Hứa Phi không khỏi thán phục câu hát sảng khoái ấy của thuyền phu.
Bài “Vọng hải triều “ của Liễu Vĩnh ngân lên khiến người ta phải rạo rực trước phong cảnh tú lệ của Tiền Đường giang.
Chẳng mấy chốc , con thuyền cập bến vào bờ.
Thuyền phu là một lão nhân đầu đội nón tre, mặc áo vải thô trông bình dị nhưng cặp mắt lại rất sáng.
Từ đôi mắt ấy tỏa ra ngạo khí ngút trời cùng một áp lực khó tả, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã chấn động cả tâm can , cơ hồ như đang đứng trước một con mãnh hổ khát máu.
“ Công tử muốn đi thuyền phải không?”, lão nhân ấy vừa nói vừa ngả nón ra , để lộ mái đầu bạc trắng.
Hứa Phi móc ít bạc trong túi ra rồi nói: “ Phiền lão đưa ta và bà bà kia ngược dòng Tiền Đường này tới bến Lan Khê “
Lão nhân ấy chỉ vào con Hắc Ngân câu nói:
“ Nếu công tử muốn đem theo cả con ngựa kia thì phải trả thêm tiền.
Thuyền của lão từ trước tới nay chưa bao giờ chở súc vật”
Hứa Phi cười nhạt rồi đưa thêm ít bạc ra, đương nhiên chàng không thể bỏ con ngựa yêu của mình.
Xong xuôi chàng cõng quỷ bà bà lên thuyền rồi dắt Hắc Ngân Câu theo.
Trước khi đi, chàng cũng không quên bảo lão thuyền phu chở thêm ít cỏ cho ngựa, dù gì đường đến Lan Khê cũng không phải ngắn.
Một lát sau, chiếc thuyền nhỏ từ từ luớt ra sông, ngược dòng mà tiến.
Hứa Phi ưu tư đưa mắt nhìn cảnh vật hai bên bờ sông , những nóc nhà san sát, những thạch kiều xanh rờn bóng liễu, đâu đó vang lên những lời ca của những du khách đang thưởng ngoạn.
Tất ca cứ thế khuất dần khỏi tầm mắt chàng.
Hàng Châu với biết bao cảnh đẹp, mĩ tửu giờ chỉ còn trong mộng tưởng, lần này ra đi chàng không biết bao giờ mới trở lại được quê nhà .
Lão nhân khua mái chèo cười nói với Hứa Phi:
“Công tử, đây là lần đầu người đi thuyền trên sông Tiền Đường phải không?’
Hứa Phi lãnh đạm nói:
“Đây là lân đầu ta đi thuyền trên sông Tền Đường, cũng chẳng ngờ là phải rời xa quê hương.
Lần này đi ắt hẳn phải rất lâu mới quay về.”
Lão nhân kia mỉm cười, vẻ đầy cảm khái rồi hát::
“
Nhân nhân tận thuyết Giang Nam hảo,
Du nhân chỉ hợp Giang Nam lão.
Xuân thủy bích ư thiên,
Họa thuyền thính vũ miên.
Lô biên nhân tự nguyệt,
Hạo uyển ngưng sương tuyết.
Vị lão mạc hoàn hương,
Hoàn hương tu đoạn trường.”
(Người người ca tụng Giang Nam,
Du nhân chỉ muốn mãi làm du nhân.
Trời còn kém nước xuân xanh biếc,
Trên thuyền đêm nghe tiếng mưa gần.
Bên sông người tựa trăng ngân,
Cổ tay rót rượu trắng ngần hơn sương.
Chưa già xin chớ hoàn hương,
Hoàn hương là ắt đoạn trường ai ơi!)
****
Thuyền đi chưa được bao lâu thì gặp phải sóng lớn.
Những con sóng bạc đầu nối nhau gào thét , rung chuyền cả mặt sông, nâng con thuyền nhỏ lên cao tới mấy trượng rồi đột nhiên hạ xuống như muốn ném tan vào đáy sông.
Hứa Phi ngồi trên thuyền nhìn thấy cảnh ấy mà không khỏi kinh hãi, chàng cột chặt con Hắc Ngân Câu vào tay mình, nhưng cũng lảo đảo tới mấy lần.
Vậy mà lão nhân kia vẫn thản nhiên cầm chắc tay chèo, khoan thai điều khiển con thuyền đè lên từng đợt sóng hung dữ.
Giữa những bọt nước tung bay trắng xóa, dáng vẻ của lão uy võ vô cùng , nếu là trên chiến trận, người ta có thể lầm tưởng đây là một đại tướng dày dạn kinh ngiệm chỉ huy ngàn vạn tinh binh tiến lên phía trước mà không thể ngờ rằng đó thật ra chỉ là một thuyền phu bình thường chốn sông nước.
Nhìn sóng nước điên cuồng đang nổi lên, bất giác Hứa Phi nhớ lại câu chuyện hồi nhỏ đã được sư phụ kể cho.
Chàng nhớ dưới ánh lửa hồng bập bùng , Sái Đại Nương mặt đỏ bừng vì men rượu say sưa kể về oan hồn Ngũ Tử Tử trên sông Tiền Đường.
Cuối thời Xuân Thu, nước Việt bị nước Ngô đánh bại.
Việt Vương Câu Tiễn xin giảng hòa.
Ngô Vương lúc ấy là Phù Sai chấp thuận nhưng trọng thần là Ngũ Tử Tư không đồng ý cho rằng phải giết Câu Tiễn để trừ họa căn sau này.
Nước Việt vì thế liền mua chuộc sủng thần của Phù Sai là Bá Phỉ.
Bá Phỉ trước mặt Phù Sai hết lời khen ngợi nước Việt, lại chê bai Ngũ Tử Tư, khiến Phù Sai tin theo.
Cuối cùng Phù Sai ra lệnh Uyển Di Tử ban cho Ngũ Từ Tư thanh kiếm để tự kết liễu.
“Quân xử thần tử ,thần bất tử, bất trung”, Ngũ Tử Tư đành ôm hận mà chết.
Sau khi chết, đầu ông bị nhét vào một cái túi da ném xuống sông Tiền Đường, Chín năm sau Câu Tiễn khơi binh diệt Ngô, Phù Sai phải dùng dao cắt cổ mà chết.
Nhưng nỗi hận của Ngũ Tử Tư thì không sao nguôi được.
Người đời sau vẫn thường thấy ông cưỡi trên cỗ xe bạch mã , phóng thét gào trên sông Tiền Đường.
Sóng Tiền Đường từ đó vô cùng dữ dội, thủy triều Tiền Đường nổi tiếng thiên hạ cũng bắt đầu từ sự tích ấy.
Giũa bốn bề là sóng nước, Hứa Phi cũng căng mắt cố tìm cho được bóng dáng của Ngũ Tử Tư.
Nhưng vô ích, hình bóng của tiền nhân không hề xuất hiện, chỉ có tiếng sóng thết gào mãi không ngừng .
Hứa Phi nhìn những hoa nước bắn lên thuyền, trong lòng thầm nghĩ ân oán giang hồ cũng như những con sóng kia đều vô cùng dữ dội, đều muốn nhấn chìm con người vào đáy sâu tận cùng, Ân oàn, tình thù sẽ không bao giờ chấm dứt, như những con sóng kia không bao giờ ngừng quần đảo...
Con thuyền vẫn ngược dòng tiến vè phía trước.
Trờ bắt đầu nổi gió to.
Bản hợp ca của sóng và gió lại càng khiến con sông trở nên hung hiểm bội phần.
Lão thuyefn phu nói:
“ Công tử, chiếc hộp đằng kia có ít màn thầu, công tử và bà bà hãy dùng tạm”
Hứa Phi nghĩ đến quỷ bà đang dưỡng thướng nên tiến đến chõ chiếc hộp gỗ nhỏ đó.
Nào ngờ chàng vừa quay đi thì một luồng gió lạnh đã thổi sau lưng, Chàng chưa kịp định thần thì đã thấy một bàn tay tóm lấy vai mình.
Tiếng lão thuyền phu lại vang lên nhưng lúc này lại rất độc địa :
“Tiểu tử, mau đưa Lam Phụng Ngọc ra .”
Hứa Phi kinh ngạc thốt lên:
“Ngươi ..ngươi làm gì vậy?”
Chàng định xoay người thoát ra nhưng thủ pháp của lão thuyền phu vô cùng mau lẹ lại chuẩn xác khiến tứ chi của chàng đều không thể cựa quậy được.
Chẳng thể ngờ rằng lão thuyền phu này cũng gióng lũ huyết y nhân đêm qua, đều muốn chiếm đoạt Lam Phụng Ngọc.
Lão nhân đó lại nói :
“Muốn toàn mạng thì mau giao Lam Phụng Ngọc ra đây.
“, vừa nói, lão vừa gia tăng kình lực vào bàn tay nắm lấy Hứa Phi.
Rắc, rắc, tiếng xương cốt vang lên, nhưn Hứa Phi vẫn nhịn đau đáp lại:
“Cho dù có chết ta cũng không bao giừ đem nó cho ngươi”
“Được lắm, đếm qua ngươi đã giam thủ hạ của ta vào bẫy, nhưng bây giờ giữa bốn bề sông nước thế này thì đừng hòng thoát.
Nếu ngươi đã ngoan cố không giao Lam Phụng Ngọc ra thì đừng trách ta.
Tất cả những kẻ biết bí mật của Lam Phụng Ngọc đều phải chết.”
Câu nói của lão vừa dứt thì bất ngờ một đạo kiếm khí từ sau bay đến nhắm vào cánh tay của lão.
Theo phản xạ, lão nhân ấy thu tay về.
Nhưng chính lúc đó, con thuyền bỗng nhiên chao đảo dữ dội, khiến hai người mất thăng bằng ngã lăn ra.
Một bóng đen từ trong khoang thuyền ập tới.
Hứa Phi ngước lên thì thấy cái bóng ấy chính là quỷ bà bà.
Chẳng phải quỷ bà bà nói không thể sử dụng võ công , tại sao lức nãy lại có thẻ thi triển Hắc sắc kiếm khí?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...