Trảm Ác Tử


Ánh trăng nhẹ nhành lướt trên ngọn đao, chiếu sáng mái đầu bạc trắng của Hoắc Phong.

Y đã ngoại tứ tuần, đôi mắt hằn những vết nhăn hình chân chim, dù nhắm lại nhưng vẫn tỏa ra thần khí cương trực.

Dường như lúc còn trẻ không chuyện gì làm khó được bạch phát nam nhân này.
Giữa Ly Trần nhai, y ngồi im như tượng đá.

Xung quanh y chỉ có ánh trăng chiếu rọi, gió, sương tịch mịch hiu hắt.

Tay y không lúc nào rời thanh Trảm Ác đao.

Thanh đao ấy không biết đã nhuộm máu của bao nhiêu ác nhân trên giang hồ.

Giờ cũng như chủ nhân nó, tĩnh tại giữa chốn núi rừng hiu quạnh này.
Trăng , mỗi lúc một sáng hơn, làm cho kẻ ngắm nhìn nó như thoát khỏi thực tại, chu du vào miền ánh sáng dịu mát.

Kể ra đối với Hoắc Phong , đêm nay cũng như bao đêm khác ở Ly Trần nhai.

Có chăng , đêm nay trăng quá mỹ lệ, cơ hồ khơi gợi trong tâm hồn đao khách nọ những ký ức tưởng chừng bị vùi lấp dưới dòng thời gian.

Thấp thoáng trong những mảnh ký ức đó là hình bóng của một giai nhân áo trắng.

Nàng cũng có cái tên đẹp như trăng: “ Minh Nguyệt”.
Trăng bắt đầu mờ dần rồi khuất sau đám mây, chỉ còn những tia sáng yếu ớt vương lại.

Đột nhiên hai mắt của Hoắc Phong mở ra tựa như chớp giật.

Kế đó, thân hình y bay lên nhẹ nhành như chim ưng tung cánh.

Đúng lúc ở trên không , Hoắc Phong chém xuống một đao theo hình vòng cung.

Một đao này, trời đêm như bị phân làm hai mảnh.

Một mảnh u ám , toàn bóng tối.

Mảnh kia tràn ngập ánh sáng của trăng.Có điều sau khi y thu đao, mặt trăng như thoát khỏi sự giam cầm của đám mây, lại xuất hiện nơi cuối trời , ban phát cho dương thế thứ ánh sáng tinh khiết của mình.


Trước mặt Hoắc Phong, mươi cây tùng lớn bị đao kình chém trúng kêu răng rắc rồi đổ gục xuống.

Đây là chiêu “ Phá vân vệ nguyệt”.

một trong số 6 chiêu đao mà y ngộ ra trong 20 năm ở Ly Trần nhai này.
“ Xem ra võ công của ngươi lại tiến thêm một bậc”, một giọng nói ấm áp truyền đến tai Hoắc Phong.

Đó là một lão nhân râu tóc bạc trắng.

Ở Ly trần nhai vẫn còn một người nữa, ngẫu nhiên hay trùng hợp cả hai kẻ nương thân nơi đây tóc đều chuyển sang màu trắng.
Vị lão nhân chậm dãi tiến gần đến Hoắc Phong, đạo bào màu trắng ông mặc phất phơ trong gió.

Con người này từ đầu tới chân toát lên cốt cách siêu phàm thoát tục.

Dường như bụi trần nơi ông đã rũ sạch.
“ So với hai mươi năm trước, đao của ngươi tĩnh hơn nhiều.

Nhưng tâm của ngươi vẫn ẩn chứa một ngọn lửa.

Đến lúc nào đó ngọn lửa ấy sẽ thiêu rụi chính ngươi.

Ngươi biết không ?“
“ Đa tạ tiên sinh chỉ giáo.

Hai mươi năm qua ở dưới Ly Trần Nhai này, dù xa cách thế tục nhưng ân oán thị phi chốn giang hồ vẫn không buông tha tại hạ.

Xem ra tại hạ không có cái phúc tiêu dao tự tại như Văn Trí tiên sinh.”
“Ngươi muốn rời khỏi đây sao? Lại muốn tung hoàng hoành giang hồ như trước phải không” , Văn Trí lão nhân hỏi thẳng.
Hoắc Phong quỳ xuống trước mặt Văn Trí lão nhân dập đầu ba cái liền rồi nói:
“Đa tạ tiên sinh đại ân cứu mạng năm xưa.

Nếu không có người thì hai mươi năm trước tại hạ đã phơi thây nơi đây rồi.

Ân nghĩa đó tại hạ chỉ biết khắc cốt ghi tâm suốt đời.”
Lão nhân thở dài, ngước mắt lên trời đêm bao la:
“Hay cho trăng kia có lúc bị mây bay che phủ nhưng vẫn thoát khỏi sự trói buộc, biết tự tại phiêu diêu mà tỏa sáng.

Hoắc Phong, lão phu năm xưa cứu mạng ngươi vốn không màng tới hai chữ “ báo đáp”.


Nay ngươi muốn đi ta cũng không giữ lại làm gì.

Cách đây hai dặm về phía Tây có núi Hoàn Dương.

Chỉ cần vượt qua nó là ngươi có thể trở về Trung Nguyên.”
Hoắc Phong nghe xong cảm kích vô cùng , lại khấu đầu lạy tạ.

Vừa dựt lời từ biệt, y phi thân về phía tây.

Chẳng mấy chốc, bóng y mờ dần dưới ánh trăng.

Vị lão nhân vẫn đứng đó, thẫn thờ quan sát tinh tú trên trời.
“ Minh Nguyệt...hai mươi năm nay ngươi luôn nhớ đến cô nương ấy nhưng liệu trong tim cô ta còn có hình bóng của ngươi không? Tại sao ngươi không chịu từ bỏ hả Hoắc Phong?”
*
* *
Trăng tự cổ vốn đa tình.

Bởi vậy kẻ lữ khách trong đêm đen dù lẻ loi vẫn cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ trăng.

Mặt trăng viên mãn dần dần nhô ra khỏi đám mây bao quanh,tiếp tục dõi theo nam nhân tóc trắng.

Hai mươi năm dưới Ly Trần nhai, chỉ có y, Văn Trí lão nhân và ánh trăng đa tình kia trò chuyện với nhau thôi.

Nếu là kẻ khác , sớm đã thoát khỏi thế tục, quy ẩn nơi này rồi.

Chỉ có những trái tim thổn thức vì yêu đương , vì oán hận chưa nguôi mới không cam chịu khuất bóng giang hồ.
Cước bộ mỗi lúc một nhanh, Hoắc Phong đã đến được Hoàn Dương Sơn.

Ngọn núi hùng vĩ, sừng sững xuất hiện trước mặt y.

Hoàn Dương Sơn như một thanh trường kiếm đâm thẳng lên trời.

Trên vách núi không biết cao nhân nào đã khắc hai chữ lớn “ Hoàn Dương”.


Hai chữ ấy đối với Hoắc Phong mà nói thật là kinh tâm động phách.

Bao nhiêu kí ức bỗng chốc hiện về.

Hai mươi năm về trước, kẻ thù hãm hại mà y nhảy xuống vực sâu vạn trượng.

Tưởng chừng khí số đã tận, nào ngờ Văn Trí lão nhân đã tóm được cái mạng của y trước cửa Quỷ Môn Quan.

Giờ đây nghĩ lại , Hoắc Phong vẫn còn rúng động.

Nhưng vượt qua ngọn núi ấy là y có thể gặp lại người mà mình mộng tưởng suốt hai mươi năm ròng.
“ Minh Nguyệt, nàng đang ở đâu trên dương gian.

Suốt từng ấy năm không ngày nào ta không nhớ tới nàng , nỗi nhớ của ta khiến cho tóc xanh cũng phải chuyển thành trắng ,nàng có biết không? Ta nhất định phải gặp lại nàng, nhất định phải thực hiện lời hứa năm xưa, suốt đời kẻ chân mày cho nàng”
Ý đã quyết, Hoắc Phong phóng thẳng lên vách núi.

Y quyết chinh phục ngọn núi đá này bằng khinh công.

Chân y như dao cắm thẳng vài vách đá trơn tuột, từng bước nhảy qua chũng mỏm đá cheo leo hiểm trở.

Chỉ cần sơ sảy một chút thôi, y sẽ táng mạng nơi này.

Nhưng Hoắc Phong đâu có thời giờ để nghĩ đến điều đó.

Trong đầu y lúc này chỉ có hình ảnh của Minh Nguyệt.
Lên được lưng chừng , gió bắt đầu thổi mạnh.

Sương mù càng lúc càng dày đặc.

Hoắc Phong không thể nhìn được các mỏm đá nhô ra để đặt chân.

Y buộc phải dùng hai tay áp chặt vào vách núi, treo mình trên không.

Đôi tay của Hoắc Phong như có sức hút , dính chặt vào vách núi dựng ngược.

Vừa nghỉ, họ Hoắc hồi khí ngay.

Lúc này sương mù trắng đục bao quanh cơ thể y.

Mặc dù có thể nghỉ ngơi được nhưng đôi tay y không thể chi trì quá hai canh giờ.
” Không thể thi triển khinh công được nữa rồi.

Lẽ nào mình đành chịu chết ở đây ư?”, trong đầu Hoắc Phong hiện về cảnh rơi xuống vực sâu từ hai mươi năm trước.


Lúc đó có Văn Trí lão nhân cứu mạng còn giờ đây, y chỉ có một mình.

Trong lúc suy nghĩ, những cơn gió từ dưới không ngừng thổi lên ,làm thân hình y lay động như chiếc lá vàng sắp lìa khỏi cành.

Khổ sở lắm y mới cầm cự nổi.
“ Cho dù không có sương mù thì những cơn gió mạnh kia cũng thổi văng mình đi thôi”, Hoắc Phong chột dạ nghĩ.

“ Khoan đã, nếu có thể mượn sức gió thì chuyện leo núi há lại chẳng dễ dàng hơn sao”.
Ý nghĩ đó vụt lóe lên trong đầu y.

Trước đây, Hoắc Phong từng được Văn Trí lão nhân truyền dạy công phu “” Thừa phong khán nguyệt”, làm cho cơ thể nhẹ như diều giấy.

Trong lúc sinh tử này, không ngờ lại hữu dụng vậy.

Chỉ thấy Hoắc Phong thả lỏng hoàn toàn, cơ thể y lúc này như con diều nằm ngang, hai tay vãn dính vào vách núi để lấy hướng, dựa vào gió thổi mà bay lên.

Thỉnh thoảng gió chuyển hướng, thổi lệch cơ thể y đi.

Hoắc Phong lắc mình một cái , liệng đến nơi gió thổi ngược lên.

Phong thái của y lúc này cực kì tiêu sái.

Phút chốc y đã vượt qua được đám sương mù.

Nhưng không chủ quan, y tiếp tục đề khí bay tiếp cho đến khi lên đến đỉnh núi mới thôi.
Khi đặt chân lên đỉnh Hoàn Dương Sơn y mới thở phào nhẹ nhõm.

Kì thực ngọn núi ấy chính là một vùng hoang sơn.

Còn chỗ vách núi mà y bay lên lại là vực sâu muôn trượng.

Ánh bình minh đã ló rạng nơi chân trời.

Vậy là Hoắc Phong phải mất một đêm mới thoát khỏi vực sâu ấy.

Toàn thân y rã rời, không còn chút sức lực.

Y đành nằm xuống nghỉ, chẳng mấy chốc đã chìm vào giác mộng.

Xung quanh nắng vàng đã phủ kín.

Nguy hiểm nơi hoang sơn này Hoắc Phong đã vượt qua nhưng còn những cạm bẫy chốn giang hồ vẫn còn chờ y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui