Trai Việt Tu Tiên Ký

Khi thân ảnh Kim Bằng do Mộ Dung Hiên hóa thành bị Hỗn Độn Diệt Ma Luân cạo trụi gần như sạch sẽ, lúc này thì Tử Thanh mới vì hao tổn quá nhiều linh lực mà cúi người nôn ra một ngụm máu loãng.

- Hự.

Phụt...

Loạng choạng bước lùi về sau mấy bước, trận pháp cùng với ma luân do không còn được linh lực rót vào gia trì cũng đồng loạt tan biến.

"Gréc"

"Rầm"

Từ trên cao rơi mạnh xuống mặt đất, Mộ Dung Hiên sau khi đã hóa lại thành hình người liền liên tục phun máu, trên thân quần áo rách nát cũng hiện đầy những vết cắt đỏ thẫm.

Như bị giáng một đòn nặng nề vào tâm lý, sau khi Mộ Dung Hiên thu lại Kim Hỏa Phần Thiên Đăng cùng với những vết nứt nhỏ trên thân đèn liền thấy hắn siết chặt tay mà gầm lên.

- Hôm nay Mộ Dung Hiên ta thảm bại trong tay ngươi, ngày sau, khi ra khỏi bí cảnh nơi đây, bản Thánh tử nhất định sẽ đến Cửu Lâm Tiên Vực tìm ngươi trả mối thù nhổ lông.

Hừ...

Vừa dứt lời đã thấy Mộ Dung Hiên hóa thành một vệt sáng màu vàng kim bay đi mất, xung quanh nháy mắt chỉ còn lại tiếng xì xầm bàn tán của đám người Thanh Liên Tiên Các mà thôi.

- Khục khục...

Nhìn Tử Thanh lại che miệng ho nhẹ hai tiếng, Bích Dao vốn đứng ở đó không xa vội lao nhanh tới rồi đút cho cậu vài viên đan dược, ánh mắt cảnh cáo cũng lập tức hướng thẳng tới vị trí nơi đám người Thanh Liên Tiên Các đang chiếm giữ.

Tạm thời ổn định lại linh lực đang bạo loạn bên trong nội thể, tuy nhiên, bởi vì hôm nay liên tục thôi động Hỗn độn chi khí đã khiến cho Tử Thanh bị thương tổn không nhẹ.

May mà sớm có Tâm Ma Kính chủ động bảo hộ tâm mạch, cho nên Tử Thanh mới tránh được kiếp nạn bị tổn hại đến căn cơ.

Vung cây roi dài trong tay, Tử Thanh lạnh lùng liếc đám đệ tử của các thế lực khác vừa mới bị động tĩnh khi nãy thu hút tới rồi lạnh giọng hỏi.

- Sao nào?

Các ngươi cũng muốn ỷ vào số lượng nhân thủ đông hơn để ép ta giao ra Tiên Thiên Linh Khí à?

Vậy thì tới đây đi... khục khục...

Vì dồn sức quát lớn mà cổ họng lại truyền tới cảm giác đau nhức khô rát, Tử Thanh khẽ ho khan hai tiếng rồi nhanh chóng lấy lại cảm xúc đứng thẳng lưng nhìn về phía thế lực các phương đầy uy hiếp.

Tuy rằng nhìn Tử Thanh với vẻ mặt trắng bệch kèm theo tia máu chảy dọc bên khóe môi có chút yếu nhược, thế nhưng, đám người của Thanh Liên Tiên Các quả thật là có cho thêm vài lá gan nữa cũng chẳng dám chìa mặt ra để cho người ta tùy ý vả.

Do đó, khi nhìn thấy các phương thế lực hội tụ đến đây như khiến cho đám người này trút đi được sự đè nén ở trong lòng.

Có điều, các thế lực tới đây dẫu sao cũng không phải là những môn phái thuộc vào tầng lớp như ngũ đại tiên môn, cho nên kẻ có tu vi cao nhất cũng mới chỉ là Niết Bàn Cảnh trung kỳ mà thôi.

Đối với sự có mặt của đám người này, dù cho Tử Thanh có đang trọng thương thì khi liên thủ cùng với Bích Dao cũng dư sức hành cho cả đám một trận lên bờ xuống ruộng.

Vốn tình thế đang có chút căng thẳng, bỗng nhiên Tử Thanh lại phẩy tay cất Sát Lục Yêu Tiên đi, sau đó liền nhếch khóe môi cười lạnh nói lớn.

- Thượng Quan Văn Việt, Hàn Hi.

Các ngươi còn định ở đó quan sát tới lúc nào nữa hả.

- Hửm?

Bị lời nói của Tử Thanh khiến cho ngơ ngác, nhưng ngay sau đó liền thấy Thượng Quan Văn Việt dẫn theo đám người Hàn Hi chầm chậm đi từ phía sau các thế lực bước ra, lúc này thì đôi lông mày của Bích Dao mới vì giận dữ mà xoắn xít cả lại.

Trông thấy ánh mắt có phần lạnh nhạt xa cách của Tử Thanh, trong lòng Thượng Quan Văn Việt chợt dâng lên chút cảm giác khó chịu.

Chỉ là còn chưa kịp để cho hắn lên tiếng thì Hàn Hi ở bên cạnh đã bày ra vẻ mặt vui sướng khi được gặp lại Tử Thanh mà cất giọng kêu lên.

- Ôi thật may quá.

Cuối cùng thì cũng tìm thấy hai người rồi, các ngươi có biết trong suốt thời gian qua Thượng Quan đại ca đã lo lắng đến thế nào không?

Chúng ta thử tìm kiếm hai người khắp nơi, nhưng vì không có manh mối nên...

- Thật xin lỗi Tử Thanh, là do ta đã quá vô dụng rồi.

Lạnh nhạt liếc mấy giọt nước mắt giả tạo của Hàn Hi một cái, cậu bạn Tử Thanh tuy rằng cũng chưa thật sự muốn lật mặt với tên kia.

Thế nhưng, giờ đây nếu muốn cậu phải giống như ngày trước vui mừng chạy tới nắm tay nói mấy lời yêu thương với Hàn Hi thì thật là điều không thể.

Chẳng buồn nhìn Thượng Quan Văn Việt lấy một cái, Tử Thanh chỉ đơn giản là đánh mắt ra hiệu cho Bích Dao rồi trầm giọng đáp.

- Giờ đây, các loại di tích viễn cổ bên trong Bí cảnh đã hiện thế khá nhiều, cơ duyên của mỗi người mỗi khác.

Ta cũng không có ý định ép buộc các ngươi phải đi cùng ta.

Cho nên, ai muốn đi con đường nào thì cứ đi, kẻo sau này lại than trách là do ta dẫn đội...

- Còn về phần mấy người Tử Vũ, Thượng Quan Văn Vũ các ngươi.

Ta không quản chuyện các ngươi theo ai hay tự mình tách ra đi riêng, cơ duyên của các ngươi thì các ngươi tự mình nắm lấy.

Dừng một lúc, sau khi nhìn thấy gương mặt xám xịt cùng bàn tay đang siết chặt góc áo Thượng Quan Văn Việt của Hàn Hi, sự khó chịu trong lòng Tử Thanh lại giống như ngòi nổ bị kích động mà ùn ùn dâng trào.

- Hự.

Khục khục... khục khục...


Che miệng ho nhẹ mấy cái, sau đó lại vội giấu đi bàn tay có dính vết máu, Tử Thanh lạnh lùng nói tiếp.

- Thời gian trôi nhanh như thoi đưa.

Kỳ hạn ở trong Bí cảnh này cũng chỉ còn lại chưa đầy chín năm, bản thân ta tự muốn đi tìm cơ duyên của chính mình.

Vậy nên cũng không cần nhiều người đi theo làm gì.

Ngay khi Tử Thanh và Bích Dao xoay người muốn đi, Thượng Quan Văn Việt vội giằng ra khỏi Hàn Hi rồi cấp tốc đuổi theo, hai tên nhóc Tử Vũ và Thượng Quan Văn Vũ cũng hớt hải chạy tới.

- Khoan đã.

Ta đi cùng ngươi.

- Ế, còn có bọn ta nữa.

- Anh Thanh, đợi ta.

Nhìn ba người vẫn luôn đồng hành cùng với mình trong suốt mấy tháng qua bất ngờ rời đi, trong lòng Hàn Hi lập tức nổi lên từng cơn giận dữ.

Đoán rằng rất có thể Tử Thanh đã nhận ra được chút ít manh mối gì đó, cho nên mới kiên quyết tỏ ý muốn rời đi như vậy.

Hai tay siết chặt, Hàn Hi tuy rằng trước mặt thì tỏ ra tươi cười như không để ý, nhưng thật ra là đã muốn bùng phát từ lâu.

- Ha ha.

Không sao.

Các ngươi thật ra cũng nên đi cùng nhau, dù gì thì các ngươi cũng đến từ cùng một môn phái.

Sư huynh đệ đồng môn kề cận vẫn tốt hơn là đi cùng với người ngoài...

- Được rồi, vậy chúng ta từ biệt tại đây đi.

Thời gian tiếp theo, nếu như có duyên thì sẽ gặp lại.

Tử Thanh, nhớ cẩn thận nhé, đây là Chỉ Tinh Bàn có chứa ấn ký tinh thần của ta, nếu như gặp phải khó khăn hay nguy hiểm gì thì chỉ cần bóp vỡ nó, ta sẽ nhanh chóng tìm được vị trí của ngươi.

Cũng không vì hành động của Hàn Hi mà nán lại lâu, sau khi giải quyết vấn đề ở đây, Tử Thanh liền dẫn theo đám người Bích Dao xoay người rời đi.

Bởi vì khi nãy bị khí huyết nghịch chuyển công tâm, khiến cho lồng ngực liên tục truyền đến cảm giác đau thắt khó chịu, vậy nên dọc đoạn đường này, Tử Thanh hầu như đều phải âm thầm vận linh lực để tự mình điều tiết lại sự tổn thương bên trong kinh mạch.

Cũng may là có cô nàng Bích Dao tinh ý phát hiện ra, sau đó lại giả bộ như quan tâm hỏi han mà thuận thế khoác tay dìu Tử Thanh một đoạn đường dài.

Sau mấy ngày di chuyển, đến ngày thứ năm thì nhóm người Tử Thanh mới quyết định dừng lại tại một hẻm núi kín gió để nghỉ ngơi.

Nhân lúc Tử Thanh ngồi xuống tu luyện để khôi phục lại thương thế, cô nàng Bích Dao nhịn không được sự tò mò mà xách cổ tên nhóc Tử Vũ sang một bên bắt đầu quá trình tra khảo.

Nhìn một nhóm năm người đột nhiên lại tách ra làm ba, trong lòng hai huynh đệ nhà Thượng Quan thế gia lập tức dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ giống như là bị người ta bỏ rơi.

Khẽ thở dài liếc về vị trí mà Tử Thanh đang ngồi, lại ngập ngừng mãi không biết có nên bước tới hay không, ngay vào lúc Thượng Quan Văn Việt lưỡng lự thì Thượng Quan Văn Vũ chợt vỗ nhẹ lên vai hắn một cái rồi nhỏ giọng nói.

- Ngươi nên tự mình cầu phúc đi.

Ta thấy Tử Thanh hẳn là không thèm để ý tới ngươi nữa rồi, nếu như để hắn biết Đế Mãng Kiếm mà hắn vất vả luyện chế cho ngươi bị hư tổn.

Vậy thì... biểu ca à, ta thật là lo lắng cho tương lai sau này của ngươi đấy.

Hóa ra, trong khoảng thời gian mấy tháng vừa qua, bởi vì liên tục đồng hành cùng với ba người Hàn Hi, cho nên xoay quanh Thượng Quan Văn Việt cũng đã xảy ra không ít chuyện.

Trong đó, có một chuyện khiến cho đáy lòng của Thượng Quan Văn Việt cảm thấy lo lắng không yên.

Đấy chính là việc, món pháp bảo cực phẩm Linh khí do Tử Thanh tự mình luyện chế - Đế Mãng Kiếm xuất hiện một vài vết nứt nhỏ trên thân kiếm.

Nói về việc này thì tên nhóc Tử Vũ có khai, lần đó, khi cả nhóm người đang bị một bầy yêu thú Sí Hỏa Ma Báo vây công thì bất ngờ đụng độ với một trong thập đại Thánh tử của Huyền Thiên Tiên Điện.

Người này vốn có địa vị không thấp, bài danh đứng ở vị trí thứ năm, xưng hào gọi là Ngũ Thánh Tử - Tô Hân, tu vi đã ở vào cảnh giới Niết Bàn Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, cũng không kém hơn ba tên đứng đầu trong thập đại thánh tử nhiều lắm.

Mà điều quan trọng nhất là, theo như nữ tử tên Tô Hân này nói, Hàn Hi vốn dĩ chính là Cửu Thánh Tử trong số Thập đại thánh tử của Huyền Thiên Tiên Điện.

Tuy rằng tu vi chỉ là Niết Bàn Cảnh hậu kỳ, nhưng vì có đan Mộc linh căn vô cùng quý hiếm, cho nên may mắn được một vị trưởng lão coi trọng, sau lưng cũng coi như là có thế lực chống đỡ.

Có điều, bởi vì Hàn Hi được vị trưởng lão đó rất mực quan tâm, đãi ngộ gần như là hơn xa đệ tử bình thường, dần dần dẫn đến tính cách của Hàn Hi ngày một trở nên kiêu căng ngạo mạn.

Nghe nói trong trận chiến thăng cấp đệ tử của Huyền Thiên Tiên Điện, Hàn Hi ỷ vào hai món chuẩn Tiên khí của sư phụ nhà mình ban cho mà liên tục không coi Thất Thánh Tử ra gì, thậm chí còn khiến cho tên này thụ trọng thương không hề nhẹ.

Nhờ đó mà Hàn Hi được thăng lên vị trí Thất Thánh Tử thay thế cho người trước, chỉ là, cũng vì sự ngạo mạn bất chấp của Hàn Hi, cho nên sự hận thù của Ngũ Thánh Tử - Tô Hân giành cho Hàn Hi mới có cơ hội nảy mầm từ đấy.

Còn nói về lý do khiến cho Tô Hân ôm hận thù đối với Hàn Hi là bởi vì cái tên Thất Thánh Tử bị Hàn Hi đánh trọng thương kia vốn dĩ chính là người thương trong lòng của Tô Hân, tên gọi là Trương Lịch.

Ngay khi Tô Hân và một nhóm đệ tử dưới trướng vô tình bắt gặp tình cảnh Hàn Hi cùng huynh muội nhà Lý Tu Nghi Lý Mộ Huyên bị yêu thú vây công, trong lòng mới không nhịn được cơn giận mà xách theo chuẩn Tiên khí mượn được từ trưởng lão tông môn lao vào đánh đấm một phen.

Kết quả hiển nhiên là đám người Hàn Hi thế yếu bị chuẩn Tiên khí của người ta đánh cho tan tác, Thượng Quan Văn Việt vì cứu Hàn Hi mà không tiếc dùng Đế Mãng Kiếm ngạnh kháng cùng chuẩn Tiên khí, khiến cho thân kiếm xuất hiện nhiều những vết nứt nhỏ.

Đã khai thác đủ lượng thông tin cần thiết, nên khi Bích Dao quay lại ngồi gần Tử Thanh thì ánh nhìn giành cho Thượng Quan Văn Việt cũng nhiều hơn vài phần chán ghét.

Không biết được suy nghĩ trong lòng Bích Dao, nhưng nhận thấy sau khi cô nàng ngồi nghe Tử Vũ khai báo một hồi thì liền có thái độ như vậy, khiến cho Thượng Quan Văn Việt cũng không biết phải làm sao.

Mất hơn năm ngày ngồi tu luyện thì Tử Thanh mới tạm coi như là điều trị xong cho cơ thể, vừa tỉnh lại đã bị cô nàng Bích Dao kéo ra một góc kể lể, sau khi nghe hết câu chuyện thì hai mắt Tử Thanh cũng đã hoa lên vì đói.

Biết rằng những gì mà Bích Dao kể lại đã được giản lược đi không ít, thế nhưng, cái tình tiết "Thượng Quan Văn Việt không tiếc giá nào vung Đế Mãng Kiếm cản lại công kích từ chuẩn Tiên khí cứu Hàn Hi một mạng" lại cứ như là cục tơ rối quấn chặt lấy dòng suy nghĩ của Tử Thanh không thôi.


Mấy ngày tiếp theo, mặc kệ cái tên khó ưa Thượng Quan Văn Việt cùng hai tên thiếu niên đang ngồi cạnh hắn bàn luận cái gì.

Lúc này, cậu bạn Tử Thanh ngoại trừ việc ăn uống cho no đủ ra thì chính là lặng yên ngồi nghiên cứu lại tấm bản đồ khắc họa địa hình của không gian bí cảnh nơi đây một phen.

Nhìn vào địa điểm nơi mà Bích Dao và Thượng Quan Văn Vũ cùng đồng thời nhắc tới, lại thấy ánh mắt của tên khó ưa Thượng Quan Văn Việt cũng đang bất giác nhìn sang.

Biết rằng rất có thể là trong khoảng thời gian vừa qua, nhờ vào chút may mắn cũng như sự trợ giúp của ai đó mà Thượng Quan Văn Việt đã thu được Tiên Thiên Linh Khí cho riêng mình.

Vậy nên mới xuất hiện cảnh tượng Thượng Quan Văn Việt dựa vào sự cảm ứng giữa Tiên Thiên Linh Khí với nhau để chú ý tới địa điểm được đánh dấu bên trên bản đồ.

Chẳng buồn truy xét cặn kẽ làm gì cho tốn công, cậu bạn Tử Thanh chỉ đơn giản là sơ lược nói qua một chút về dự định sắp tới của mình.

- Trong vòng mấy năm tiếp theo, ta hi vọng là tất cả chúng ta yếu nhất thì cũng phải đạt tới cảnh giới Niết Bàn hậu kỳ.

Nếu có thể thì dừng lại ở cánh cửa bán bộ Luân Hồi là tốt nhất...

- Sắp tới, tất cả sẽ phải gấp rút truy tìm thiên tài địa bảo để nâng cao tu vi.

Nếu như nắm trong tay Tiên Thiên Linh Khí mà cảnh giới tu vi lại quá thấp thì cũng chỉ là miếng mồi ngon trong mắt kẻ khác thôi...

- Huống hồ, ở đoạn thời gian cuối cùng trước lúc rời khỏi bí cảnh, mọi người còn phải chiến một trận thật lớn nữa.

Ai không có thực lực sẽ chỉ còn biết ngồi chờ chết thôi.

Các ngươi hiểu chưa?

Nghe thấy giọng nói có phần lạnh lùng của Tử Thanh, cũng biết rằng khoảng thời gian vừa qua bản thân đã làm nhiều chuyện khiến cho cậu không mấy dễ chịu.

Những ngày sau đó, nhân lúc mấy người Bích Dao thử dùng thần thức dò xét xung quanh, Thượng Quan Văn Việt vẫn luôn chưa dám bước tới mà chỉ đứng ở một bên lén lút quan sát thử thái độ của Tử Thanh mà thôi.

Mặc dù, chỉ toàn nhận được cái nhìn không mấy thiện cảm của Tử Thanh khiến cho trong lòng của Thượng Quan Văn Việt trùng hẳn xuống, nhưng dẫu sao thân là nam tử thì hắn cũng không thể cứ để mọi chuyện như thế này mãi được.

Thiết nghĩ tình trạng này đã kéo dài đến cả nửa tháng cũng thật là không ổn, vì vậy, nhân cơ hội mấy người Bích Dao tản ra ngoài đi tìm chút thực phẩm tươi mới, Thượng Quan Văn Việt nhịn không được bèn cắn răng lấy hết can đảm mà bước về phía Tử Thanh.

Ngón tay thoáng lướt qua nhẫn trữ vật một cái, khi ánh sáng xanh nhàn nhạt tản đi, một chiếc hộp ngọc màu đen sẫm lớn hơn nửa thước ngay lập tức xuất hiện trước mặt Thượng Quan Văn Việt.

Hít sâu vài hơi, sau đó chỉ thấy Thượng Quan Văn Việt nhẹ nhàng đặt hộp ngọc xuống tảng đá bên cạnh Tử Thanh.

Không thèm quan tâm đến hành động kỳ lạ của Thượng Quan Văn Việt, cậu bạn Tử Thanh lúc này còn đang bận lục lọi trong đống nguyên liệu mà mình thu gom được suốt gần một năm qua mấy thứ có giá trị để luyện khí.

Có điều, nhìn hộp ngọc đen sẫm cùng ánh mắt ngại ngùng của Thượng Quan Văn Việt ngay sát gần bên khiến cho Tử Thanh có chút chột dạ, mất mấy giây điều chỉnh cảm xúc xong mới nghe thấy cậu lạnh nhạt cất giọng hỏi.

- Gì đây?

Nhìn thái độ lạnh nhạt xa cách của Tử Thanh như vậy, tuy rằng trong lòng Thượng Quan Văn Việt cũng không mấy thoải mái, thế nhưng sự bất lực khi đứng trước Tử Thanh vẫn là thứ gì đó mà hiện giờ bản thân hắn rất khó để vượt qua.

Gãi gãi đầu vài cái, đến khi Tử Thanh sắp sửa hết kiên nhẫn mà dẩu môi lên chuẩn bị chửi một câu thì Thượng Quan Văn Việt mới vội lên tiếng giải thích.

- À thì... cái này...

Cẩn thận mở nắp hộp ngọc ra, ngay tại thời điểm mà những tia sáng màu đỏ tươi cùng với luồng khí tức lạnh buốt tràn ra, sự bận rộn trước đó của Tử Thanh cũng ngay lập tức dừng lại.

Trông thấy Tử Thanh trợn mắt ngạc nhiên trước thứ đồ vật được đặt ngay ngắn bên trong hộp ngọc, trái tim của Thượng Quan Văn Việt bỗng nhiên lại đập nhanh hơn vài nhịp.

Sau khi hít sâu vài hơi, bấy giời mới thấy hắn ấp úng đem nguồn gốc của hộp ngọc nói ra.

- À thì... cái này...

Cái này gọi là Huyết Hàn Phệ Linh Sa, là một trong thập đại nguyên liệu luyện khí thượng cổ cực kỳ hiếm có...

- Lần trước...

Lần trước ta vô tình đi lạc vào một tàn tích của viễn cổ tông phái, may mắn lại tìm thấy hộp ngọc này được giấu kín bên trong mật thất kỳ quái...

Nghe Thượng Quan Văn Việt trình bày xong thì Tử Thanh mới biết, hóa ra, vật được chứa trong hộp ngọc kia chính là thứ mà Thượng Quan Văn Việt đã phải đổi bằng cả nửa cái mạng mới mang về được.

Vốn dĩ nơi cất giấu hộp ngọc kia là một mật thất của tông môn thượng cổ, tuy rằng đã trải qua vô số năm tháng nhưng trận pháp bảo vệ cũng như che giấu cho món đồ vật bên trong vẫn gần như còn nguyên vẹn.

Chẳng biết là Thượng Quan Văn Việt may mắn hay là xui xẻo nữa, chỉ biết là khi hắn vô tình đi lạc vào cánh cửa của mật thất thì cũng là lúc mà trận pháp kia xảy ra chút biến động, kết quả liền bị hắn dùng toàn lực phá bỏ.

Nhưng nói gì thì nói, với cảnh giới tu vi hiện giờ của mình, Thượng Quan Văn Việt vẫn bị pháp trận phản phệ.

Khiến cho lượng lớn tinh huyết cùng với linh lực chảy ra bị món đồ vật bên trong mật thất kia điên cuồng cắn nuốt, suýt chút thì vì mất máu quá nhiều mà hẹo mất.

May là trước đó không lâu, Thượng Quan Văn Việt đã thu được mấy sợi Tiên Thiên Linh Khí, nên khi bản nguyên tinh huyết bị hao tổn đã khiến cho Tiên Thiên Linh Khí cảm thấy bị đe dọa rồi tự động hiển uy để hộ chủ.

Mà kể cũng lạ, khi Tiên Thiên Linh Khí trong người Thượng Quan Văn Việt tỏa ra khí tức mãnh liệt thì món đồ vật được chứa bên trong hộp ngọc kia lại bất ngờ trở nên yên tĩnh đến lạ.

Mãi cho đến lúc cầm được hộp ngọc vào tay thì Thượng Quan Văn Việt mới biết, thật ra, ở bên trong hộp ngọc ngay từ đầu vẫn luôn tồn tại một tầng cấm chế dùng Tiên Thiên Linh Khí làm chất dẫn.

Do đó, khi Tiên Thiên Linh Khí ở trong nội thể Thượng Quan Văn Việt bộc lộ khí thế thì cấm chế mới lập tức được kích hoạt, món đồ vật ẩn chứa bên trong hộp ngọc cũng bởi vì vậy mà ngừng việc thôn phệ tinh huyết cũng như linh lực của hắn lại.

Chỉ có điều, dù đã mang được vật kia trở về, hơn nữa còn phát hiện ra thứ được chứa bên trong hộp ngọc chính là một trong thập đại nguyên liệu luyện khí cực hiếm thấy.

Nhưng cho đến giờ thì Thượng Quan Văn Việt vẫn chưa thể hoàn toàn phá bỏ được tầng cấm chế bên trong hộp ngọc.


Nâng hộp ngọc mát lạnh trên tay, mặc dù có cấm chế phong tỏa phần lớn năng lượng của Huyết Hàn Phệ Linh Sa, thế nhưng cái loại khí tức lạnh lẽo âm u thấu đến xương tủy kia vẫn không ngừng thẩm thấu xuyên qua da thịt.

Được khí linh của Tâm Ma Kính nhắc nhở, tâm tình của Tử Thanh nháy mắt liền trở nên thập phần kích động.

Theo như những gì mà khí linh của Tâm Ma Kính truyền lại, vốn dĩ loại vật chất có phần nghịch thiên như Huyết Hàn Phệ Linh Sa này chính là một trong số ít nguyên liệu để luyện chế nên Tiên khí mà ngay cả tu giả thượng cổ cũng rất ít người có được.

Sở dĩ loại vật chất này vô cùng quý hiếm cũng bởi vì tính chất đặc thù của nó.

Đa phần các loại nguyên liệu dạng Cát đều mang đặc tính trung hòa khá cao, bản chất của Cát bụi cũng vốn là thuộc về hệ Thổ trong ngũ hành năm hệ.

Hay như thường thấy nhất trong tu tiên giới thì cũng chỉ toàn là Cát mang theo chút năng lượng Hỏa hoặc là Lôi thuộc tính, hiếm lắm thì có thêm chút độc tính ăn mòn, tính ngăn cách hoặc là phong tỏa để gia trì cho pháp bảo các loại.

Còn về phần ẩn chứa thuộc tính cực hàn như Huyết Hàn Phệ Linh Sa này thì lại là thứ cực kỳ cực kỳ hiếm thấy.

Dù là ở vào thời kỳ thượng cổ hay nơi tiên giới chí cao, thì loại nguyên liệu luyện khí như Huyết Hàn Phệ Linh Sa này cũng tuyệt đối là thứ có thể khiến cho tu giả tranh nhau đến vỡ đầu.

Dựa theo những gì mà Tử Thanh được biết, nếu như trong quá trình luyện chế pháp khí mà cho vào một lượng vừa đủ Huyết Hàn Phệ Linh Sa, vậy thì pháp khí sau khi luyện ra sẽ có được thuộc tính cực hàn của loại vật chất này.

Hơn nữa, bởi vì Huyết Hàn Phệ Linh Sa còn có năng lực thôn phệ và hấp thu linh lực, thậm chí ngay cả tinh huyết hay là những thứ có chứa linh khí đều bị loại vật chất này dễ dàng cắn nuốt.

Nên chỉ cần pháp bảo có được thuộc tính của Huyết Hàn Phệ Linh Sa, vậy thì cho dù có là pháp trận cường đại, hộ thân cương khí hay là linh khí ngũ hành cũng đều bị phá bỏ một cách nhẹ nhàng.

Có điều, dù rằng mang trong mình thuộc tính cực hàn, nhưng Huyết Hàn Phệ Linh Sa lại không khiến cho vạn vật đóng thành băng tuyết như những loại thiên tài địa bảo khác.

Giải thích cho vấn đề này thì khí linh của Tâm Ma Kính có nhắc đến xuất thân cực kỳ đặc biệt, cũng như điều kiện hà khắc để xuất hiện một khối Huyết Hàn Phệ Linh Sa.

Tương truyền từ thời Hồng mông hỗn độn, khi khắp nơi trong vạn giới chỉ có duy nhất Hỗn Độn Chi Khí tồn tại, lúc này, vạn vật còn chưa thành hình, đất trời chỉ toàn là khí tức âm u lạnh lẽo do Hỗn Độn Chi Khí tỏa ra bao phủ.

Trải qua hàng ngàn vạn năm, ở tại nơi có nồng đậm khí Hỗn độn nhất, dần dần liền ngưng tụ ra một khối rất nhỏ vật chất cứng rắn tựa như là đất đá.

Được khí tức âm lãnh của Hỗn độn không ngừng áp súc rồi nuôi dưỡng, khối vật chất kia cũng ngày một lớn hơn, thậm chí còn hình thành nên linh tính riêng của chính nó.

Khối vật chất này bởi vì được sinh ra từ sâu bên trong Hỗn độn, cho nên được gọi là Hỗn Độn Nguyên Thai.

Trải qua biến cố từ việc phân tách vạn giới, sinh linh vạn vật bắt đầu hình thành, khí hỗn độn dần dần thu lại nhường chỗ cho ngũ hành chi khí phát trương nuôi dưỡng sinh linh trong thế gian.

Lúc này Hỗn Độn Nguyên Thai cũng bị vỡ ra, phân tách thành đủ loại Tiên thiên linh vật chìm sâu vào thế gian, mà Huyết Hàn Phệ Linh Sa chính là một trong số được tách ra từ Hỗn Nguyên Thần Thạch, thừa hưởng phần lớn uy năng cũng như đặc trưng của mẫu thể.

Truyền thuyết kể lại, Huyết Hàn Phệ Linh Sa bởi vì mang hàn tính bá đạo, hơn nữa còn liên tục bị vỡ ra rơi xuống vạn giới.

Khi hạ lạc, Huyết Hàn Phệ Linh Sa thường chọn chốn có tiên thiên hàn khí nồng đậm, khí tức âm lãnh trộn chung với hỗn độn chi khí để làm nơi cư ngụ.

Cũng bởi vì có chút linh tính, nên khi đã chọn được nơi để ở lại, Huyết Hàn Phệ Linh Sa sẽ ngay lập tức hấp thu thiên địa linh khí để sản sinh ra những khối Huyết Hàn Phệ Linh Sa tiếp theo.

Tuy vậy, muốn tìm được Huyết Hàn Phệ Linh Sa không phải cứ là nơi cực hàn thì sẽ gặp được, bởi vì phàm là Tiên thiên linh bảo phân tách từ thời hỗn độn đều mang trong mình cơ duyên của chính nó.

Bỏ qua mấy cái loại truyền thuyết lưu lại từ thời xa xưa sang một bên, giờ đây bất ngờ phải nhận một lượng thông tin to bự khiến cho Tử Thanh có chút ngẩn ngơ không biết phải làm gì.

Sau khi đã bình ổn lại cảm xúc, trong lòng của Tử Thanh bất ngờ lại nảy sinh một loại ý vị khác lạ, đây vừa là sự cảm động trước món quà vô cùng quý giá của Thượng Quan Văn Việt, vừa là chút hoang mang không rõ ý tứ của hắn là gì khi đem tặng cho mình thứ đồ quý giá như này.

Cũng không biết được dòng suy nghĩ đang nhảy loạn trong lòng Tử Thanh, chỉ vì nhớ rõ bản thân cậu say mê việc luyện khí, cho nên Thượng Quan Văn Việt mới quyết định đem Huyết Hàn Phệ Linh Sa này tặng lại cho cậu, cũng coi như là chút bù đắp cho khoảng thời gian vừa qua.

Dẩu môi bày ra vẻ mặt có phần không mấy quan tâm, lúc này, ở trong lòng Tử Thanh tuy rằng đang cực kỳ rung động, thế nhưng bên ngoài vẫn cố gắng làm như vô cùng bình tĩnh mà cứng miệng nói.

- Xùy.

Có đồ tốt sao không giữ lại mà dùng, đưa cho ta làm gì?

Ngươi cũng là luyện khí sư mà, để cái thứ quý giá như Huyết Hàn Phệ Linh Sa này lại có khi lại luyện được ra Tiên khí không chừng...

Nhìn sự thèm thuồng hiện đầy trong ánh mắt đã sớm bán đứng Tử Thanh, khóe môi Thượng Quan Văn Việt chợt khẽ vểnh lên rồi nhẹ giọng thâm tình đáp.

- Ngươi hao tổn tâm huyết luyện Đế Mãng Kiếm cho ta, bản thân ta lại vô ý khiến cho nó bị hư tổn.

Vả lại, từ đó đến giờ ta vẫn chưa tặng ngươi được thứ gì tốt cả...

- Mặc dù biết ngươi còn giấu rất nhiều ẩn chiêu, nhưng mà ta vẫn hi vọng là có Huyết Hàn Phệ Linh Sa này trợ giúp, trong tương lai ngươi sẽ có cơ hội luyện thêm cho mình một món pháp bảo nữa để phòng thân...

Khẽ lườm Thượng Quan Văn Việt một cái, tuy là không quen nghe mấy lời sến sẩm như vậy, nhưng dẫu sao thì tấm lòng của Thượng Quan Văn Việt cũng không phải là thứ hàng giả.

Vậy nên, sau khi nghe những gì hắn nói, Tử Thanh cũng nhịn không được mà nở một nụ cười thật tươi rồi vui vẻ đáp.

- Hí hí.

Vậy thì ta nhận nhé.

Sau này đừng có hối hận rồi tìm ta đòi lại đấy, ta không trả đâu.

Lêu lêu.

Cũng chẳng biết hai người này trao đổi cái gì, đến khi ba người Bích Dao xách theo một đống những thực phẩm quay lại thì chỉ nhìn thấy Tử Thanh đang ôm khư khư chiếc hộp ngọc màu đen kia mà tủm tỉm cười mãi không thôi.

Những ngày sau đó, Tử Thanh bởi vì chưa muốn luyện hóa Huyết Hàn Phệ Linh Sa nên đã đem hộp ngọc có chứa loại vật chất quý hiếm này lẳng cho khí linh của Tâm Ma Kính cất giữ.

Một phần thì đúng là chưa muốn luyện chế, một phần là bởi vì trước đó không lâu, khí linh của Tâm Ma Kính bất ngờ lại truyền tới ý kiến của mình về việc sẽ luyện chế thêm một món pháp bảo bản mạng cho Tử Thanh.

Tuy rằng trong lòng có chút nghi ngờ bất an, nhưng khí linh của Tâm Ma Kính lại khuyên cậu nên chuyên tâm tu luyện cũng như tìm kiếm thiên tài địa bảo để tăng lên tu vi, sẵn tiện nghe ngóng tin tức về một loại Tiên thiên linh vật khác có tên là Hỗn Độn Thanh Liên.

Điều này cũng đã thành công dời đi sự chú ý của Tử Thanh, chút cảm giác nghi ngờ bất an khi khí linh của Tâm Ma Kính nói tới việc giúp cậu luyện chế bản mạng pháp bảo cũng dần bị cậu lẳng sang một bên.

Khoảng thời gian tiếp theo, nhóm người Tử Thanh liên tục lùng sục khắp nơi để tìm kiếm các loại thiên tài địa bảo hoặc cơ duyên giúp cho bản thân nâng cao tu vi.

Mấy loại tình tiết như vây đánh yêu thú để cướp đoạt linh dược, hạ sát thượng cổ dị thú để lấy nội đan và tinh phách.

Hay như đánh nhau với đệ tử của mấy cái thế lực tông môn khác để tranh đoạt Tiên Thiên Linh Khí, tất cả đều được cậu bạn Tử Thanh lần lượt điểm danh gọi tên qua đến vài chục lần.

Vào một ngày đẹp trời của năm năm sau, lúc này, cả năm người Tử Thanh đều đang âm thầm dõi theo hành động của một nhóm đệ tử thuộc thế lực của Thánh Hoàng Tiên Tông.

Nhìn đối phương đang cẩn thận dùng vài món pháp bảo kỳ lạ ẩn giấu khí tức chuẩn bị đi sâu vào một mảnh sơn cốc cách đó không xa, ánh mắt của Tử Thanh và Bích Dao không hẹn mà cùng đồng thời sáng lên.

- Đám người kia cẩn thận như vậy chắc hẳn là bên trong sơn cốc có thứ gì đó.

- Ừm ừm.

Nhìn cái điệu bộ dè chừng với một mớ những pháp bảo chuyên về ẩn giấu khí tức kia xem, trông chả khác gì một đám trộm chó cả?


- Hửm?

Trộm chó?

Nhận thấy ánh mắt ngơ ngác của bốn người bên cạnh, biết rằng bản thân lại lỡ lời nên Tử Thanh chỉ đành trợn mắt nghiến răng dọa người rồi mắng.

- Nhìn cái gì?

Ta nói sai à?

Chỉ có mấy thằng ăn trộm mới lén la lén lút vậy thôi.

- Ẹc.

Chắc là chúng ta thì quang minh chính đại lắm.

- Ê nhỏ kia mày mới nói cái gì đó?

Suýt chút nữa thì đã thành công lao tới gõ vào đầu Bích Dao mấy cái, may mà Thượng Quan Văn Việt nhanh tay lẹ mắt kịp thời ôm eo giữ Tử Thanh lại.

Nếu không, rất có thể là cả năm người đều đã bị đám đệ tử của Thánh Hoàng Tiên Tông kia phát hiện ra rồi.

Tuy rằng sau năm năm qua đi, đội hình của nhóm người Tử Thanh giờ đây tất thảy đều đã bước vào cảnh giới Niết Bàn hậu kỳ đỉnh phong, khoảng cách tới bán bộ Luân Hồi cũng chỉ còn lại một bước lớn nữa mà thôi.

Thế nhưng, nói gì thì số lượng nhân thủ của hai bên vẫn chênh lệch nhau không ít, nếu muốn chân chính đối chiến thì sợ là ngay cả Tử Thanh cũng phải sử dụng gần hết các món nghề được cất giấu mới có thể rút lui an toàn.

Mất khoảng gần nửa giờ để chuẩn bị, đến khi tất cả hai mươi ba thân ảnh bên phía đội hình của Thánh Hoàng Tiên Tông được một tầng ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ thì một tên có vẻ như là thủ lĩnh mới nghiêm giọng căn dặn.

- Các ngươi chú ý.

Lần hành động này tuy rằng có chuẩn Tiên khí Phong Thiên La Bàn trợ giúp ẩn giấu khí tức, nhưng những thứ ngủ say bên trong sơn cốc kia tuyệt đối không phải là cái mà chúng ta có thể động vào.

- Còn nữa, bảo vật nơi đây xuất thế hẳn là đám người của các thế lực khác cũng đã biết.

Chúng ta cần nhanh chân đi trước một bước, nếu không thì tỉ lệ đột phá Luân Hồi Cảnh của ta sẽ hạ xuống không đến ba phần.

Nghe tên này nói vậy, hai mươi hai gã đệ tử khác liền cung kính chắp tay đáp.

- Xin tuân theo mệnh lệnh của Lăng Duệ sư huynh.

Chúng sư đệ, sư muội nguyện trợ giúp sư huynh sớm ngày độ Luân Hồi.

Gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng, ngay sau khi chỉnh trang lại một lượt, lúc này liền thấy tên Lăng Duệ kia phất tay đem chín cái la bàn phóng ra bao lấy nhóm người rồi nhanh chóng bay về phía sâu bên trong sơn cốc.

Nhìn người đã đi xa, Tử Thanh và Bích Dao chợt bốn mắt nhìn nhau rồi cười gian nói.

- Hí hí.

Ngươi có nghe thấy gì không?

- Ta có.

Ngươi có nghe thấy gì không?

- Ta cũng có.

Hí hí hí.

- Ặc...

Bị hành động có phần biến thái này của hai người dọa cho một trận, Thượng Quan Văn Việt cùng cặp đôi oan gia song Vũ bên cạnh liền nổi một tầng gai óc mà lè lưỡi âm thầm kêu than.

Khẽ liếc ba người sau lưng một cái, Tử Thanh nhẹ nuốt nước bọt rồi nhếch môi cười lạnh nói.

- Hè hè.

Có bảo vật xuất thế bên trong sơn cốc đấy, loại sự việc xảy ra bất ngờ như thế này quả thật là không nên thiếu vắng chúng ta.

Phải không nhỏ em gái?

- Đúng đúng.

Đối với loại sự tình này, chúng ta vẫn nên đi tới góp vui cho thêm phần đông đúc.

- Há há há há...

Thế rồi, sau một tràng cười lớn, chỉ thấy cả người Tử Thanh liên tục tràn ra linh lực hai màu đen đỏ, làn khói do linh lực hỗn độn bên trong nội thể đã lâu không xuất hiện thì giờ đây lập tức có chỗ để trọng dụng.

Năm người được khói đen bao phủ, toàn bộ linh lực hay khí tức đều đồng loạt biến mất, hỗn độn chi khí giờ đây đã hoàn toàn đem năm người Tử Thanh che giấu khỏi tầm mắt của những sinh vật tồn tại bên trong phiến thiên địa này.

Ở cách đó hơn trăm dặm.

Lúc này, một thân ảnh thon gầy mặc một bộ pháp y màu xanh nhạt đang siết chặt một tấm la bàn trong tay, sau khi nhìn thấy bên trên la bàn có năm chấm đỏ đang nhanh chóng di chuyển, người này liền cất giọng lạnh lùng nói.

- Hừ.

Năm năm rồi, đã năm năm rồi.

Các ngươi vậy mà cũng đến Tinh Vẫn Cốc sao?

Đã như vậy, lần này chỉ đành triệt để xử lý ngươi thôi...

- Tử Thanh à, thật là xin lỗi.

Vì để có thể phi thăng Thượng giới, vì để đặt chân bước lên Thất Thải Thiên Thê tiến vào Tiên giới, Hàn Hi ta đành phải đắc tội với ngươi vậy.

Quay qua ra hiệu cho hai huynh muội nhà Lý Tu Nghi và Lý Mộ Huyên, Hàn Hi hít sâu một hơi rồi cất cao giọng phân phó.

- Đi.

Mở ra Không Linh Thuyền, chúng ta lập tức đi tới Tinh Vẫn Cốc.

Tử Thanh, đôi mắt kỳ dị kia của ngươi... cũng đến lúc tặng lại cho ta rồi.

Ha ha ha ha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui