Trong Vạn mai lâm viện, mười ba tên huyết y nhân đang bao vây Hứa Phi.
Bọn chúng mỗi tên cầm cầm mười ba loại binh khí khác nhau.
Điểm chung duy nhất giữa chúng là chiếc mặt nạ.
Đó là chiếc mặt nạ mà những người hát kinh kịch vẫn dùng.
Hứa Phi nhìn kĩ mười ba tên huyết y nhân ấy , trong lòng nảy lên ý nghĩ không biết bọn này là ai.
Quỷ bà bà ngồi trên lưng chàng khẽ nói:
“ Xú tiểu tử, xem ra hôm nay ngươi xui tận mạng rồi”
Hứa Phi nhe quỷ bà bà nói vậy nghĩ trong trong bụng ,lúc nãy bị ép uống thuốc độ bây giờ lại gặp một đám người thần bí đằng đằng sát khí thế này, thật đúng là đen đủi.
Bất giác chàng chạy tới góc phòng , đưa chân hất tung một vò rượu lên.
Rượu trong vò bay ra, chàng nhân cơ hội dó đưa miệng đóng từng tia rượu.
Quỷ bà bà thấy Hứa Phi gặp phải đại nạn mà vẫn thản nhiên uống rượu không khỏi ngạc nhiên, mụ nói:
“ Tiểu tử, ngươi làm cái gì vậy?”
Hứa Phi cười nói:
“ Vãn bối đang dùng rượu giải xui đấy, không phải bà bà nói vãn bối xui tận mạng đó sao?”
Chàng vừa dứt lời thì bốn tên huyết y nhân lăm lăm vũ khí xông tới.
Quỷ bà bà cười nói:
“ Rượu của ngươi không giải được vận xui của ngươi đâu”
Hứa Phi nhìn bọn huyết y nhân đang xông tới , vẫn bình thản đáp:
“ Có bà bà ở đây thì vận xui của vãn bối có là gì?”
Quỷ bà bà kêu “hứ “ một tiếng rồi phóng ra bốn đạo kiêm khí về phía lũ huyết y nhân.
Kiếm khí phóng ra như sấm sét , chỉ trong sát na đã phá tan thế công của bốn tên huyết y nhân kia.
Quỷ bà bà vốn dĩ không có ý định can dự vào chuyện này, tuy nhiên mụ đang bị trọng thương, phải nhờ Hứa Phi tìm xác chết để hút tử khí nên khi thấy chàng gặp nguy, mụ không thể không khoanh tay.
Bọn huyết y nhân còn lại thấy võ công của quỷ bà bà cao cường , không dám khinh địch nữa mà đồng loạt xông vào.
Một tên trong bọn chúng hét to:
“ Bày trận”
Câu nói ấy vừa cất lên tức thì mười ba chiếc ô như mười ba con linh xà, không ngừng xoay tròn xung quanh Hứa Phi và quỷ bà bà.
Nhìn qua thì thế trận này chẳng có gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là cản đường đối phương mà thôi.
Nhưng kì thực bên trong lại không đơn giản như vậy, mười ba chiếc ô di chuyển theo phương vị của kỳ môn độn giáp gồm tám cửa Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Ðỗ Môn, Cảnh Môn, Kinh Môn, và Khai Môn bố trí cực kì tinh diệu, muốn thoát ra không phải là dễ.
Mặt khác bọn chúng còn dùng cả Mê tâm thuật, khiến đối phương chỉ nhìn thôi cũng hòa mắt chóng mặt.
Kẻ nào có võ công càng cao lại càng dễ bị cuốn vào thế trận ấy, không thoát ra được
Mười ba chiếc ô cứ thế múa tít quanh Hứa Phi khiến chàng không tài nào thoát ra ngoài được.
Biết mình gặp phải địch nhân lợi hại chàng lại nói vói quỷ bà bà :
“ Bà bà , với võ công của bà bà thế trận này chắc là không khó để phá”
Quỷ bà bà nói:
“ Nếu ta không nhầm thì đấy là “Thập tam tán liên hoàn đại trận”.
Hừm, lũ huyết y nhân này cũng có chút bản lĩnh đó”
Nói xong mụ vươn tay phóng liên tiếp sáu bảy đạo hắc sắc kiếm khí vào một chiếc ô ở gần nhất.
Kiếm khí chạm vào ô phát ra một tiếng “keng” như chạm phải sắt thép.
Hứa Phi chợt nói to:
“ Bà bà, bọn chúng sử dụng ô sắt đó”
Một chiếc ô bị tấn công, mười hai chiếc còn lại vội xoay chuyển hoán đổi vị trí cho nhau.
Chớp mắt bốn chiếc ô đã áp sát quỷ bà bà , bốn lại binh khí ngắn dài khác nhau đã đòng loạt đâm tới.
Hứa Phi đang cõng quỷ bà bà , thân hình không có chút tiện nghi nào, chàng đành vận dụng bộ pháp Mai hoa tung tẩy để né tránh.
Chàng vừa xoay mình sang bên trái thì thấy một lưỡi ngân câu móc vào vai trái.
Thấy vậy, chàng đành trầm ngươi xuống rồi xoay tròn.
Nào ngờ một ngọn thiết thương và trường kiếm đã đâm tới.
Thế đến quá hiểm, Hứa Phi đành nhảy lên cán thiết thương đồng thời nghiêng người né trường kiếm.
Chính lúc ấy chàng bỗng thấy đùi trái của mình nhói lên, thì ra một ngọn nhuyễn tiên đã thừa cơ đâm trúng.
Thấy Hứa Phi khó mà chống đỡ được , Quỷ bà bà đánh xuất kiếm giải vây.
Một đạo kiếm khí quét ngang ra đánh trúng hai chiếc ô.
Lập tức bốn chiếc ô kia không xám xáp vào nữa mà lùi ra xa.
Quỷ bà bà vội hét lên:
“ Tiểu tử, chạy mau đi”
Hứa Phi làm theo ngay lập tức.
Chàng nhún chân một cái đã bay cao năm sáu trượng, bay qua đám huyết y nhân.
Bỗng nhiên Hứa Phi thấy chân phải mình bị một vật gì đó cuốn lại.
Chàng định thần nhìn kĩ lại thì thấy ngọn nhuyễn tiên đã cuốn lấy.
Tên huyết y nhân cầm nhuyễn tiên kéo mạnh một cái, thân hình Hứa Phi chao đảo rồi lập tức rơi xuống.
Tám tên huyết y nhân ngay lập tức bổ vào.
Quỷ bà bà hét lên một tiếng , hai tay cùng lúc phóng ra mười đạo kiếm khí.
Lần này kiếm khí tụ lại thành hai bàn tay lớn màu đen đỏ ập tới đám huyết y nhân.
“Ầm, ầm!”.
một tiếng nổ lớn vang lên kèm teo cát bụi mù mịt.
Nguyên chiêu này của quỷ bà bà đã phá tung cả căn nhà nhỏ của Hứa Phi.
Nghĩ tới mấy vò rượu còn đang uống dở, Hứa Phi thầm kêu tiếc quá.
Quỷ bà bà cúi xuống hét vào tai chàng:
“ Xú tiểu tử, sao khinh công của ngươi tệ quá vậy?”
Hứa Phi đáp:
“ Vẫn bối thân cõng bà bà , thân thủ không thể linh hoạt như mọi khi được”
Quỷ bà bà ờ một tiếng rồi nói:
“Ngưoi mau tụ khí vào huyệt Đan Điền rồi đưa qua huyệt Tam âm giao rồi xuống huyệt Dũng Tuyền đi”
Hứa Phi lập tức làm theo, phút chốc chàng cảm thấy đôi chân vô cùng nhẹ nhàng , thoải mái.
Hứa phi liền phóng ngay ra khỏi đại viện .Nào ngờ đám huyết y nhân đã vây lại, quyết không cho chàng vượt qua.
Năm tên huyết y nhân liền quăng ra một tấm lưới to phủ ngay xuống đầu Hứa Phi.
Quỷ bà bà vội vận kình phóng ra hai đạo kiếm khí liên tiếp.
Một đạo bay dọc, một đạo chém ngang.
Hai đạo hợp lại thành một chữ “thập “ lớn xé tung lưới sắt của đám huyết y nhân.
Hứa Phi mừng thầm kêu lên: “ Hảo công phu”.
Bỗng đâu chàng thấy một dòng máu chảy tràn qua trán mình.
Hứa Phi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy quỷ bà bà đã gục xuống, khuôn mặt tái lại, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, vô cùng yếu ớt.
Chàng thầm nghĩ thương thế của quỷ bà bà vốn đã hồi phục được năm phần, nhưng nay lại vận khí quá đội, e là vết thương cũ lại phát tác.
Hứa Phi biết bây giờ muốn thoát chỉ còn dựa vào bản lĩnh của mình mà thôi.
Chàng điểm chân bay ngược ra sau.
Nhưng đấm huyết y nhân như bóng ma đã bố trí sẵn , giăng kín bốn phương tám hướng cản lại.
Một tên huyết y nhân nói:
“ Mau giao Lam Phụng ngọc ra đây, ta sẽ bảo toàn tính mạng cho ngươi và lão bà kia.”
Hứa Phi trầm ngâm suy nghĩ , lần này nếu trao bảo ngọc cho chúng thì liệu bọn huyết y nhân ấy có để cho chàng sống không ?
Chàng lại nghĩ nếu không giao Lam Phụng Ngọc ra thì e khó mà giữ được tính mạng được.
Im lặng một hồi, Hứa Phi nói :
« Các ngươi chỉ muốn lấy Lam Phụng ngọc thôi, đúng không ? Vậy ta sẽ đưa các ngươi đi lấy »
Một tên trong đám huyết y nhân nói :
« Phải vậy chứ, nếu từ đầu ngươi chịu giao bảo ngọc ra thì có phải đỡ lằng nhằng không ? »
Một tên khác nói xen vao :
« Khoan đã, tên tiểu tử này lúc nãy sống chết không chịu giao ra bây giờ lại mở miệng nói chịu giao ngọc , chắc nó có quỷ kế gì đây ? »
Hứa Phi cười lớn :
« Các ngươi người đông chẳng lẽ lại sợ tên tiểu tử đang cõng một lão bà bà ư ? »
Một tên khác nói :
« Đừng nhiều lời nữa, mau giao bảo ngọc ra đi »
Hứa Phi thản nhiên đáp :
« Chẳng cần đi đâu xa, Lam Phụng Ngọc đang ở nơi này »
Đám huyết y nhân nghe chàng nói vậy không khỏi ngạc nhiên, bọn chúng nhìn xung quanh thấy đại viện đã bị phá hủy bởi trận loạn chiến vừa rồi, rốt cuộc Lam Phụng ngọc được cất giấu ở đâu ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...