Hoàng Tử Hà theo sau Chu Tử Tần, đi dọc hành lang rủ đầy dây leo, đến trước cửa phòng phía Đông. Chu Tử Tần lôi cả A Nghiễn đến đây hầu hạ cô, còn dặn: "Các việc chuẩn bị chăn gối với bưng nước rửa chân tối nay, rửa mặt chải đầu sáng mai, Sùng Cổ cứ sai bảo hắn, nếu hắn làm không tốt thì cứ cho biết tay!"
Hoàng Tử Hà nhớ lúc trước Chu Tử Tần từng bị hai người đồng đè cho suýt chết bẹp mà A Bút A Nghiễn vẫn thản nhiên ngồi ngoài sân chơi móc dây, thầm nghĩ, công tử cho biết tay bấy nhiêu năm đã bao giờ A Nghiễn thèm sợ chưa?
May mà cô thông thuộc nơi này như lòng bàn tay, bèn sai A Nghiễn lấy chăn đệm trong tủ ra trải, rồi chọn hai chiếc khăn mới, bảo hắn xuống nhà bếp xách một thùng nước lên.
A Nghiễn quen lười nhác, nhưng dù sao cô cùng là người bên cạnh Quỳ vương nên hắn không dám sơ suất, bèn năm tay mười bưng trà rót nước, trải đệm xếp chăn, săn sóc ân cần hơn Chu Tử Tần nhiều.
Hoàng Tử Hà đóng cửa rửa mặt rửa chân, lau qua người xong xuôi, bấy giờ mới thấy mệt mỏi vô hạn. Cô ngả người nằm xuống giường, còn nghĩ không biết quay lại chốn cũ có thao thức mất ngủ hay không. Nào ngờ cơn buồn ngủ ập tới, chẳng bao lâu cô đã ngủ thiếp đi.
Chẳng biết bao lâu sau, cô trông thấy cha, mẹ và huynh trưởng vẫy gọi mình.
Hoàng Tử Hà vội chạy lại, nhưng vừa đi được hai bước, bỗng thấy khang khác, bèn cúi đầu nhìn, thì ra mình đang mặc váy dài xếp nếp thêu hoa hải đường chứ không phải quần áo hoạn quan, vừa rồi vô ý suýt nữa thì vấp phải gấu váy.
Hoàng Tử Hà mừng rỡ nhấc gấu váy chạy về phía người nhà, cả nhà vui vẻ ngồi xuống bên nhau. Bốn bề mờ mịt, cô không trông thấy gì cả, trong vòng một trượng xung quanh chỉ có bốn người họ quây quần quanh chiếc bàn đá, trên đầu là tán hoa quế nở rộ, hương thơm ngào ngạt bao trùm lên họ.
Ai nấy đều vui vẻ cười nói, nhưng Hoàng Tử Hà nghe không hiểu gì cả. Cô chỉ ôm khư khư cánh tay mẹ, nũng nịu áp mặt vào, hệt như hồi còn bé, mỉm cười nhìn tất cả.
Tuy không biết mọi người nói gì, nhưng thấy họ vui vẻ, nên cô cũng cười theo. Hoa quế lả tả rụng xuống đầu, xuống vai họ, xuống cả mặt bàn, càng lúc càng nhiều, vàng rực lộng lẫy.
Có lẽ vì hương hoa quế quá nồng, nỗi vui mừng quá mê mẩn, khiến Hoàng Tử Hà tuy đang vui vẻ dựa vào người mẹ, cũng dần dần cảm thấy mơ màng. Cô mỉm cười nhắm mắt lại, mặc cho hoa quế và ánh dương rọi lên mình.
Chẳng biết lại qua bao lâu, ánh dương ấm áp cùng mùi hoa quế ngọt ngào đều biến mất. Cô chẳng biết mình đang ở đâu, bèn mở mắt nhìn quanh.
Xung quanh vẫn mờ mịt trắng xóa, chỉ nhìn rõ được cảnh vật trong vòng một trượng vuông. Cha mẹ và anh trai cô đang nằm trên ván giường, phủ vải trắng, đặt trên nền đá xanh.
Không còn một hơi thở, mọi thứ xung quanh cô đông cứng lại.
Cô đang đứng ở một nơi không biết là gần hay xa, đờ đẫn nhìn thi thể người nhà đến quên cả thở, tim cũng ngừng đập. Chẳng biết bản thân cứ đứng bất động như thế bao lâu, rồi cô sực nghĩ, ra là mơ, thì ra mình lại rơi vào giấc mơ này.
Nghĩ tới đó, cô mở bừng mắt, như vừa được giải lời nguyền.
Cảnh mộng vỡ tan. Chẳng còn gì, trừ trái tim đau thắt vì đập dồn đến gần nghẹt thở.
Cô ôm ngực hít thở khó nhọc, mở to mắt nhìn quanh.
Cách bày biện quen thuộc này hệt như những gì cô còn nhớ. Ngay cả hình chạm trổ trên xà nhà, cũng giống y như cũ.
Cô đã quay về, về phủ quận thú Xuyên Thục, nơi cô từng sống những ngày tươi đẹp nhất trong đời, cũng là nơi khiến cô đau đớn nhất.
Hoàng Tử Hà nắm chặt mép chăn, cả tay lẫn người run bần bật, tựa hồ cơ thịt toàn thân đều co rút lại. Cô há to miệng ra gắng hớp lấy từng ngụm không khí, cuối cùng màn đen trước mặt cũng dần tan đi, tiếng ong ong bên tai ngớt hẳn, rốt cuộc cô cũng sống lại.
Loang loáng nghe thấy tiếng chim sâu nhảy nhót hót líu lo trên cành.
Cô đờ đẫn ngồi dậy, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài. Mặt trời đã lên đến ba con sào, nhưng những giọt sương long lanh vẫn treo trên hàng dây leo rủ dài trước song, phản chiếu ánh nắng lung linh. Từ đây có thể trông ra một góc hồ, vẫn còn lác đác mấy đóa sen cuối mùa.
Hoàng Tử Hà thẫn thờ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, vừa ngắm nhìn cảnh vật phủ quận thú, đồng thời cũng nhìn lại những năm tháng tuổi hoa từng đẹp đẽ vô ngần, nhìn lại cả một thời thiếu nhữ đã một đi không trở lại.
Hồi lâu, cô mới lắc đầu, tạm thời gạt bỏ tất cả ra khỏi tâm trí, thầm nhủ: "Hoàng Tử Hà, nhất định không được trở thành hạng người thiếu ý chí mà ngươi vẫn coi thường. Giờ đây, việc ngươi có thể làm chỉ có một. Trước mắt hiện thời, chỉ có một con đường. Đích có thể đến, cũng chỉ có một thôi."
Cô rửa mặt chải đầu qua loa bằng chỗ nước còn thừa hôm qua, rồi mở cửa ra ngoài.
Đứng dưới hành lang khu nhà phía Đông, trước mặt là ánh nắng chói chang lóa mắt. Thoạt nhìn cô đã trông thấy ba người đang ngồi ăn sáng trong hoa sảnh phía Tây đối diện, cửa sổ bốn bề mở toang.
Chu Tử Tần quay mặt ra ngoài nên trông thấy cô ngay, vội giơ tay cầm bánh bao lên vẫy lia lịa: "Sùng Cổ mau lại đây, đói chưa?"
Hai người ngồi hai bên gã, nhìn nghiêng hết sức quen thuộc, chính là Lý Thư Bạch và Trương Hàng Anh.
Cô vội băng qua sân, đi tới tham kiến Lý Thư Bạch: "Sáng sớm gia đã đến đây, chẳng hay có việc gì ạ?"
"Nghe nói các món điểm tâm của phủ quận thú rất xuất sắc nên ta bỏ bữa sáng ở phủ tiết độ, sang đây nếm thử." Lý Thư Bạch bưng một chén cháo nhỏ lên đáp.
Hoàng Tử Hà gật đầu với y rồi ngồi xuống chỗ trống còn lại, vừa múc canh trứng cho mình vừa đáp: "Thưa phải, đầu bếp phủ quận thú có mấy người nức tiếng trong vùng. Nhất là Trịnh nương tử chuyên lo điểm tâm, bà ấy và hai tay phụ việc đều là trăm người chọn một."
Chu Tử Tần thắc mắc: "Sao Sùng Cổ biết? Đến ta cũng mới nghe lần đầu đấy..."
"Tử Tần quên lần trước chúng ta đã điều tra tất cả người trong phủ ư?" Lý Thư Bạch thản nhiên giải thích.
Chu Tử Tần phục sát đất: "Trí nhớ hai vị tốt quá!"
Trương Hàng Anh cắm cúi ăn cháo và màn thầu, vờ như không nghe thấy.
Lý Thư Bạch lại hỏi Hoàng Tử Hà: "Mấy hôm nay các ngươi chạy đôn chạy đáo, đến giờ vụ án thế nào rồi?"
Hoàng Tử Hà đặt bát canh trứng xuống thưa: "Trước mắt xem ra cái chết của Tề Đằng có liên quan đến vụ tự vẫn của Ôn Dương và Phó Tân Nguyễn, cũng dính dáng đến cả cái chết của Thang Châu Nương."
Lý Thư Bạch liếc Chu Tử Tần: "Còn vụ án nhà Hoàng quận thú?"
Hoàng Tử Hà thoáng nghĩ ngợi rồi đáp: "Có lẽ không liên quan."
"Ta lại thấy có." Lý Thư Bạch thong thả phản bác, mặc cho Chu Tử Tần ngơ ngác tròn mắt ngạc nhiên, "Nghe nói Vũ Tuyên cũng liên quan tới vụ này. Chẳng phải thế là mấy vụ án đã được cùng một mắt xích xâu lại rồi ư?"
Hoàng Tử Hà gật đầu: "Đúng thế, quan hệ giữa Vũ Tuyên và tất cả nạn nhân, tất cả các vụ án, là không thể phủ nhận."
"Giờ ngươi định làm gì?" Y lại hỏi.
Hoàng Tử Hà ngả người ra lưng ghế, lặng lẽ suy nghĩ một hồi rồi kiên quyết đáp: "Ta sẽ đến thăm Vũ huynh."
Chu Tử Tần rủ ngay: "Hôm nay chúng ta cùng tới đi."
"Ừm." Hoàng Tử Hà đáp, rồi sực nhớ ra gì đó, lại quay sang hỏi Trương Hàng Anh: "Trương nhị ca, ta nhớ hôm huynh gặp nguy và tìm thấy Cảnh Dục công công, là bị một người cưỡi ngựa húc phải, ngã lăn xuống núi phải không?"
"Cũng không phải húc, chỉ là kẻ đó đột nhiên từ chỗ ngoặt xông ra, lại không ghìm cương ngựa. Thấy ngựa thình lình xuất hiện, lao thẳng về phía mình, ta giật nảy người, sảy chân rơi xuống núi." Trương Hàng Anh nhét cả nửa cái màn thầu vào miệng ngồm ngoàm nhai hết rồi nói tiếp, "Thế nên, có lẽ người ấy cũng không cố ý, nhưng đúng là ta bị hắn làm ngã xuống núi."
Chu Tử Tần ngơ ngác hỏi: "Cái chết của Thang Châu Nương thì liên quan gì đến việc Trương nhị ca bị ngã?"
"Mấy hôm ấy quân Tây Xuyên đang tìm kiếm Quỳ vương trong núi, nên đã phong tỏa hai lối ra vào, không cho xe ngựa vào núi. Bởi thế Thang Châu Nương không thuê được xe về quê, đành phải đi bộ, Trương nhị ca cũng đi bộ trên đường mòn, mới bị người ta va phải."
Chu Tử Tần trừng mắt: "Ý Sùng Cổ là... kẻ ra lệnh phong tỏa đường núi có vấn đề ư?"
"Ai không dưng lại phong tỏa đường núi, bày ra một cái bẫy lớn thế?" Hoàng Tử Hà ngán ngẩm giải thích, "Ý ta là, bấy giờ quân Tây Xuyên cấm chỉ ngựa và xe ra vào, vậy thì kẻ va phải Trương nhị ca làm sao có thể cưỡi ngựa từ trên núi lao xuống được?"
Chu Tử Tần vỡ lẽ, đập bàn đánh chát: "Thích khách! Nhất định là đám thích khách hành thích vương gia, bị mắc kẹt trong núi mấy ngày, nên mới cưỡi ngựa đi lại trên đường mòn!"
Lần này đến lượt Lý Thư Bạch cũng không chịu nổi, ngán ngẩm quay đầu đi.
Hoàng Tử Hà dù sao cũng thân thiết với hắn, bấm bụng cố nhìn, lại hỏi: "Trên đường luôn có quân Tây Xuyên sục sạo tìm kiếm, sao y dám thúc ngựa phi nhanh như thế được? Huống hồ về sau cũng không nghe ai nói là bắt được thích khách?"
Chu Tử Tần tức thì hít vào một hơi khí lạnh, thận trọng nhìn quanh, rồi ghé sát lại hỏi: "Ý các vị là... thích khách là người quen của quân Tây Xuyên?"
Hoàng Tử Hà không nhịn nổi nữa, đành lấy tay đỡ trán, tì khuỷu tay lên bàn, nói toẹt ra: "Tử Tần, ý ta là, kẻ thúc ngựa chạy như bay trên đường ấy, rất có thể là người của quân Tây Xuyên, hay ít ra cũng là chỗ quen biết với họ."
Chu Tử Tần tròn xoe mắt ngơ ngác nhìn họ, chẳng hiểu chuyện này có liên quan gì tới vụ án.
Hoàng Tử Hà lại hỏi Trương Hàng Anh: "Huynh có nhớ dáng vẻ kẻ cưỡi ngựa đó không?"
"Ừm... Ngựa lao đến quá nhanh, bấy giờ ta lại sẩy chân ngã xuống, nên không trông rõ." Trương Hàng Anh thật thà đáp.
"Thân hình kẻ đó có giống Vũ Tuyên không?"
Trương Hàng Anh lắc đầu ngay: "Vũ học chính là ân nhân nhà ta, ta cũng đã gặp mất lần. Chẳng có điểm nào giống kẻ kia cả."
Hoàng Tử Hà quay sang Lý Thư Bạch: "Bởi vậy, tuy Vũ Tuyên có liên quan tới mấy vụ án này, song huynh ấy không quen quân Tây Xuyên, nên rất khó có thể cưỡi ngựa ra vào. Xem ra cái chết của Thang Châu Nương không liên quan đến Vũ Tuyên."
Lý Thư Bạch nhíu mày: "Dù không dính đến vụ Thang Châu Nương, thì y vẫn là nhân vật quan trọng trong các vụ án của Phó Tân Nguyễn, Tề Đằng và... Hoàng quận thú, điểm này người không thể phủ nhận."
Hoàng Tử Hà lặng thinh hồi lâu rồi gật đầu: "Vâng, nô tài sẽ hết sức lưu ý đến Vũ Tuyên."
Lý Thư Bạch không nói gì thêm, tiếp tục ăn điểm tâm.
Cảm thấy không khí có phần gượng gạo, Chu Tử Tần liền bóp bóp chiếc bánh bao trong tay, cười ha hả: "Haha, nhặt ngay được cái nhân đậu này! Là ta may mắn hay cô phụ bếp để ý ta nhỉ!"
Chẳng ai phụ họa, tiếng cười của hắn vang vọng trong sảnh đầy lạc lõng. Chu Tử Tần tiu nghỉu cắn một miếng bánh, rồi hỏi Hoàng Tử Hà: "Sùng Cổ, hôm nay chúng ta đi đâu đây?"
Hoàng Tử Hà ngập ngừng, ngước lên nhìn Lý Thư Bạch, thấy y vẫn thản nhien như không thì thầm thở dài đáp: "Công tử lại đằng Vũ Tuyên, còn ta tới chỗ Công Tôn đại nương."
Chu Tử Tần ngạc nhiên: "Hả? Sao lại chia đường thế? Hai ta cùng tới tìm Vũ Tuyên đi! Chẳng phải Sùng Cổ vẫn khen Vũ Tuyên dung mạo tuấn tú, phẩm cách thanh cao, tính tình lại hòa nhã ư? Đi mau đi mai, gặp được Vũ Tuyên hẳn là vui lắm!"
"Ơ... ta nói thế bao giờ?" Đúng là chuyện không nên nói Chu Tử Tần lại bô bô nói ra, Hoàng Tử Hà sởn cả gai ốc, phải bái phục tài thọc dao trúng điểm yếu của hắn.
Trương Hàng Anh đằng hắng liên tục, như bị sặc sữa đậu nành. Đến kẻ chất phác như họ Trương còn nhận ra, vậy mà Chu Tử Tần vẫn vô tâm vô tư, chẳng biết gì hết.
Hoàng Tử Hà len lén liếc trộm Lý Thư Bạch, thấy y cũng đang nhìn mình, song không hề tỏ vẻ giận dữ như cô tưởng tượng, trái lại chỉ mỉm cười bình thản bảo: "Tử Tần cùng ngươi hỗ trợ, dĩ nhiên ngươi phải phối hợp. Có những việc cũng không cần để ý quá. Ngươi cùng Tử Tần đến chỗ Vũ Tuyên có gì mà không được?"
"... Vâng." Cô đáp khẽ.
"Hôm nay ta được mời tới thị sát quân Tây Xuyên, lát nữa sẽ lên đường. Ngươi đi cùng Tử Tần đi, nhớ đừng gắng sức quá." Nói đoạn, y cầm chén trà từ tay người hầu đứng sau, súc miệng rồi đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Trương Hàng Anh vội đứng dậy theo hầu. Chu Tử Tần và Hoàng Tử Hà cũng đứng dậy tiễn.
Lúc đi ngang qua Hoàng Tử Hà, y bỗng cúi đầu ghé tai cô nói khẽ: "Ta vẫn nhớ, ngươi đã nói sẽ ở bên cạnh ta."
Nghe thấy câu nói nhẹ nhàng bình thản của y, tảng đá nặng trịch trong lòng cô thoắt chốc được đẩy đi, khóe môi bất giác cong lên: "Vâng, ta cũng vẫn nhớ."
Hoàng Tử Hà dẫn Chu Tử Tần theo đường tắt đi đến cầu Hàm Nguyên, cạnh nhà Vũ Tuyên.
Chu Tử Tần chỉ mong mau mau gặp được họ Vũ, háo hức bước ngay đến đập cửa, người ta bình thường chỉ gõ hai ba tiếng, hắn đập cho một tràng đến mười bảy mười tám tiếng, suýt nữa giật đứt cả vòng đập cửa.
Ầm ĩ như thế, mà bên trong vẫn lặng phắc như tờ.
Hai người đang đứng đợi thì một bà cụ ngồi cạnh đó nhổ cỏ ngẩng đầu lên bảo: "Hình như Vũ cử nhân không có nhà đâu, đừng gõ nữa."
"Hả..." Chu Tử Tần cụt hứng dừng lại: "Chẳng hay Vũ huynh đi đâu rồi?"
Bà lão dĩ nhiên không biết, cũng chẳng buồn đáp lời, cúi xuống tiếp tục nhổ cỏ.
Hoàng Tử Hà bèn hỏi: "Bà tìm gì thế ạ?"
"Dào ôi, lưng tự nhiên lại mọc mấy hột mụn gạo, nên phải tìm mấy búi cỏ nhọ nồi để kỳ." Bào lão vừa nói vừa nhổ mọt búi cỏ lên săm soi rồi nhét vào ngực áo.
Hoàng Tử Hà biết loại cỏ nay tên gọi cỏ mực, thường gọi là cỏ nhọ nồi, có tác dụng cầm máu tiêu sưng, xát vào nốt mụn gạo, mấy ngày sau cái mụn sẽ teo đi rồi rụng, bèn nói: "Cỏ này tốt thì tốt thật, nhưng vắt ra nước lại hay làm đen tay, rửa mãi không sạch, phải dùng thêm ít bồ kết."
"Ta già rồi, da dẻ cũng đen sạm, nhìn không ra đâu, lo gì."
Vài cảnh tượng thoáng lướt qua đầu Hoàng Tử Hà.
Vết đen trên ngón tay Phó Tân Nguyễn. Công Tôn Diên trầm tư nhìn bàn tay Tề Đằng. Mấy vết sẹo nhỏ trên tay họ Tề khi chết.
Cô đứng lặng dưới gốc liễu, lòng bâng khuâng thương cảm.
Thấy cô thẫn thờ im lặng, Chu Tử Tần liền hỏi: "Nghĩ gì thế?"
"Ta đang nghĩ..." Cô chậm rãi đáp, "Nếu công tử đem thứ mình trân quý nhất dâng tặng người ta, mà người ấy lại căm ghét chỉ muốn vứt bỏ thật mau, thì thật là không đáng."
Chu Tử Tần ngỡ ngàng, ngẩn ra nghĩ ngợi thì cánh cửa sau lưng cuối cùng cũng mở ra, Vũ Tuyên đứng phía sau, chỉ vận tấm áo xanh bình thường, song lại càng tôn lên phong thái tao nhã cứng cỏi.
Sau lưng hắn, còn một người. Khoác cà sa, mặt nhăn nheo, dáng gầy guộc, song ánh mắt thì sáng quắc, chính là Mộc Thiện đại sư ở chùa Quảng Độ.
Không ngờ Mộc Thiện đại sư lại ở nhà Vũ Tuyên, Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần hết sức kinh ngạc, vội chắp tay cúi chào.
Mộc Thiện đại sư cười nói: "Khách đến trước nhường khách đến sau, lão nạp cáo từ trước."
Hoàng Tử Hà nói ngay: "Xin đại sư dừng bước, chúng ta đang có việc muốn hỏi."
Mộc Thiện đại sư "ồ" lên khe khẽ, nhìn sang Chu Tử Tần.
Họ Chu liền xưng danh: "Chu Tử Tần, bổ đầu phủ Thành Đô."
Mộc Thiện đại sư sầm mặt, nhưng rồi lại cười ngay: "Chẳng hay người của quan phủ tìm kẻ tu hành như lão nạp có việc gì?"
"Mời đại sư." Hoàng Tử Hà giơ tay mời Mộc Thiện đại sư vào trong.
Bốn người vòng qua bức chiếu bích quét vôi trắng, liền trông thấy hoa súng tím biếc nở rộ đầy giếng trời. Cả bốn vào đại sảnh ngồi, vừa hay nhìn thẳng ra hồ súng.
Vũ Tuyên ra nhà sau pha trà, để lại ba người ngồi trong đại sảnh, không khí có phần gượng gạo.
Hoàng Tử Hà lên tiếng trước tiên: "Hôm nay đại sư quá bộ ghé thăm Vũ Tuyên luận bàn Phật pháp ư?"
Mộc Thiện đại sư gật đầu chắp tay cười: "Vũ thí chủ thường có kiến giải độc đáo về Phật pháp nên lão nạp hay tới cùng nhau đàm luận, cảm thấy lòng sáng tính hòa. Ngày mai lão nạp lại phải vào kinh, song thấy Vũ thí chủ dường như có tâm sự, hôm nay bèn tới từ biệt."
"Đại sư quả là có lòng." Nói rồi, Hoàng Tử Hà lại hỏi: "Chẳng hay hai vị quen biết nhau thế nào?"
"Cuối năm kia, Vũ thí chủ thi đỗ chưa lâu, vườn Tình mở hội thơ, Trần thí chủ Trần Luân Vân cơ mời lão nạp. Bấy giờ tuy có mười mấy người, song Vũ thí chủ phong tư xuất chúng, lão nạp vừ trông thấy đã có ấn tượng sâu sắc." Mộc Thiện đại sư tấm tắc, "Về sau nhà ân nhân của Vũ thí chủ là Hoàng quận thú xảy ra chuyện, Vũ thí chủ đau khổ khôn nguôi, rồi nghĩ quẩn. Tuy Tề phán quan cứu được, song thấy lòng Vũ thí chủ đã nguội lạnh, bèn mời lão nạp tới giảng pháp an ủi, từ ấy đôi bên dần dần năng qua lại."
Hoàng Tử Hà gật đầu thở dài: "Ta nghe nói Tề phán quan cũng thường qua lại với đại sư."
Mộc Thiện đại sư gật đầu: "A di đà Phật, Tề thí chủ nói năng dí dỏm, tươi cười hiền hòa, cũng thường tới chỗ lão nạp. Tiếc rằng tuổi còn trẻ đã qua đời, làm phủ Thành Đô thiếu mất một người tài..."
Chu Tử Tần xen vào: "Đại sư đúng là đại đức phổ độ chúng sinh, Vũ huynh hôm ấy định tự vẫn, cũng may nhờ đại sư dập tắt ý nghĩ quẩn ấy đi."
Mộc Thiện đại sư tuy vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt lại đảo quanh: "Đúng thế, người phàm nào ai rũ bỏ được vạn trượng hồng trần. Vũ thí chủ muốn mượn cái chết để thoát khỏi phiền não, đúng là đơm đó ngọn tre."
Hoàng Tử Hà liền gặng: "Nói vậy là đại sư cũng biết chuyện phiền não của Vũ Tuyên ư?"
"Đương nhiên là biết. Vũ thí chủ thân là con nuôi Hoàng quận thú, song ai cũng biết Hoàng tiểu thư lại vì Vũ thí chủ mà đầu độc cả nhà. Vũ thí chủ căm hận bản thân, cho rằng chính mình đã hại chết cả nhà ân nhân, hổ thẹn vô cùng, bèn tự quy hết tội lỗi cho mình, tâm ma ăn sâu, nhất thời quá khích..."
"Ta thấy Vũ huynh gần đây hay bị đau đầu, chẳng hay đó là tâm bệnh, hay là di chứng sau khi tự sát để lại?" Hoàng Tử Hà lại hỏi.
"Theo lão nạp thấy thì chắc là cả hai."
Hoàng Tử Hà gật đầu: "Xin đại sư đừng trách ta tò mò, nghe quản gia nhà họ Tề kể rằng, đại sư từng đến kinh thành du ngoạn, còn đem một con A Già Thập Niết về Thục tặng cho Tề phán quan?"
"Đúng thế, lão nạp vào kinh, tình cờ được quý nhân tặng cho, bèn đem về Thành Đô. Nào ngờ về sau đọc kinh sách mới biết giống cá này thích máu, không lành, e rằng không hợp với cửa Phật thanh tịnh, đang định phóng sinh thì Tề thí chủ đến chơi, thấy Tề thí chủ có vẻ thích nó, lão nạp đã nỏi rõ mọi chuyện, song Tề thí chủ chẳng để tâm, vẫn xin nó về. Ôi chao, e rằng chính lão nạp đã đem đến họa sát thân, làm hại Tề thí chủ rồi."
"Đại sư cả nghĩ quá. Chẳng qua chỉ là một con cá, lấy đâu ra điềm gở? Lẽ nào đại sư không nghe nói Quỳ vương vẫn thường đem một con cá bên người ư? Cũng là giống A Già Thập Niết đấy." Hoàng Tử Hà nói.
Nghe cô nhắc tới Quỳ vương, Mộc Thiện đại sư liền chắp tay niệm Phật: "A di đà Phật, Quỳ vương gia là thân ngàn vàng, được trời cao phù hộ, một con cá nhãi nhép đương nhiên đâu thể làm hại nổi."
"Hơn nữa nghe nói con cá ấy của Tề phán quan mất rồi mà?"
Nét mặt Mộc Thiện đại sư thoáng đờ ra, nhưng lập tức cười đáp: "Không thẹn với lòng, chẳng ngại sóng gió, vật ngoại thân làm sao ảnh hưởng nổi? Chỉ cần giữ vững lòng mình thì dù có hay không có con cá, cũng có khác gì đâu."
Thấy đại sư bắt đầu đánh trống lảng, Hoàng Tử Hà khăng khăng hỏi tiếp: "Tề phán quan thích con cá ấy như thế, chẳng biết có chăm sóc đúng cách hay không? Không rõ giờ nó ở đâu rồi? Ta từng hỏi Vũ huynh chuyện này, song hình như huynh ấy không biết gì cả, trong nhà cũng không thấy. Quản gia Tề Phúc kể rằng, lão từng nghe Tề phán quan nói chuyện này với đại sư, chẳng hay có không?"
Khóe mắt cụp xuống của Mộc Thiện đại sư hơi giật, song giọng nói càng chậm rãi hơn: "Quả có chuyện này. Con cá ấy... bị Vũ thí chủ làm chết."
Lần này đến lượt Chu Tử Tần ngạc nhiên: "Nghe nói A Già Thập Niết sống rất dai, có thể thọ cả trăm tuổi. Vũ Tuyên vô duyên vô cớ, sao lại làm chết nó?"
"Có lẽ là lên cơn đau đầu, không cẩn thận làm vỡ bể cá. Dù A Già Thập Niết sống dai mấy chăng nữa, cũng không thể sống mà không có nước."
Thấy đại sư đối đáp kín kẽ, không để lộ mảy may sơ hở, Hoàng Tử Hà đành gật đầu: "Ra là thế... Về con cá này, đệ tử còn một chuyện muốn thỉnh giáo, mong đại sư chỉ bảo."
Mộc Thiện đại sư tỏ vẻ đồng ý, cô mới hỏi: "Chẳng hay đại sư có thể kể cho chúng ta nghe về nguồn gốc con A Già Thập Niết, đại sư có nó từ đâu, được ai biếu tặng hay không?"
"Chuyện này ấy à..." Mộc Thiện đại sư tần ngần hồi lâu mới gật đầu đáp: "Từ sau khi lão nạp xuất gia, đã cắt đứt trần duyên, chẳng tham vàng bạc. Bởi thế lần trước vào kinh, Vương công công mới tặng lão nạp mấy cuốn kinh Huyền Trang pháp sư chép tay, và con A Già Thập Niết này. Nghe nói con cá này là do Long Nữ khi quỳ trước Phật Tổ, nhất thời lờ đãng mà hóa thành, bẩm sinh đã có Phật tính. Lão nạp đem về Thành Đô, thấy Tề thí chủ ưa thích, nhỏ lời xin mấy lần, cảm thấy mình là kẻ xuất gia, cũng chẳng cần nuôi làm gì, nên mới tặng cho."
Nhắc đến cá, Chu Tử Tần sực nhớ ra, vội lấy chiếc vòng chạm đôi cá trong ngực áo đặt xuống bàn: "Đại sư, vật này..."
Chưa nói dứt câu, Mộc Thiện đại sư đã giật phắt tay lại, tựa hồ không dám chạm vào. Lão hoà thượng đã già, cử động chậm chạp, vậy mà lại rụt tay về nhanh như thế, khiến Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần đều giật mình, thầm lấy làm lạ.
Ngay bản thân Mộc Thiện đại sư cũng cảm thấy thất thố, nhưng nhất thời không biết lấp liếm thế nào, đành lắp bắp hỏi: "Đây... đây là gì vậy?"
Hoàng Tử Hà cướp lời Chu Tử Tần: "Đại sư từng thấy vật này rồi ư?"
Mộc Thiện đại sư chần chừ giây lát, tẹ biết phản ứng vừa rồi của mình không thể qua mắt người ta, đành đáp: "Phải, đây là vật của Tề thí chủ, lão nạp từng trông thấy."
"Ồ? Thì ra đại sư cũng biết vật này ư?" Chu Tử Tần liền nói, "Đây là vật chứng chúng ta tìm được, lúc Tề phán quan còn sống, từng nói đồ vật của người chết thường không được sạch sẽ, còn khuyên chúng ta nên đem tới chỗ đại sư để thanh tẩy. Hôm nay gặp được đại sư ở đây thì thật tiện quá."
Mộc Thiện đại sư nhìn hắn, rồi lại nhìn chiếc vòng, tỏ vẻ ngập ngừng.
Hoàng Tử Hà hỏi: "Đại sư có thể thanh tẩy chiếc vòng này được không?"
Mộc Thiện đại sư lắc đầu: "Chiếc vòng này từng thuộc về tội phạm đầu độc cả nhà, là vật không lành, có thanh tẩy cũng vô ích. Chi bằng đem chôn cạnh mộ Hoàng quận thú phu nhân, cũng là một cách giải quyết tốt."
Chu Tử Tần còn đang ngơ ngác, Hoàng Tử Hà đã chậm rãi hỏi: "Thì ra đại sư đã biết vật này vốn của Hoàng Tử Hà? Là Tề phán quan kể với đại sư ư?"
Mộc Thiện đại sư do dự đáp: "Vừa rồi Chu bổ đầu nói là có liên quan đến vụ án này..."
"Ta nói là vụ tự sát ở phố Tùng Hoa, chúng ta đang thắc mắc việc Tề phán quan mua chiếc vòng này..." Chu Tử Tần ngỡ ngàng hỏi, "Sao đại sư biết nó là của Hoàng Tử Hà? Lẽ nào vụ án nhà Hoàng quận thú có liên quan tới nó ư?"
"Chuyện này..." Mộc Thiện đại sư cứng họng, nói không ra lời.
Hoàng Tử Hà nghiêm mặt: "Đại sư tuy là người trong cửa Phật, song người của nha môn đang tra án, mong đại sư thành thật trả lời cho chúng ta mấy điểm nghi vấn này, bằng không, e rằng chúng ta lại lầm lẫn, làm liên luỵ cả đại sư cũng nên."
Đôi mày chữ bát của Mộc Thiện đại sư càng cụp xuống thêm, vẻ mặt rầu rĩ: "Cũng phải... Lão nạp là người xuất gia, sẽ không nói dối, xin hai vị cứ hỏi."
Hoàng Tử Hà hỏi trước: "Chẳng hay đại sư trông thấy chiếc vòng này khi nào? Sao lại biết nó có liên quan đến gia đình Hoàng quận thú?"
"Đầu năm nay, khi Vũ thí chủ tự sát, lão nạp đến Tề phủ thăm, khi Vũ thí chủ trông thấy chiếc vòng này đã phản ứng rất mạnh. Tề thí chủ kể với lão nạp rằng, đó là vật của Hoàng tiểu thư, Vũ Tuyên năm xưa chính tay tặng cho cô ấy, nên giờ trông thấy lại nghĩ tới chuyện xưa, phát điên phát cuồng, không thể kiềm chế."
"Cuối cùng Tề phán quan xử lý chiếc vòng thế nào?"
"Chuyện đó lão nạp không rõ... Cũng chẳng rõ chiếc vòng này làm sao lại rơi vào tay Chu thiếu bổ đầu, rồi lại liên quan tới vụ án ở phố Tùng Hoa nữa." Mộc Thiện đại sư nheo mắt ngắm nghía chiếc vòng, vẻ trầm tư, "Lão nạp nhớ được vật này vì nó chạm trổ độc đáo thôi..."
Chưa dứt câu, chợt nghe "xoảng" một tiếng ở cửa. Ba người lập tức quay ra nhìn, thấy Vũ Tuyên đang đứng đó, bộ đồ trà đã rơi xuống đất vỡ tan tành, trà nóng còn bốc khói nghi ngút, song hắn chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào chiếc vòng, mặt xám như tro.
Hoàng Tử Hà chậm rãi đứng dậy.
Chu Tử Tần không hiểu đầu đuôi gì, bèn cầm chiếc vòng lên săm soi, rồi lại nhìn sang Vũ Tuyên: "Vũ huynh đang nhìn cái này ư?"
Miệng Vũ Tuyên mấp máy, song không thốt ra được một lời, rồi như vừa sực tỉnh, hắn ngồi thụp xuống vội vã nhặt mảnh chén vỡ.
Hoàng Tử Hà bước đến, ngồi xuống nhặt cùng, hỏi nhỏ: "Huynh sao thế?"
"Tự nhiên ta hơi chóng mặt." Nói rồi, hắn cúi gằm mặt xuống, chỉ thấy hàng mi dày run run, như đôi cánh chuồn chuồn bị gió tạt gãy.
Hoàng Tử Hà từ từ quay lại, đưa mắt nhìn từ chiếc vòng trên tay Chu Tử Tần đến Mộc Thiện đại sư.
Hoà thượng cúi đầu lẩm nhẩm niệm kinh, gương mặt già nua đầy nếp nhăn, chỉ có đôi mắt bình thản không để lộ bất cứ thái độ gì là còn chút ánh sáng.
Sau khi uống hết chén trà, Mộc Thiện đại sư đứng dậy cáo từ.
Vũ Tuyên và Hoàng Tử Hà, Chu Tử Tần tiễn Mộc Thiện đại sư đến cửa rồi quay lại đại sảnh ngồi xuống. Cuối hạ nóng nực, ao nước ở giếng trời lại khá bé, chẳng làm mát được là bao, vừa mở nắp chén để khói trà bốc lên, Hoàng Tử Hà đã thấy quần áo lót ướt sũng mồ hôi.
Vũ Tuyên chìa cho cô cây quạt, cô bèn cầm lấy quạt liền tay. Chu Tử Tần miệng nói "tĩnh tâm tự mát", song phát hiện ra không còn cây quạt nào nữa, đành nhăn nhó quệt mồ hôi, nhìn sang cô nài nỉ: "Sùng Cổ, cho ta mượn quạt một tí đi."
Hoàng Tử Hà lắc đầu: "Không được, ta đang hoá trang, nếu ra mồ hôi trôi mất lớp hoá trang thì gay."
Chu Tử Tần bĩu môi: "Hừ, vương gia không hoá trang nữa rồi, Sùng Cổ còn hoá trang làm gì?"
Hoàng Tử Hà xoè quạt che mặt, bình thản đáp: "Ở đây có người biết ta."
"Biết thì sao, đất khách gặp người quen chẳng tốt ư..." Nói đến đó, Chu Tử Tần như vỡ lẽ, liền hỏi dồn: "Sùng Cổ mau khai thật đi, có phải công công nợ tiền ai ở đây, sợ bị tính cả lãi không?"
Hoàng Tử Hà đã quen với lối tư duy kỳ quặc của hắn, nên chỉ chăm chăm quạt mát, chẳng buồn đếm xỉa.
Chu Tử Tần hậm hực níu tay cô lại: "Này, năn nỉ ta đi, rồi ta trả tiền hộ cho?"
Hoàng Tử Hà giãy ra: "Nhiều lắm, công tử không trả nổi đâu."
Chu Tử Tần trợn mắt: "Không thể nào, hèn chi công công phải bán thân vào làm nô tài... xem ra đành nhờ Quỳ vương trả hộ vậy."
Hoàng Tử Hà cúi đầu phẩy quạt, tiện miệng đáp lấy lệ: "Phải phải, đời này ta quyết định trông cậy vào vương gia thôi."
Vũ Tuyên lặng lẽ đưa mắt nhìn cô, bàn tay vô thức siết chặt lấy chén trà, lộ cả gân xanh. Song cuối cùng, hắn chỉ cúi đầu nín thinh, rót thêm trà cho hai người.
Hoàng Tử Hà bưng chén trà sóng sánh Vũ Tuyên rót, ngước lên nhìn hắn: "Mộc Thiện đại sư ở chùa Quảng Độ nhiều năm, nhưng trước đây ta lại chẳng mấy để ý."
Vũ Tuyên thản nhiên đáp: "Có lẽ là vì công công không tin thần Phật."
Hắn còn nhớ, mẹ cô trước đây cứ mồng một ngày rằm lại tới ngôi chùa gần phủ quận thú thắp hương lễ Phật, song cô không bao giờ đi theo, huống hồ chùa Quảng Độ ở tít trên núi Minh Nguyệt ngoài ngoại ô, lại càng ít đến.
Hoàng Tử Hà gật đầu, nghe hắn nói tiếp: "Mộc Thiện đại sư trước đây thường vân du khắp nơi, không mấy khi ở chùa Quảng Độ, sau vụ việc của Phạm Nguyên Long mới vang danh. Bấy giờ Sùng Cổ đã rời Thành Đô."
Chu Tử Tần ngồi bên nghe hai người nói chuyện, sực vỡ lẽ: "Ta... Ta biết rồi nhé!"
Hoàng Tử Hà quay sang gã, nhướng mày: "Biết gì?"
"Sùng Cổ, thì ra... thì ra công công..." Chu Tử Tần trỏ cô, miệng tròn vo, mắt tròn xoe.
Hoàng Tử Hà ngỡ gã đã đoán ra thân phận mình, cũng hơi ngạc nhiên: "Ta làm sao?"
"Hai người không lừa được ta đâu! Linh cảm của ta nhạy lắm!" Chu Tử Tần nghiêm mặt nói rành rọt rừng chữ: "Ta phát hiện ra rồi! Thì ra Dương Sùng Cổ công công quen thân với Vũ Tuyên như thế! Món nợ của công công, hẳn là nợ Vũ huynh rồi!"
Hoàng Tử Hà chống trán thở dài ngao ngán: "Tử Tần quả là nhạy bén!"
Cô nợ Vũ Tuyên hay Vũ Tuyên nợ cô, hình như đều có lý cả. Xét về điểm này thì Chu Tử Tần đúng.
Chu Tử Tần đắc ý vỗ ngực nhìn cô: "Thấy chưa? Chuyện gì ta cũng biết hết!"
Hoàng Tử Hà bất giác quơ quạt che miệng phì cười.
Vũ Tuyên lặng lẽ nhìn ra ao súng, chẳng nói chẳng rằng.
Hoàng Tử Hà ngoái lại nhìn gương mặt nghiêng của hắn, đường nét thanh tú đến mức gần như không giống người phàm, đẹp đẽ mà thân thuộc.
Lòng thoáng xao động, cô cụp mắt gọi khẽ: "Vũ Tuyên..."
Hắn hơi khựng lại, rồi ngoái đầu nhìn cô.
Hoàng Tử Hà hỏi: "Mộc Thiện đại sư nói ngày mai khởi hành, huynh có biết đại sư đi đâu không?"
"Đến Trường An."
Hoàng Tử Hà bất giác ghé lại hỏi nhỏ: "Làm gì vậy?"
"Nghe nói có người bạn cũ tinh thần hoang mang bất định, nên đại sư tới khuyên nhủ."
"Mộc Thiện đại sư đã từng ấy tuổi mà còn lặn lội ngàn dặm tới tận kinh thành, xem ra bạn cũ này không phải người thường."
Nghe cô nói vậy, Vũ Tuyên gật đầu: "Ta không hứng thú với người đại sư gặp gỡ nên không hỏi kỹ. Nếu Sùng Cổ cần biết, ngày mai đi tiễn ta sẽ hỏi cho."
"Ừm, phiền huynh vậy." Hoàng Tử Hà lại bưng chén trà quay sang Chu Tử Tần: "Hôm nay chúng ta tới đây, vẫn là vì vụ của Tề Đằng. Nhưng ta chẳng có gì để hỏi cả, Tử Tần có hỏi gì không?"
"Dĩ nhiên là có!" Chu Tử Tần nghiêm túc rút một cuốn sổ trong ngực áo, lật ra hỏi lần lượt từng câu: "Thứ nhất, chúng ta tìm được thủ bút của Chung Hội tại nhà họ Tề, Vũ huynh xem có phải đây là bức huynh từng thấy ở nhà Ôn Dương không?"
Vũ Tuyên đón lấy tờ giấy Chu Tử Tần đưa nhìn qua rồi gật đầu xác nhận: "Chính là nó."
"Huynh khẳng định chứ?"
"Ừm, bấy giờ ta nói thủ bút này là giả, Ôn Dương còn làm bộ định xé bỏ, nhưng sau cùng lại thôi, bổ đầu xem..." Hắn trỏ một vết rách nhỏ: "Vẫn còn dấu vết đây."
Chu Tử Tần gật đầu, đánh một dấu chéo sau câu hỏi đầu tiên, rồi nhìn xuống câu thứ hai: "Hoàng Tử Hà là người thế nào, huynh hãy miêu tả rõ một chút."
Mí mắt Hoàng Tử Hà giần giật, cô bất giác giơ tay bưng lấy quai hàm, như bị đau răng.
Vũ Tuyên đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi, thấy Chu Tử Tần thình lình hỏi câu này thì ngớ ra vì ngạc nhiên, hoang mang hỏi lại: "Gì cơ?"
"Ừm, thì là... Ta nghe nói trước đây huynh ở phủ quận thú, rất thân thiết với Hoàng Tử Hà... nên muốn hỏi huynh vài việc về cô ấy, bởi, bởi..." Chu Tử Tần ngượng ngập nắm lấy dái tai, lúng túng: "Ta rất ngưỡng mộ Hoàng Tử Hà."
Hoàng Tử Hà ngán ngẩm quay đi, đứng dậy ra ao ngắm hoa súng. Vũ Tuyên chăm chú nhìn theo, đăm đăm ngắm bóng cô bên bờ nước hồi lâu, rồi chậm rãi trả lời: "Cô ấy... có phần giống Dương công công."
Chu Tử Tần gật đầu: "Phải, hai người đều rất giỏi phá án, không ai kém ai!"
Vũ Tuyên chẳng biết phải nói tiếp thế nào, đành mím môi lặng thinh.
Chu Tử Tần ngước cặp mắt long lanh nhìn hắn, vừa nài nỉ vừa trông đợi, chỉ thiếu điều chưa vẫy đuôi.
Hoàng Tử Hà ngồi xuống bờ ao, vươn tay sờ đóa hoa súng e ấp chớm hé, những cánh hoa tím biếc khẽ chạm vào bàn tay trắng muốt của cô, rực lên dưới nắng, khiến mắt cô bất giác mờ đi, không sao trông rõ.
Ngoái lại, bắt gặp hắn đang chăm chú nhìn mình, cô bèn buông đoá hoa ra đứng dậy: "Tử Tần đã không còn hỏi gì thì chúng ta về thôi."
Chu Tử Tần bỉu môi, tỏ vẻ lưu luyến: "Ở đây trà thơm hoa đẹp, ngồi thêm lúc nữa cũng được mà."
Hoàng Tử Hà lắc đầu: "Vậy ta về trước."
Chu Tử Tần bất đắc dĩ đứng dậy theo, miệng vẫn chưa thôi phàn nàn: "Về ngồi ở nha môn có gì hay đâu..."
Vũ Tuyên đứng dậy, lúc đi đến bờ ao, hắn chợt dừng bước gọi khẽ: "Dương công công..."
Hoàng Tử Hà ngoảnh lại, đợi hắn nói tiếp.
Song Vũ Tuyên chỉ lặng lẽ nhìn cô, thật lâu sau mới gượng cười: "Để ta tiễn công công."
Hoàng Tử Hà im lặng nhìn nam tử tuấn tú đã chiếu sáng bừng cả thời thiếu nữ của mình, gắng nén xao động trong lòng, mỉm cười với hắn: "Khỏi cần, cáo từ ở đây thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...