Thành Hàng Châu, trong một con ngõ nhỏ vắng vẻ.
Trời đã về đêm, trên đường người đã thưa thớt.
Nhưng một giọng ca lại cất lên, phá tan sự tĩnh lặng ấy:
“ Lạc phách giang hồ tái tử hành
Sở yêu tiêm tế chường trung khính”
( Chếnh choáng giang hồ lệch bước say
Trong tay gái Sở múa như bay)
Lời ca ấy vọng lại từ Vạn mai lâm viện.
Người đang hát là một lãng tử đang nghịch nước trong nhà tắm.
Hết thơ Đỗ Mục chàng lại chuyển sang thơ Đỗ Phủ:
“Dục ký giang hồ khách
Đề huề nhật nguyệt trường”
( Muốn làm khách giang hồ
Rong ruổi tháng ngày chơi)
Trong phòng hơi nước nghi ngút, tụ lại thành từng mảng khói.
Hứa Phi nâng chén , nhàn nhã uống từng ngụm rượu.
“ Rượu ngon à, thật là đáng tiếc”, chàng vỗ nhẹ vào bầu rượu nói”, hôm nay ta chỉ có thể độc ẩm mà thôi.
Kim hiền đệ bị phạt vấm túc ở nhà rồi.
Hoắc tiền bối cũng đi không hẹn ngày gặp lại.
Không biết bao giờ ta mới tìm được bạn rượu đây?”
Vừa nói tới đó , đột nhiên một bóng đen đã phá tung nóc nhà rơi xuống.
Gạch ngói thi nhau rơi xuống ,vỡ vụn.
Hứa Phi thất kinh thầm nghĩ:
“ Linh thật, ta vừa nói không có ai uống rượu cùng, lão nhân gia trên trời đã phái ngay một vị tiên tửu xuống chơi sao?”
Chàng chỉ kịp vơ vội đống quần áo che thân thì bóng đen kia đã lên tiếng:
“Xú tiểu tử, lại đây!”
Thanh âm của bóng đen ấy ba phần giống oan hồn đồi mạng, khiến Hứa Phi dù gan lì đến đâu cũng không khỏi rợn tóc gáy.
Chàng lắp bắp:
“ Ngươi gọi ta à?”
Bóng đen lại lên tiếng:
“ Ở đây ngoài tiểu tử ngươi ra thì còn ai? Mau lại đây?”
Hứa Phi nói:
“Ngươi..ngươi là người hay quỷ?”
Tức thì bóng đen kia vươn tay tới chụp vào thiên linh cái của Hứa Phi.
Thủ pháp ấy vô cùng nhanh nhẹn, chớp mắt năm ngón tay gầy guộc xương xẩu ,lạnh toát đã phủ lên mặt Hứa Phi.
Dưới ánh đèn chập chờn trong phòng, chàng thoáng thấy một khuôn mặt trắng bệch như xác chết, bê bết máu đang nhìn mình chằm chằm.
“AAAAAAAAAAAAAA!”
Hứa Phi không giấu được sợ hãi , hét to.
Nguyên tay lãng tử này trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi …ma.
Hồi còn nhỏ sư phụ chàng vốn hay dọa ma bây giờ đã lớn nhưng cái tật ấy vẫn không sửa được.
Bóng đen kia thấy Hứa Phi kêu lên thì nhếch mép, đoạn ném ngay vào miệng chàng một viên thuốc nhỏ.
Bị túm chặt, không cựa quậy được , viên thuốc kia nhanh chóng chui lọt xuống cổ họng chàng.
Áng chừng Hứa Phi đã nuốt viên thuốc ấy, bóng đen kia mới ném chàng ra xa.
“ Ngươi … ngươi vừa cho ta uống thứ gì vậy?”, Hứa Phi cố sức nôn ra viên thuốc ấy nhưng không tài nào làm được.
Nó đã chui xuống dạ dày chàng rồi
Bóng đen đối diện cười khanh khách:
“ Chỉ là một viên Phục não hoàn hồn đan thôi.
Xú tiểu tử ngươi sợ rồi à?”
Hứa Phi nghe mấy chữ “Phục não hoàn hồn đan” thì biết ngay đó là chẳng phải là thứ tốt lành gì.
Chàng định thần nhìn kĩ lại kẻ đã hạ độc mình thì thấy trước mắt rõ là một lão bà chừng bảy mươi tuổi, dung mạo tiều tụy.
Thị chính là quỷ bà bà đã náo loạn Kim gia phủ, đòi Lý Thư Yến phải bái sư học nghệ.
Sao mụ lại xuất hiện ở đây?
Chuyện này phải kể tới Thanh Long tam kiệt.
Sau khi trị thương cho Hạ hầu Thanh xong, hai người Hạ Hầu Quân và Hạ Hầu Tuấn đã tập hợp các tiêu đầu của Thanh Long tiêu cục trong thành Hàng Châu lại, quyết bắt bàng được quỷ bà bà.
Thân mang trọng thương, quỷ bà bà không thể đi xa được, quỷ bà bà đành phải tìm một nơi kín đáo để trị thương.
Vừa hay mụ đi ngang qua Vạn mai lâm viện, thấy mơi đây hương mai ngào ngạt, có thể thanh tẩy mùi máu tanh trên người nên mụ đã lẻn vào.
“ Ngươi nghe đây, Phục não hoàn hồn đan của lão bà này là kịch độc đệ nhất trên giang hồ này.
Nếu mỗi ngày ngươi không uóng một viên thuốc giải của ta thì não bọ của ngươi sẽ dấy lên một cơn đau khủng khiếp, tựa như ngàn vạn con côn trùng đang chích đốt, sống không bằng chết.
Sau ba ngày, nếu không có thuốc giải, thì độc chất sẽ phá tung não bộ, từ từ đưa ngươi xống âm phủ.”
Hứa Phi toát mồ hôi nói:
“ Ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại hại ta?”
Quỷ bà bà trừng mắt nói:
“ Ta thích thì hại người, ngươi quản được sao?”
Thân hình Hứa Phi nghiêng đi, cảnh tượng trước mắt chợt trở nên mơ hồ, nhạt nhòa.
Cảm giác đâu đớn trong đầu đột nhiên dấy lên dữ dội…Lẽ nào đây là tác dụng của Phục não hoàn hồn đan.
Hứa Phi vò đầu bứt tóc.
Chàng lăn lộn trên sàn nhà, hai mắt long lên sòng sọc, hàm răng nghiến chặt lại.
“ Đau…đau đầu quá..”, đầu chàng như có ngàn vạn con côn trùng đang không ngừng chích đốt vậy.
“ Lão bà bà… cầu xin người..hãy cho ta thuốc giải”
Quỷ bà bà nhìn chàng với ánh mắt đắc ý, cười lạnh nói: “ Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, lão nương này đảm bảo sẽ giữ cái mạng của ngươi lại”.
Nói xong, quỷ bà bà ném cho Hứa Phi một viên thuốc màu đỏ.
“ Uống đi, ngươi nên nhớ mỗi ngày phải uống một viên thuốc này thì mới giải trừ được cơn đau.
Thuốc mà ta đưa chỉ có tác dụng tạm thời.
Sau ba ngày, nếu không uống thuốc giải thì ngươi tự biết hậu qủa rồi đấy
Hứa Phi đón lấy viên thuốc rồi phục luôn.
Chàng xếp bằng , vận khí để hóa tán nhanh dược lực của thuốc.
Độ nửa tuần hương, cơn đau đầu đã thuyên giảm nhưng trán chàng cũng đã ướt đãm mồ hôi.
“Bà bà , ngươi muốn ta làm việc gì?”, Hứa Phi nôn nóng hỏi ngay.
“ a là việc bất nhân bất nghĩa thì ta đây thà chết chứ quyết không bao giờ làm?”
Quỷ bà bà xua tay nói:
“ Thôi đi, đừng ra vẻ ta đây anh hùng nghĩa hiệp nữa, hạng người như ngươi ta đã gặp nhiều rồi, tất cả toàn là một bọn tham sinh úy tử cả.
Đến cuối cùng vẫn cụp đuôi quỳ xuống xin ta thuốc giải”
Hứa Phi cười chua chát:
“ Ta công nhận mình ham sống sợ chết, nhưng là vì mĩ tửu trong thiên hạ chưa thưởng thức hết, sao có thể dễ dàng xuống Diên phủ được.
Bà bà tốt nhất là ngươi hãy giết ta đi, sau đó ngâm xác ta vào trong một thùng Mai hoa tửu, có vậy lúc gặp lão Diêm vương ta mới không trở thành một con quỷ hồ đồ”
“ Muốn chết? Không dễ như vậy đâu!”, Quỷ bà bà mỉm cười lạnh lùng.
Việc ta muốn ngươi làm thực ra rất đơn giản.
Hứa Phi hỏi:
“ Bà bà ngươi muốn ta làm gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...