.
Hứa Phi nghe câu này tức điếng cả người.
Đây rõ ràng là câu mà Hấp Diêm lão quái chế ra.
Bán Hoa Tăng cười nói tiếp:
-A, nếu như không phải lỗi của sư huynh thì ta đâu có phải đi làm hòa thượng.
Hấp Diêm lão quái quay sang quát to:
- Ngươi lại đổ tội cho ta sao? Năm xưa nếu không phải ngươi đắc tội với người ta thì đâu đến cơ sự như bây giờ.
Thấy hai quái nhân cãi nhau, Hứa Phi cũng thấy choáng hết cả đầu.
Bọn họ nói đầu chẳng ra đầu, đuôi chẳng ra đuôi làm chàng không hiểu gì hết.
Lúc đó, Tiểu Oanh bỗng nhẹ nhàng thốt lên:
- Thì ra là các ngươi.
Các ngươi không sợ gia gia của ta ư?
Hấp Diêm lão quái nói:
-Lão già đó đã đi rồi.
Ta thấy sớm nhất cũng phải sáng mai lão mới trở về.
Hf hà, đợi đến lúc đó gạo đã nấu thành cơm rồi.
Bán Hoa Tăng phụ họa theo:
-Phải phải, chúng ta không thể bỏ lỡ chuyện tốt lành này.
Các ngươi mau bái đường nào.
Tiểu Oanh tức giận nói:
-Nếu như các ngưoi dám làm bậy thì đừng hòng uống một giọt Uyên Ương Mộng.
Không ngờ câu nói này của nàng khiến hai tên quái nhân biến sắc mặt.
Bán Hoa Tăng quay sang nói với Hấp Diêm Lão QUái:
-Sư huynh, đệ thấy rượu ngon đã hết rồi mà chỉ có mình cô nương này biết nấu.
Chúng ta làm sao đây?
Hấp Diêm Lão Quái đắn đo suy nghĩ rồi nói:
-Chuyện tốt đẹp thế này mà không làm được, thật là đáng hận.
Nguyên lai hai người này vốn rất thích uống Uyên Ương Mộng của Tiểu Oanh nấu, thường hay đến chỗ nàng uống trộm.
Hôm nay thấy nàng ngồi cạnh Hứa Phi nên mới nảy ra ý định tác thành cho hai người.
Bây giờ Tiểu Oanh làm dữ lên, e rằng ý định đó khó mà thực hiện được.
Chỉ thấy Hấp Diêm lão Quái túm lấy Hứa Phi lên rồi rời khỏi thuyền.
Tiểu Oanh kinh ngạc nói :
- Ngươi mang Hứa công tử đi đâu vậy?
Hấp Diêm Lão Quái cười:
- Hà hà, cô nương quan tâm tới hắn ta ư?
Tiểu Oanh vội nói:
- Vị công tử ấy đang trúng độc, tính mệnh nguy kịch, các ngươi định mang y đi đâu?
Bán Hoa Tăng nghe vậy kiên thò tay bắt mạch cho Hứa Phi.
Y chợt lộ vẻ kinh hãi rồi nói:
-Sư huynh, ngừoi này quả thực trúng độc rất nặng.
Hấp Diêm Lão Quái cười lên một tràng dài rồi nói:
-Hay, hay lắm.
Hứa Phi tức giận nói:
-Ngươi cười cái gì, bộ hay lắm sao?
Hấp Diêm Lão Quái phớt lờ Hứa Phi.
Lão quay sang nói với Tiểu Oanh:
-Tiểu cô nương, cô có dám đánh cược với ta không?
Tiểu Oanh nói:
-Ngươi lại định giở trò gì đây?
Hấp Diêm Lão Quái cười tít mắt nói:
-Nghe đây, ta rất thích uống Uyên Ương Mộng của cô.
Vậy nên ta sẽ tìm người giải độc cho vị công tử đây.
Ba tháng sau ta sẽ đem y nguyên vẹn về đây.
Đổi lại cô nương sẽ phải nấu rượu cho ta.
Thế nào hả?
Tiểu Oanh nghe Hấp Diêm Lão Quái nói vậy thì nửa mừng nửa lo.
Nàng nghĩ độc của Hứa Phi trúng cực kì khó giải, làm sao mà hai gã quái nhân này có thể giải.
Nhưng nàng lại nghĩ lúc này, chỉ có một tia hy vọng thì cũng phải cố gắng, nhất định phải cứu được Hứa Phi.
- Được ta đồng ý với ngươi.
Ngươi nhất định không được làm hại đến một cọng tóc của vị công tử đấy.
Bằng không ta nhất định sẽ liều mạng với ngươi.
Hấp Diêm Lão Quái cười khà khà nói:
-Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Sư đệ, chúng ta đi.
Cứ thế, Hứa Phi bị Hấp Diêm Lão Quái mang khỏi thuyền.
Bên tai chàng vẫn còn còn thanh âm của Tiểu Oanh:
-Hứa công tử, người nhất định phải trở về đây.
Tiểu Oanh sẽ chờ người, nhất định sẽ chờ.
Bỗng chốc chàng cảm thấy tim mình đạp mạnh, trong lòng như có báo tố phong ba.
Hứa Phi tự thề với bản thân, nhất định sẽ trở lại đây gặp Tiểu Oanh, dù chết cũng phải gặp lại nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...