Đánh nhau loạn xạ cũng được một lúc lâu, nhưng vì sự chênh lệch về cảnh giới tu vi quá lớn nên ba người Tử Thanh vẫn phải ăn không ít trái đắng.
- Hự.
Bị một đấm của Tam Nhãn Long Thiềm đánh văng ra xa, may mà Tử Thanh nhanh tay lẹ mắt kịp thời kéo lại nên Thượng Quan Văn Vũ mới tránh khỏi tình cảnh bị ngã nhào xuống hồ nước u ám.
Bởi vì không còn Hắc Nguyệt Yêu Lăng ở trên người nữa, mà pháp khí mới cũng chưa được luyện chế xong, thế nên giờ đây Tử Thanh thật sự là đã rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Ai mà ngờ được rằng ở tại cánh rừng rậm này lại xuất hiện một con yêu thú cấp bảy trung kỳ cơ chứ, loại yêu thú ở cấp bậc này thì ngay cả là mấy người như điện chủ Mạnh Khang còn chưa dám chắc rằng sẽ giết được chứ nói gì là mấy người Tử Thanh.
Vốn dĩ, lần này Tử Thanh định dùng thử khả năng che giấu của làn khói đen tím luyện hóa từ Ám Nguyệt Ma Yên để ẩn thân, sau đó lại dùng Huyễn Ảnh Thần Công để tiện bề lẻn tới hái trộm Sinh Sinh Lục Hồn Liên.
Một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ và tốn công suy nghĩ như vậy đến phút cuối lại bị cái tên Thượng Quan Văn Việt kia phá hư, vậy nên trong lòng Tử Thanh mới giận hắn nhiều đến vậy.
Tuy rằng trong lòng rất giận, nhưng đứng trước tình thế nguy hiểm trước mắt thì Tử Thanh vẫn không thể bỏ rơi hai huynh đệ nhà này mà chạy trước được.
Ánh mắt toát lên vẻ quyết đoán, sau khi dùng Tử Điện Âm Lôi Đao thành công đánh cho Tam Nhãn Long Thiềm phải liên tục lùi lại, lúc này chợt nghe Tử Thanh quát lên.
- Hai người các ngươi lùi lại, lập tức lùi lại cho ta.
Mau đi kiếm chỗ trú ẩn đi, đừng có tham chiến nữa.
Chuyện ở đây để ta lo.
Nghe thấy Tử Thanh gào giọng quát lớn, Thượng Quan Văn Việt đang lúc ngưng tụ linh lực chuẩn bị liều mình xông lên đánh nhau với Tam Nhãn Long Thiềm vội xoay người cất giọng đáp.
- Không được.
Ta không thể để ngươi ở lại được, lỗi là do ta, lần này ta quyết không chạy trước đâu.
Nếu muốn đi thì cùng đi...
- Ha ha ha.
Các ngươi đừng có vọng tưởng, không một ai có thể chạy thoát khỏi tay của Tam Nhãn Long Thiềm ta đâu.
Nạp mạng đi.
Cười to mấy tiếng, Tam Nhãn Long Thiềm vừa mới hất văng Thượng Quan Văn Vũ ra liền quay qua cười gằn với hai người Tử Thanh.
Nhìn luồng lịnh lực màu nâu sậm trên người gã đàn ông khổng lồ, biết rằng nếu giờ đây không ra tay thì sẽ không kịp nữa, vậy nên chỉ thấy Tử Thanh nhanh chóng kết ấn, chín phân thân ảo ảnh của cậu lập tức xuất hiện.
Mà bất ngờ là bốn trong số chín cái phân thân kia nháy mắt đã đến bên cạnh hai huynh đệ nhà Thượng Quan thế gia, rồi trước ánh mắt nghi hoặc của hai huynh đệ này mà kéo mạnh hai người chạy xa khỏi khu vực đang giao chiến.
Cảm nhận được hai người Thượng Quan Văn Việt đã được phân thân của mình kéo ra xa, sau khi thu hồi đủ chín phân thân và vây Tam Nhãn Long Thiềm lại giữa thì chợt thấy Tử Thanh nhếch khóe môi cười lạnh một cái.
- Hừ.
Tam Nhãn Long Thiềm sao?
Vốn dĩ chỉ có một chút huyết mạch ít ỏi của Long tộc trên người mà đã khiến cho ngươi ngang tàng đến mức không coi ai ra gì rồi sao?
Bất ngờ trước chín cái phân thân giống như thật của Tử Thanh, tuy rằng trong lòng có chút lo lắng nhưng rất nhanh đã nghe Tam Nhãn Long Thiềm lên tiếng đáp trả.
- Ha ha.
Ta còn tưởng là ngươi có gì hay ho lắm chứ?
Ra là tu tập được một môn công pháp biết phân thân, nếu muốn dùng cái này để dọa ta thì còn xa lắm.
Ở cách đó hơn ba trăm mét, lại bị một luồng khí tức vô cùng yêu dị ngăn cản nên mặc kệ là Thượng Quan Văn Việt dùng đủ mọi cách để chạy tới thì cũng không được.
Chầm chậm thả ra Ám Nguyệt Ma Yên, xung quanh Tử Thanh và Tam Nhãn Long Thiềm lúc này rất nhanh đã bị một luồng khói dày màu đen tím bao phủ, dù cho tên yêu thú này có muốn dùng thần thức thử dò xét thì cũng không thể xuyên qua tầng khói đen này.
Tầm nhìn đã bị che khuất, ngay cả thần thức cũng bị ngăn chặn, dù cho Thượng Quan Văn Việt có lo lắng đến mấy thì cũng không thể làm gì hơn là đứng yên ở ngoài chờ đợi.
Ở trong làn khói đen dày đặc u ám, lúc này thì toàn bộ ánh nhìn của cả chín phân thân đều đồng loạt chuyển sang màu đỏ hồng yêu dị, nhẹ nâng ngón tay thon dài chỉ thẳng về phía con mắt đang nhắm chặt của Tam Nhãn Long Thiềm, Tử Thanh lạnh giọng hô lên.
- Tâm...!Ma...!Dẫn.
Như cảm nhận được nguy cơ sinh tử, vậy nên ngay lúc Tử Thanh vừa hô lên thì con mắt mọc ở giữa trán Tam Nhãn Long Thiềm cũng lập tức được mở ra.
Một tia sáng mỏng màu xanh lục tựa như một mũi tên sắc nhọn nháy mắt xé gió lao đi, đích đến chính là vị trí trái tim ở bên ngực trái của Tử Thanh.
Nhìn từng tầng sáng mỏng màu đỏ hồng bị mũi tên sắc nhọn phóng ra từ con mắt thứ ba của Tam Nhãn Long Thiềm xuyên thủng khiến cho lòng Tử Thanh khẽ thắt lại.
Cậu thật không ngờ rằng, cái con mắt mỏng dẹt đó lại có năng lực kinh người như vậy, ngay cả vầng sáng của Tâm Ma Dẫn tỏa ra cũng bị nó xuyên thủng một cách dễ dàng.
Ngay vào lúc mũi tên màu xanh lục chỉ còn cách Tử Thanh chưa đầy nửa mét thì từ giữa đỉnh đầu của cậu chợt bay lên một tấm gương đồng màu đỏ sậm.
Tấm gương này vừa xuất hiện thì tầng sáng mỏng duy nhất ở trước người Tử Thanh cũng chợt tan biến, kéo theo là sự biến mất vô cùng nhẹ nhàng của tia sáng tựa như mũi tên mà Tam Nhãn Long Thiềm vừa mới phóng ra.
- A...
Hóa Sinh Quang của ta.
Ngươi...!ngươi lại phá được Hóa Sinh Quang của ta sao?
Không để cho Tam Nhãn Long Thiềm kịp công kích thêm lần nữa, lúc này, sau khi được Tâm Ma Kính xuất hiện trợ lực, đôi mắt của chín phân thân Tử Thanh cũng đồng loạt sáng lên, ánh sáng màu đỏ hồng của cả mười Tử Thanh giờ đây đã hoàn toàn hòa vào làm một.
Bầu trời như được nhuộm đỏ bằng một thứ ánh sáng đỏ hồng kỳ bí, khi Thượng Quan Văn Vũ và Thượng Quan Văn Việt nhìn thấy sắc trời thay đổi thì ở giữa làn khói đen tím u ám chợt vang lên một tiếng kêu gào đầy thảm thiết.
- Á...!không...!không.
"Bùm..."
Tiếng kêu gào thảm thiết vừa vang lên không lâu thì từ giữa làn khói u ám dày đặc cũng chợt bùng lên một vụ nổ lớn, luồng linh lực khủng bố từ vụ nổ tràn ra lập tức cuốn phăng tất cả những gì cản trên trên đường đi nó.
May mà hai huynh đệ nhà Thượng Quan thế gia kia kịp vận linh lực phòng ngự, nên mới thoát khỏi tình cảnh bị luồng linh lực khủng bố tràn ra khiến cho trọng thương.
Dư lực qua đi, xung quanh lúc này chỉ còn lại một bãi đổ nát, vội chạy tới chỗ vừa phát sinh vụ nổ, trước mắt của Thượng Quan Văn Việt giờ đây là hình ảnh Tử Thanh toàn thân rướm máu đang nằm cuộn mình trong đống đất đá.
Trông thấy Tử Thanh yếu ớt với vô vàn những vết cắt trên người, lớp pháp y bên ngoài cũng đã bị vụ nổ khi nãy khiến cho te tua rách nát, trong lòng Thượng Quan Văn Việt chợt dâng lên một loại cảm giác tội lỗi khó mà xóa nhòa.
Nhẹ dùng tay áo lau sạch bụi và máu dính đầy trên mặt Tử Thanh, sau đó lại cẩn thận bế cậu lên, giờ đây thì Thượng Quan Văn Việt mới có thể nhìn rõ hai dòng máu đỏ tươi đang không ngừng tràn ra từ khóe mắt run rẩy của Tử Thanh.
Vội chạy tới bên cạnh Thượng Quan Văn Việt, sau khi nhìn thấy sự thê thảm này của Tử Thanh thì Thượng Quan Văn Vũ cũng phải kinh ngạc mà thốt lên.
- A...!Tử Thanh hắn...!hắn làm sao vậy?
Có phải là bị vụ nổ linh lực khi nãy làm cho thành ra thế này không?
Nhẹ gật đầu với Thượng Quan Văn Vũ một cái, sau đó lại nghe Thượng Quan Văn Việt thở dài đầy tội lỗi nói.
- Văn Vũ, ngươi đi thu thập nội đan và tinh phách của Tam Nhãn Long Thiềm đi, sau khi thu dọn xong thì chúng ta lập tức quay về Luyện Khí Điện.
Tử Thanh hắn trọng thương không nhẹ, chúng ta phải mau chóng quay về để chữa trị cho hắn.
Nghe theo sự phân phó của Thượng Quan Văn Việt, sau khi thu được nội đan và tinh phách của Tam Nhãn Long Thiềm thì cả ba người liền lập tức quay trở về Luyện Khí Điện.
Nhìn Tử Thanh đang nằm co quắp trên giường, hơn nữa từ trong khóe mắt vẫn còn có máu tươi không ngừng tràn ra khiến cho Thượng Quan Văn Việt cực kỳ khó chịu.
Cũng không thể trực tiếp tham gia vào việc chữa trị cho Tử Thanh, lúc này cô nàng Bích Dao vô tình lại trông thấy vẻ mặt quái dị của Thượng Quan Văn Việt nên vội bước tới lạnh giọng hỏi.
- Anh Thanh rốt cuộc là bị làm sao, đang yên đang lành sao lại bị thương nặng như vậy?
Vốn đã biết rõ việc đôi mắt của Tử Thanh không ngừng tràn ra máu tươi hẳn là có liên quan tới môn công pháp Tâm Ma Dẫn mà cậu từng nói tới.
Thế nhưng, Bích Dao vẫn không thể đoán ra được là bọn họ đã gặp phải yêu thú cấp bậc nào, đến mức Tử Thanh lại phải dùng tới Tâm Ma Dẫn rồi bị trọng thương nặng đến như vậy.
Không biết nên trả lời Bích Dao ra sao, vậy nên Thượng Quan Văn Việt chỉ có thể im lặng mà không đáp, hiển nhiên gã huynh đệ của hắn là Thượng Quan Văn Vũ lập tức bị Bích Dao lôi cổ ra ngoài để tra hỏi.
Sau khi đã moi đủ tin tức cần biết, lúc sau, mặc kệ sư phụ của mình - đường chủ của Đan Đường đang cật lực cứu chữa cho Tử Thanh, cô nàng Bích Dao vẫn hùng hổ xông vào rồi vung tay tát cho Thượng Quan Văn Việt một cái thật mạnh.
- Khốn kiếp.
Cái tên khốn kiếp khó ưa nhà ngươi khi không lại đi theo anh Thanh của ta làm gì hả?
Giờ thì hay rồi, anh Thanh bị ngươi hại thành ra thế này chắc Thượng Quan Văn Việt ngươi hài lòng rồi chứ?
- Cút đi.
Các ngươi mau cút đi, đừng có giả vờ ở đây Mèo khóc Chuột nữa.
Ta biết ngay là các ngươi vẫn còn ôm hận đối với anh Thanh của ta mà.
Còn không cút đi.
- Bích Dao, không được làm ồn.
Yên lặng để sư phụ ngươi chữa trị cho Tử Thanh, đừng làm đường chủ phân tâm.
Thấy Bích Dao hung dữ như vậy, dù là vị Hoàng Lan phó đường chủ của Đan Đường đi theo tới đây cũng phải vội lên tiếng cản lại.
Ngay lập tức ngậm miệng, sau khi hít sâu mấy hơi để ổn định lại cảm xúc thì mới nghe Bích Dao nhỏ giọng hỏi.
- Ta...!ta đã nhỏ giọng rồi.
Hoàng Lan sư thúc, anh Thanh có sao không?
Quá bất ngờ trước sự thay đổi nhanh đến chóng mặt của Bích Dao, ngay cả Hoàng Lan phó đường chủ Đan Đường cũng phải âm thầm cảm thán về vị trí của Tử Thanh trong lòng cô gái này.
- Tử Thanh đã không sao rồi, có đường chủ ở đây, ngươi còn sợ Tử Thanh mất mạng sao?
Ngươi cũng thật là, nữ nhi gì mà nóng nảy như vậy, ai không biết còn tưởng ngươi với tên Tử Thanh này có gì nữa đấy.
Bĩu môi với câu nói của Hoàng Lan phó đường chủ, nhưng vẫn chưa hết bực mình nên lại thấy Bích Dao quay qua liếc hai huynh đệ nhà Thượng Quan thế gia kia một cái, lúc sau mới nghe cô nàng ủ rũ đáp.
- Anh Thanh là ca ca của ta, tuy chúng ta không phải thân sinh ruột thịt, nhưng trong lòng ta anh Thanh còn hơn cả ruột thịt nữa...
- Khi ta sắp bị yêu thú giết chết là anh Thanh đã cứu ta.
Anh Thanh còn cho ta đồ ăn ngon, cho ta quần áo đẹp, dắt ta đến nơi đây...
Thậm chí, anh Thanh nhiều lần vì bảo vệ ta mà liều mình với yêu thú mạnh hơn đến cả trăm lần.
Đối với Bích Dao, đời này anh Thanh chính là cha mẹ, là ca ca ruột thịt...
Vừa tình dậy đã nghe thấy cô em gái nuôi này nức nở kể lể, mặc dù trong lòng rất là hạnh phúc và hãnh diện, thế nhưng với cái mồm chua ngoa của mình thì Tử Thanh vẫn nhịn không được mà mắng mấy câu.
- Ui dào.
Ở đó mà bốc phét, bố mày chứ, tao bị thương nặng như thế mà mày còn la lối om sòm, tính cho anh mày đi sớm đấy à?
- Á, anh Thanh tỉnh rồi...
Sau khi Tử Thanh tỉnh lại thì mấy người đường chủ Đan Đường cũng đi về, trong phòng chỉ còn lại Tử Thanh, Bích Dao và hai huynh đệ nhà Thượng Quan thế gia là vẫn còn ở lại.
Nãy giờ nghe được câu nói thủ thỉ của Bích Dao, cũng biết được mối quan hệ còn hơn cả ruột thịt giữa hai người, vì vậy Thượng Quan Văn Việt cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào, cái tát khi nãy của Bích Dao cũng bớt đi mấy phần bỏng rát.
Tám đủ thứ trên trời dưới đất với cô em gái Bích Dao, sau đó lại còn phải gân cổ gào lên để ngăn không cho cô em gái này đi đập người.
Nói mãi thì cô nàng Bích Dao mới chịu quay về Đan Đường để tiếp tục công việc luyện đan của mình, dù gì thì Sinh Sinh Lục Hồn Liên đã tới tay, mà cuộc thi đấu nội môn cũng sắp tới nên việc cấp thiết nhất vẫn là luyện ra được một loại đan dược có công hiệu thật tốt.
Bích Dao rời đi đã lâu, hai huynh đệ nhà Thượng Quan thế gia vẫn như cũ đứng im không nhúc nhích.
Cũng lười để ý đến hai tên khó ưa này, hơn nữa, tuy rằng giờ đây Tử Thanh đã tỉnh lại, thương thế cũng được đường chủ Đan Đường trị liệu gần hết, nhưng nói gì thì nói, bị thương nặng như vậy cũng không thể ngày một ngày hai là khỏi được.
Đôi mắt vẫn còn đó cảm giác đau nhức vô cùng, bởi vì lần này vượt cấp đối chiến cùng yêu thú cấp bảy trung kỳ, lại còn là dạng yêu thú biến dị với kỹ năng công kích cực kỳ bá đạo, do đó mà Tử Thanh mới bị thương nặng đến vậy.
Thật ra, cái tên Tam Nhãn Long Thiềm kia có kỹ năng công kích bằng con mắt thứ ba tương đối đặc thù, loại công kích này vừa có thể đánh lên cơ thể của kẻ địch, vừa có thể công kích vào linh hồn của kẻ đó.
Nên khi Tử Thanh sử dụng Tâm Ma Dẫn thì mới bị Hóa Sinh Quang của Tam Nhãn Long Thiềm khiến cho bị phản phệ.
May mà Tâm Ma Kính kịp thời xuất hiện, chẳng những phá tan Hóa Sinh Quang đã gần đánh trúng Tử Thanh mà còn tăng thêm uy lực cho Tâm Ma Dẫn, từ đó mới giết được con yêu thú khó nhằn này.
Huống chi, sau cuộc chiến, vốn dĩ nhìn từ bên ngoài thì Tử Thanh là người chịu thiệt nhiều nhất, nhưng thật ra, sau khi Tam Nhãn Long Thiềm tự phát nổ thân thể thì Tử Thanh do ở gần nhất nên mới bị thương nặng, song cũng nhờ vậy mà con mắt thứ ba với năng lực cực kỳ bá đạo của Tam Nhãn Long Thiềm mới bị Tử Thanh vô thức thu lấy.
Trong mấy ngày vừa qua, dù Tử Thanh luôn ở trong trạng thái bất tỉnh nhưng con mắt thứ ba của Tam Nhãn Long Thiềm kia sớm đã bị cậu và Tâm Ma Kính trấn áp và luyện hóa rồi.
Thấy Tâm Ma Kính chủ động hấp thu con mắt kia vào bên trong không gian vô tận, tuy là không rõ lý do, thế nhưng cậu bạn Tử Thanh cũng không có cản, hoàn toàn để cho chiếc gương này tự mình quyết định.
Lại liếc Thượng Quan Văn Việt một cái, lần này cậu bị thương nặng tất nhiên là do cái tên đầu đất này gây ra rồi, nhưng nếu như Tử Thanh không bất chấp nguy hiểm mà ở lại chiến đấu với Tam Nhãn Long Thiềm, thì dù cho cả ba người có hợp lực lại thì cũng khó mà chạy được.
Trên người chỗ nào cũng đau nhức ê ẩm khiến cho tâm trạng của Tử Thanh không được tốt, vì vậy mà cậu cũng chẳng buồn đi so đo cùng hai tên khó ưa kia làm gì, đơn giản là quay mông về phía hai người đó rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Bị Tử Thanh lơ đẹp, tuy là trong lòng cảm thấy cực kỳ áy náy, rất muốn nói lời xin lỗi với người ta, nhưng giờ đây lại bị Tử Thanh liếc cho một cái, những lời Thượng Quan Văn Việt muốn nói cũng chỉ đành nuốt ngược trở về.
Tử Thanh ngủ liền một mạch hai ngày, trong khoảng thời gian này Tử Thanh hoàn toàn để mặc cho thể xác của mình được thoải mái nghỉ ngơi, còn linh hồn của cậu thì lại đi vào thế giới tinh thần một chút xem sao.
Nhìn đại dương hắc ám mênh mông không bờ bến, lại thấy đóa Sen do Hỗn Độn Chân Kinh tạo thành vẫn đang không ngừng tỏa ra thứ ánh sáng đen tím mờ ảo, lúc này thì Tử Thanh mới yên tâm mà đi vào không gian vô tận của Tâm Ma Kính.
Vốn là linh hồn thể, cho nên Tử Thanh lúc này di chuyển ở bên trong thế giới tinh thần vô cùng dễ dàng, thoáng cái đã tiến vào trong không gian của Tâm Ma Kính.
Vừa vào đã bị cảnh tượng bên trong không gian vô tận khiến cho cứng đờ người, ngay lúc Tử Thanh đang còn ngơ ngác không biết phải làm sao thì một loạt những thông tin về cảnh tượng trước mắt chợt hiện lên bên trong não bộ.
Lúc bấy giờ thì Tử Thanh mới biết, hóa ra, bấy lâu nay Tâm Ma Kính luôn ít khi hiện thân là bởi vì đang bận giúp cậu luyện chế bản mạng pháp khí.
Đôi mắt chăm chú nhìn thật kỹ cây roi dài đang được Tâm Ma Diễm không ngừng thiêu đốt, hình ảnh về bản thiết kế của mình cũng theo đó mà hiện ra trong não của Tử Thanh.
Tâm Ma Diễm dần dần thu liễm lại, vật thể được thiêu đốt ở bên trong cũng từ từ lộ ra, trông thấy cây roi vừa mới xuất hiện khiến cho Tử Thanh nhịn không được mà reo lên.
- Ú chà chà.
Cây roi này đẹp thế, ui ui...
Màu đen tím luôn ạ.
Hí hí hí.
Cây roi do Tâm Ma Kính luyện ra này giống hệt với mẫu thiết kế mà Tử Thanh vẽ lúc trước, toàn thân hình dạng đều giống như là một bông lúa màu đen tím kéo dài hơn năm sáu mét.
Roi này không lớn lắm, so ra thì cũng chỉ ngang ngửa với kích thước của một thanh kiếm nhỏ mà thôi, ước chừng chiều rộng của cây roi này còn chưa đến bốn phân nữa.
Cây roi có màu đen tím vô cùng xinh đẹp, ngoại trừ hai loại màu sắc đen và tím vốn là đặc trưng của Tử Phượng Huyết và Hàn Mang Tinh Vẫn ra, thì ở tại mỗi một mảnh đao nhỏ sắc nhọn hình hạt lúa còn có những đường vân màu vàng kim óng ánh.
Nhìn chung thì cây roi được luyện nên từ bản thiết kế của Tử Thanh có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, khi được ánh sáng chiếu lên, mỗi một mảnh đao nhỏ phủ trên thân roi đều lần lượt ánh lên ba loại ánh sáng là đen, tím và vàng kim.
Roi dài hơn năm sáu mét, thân roi thuôn dài và nhỏ dần về phía đỉnh, ngoại trừ một lưỡi đao hẹp dài sắc nhọn gắn ở mũi roi ra thì trên phần cán roi còn được khảm vào một viên đá hình thoi màu bích lục, khiến cho Tử Thanh liên tưởng ngay đến con mắt thứ ba của Tam Nhãn Long Thiềm.
Vô hình hỏa diễm đã tắt hẳn, lúc này thì cây roi dài màu đen tím chợt như một con Rắn nhỏ cực kỳ có linh tính mà trườn về phía cơ thể nhỏ bé do linh hồn của Tử Thanh tạo ra.
Cầm cây roi dài trong tay, cảm nhận rõ linh tính chân thực đến mức khó tin của món pháp khí này, Tử Thanh vui mừng đến mức cười tươi không khép được miệng lại.
Thực ra Tử Thanh cũng không hề biết, vốn dĩ khi Tâm Ma Diễm luyện chế ra cây roi này đã dung hợp cả sợi dây xích vốn là trung phẩm Tiên khí và dải khăn lụa Hắc Nguyệt Yêu Lăng vào trong.
Cộng thêm ba loại nguyên liệu vô cùng quý giá là Tử Phượng Huyết, Hàn Mang Tinh Vẫn và Kim Tình Ti, do đó mà phẩm cấp của cây roi này đã vượt xa cả phạm trù mà Tử Thanh có thể đoán được.
Cảm nhận dòng chảy tin tức về cây roi dài đã bước vào hàng ngũ thượng phẩm Tiên khí, lúc này trong lòng Tử Thanh chẳng biết là đã vui đến mức nào rồi.
Ở trong không gian vô tận của Tâm Ma Kính luyện tập với cây roi này không biết bao lâu, đến khi cảm nhận được một chút thay đổi nhỏ trên cơ thể thì linh hồn Tử Thanh đang ở trong Tâm Ma Kính mới thoát ra rồi từ từ tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã thấy Thượng Quan Văn Việt ngồi ngay bên giường, hơn nữa cái tên khó ưa này còn đang dùng khăn ướt nhẹ lau đi chút mồ hôi rịn ra trên trán khiến cho Tử Thanh giật nảy mình mà ngồi bật dậy.
"Cốp"
- Ai ui...
Bởi vì bất ngờ, cho nên lúc Tử Thanh ngồi bật dậy thì vô tình lại cụng đầu vào cằm của Thượng Quan Văn Việt.
Vừa xoa trán vừa lườm cái tên khó ưa này một cái, Tử Thanh nghiến răng mắng.
- Ngươi bị điên à?
Đang yên đang lành lại ngồi lên giường ta làm gì?
Tính giết người diệt khẩu hả?
Khẽ xoa cằm mới bị Tử Thanh đụng trúng, sau khi nghe Tử Thanh mắng thì Thượng Quan Văn Việt chỉ lùi lại vài bước rồi cất tiếng đáp.
- Không phải.
Ta thấy ngươi ngủ không yên, trên trán còn có mồ hôi chảy ra nên nghĩ bụng định lau giúp ngươi thôi.
- Xí, ai mượn.
Tự nhiên bị cụng đầu, đau bỏ xừ.
Bĩu môi với câu trả lời của Thượng Quan Văn Việt, nhưng nghĩ lại thì cũng là do tên này có ý tốt, vậy nên Tử Thanh cũng chẳng so đo với hắn làm gì.
Cách ngày diễn ra Nội Môn Đại Bỉ chỉ còn chưa đầy năm ngày nữa, trong khoảng thời gian này thì ai ai cũng đều gấp rút với công tác chuẩn bị cho cuộc thi đấu sắp tới.
Lần này Luyện Khí Điện tổng cộng có mười hai đệ tử tham gia thi đấu, tất nhiên quyền dẫn đội sẽ do thủ tịch đại sư huynh là Thượng Quan Văn Việt nắm giữ, nhưng trước khi xuất phát thì điện chủ Mạnh Khang lại cứ cố tình quẳng cái vị trí đội phó cho Tử Thanh.
Cũng lười cãi cọ nhiều cho mệt đầu, huống chi bản thân đã nhận tiền phí của người ta từ trước, vậy thì có gánh thêm một chút trách nhiệm cũng chẳng sao.
Dừng lại trước sơn môn của Cửu Lâm Tiên Vực, sau khi nhìn thấy cô em gái Bích Dao ở giữa đám đệ tử của Đan Đường, lúc này thì Tử Thanh mới yên tâm mà cất bước đi về phía Truyền Tống Trận dùng để đưa đệ tử đến Tuyệt Thiên Uyên.
Nội Môn Đại Bỉ lần này chủ chốt nhất vẫn là năm thế lực lớn gồm tam đường nhị điện, ngoài ra thì cũng có thêm sự góp mặt của những thế lực có máu mặt khác.
Nghe nói lần thi đấu này cũng không khác gì những lần đấu trước, đệ tử tham gia thi đấu ngoài việc phải chiến đấu cùng yêu thú ra thì còn phải đề cao cảnh giác đối với người của các thế lực khác trong nội môn.
Sau khi đi vào Tuyệt Thiên Uyên, nhiệm vụ của những nhóm đệ tử này chính là vượt qua rất nhiều hung địa của yêu thú, sau đó tìm kiếm và hái về một loại linh dược cực kỳ quý hiếm có tên là Hóa Linh Thảo.
Đáng chú ý là loại linh dược như Hóa Linh Thảo thường có yêu thú cấp bảy trấn giữ, dù cho có là tu giả Niết Bàn Cảnh cũng khó mà một kiếm là giết được ngay, chứ nói gì tới Thiên Linh hay Địa Linh Cảnh.
Mấy lần trước chỉ cần gặp trúng yêu thú cấp sáu hậu kỳ đã khiến không ít đệ tử thương vong, nhưng vì muốn tuyển chọn ra một nhóm đệ tử có thể đại diện cho tông môn tại cuộc đấu Bách Huyền Chiến.
Hơn nữa, nhóm đệ tử này phải có đủ năng lực để chống lại sự liên thủ của mấy đại tông môn đứng đầu tu tiên giới, cho nên độ khó của cuộc thi đấu Nội môn này thực sự là cần được nâng lên.
Cũng hiểu được nỗi lòng của những người đứng đầu Cửu Lâm Tiên Vực, do đó, sau khi biết được mức độ nguy hiểm của Nội Môn Đại Bỉ lần này thì phần lớn đệ tử nội môn ai ai cũng âm thầm chấp nhận.
Với họ, thà rằng chết ở trong miệng của yêu thú còn hơn là sống cảnh bị những tông môn khác tại Cửu Huyền Đại Thế Giới này hết lời khinh bỉ nhục mạ, đối với tu tiên giả, cuộc sống luồn lách khúm núm như vậy chính là sự sỉ nhục vô cùng to lớn.
Sau khi hiểu rõ quy tắc của Nội Môn Đại Bỉ, lúc sau, chỉ thấy một vị trưởng lão nội môn vung tay ném ra hơn mười tấm bản đồ về phía các thế lực tham gia thi đấu.
Mỗi một nhóm sau khi thành lập sẽ được nhận một tấm bản đồ có đánh dấu vị trí của những nơi xuất hiện Hóa Linh Thảo, trong vòng một tháng, nhóm đệ tử nào có thể tìm thấy và hái được nhiều gốc Hóa Linh Thảo nhất thì thế lực đứng sau lưng đội nhóm đó sẽ giành chiến thắng.
Phần thưởng của nhóm đệ tử chiến thắng sẽ tương ứng với số thành viên ở trong đội nhóm đó, nghe nói, phần thưởng lần này sẽ là một món thượng phẩm Linh khí phù hợp với từng đệ tử riêng biệt.
Đáng nói là, nhóm đệ tử chiến thắng cùng với những đệ tử có biểu hiện xuất sắc nhất được chọn ra từ trong Nội Môn Đại Bỉ, sẽ trở thành lực lượng chủ chốt của Cửu Lâm Tiên Vực đi tham dự Bách Huyền Chiến diễn ra vào hai năm tới.
Ngáp ngắn ngáp dài nghe người chủ trì giảng giải về thể lệ và cách thức tham gia Nội Môn Đại Bỉ, sau khi một tiếng hô "Bắt đầu" vang lên thì Tử Thanh mới thấy đám đông đệ tử ở đây nháo nhào hết cả lên.
Mơ mơ màng màng bị Thượng Quan Văn Việt túm tay lôi đi, bởi vì muốn giúp cho những đệ tử này tiết kiệm thể lực nên tông môn đã cho dựng nên một cái Truyền Tống Trận ngay trước cửa sơn môn.
Chúng đệ tử tham gia Nội Môn Đại Bỉ chỉ cần đi qua Truyền Tống Trận sẽ đến được khu vực ranh giới giữa Cửu Lâm Tiên Vực và Tuyệt Thiên Uyên.
Ở nơi đó từ sớm đã có rất nhiều trưởng lão và chấp sự đứng đợi, vì vậy, khi đám đệ tử của các thế lực đi tới liền được những vị trưởng lão và chấp sự ở đây truyền đạt thêm vài quy định, sau đó mới đem linh thuyền giao cho các nhóm thế lực.
Đầu óc thơ thẩn mãi cho đến khi được Thượng Quan Văn Việt lôi lôi kéo kéo mà trèo lên được linh thuyền của Luyện Khí Điện, bấy giờ thì hồn phách của Tử Thanh mới được kéo từ trên ngọn cây về lại với thân xác.
Quay đầu một cái đã thấy Bích Dao đang đứng ở một chiếc thuyền lớn cách đó không xa, hai anh em nhà Tử Thanh vừa dùng ngôn ngữ cơ thể để trao đổi thông với nhau xong thì hai chiếc linh thuyền to lớn đồ sộ cũng chợt bung ra sáu sải cánh lớn ở bên hông.
Cánh thuyền lấp lánh ánh huỳnh quang màu lam nhạt, sáu chiếc cánh lớn vừa bung ra đã lập tức vỗ mạnh tạo thành một lực đẩy nâng chiếc thuyền lên cao.
"Vù vù vù"
Tiếng gió rít lên bên tai, theo từng nhịp đập của sáu chiếc cánh lớn bên hông, từng chiếc linh thuyền vốn là một món cực phẩm Linh khí chầm chậm bay lên rồi lao thẳng vào trong tầng mây mù của Tuyệt Thiên Uyên.
Với tốc độ của Linh khí cực phẩm, chỉ chưa đầy mười phút thì nhóm người Tử Thanh đã xuống tới đáy Tuyệt Thiên Uyên rồi.
Nhìn Thượng Quan Văn Việt cất linh thuyền đi, sau đó lại ngắm nghía cảnh vật xung quanh thêm một chút, thấy nơi đây cũng không phải là địa điểm trước đây mình từng tới nên Tử Thanh cũng không có dại gì mà cầm đèn chạy trước ô tô cả.
Đã ở dưới đáy của Tuyệt Thiên Uyên, bởi vì ở trên bản đồ có đánh dấu những vị trí xuất hiện Hóa Linh Thảo, cho nên khi vừa xuống đây thì linh thuyền của những thế lực khác đã tản ra nhiều hướng để đi tìm linh thảo rồi.
Kiểm đếm lại số đệ tử của Luyện Khí Điện một lần nữa, sau khi lựa chọn được mục tiêu là một gốc Hóa Linh Thảo ở cách đây hơn năm dặm về phía Bắc, lúc này thì Thượng Quan Văn Việt mới dẫn đầu mười hai người của Luyện Khí Điện đạp phi kiếm bay đi.
Do không thích dùng kiếm nên pháp khí phi hành của Tử Thanh vẫn là một chiếc thuyền nhỏ màu xanh ngọc, tuy vậy thì với phẩm cấp thượng phẩm Linh khí vẫn dư sức để cậu theo sát sau lưng Thượng Quan Văn Việt.
Mười hai người của Luyện Khí Điện này ngoại trừ Tử Thanh và Thượng Quan Văn Việt là tu giả Thiên Linh Cảnh ra, còn có Thượng Quan Văn Vũ và một tên thanh niên khác tên là Triệu Thiên Minh cũng có tu vi Thiên Linh Cảnh sơ kỳ.
Còn lại tám người thì có đến sáu đệ tử trong đó là nam, Luyện Khí Điện lần này cũng chỉ có duy nhất hai nữ đệ tử là có tu vi Địa Linh Cảnh hậu kỳ, miễn cưỡng cũng đủ điều kiện để tham gia vào Nội Môn Đại Bỉ.
Tạo thành thế mũi tên để di chuyển, bấy giờ nhóm của Tử Thanh và Thượng Quan Văn Việt đã đi được hơn trăm dặm rồi, nhìn thảm thực vật chuyển dần sang màu sắc sẫm hơn, bên trong không khí cũng xuất hiện rất nhiều hơi nước khiến cho cả người Tử Thanh cảm thấy không được thoải mái lắm.
Vội bay lên gần sát với Thượng Quan Văn Việt, cậu bạn Tử Thanh cố gắng đè nén âm thanh rồi nhỏ giọng nói.
- Ê này.
Ta thấy gần đây không khí cực kỳ ẩm ướt, thực vật cũng xanh tươi đến mức màu sắc của lá cây đều sẫm cả lại.
Có thể chúng ta đã cách cái nơi có yêu thú cấp bảy kia không xa nữa đâu.
- Ừm.
- Hả?
Ngươi...
Cái thằng khó ưa này, nói thêm một câu thì tắc cổ chết à?
Bị một tiếng "Ừm" của Thượng Quan Văn Việt làm cho bực mình, cộng thêm việc mấy ngày gần đây cái tên khó ưa này cứ lầm lầm lì lì không nói tiếng nào, nên vốn dĩ Tử Thanh đã không ưa gì hắn lại càng nhìn hắn không thấy thuận mắt.
Không thèm để ý đến Thượng Quan Văn Việt nữa, lúc này cậu bạn Tử Thanh cũng chẳng biết làm gì hơn là cố gắng bám sát phía sau lưng hắn.
Phi hành mất gần nửa giờ, vốn dĩ có thể bay nhanh hơn, nhưng vì nơi đây cây cối mọc lên um tùm, tầng cổ thụ cao như muốn chọc thủng trời cũng không ít, nếu như bay nhanh quá sợ rằng sẽ gặp phải yêu thú cường đại, vì vậy mà Thượng Quan Văn Việt luôn để mọi người giữ vững tốc độ từ từ tiến nhập vào khu vực được đánh dấu.
Trước mắt là một vùng đầm lầy u tối, đủ loại dây leo, bụi gai, gốc cổ thụ gãy đổ, đá tảng,...!hiện ra không theo một trật tự nào cả.
Nhẹ đáp xuống một tảng đá lớn cao trên hai mươi mét, phóng ánh mắt ra xa, từ trong linh thức của Tử Thanh chợt truyền đến một tia dao động linh lực tương đối kỳ lạ.
Đoán rằng đó có thể là do yêu thú canh giữ Hóa Linh Thảo tỏa ra, huống chi nơi đây dù sao cũng rất gần với nơi được đánh dấu là có Hóa Linh Thảo xuất hiện.
Nhìn Thượng Quan Văn Việt cũng bắt đầu chau mày suy tính, mãi một lúc sau mới nghe hắn lên tiếng phân phó.
- Phía trước không xa chính là địa điểm được đánh dấu trên bản đồ.
Lát nữa Văn Vũ và Thiên Minh hai người dùng phi kiếm đi thăm dò địa hình trước, nhớ cẩn thận, đừng để bị phát hiện.
Nghe Thượng Quan Văn Việt nói, hai người Thượng Quan Văn Vũ và Triệu Thiên Minh vốn cũng không có ý kiến gì phản bác, thế nhưng cậu bạn Tử Thanh lại rất ngứa mồm mà xen vào.
- Này, ta bảo.
Thượng Quan Văn Vũ và Triệu Thiên Minh tuy rằng đều có tu vi Thiên Linh Cảnh sơ kỳ, nhưng bọn hắn lại không tu luyện thân pháp, trên người ngoại trừ công pháp tu luyện ra thì cũng chẳng có cái nào dùng được cho việc thăm dò hay chạy trốn cả...
- Tất nhiên ta không có ý chê trách gì hai người các ngươi cả, yên tâm đi.
Chỉ là, ta dù sao cũng có tu luyện một môn công pháp chuyên về thăm dò, vì vậy cứ để chuyện này cho ta...
- Không được.
Văn Vũ, ngươi cùng Thiên Minh đi đi.
Lại bị Thượng Quan Văn Việt chặn họng, lúc này thì Tử Thanh quả thật là đã giận đến mức hoa mắt chóng mặt luôn rồi.
Nhìn Thượng Quan Văn Vũ gật đầu rồi dẫn theo Triệu Thiên Minh đạp kiếm bay đi, sau lưng lại còn vang lên mấy tiếng xì xầm của những đệ tử khác khiến cho Tử Thanh thật muốn xông lên cắn cho cái tên khó ưa kia một miếng.
Chừng mười phút sau đã thấy hai người Thượng Quan Văn Vũ quay trở lại, hiển nhiên mọi thứ cũng khá giống với những gì mà Tử Thanh đã đoán trước.
Cách nơi này không xa là một cái hồ rất lớn, xung quanh hồ tuy không có hoa Sen mọc lên nhưng lại được bao phủ bởi rất nhiều những mỏm đá lớn lởm nhởm, gốc Hóa Linh Thảo kia đúng thật là mọc ở trên một mỏm đá cách mặt nước cao nhất.
Mặc dù không dò xét ra được yêu thú canh giữ là loại nào, nhưng với địa hình là hồ nước thì chắc chắn con yêu thú này đang trú ở bên dưới làn nước sâu thẳm của hồ lớn rồi.
Thận trọng tiến nhập khu vực hồ nước, ngay lúc mà Tử Thanh vừa nhìn thấy khung cảnh xung quanh thì thiếu chút đã hét lên, may mà cậu còn đủ tỉnh táo để giữ im lặng, nếu không kết quả sẽ rất khó để đoán trước.
Cái hồ này thực sự rất rộng, theo như cách tính của Tử Thanh thì đường kính của hồ cũng phải rộng chừng hai ba cây số là ít.
Tuy mặt hồ rất rộng, nhưng xung quanh lại được vô số những mỏm đá nhô ra bao phủ, khiến cho hồ nước này cứ như là bị khảm sâu vào trong lòng đất vậy.
Ánh mắt của mười hai người ở đây rất nhanh đã bị gốc cây kỳ lạ mọc cheo leo trên đỉnh của một mỏm đá lớn thu hút.
Gốc cây này có hình dạng rất giống với một nhánh hoa Lan, toàn thân nhánh hoa này có màu vàng rất đẹp, thậm chí ngay cả lá cây, thân cây hay là gốc rễ cũng đều mang một sắc vàng tươi nổi bật.
Nhìn cánh hoa nở rộ không khác gì những đóa Lan Hồ Điệp mà bản thân từng có dịp trồng thử, thế nhưng, điều đáng nói là gốc cây này lại mọc ở vị trí cực kỳ khó hái.
Chẳng những cheo leo trên mỏm đá cao hơn trăm mét mà gốc cây này còn nghiêng mình vươn hẳn ra bên ngoài, nếu không cẩn thận thì rất dễ bị trượt chân rơi xuống hồ nước sâu không thấy đáy.
Để cho an toàn thì lần này sẽ do đích thân Thượng Quan Văn Việt đi hái Hóa Linh Thảo.
Chỉ có điều, ngay lúc mà mọi người cho rằng Thượng Quan Văn Việt có thể an toàn hái được Hóa Linh Thảo thì bất ngờ từ giữa mặt nước yên lặng chợt hiện ra một cái xoáy nước thật lớn, sau đó xoáy nước này liền nhanh chóng di chuyển về phía bên dưới của Thượng Quan Văn Việt và Hóa Linh Thảo.
- Cẩn thận.
Chẳng biết là ai hô lên, thế nhưng cũng đã thành công khiến cho Thượng Quan Văn Việt kịp thời cảnh giác.
Chỉ là, dù cho Thượng Quan Văn Việt đã kịp vận khí tạo ra tầng phòng ngự ở trước người, thì hắn vẫn bị một cái đuôi cá màu tím đậm từ giữa xoáy nước vung lên quật trúng.
"Roẹt roẹt..."
"Đùng"
- Hự....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...