Về đến phòng là 3h chiều vì Ngọc Phương còn qua chỗ cô bạn có chút việc, vừa mở cửa vào phòng ngủ Ngọc Phương nhảy ngay lên giường nằm thả lỏng người và ngay lập tức suy nghĩ về những người đã gặp sáng nay. Sau khi nghe giới thiệu thì Ngọc Phương mới biết được người thanh niên tên Nam Khánh đó là trưởng phòng tài chính của một công ty lớn có tiếng, và là nhà tài trợ chính của trung tâm Ngày Mai trong suốt 10 năm qua, 29 tuổi và chưa lập gia đình, em gái là Nam Thư không may bị tai nạn giao thông cách đây 8 năm khiến đôi chân bị tàn phế và phải di chuyển bằng xe lăn. Nam Thư thì coi trung tâm Ngày Mai như ngôi nhà thứ hai của mình, còn Nam Khánh thì chủ nhật nào cũng đến trung tâm cùng em gái và coi việc của trung tâm như việc nhà mình. Đang nghĩ Ngọc Phương bỗng dưng thấy mặt mình nóng bừng lên vì chợt nghĩ đến việc buổi sáng hôm nay cô dạy đàn cho các em nhỏ buổi đầu tiên cũng có Nam Thư cũng là một học sinh trong lớp học đàn và dĩ nhiên có cả Nam Khánh cũng có mặt ở đó và ngồi ở hàng ghế cuối cùng dự tiết.
(Cách 2 dòng nhé)
Trung tâm có đến gần sáu mươi em nhỏ, lớn nhất mới mười sáu tuổi, đa số các em kém may mắn về trí tuệ và cơ thể bị khiếm khuyết. Trung tâm sắp xếp Ngọc Phương dạy đàn cho 30 em nhỏ chia làm hai ca vào mỗi sáng chủ nhật. Lần đầu tiên dạy đàn cho những em nhỏ kém may mắn Ngọc Phương lo lắng rất nhiều và trong lời nói hay đôi tay khi đánh đàn có thể cảm nhận thấy cô đang run. Tiết học diễn ra rất tốt, sau khi kết thúc Ngọc Phương còn nhận được một tràng pháo tay cổ vũ tinh thần. Cho đến khi ra về Ngọc Phương còn gặp lại Nam Thư, cô bé ngồi đó cười với Ngọc Phương và khen Ngọc Phương dạy hay trước mặt anh trai mình là Nam Khánh khiến Ngọc Phương mặt đỏ lên vì ngại. với lý do Ngọc Phương từng giúp đỡ Nam Thư, cô bé còn là một trong số học sinh của Ngọc Phương, nên cô bé đã xin số điện thoại của cô để tiện liên lạc hỏi về bài học. Nam Khánh đứng đó và coi như không biết gì về chuyện của hai cô gái kia.
Nằm một chốc suy nghĩ Ngọc Phương bắt đầu thiếp đi vào giấc ngủ.
Đứng ở ban công của phòng mình, tay trái Vương Hoàng cầm điện thoại, ấn gọi cho một số lạ trong danh bạ. Không phải chờ lâu đã có người nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông.
-“ Alo, cậu Vương Hoàng.”
-“ Bác sĩ Hưng ông gửi thuốc qua Việt Nam cho tôi rồi chứ?”
-“ Tôi đã gửi rồi, chắc mai hoặc ngày kia là cậu nhận được, nhưng cậu không thể dựa vào thuốc được mãi như thế rất ảnh hưởng đến thần kinh của cậu.”
-“ Hết thuốc mấy hôm nay rồi, và tôi đã gặp phải những điều tồi tệ không ngừng, tôi không ngủ được và, giấc mơ đó lại xuất hiện!”
Tiếng thở dài ở đầu dây bên kia điện thoại.
-“ Nhưng cậu không thể cứ mãi dựa vào thuốc ngủ như vậy, cậu phải thoát ra khỏi chính mình trước khi thoát ra khỏi giấc mơ đó.”
Chưa kịp trả lời lại thì một tiếng nói làm Vương Hoàng giật mình quay lại, phía sau là Gia Bảo.
-“ Cậu vẫn dùng thuốc sao?”
Vương Hoàng không trả lời, Gia Bảo tiếp tục nói trong điện thoại.
-“ Tiền tôi sẽ chuyển khoản cho ông ngay, cảm ơn ông bác sĩ”
Vương Hoàng tắt máy quay lại nhìn Gia Bảo đang đứng đó tỏ vẻ tức giận.
-“ Cậu bảo mình không lịch sự giờ thì cậu mới chính là người mất lịch sự khi vào nhà của người khác tự tiện”
-“ Mình hỏi cậu, cậu vẫn dùng thuốc sao?”
Vương Hoàng quay người ra phía bên ngoài nhìn về phía xa săm trả lời Gia Bảo:
-“ Mình không ngủ được”
-“ Cậu không ngủ được và giấc mơ đó lại hiện về có phải không, vậy lên cậu chưa bao giờ ngừng uống thuốc ngủ và giờ tác dụng phụ của thuốc chính là cậu không thể nghĩ ra được cái gì để vẽ đó”
Giọng Gia Bảo to dần lên, Vương Hoàng nhắm mắt lại im lặng.
-“ Cậu cứ sống mãi như thế à? Cứ trốn tránh, đêm thì uống thuốc ngủ để ngủ và cứ thế tồn tại qua từng ngày cậu không chán ghét cuộc sống hiện tại à Vương Hoàng”
Lại gần Vương Hoàng túm lấy khủy tay của Vương Hoàng và kéo Vương Hoàng quay lại nhìn thẳng vào mắt mình Gia Bảo tức giận.
-“ Mình chán ghét thay cho cậu”
Sống mũi cay, nước mắt rơi xuống Vương Hoàng hất tay Gia Bảo ra khỏi tay mình rồi hét lên.
-“ Mình sợ, mình sợ lắm, sợ giấc mơ đó, sợ tất cả và sợ cả cậu”
Nhìn Gia Bảo cũng đang rưng rưng nước mắt, Vương Hoàng trầm giọng.
-“ Mình xin cậu, để mình sống như vậy đi, được không?”
Gia Bảo bất lực gật đầu.
-“ Được thôi, chỉ là mình đến đế nói với cậu là, Hoài An cũng về Việt Nam rồi và lần này đừng làm cậu ấy buồn nữa”
Nói xong Gia Bảo bỏ đi, Vương Hoàng đứng đó lấy tay lau những giọt nước mắt làm cậu mềm yếu.
“ Gặp nhau đi, mình về Việt Nam được một tuần rồi nhưng có việc giờ mới liên lạc được với cậu, hẹn ở chỗ cũ nha”
Đó là tin nhắn Gia Bảo nhận được từ Hoài An, sau khi nhận được tin nhắn Gia Bảo vội đến gặp Vương Hoàng muốn Vương Hoàng cùng đi gặp Hoài An nhưng mọi chuyện thành ra như vậy, Gia Bảo một mình đi gặp Hoài An người bạn thân từ nhỏ của hai người. Ngày còn bé ba người Gia Bảo, Vương Hoàng và Hoài An đã chơi thân với nhau, cho đến khi Vương Hoàng qua Mỹ ở với bà ngoại thì Gia Bảo 2 năm sau cũng qua Mỹ học còn Hoài An thì ở Việt Nam đến kì nghỉ thì xin phép gia đình qua Mỹ chơi với hai người, cứ thế cho đến khi lớn lên và Gia Bảo phát hiện ra mình thích Hoài An còn Hoài An lại thích Vương Hoàng. Hoài An xinh đẹp và giờ đang là người mẫu được nhiều người biết đến, cô cố gắng học hỏi theo đuổi ước mơ và qua Mỹ làm người mẫu cho một công ty thời trang ở Mỹ để được gần Vương Hoàng. Còn Vương Hoàng mãi chỉ dữ tình bạn với Hoài An cho dù Hoài An đã rất nhiều lần bày tỏ tình cảm của mình.
Xe dừng lại ở đằng sau trường tiểu học Gia Bảo bước xuống xe, không phải tìm kiếm trước mắt Gia Bảo là bóng dáng quen thuộc của người con gái cậu thích suốt nhiều năm qua mà chưa một lần dám bày tỏ lòng mình. Đến gần và gọi tên người con gái đó.
-“ Hoài An”
Người con gái tên Hoài An quay lại, mỉm cười thật tươi, đôi má núm đồng tiền duyên dáng tiến lại gần Gia Bảo dơ tay ra.
-“ Bắt tay một cái nào nhà thiết kế Gia Bảo”
Không ngại ngần bắt lấy tay Hoài An Gia Bảo cười rạng rỡ.
-“ Một năm rồi không gặp”
-“ Lâu thế cơ à, mình nhớ cậu lắm”
-“ Mình cũng vậy ( Gia Bảo chững lại) Rất nhớ cậu”
Hai người ngồi trên những ống cống bê tông như ngày còn bé, phía sau trường tiểu học nơi người ta xếp những ống cống ở đây trước khi bán đi nơi khác giờ vẫn còn không khác gì ngày xưa cả. Đây là nơi gắn liền với tuổi thơ của ba người.
Tỉnh dậy là 18h26phut Ngọc Phương vội nhớ ra là chưa mua thức ăn nấu cơm cho Vương Hoàng, mở cửa đi ra hành lang, đứng trước cửa phòng 18 Ngọc Phương bấm chuông cửa, cánh cửa 18 mở ra Vương Hoàng xuất hiện lạnh lùng như mọi lần nhìn Ngọc Phương, NGọc PHương nhìn Vương Hoàng cười rồi nói.
-“ Tôi mời cậu đi ăn nhé”
Vương Hoàng cau mày.
-“ Chị lại không nấu cơm à”
-“ Tôi đi về mệt quá lên ngủ quên, giờ mới dậy”
-“ Vậy giờ nấu”
Giọng Vương Hoàng tỉnh bơ, không chút cảm xúc nào. Ngọc Phương trợn tròn mắt.
-“ Nhưng tôi chưa mua thức ăn”
-“ Giờ đi mua, siêu thị gần đây mà”
-“ Mai ăn không ăn sao?”
-“ Chị người lớn chút đi, nói là phải làm chứ”
Cửa đóng lại, Ngọc Phương đứng đó giận cực độ nhưng không làm gì được, tự trách bản thân là đã quá ngốc đồng ý làm người nấu cơm cho Vương Hoàng.
Tại một căn biệt thự sang trọng, rộn ràng tiếng nói chuyện trong bữa ăn tối.
-“ Bố mẹ, chị ấy rất là xinh, lại còn đàn hay nữa ý”
Giọng Nam Thư pha thêm một chút điệu và hài hước để câu chuyện của cô thêm phần hấp dẫn, thấy bố, mẹ chỉ cười cô bé quay sang bên người anh trai.
-“ Đúng không anh?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Nam Khánh đơ một chốc mới trả lời.
-“ Sao lại hỏi anh?”
-“ Thì anh cũng ở đó, không hỏi anh thì hỏi ai”
Quay qua nhìn bố là ông Tú, sau đó nhìn mẹ là bà Minh đang tủm tỉm cười Nam Khánh cũng phì cười, thấy thái độ của mọi người không hợp tác tin câu chuyện của mình, Nam Thư tỏ vẻ giận dỗi.
-“ Mọi người không tin thì thôi”
Thấy con gái giận dỗi ông Tú cười vang rồi vỗ vào vai con gái ngồi ngay sát bên ông.
-“ Con gái! Có ai nói không tin con đâu, nếu thật sự người giúp đỡ con hôm nay là một người xinh đẹp và tốt bụng thì chủ nhật tuần sau con có thể mời người đó về đây ăn cơm với gia đình chúng ta, để bố mẹ cũng được cảm ơn người đó vì đã giúp đỡ con”
Nam Thư quay ra nhìn mẹ là bà Minh hỏi.
-“ Có được không hả mẹ”
Bà Minh cười rồi gật đầu.
-“ Con gái của mẹ vui là được”
-“ Vậy còn anh? anh thấy thế nào?”
Nam Thư lại hỏi Nam Khánh khiến cậu thấy lạ.
-“ Sao em lại hỏi anh mãi thế, anh không có ý kiến gì cả”
-“ Em hỏi là bởi vì lúc đó em thấy anh cứ nhìn chị ý mãi, anh có bao giờ để ý đến ai bao giờ đâu”
-“ Này, đừng nói thế”
Nam Khánh đang định thanh minh thì bà Minh thêm vào.
-“ Thật thế sao, ai mà lại làm cho con trai mẹ phải nhìn lâu mẹ rất muốn gặp”
-“ Đúng thế, bố cũng muốn gặp”
Ông Tú và bà Minh đã dần cảm thấy tò mò về người con gái Nam Thư miêu tả, còn về phần Nam Khánh cậu tiếp tục ăn cơm và coi như không để ý đên chuyện đó.
Sau khi ăn cơm xong, Nam Khánh đang hoàn thiện nốt công việc thì Nam Thư gõ cửa vào phòng.
-“ Anh”
-“ Ukm, sao”
-“ Em để số điện thoại đây nhá”
-“ Ukm, điện thoại gì”
Mắt của Nam Khánh vẫn nhìn vào máy tính, Nam Thư tinh nghịch để lại mẩu giấy rồi tự đẩy xe đi ra ngoài và đóng cửa lại. Không thấy tiếng của Nam Thư nữa Nam Khánh tiếp túc làm việc.
Đi siêu thị và nấu cơm xong nhìn đồng hồ đã là 20h45 phút, Ngọc Phương vỗ hai tay vào nhau bốp một cái hô to “ Xong” sau đó qua nhấn chuông cửa phòng 18. Cửa phòng được mở ra, Vương Hoàng thò đầu ra vẫn vẻ thường ngày lạnh lùng và cau có nhìn NGọc Phương.
-“ Tôi nấu cơm xong rồi”
Ngọc Phương nhìn Vương Hoàng mỉm cười. Còn Vương Hoàng nghe xong câu nói vừa rồi mặt không biến sắc trả lời vỏn vẹn năm từ.
-“ Tôi không muốn ăn nữa”
Nụ cười trên môi dập tắt, Ngọc Phương không tin vào tai mình hỏi lại?
-“ Cậu nói gì cơ?”
-“ Tôi nói là tôi không muốn ăn nữa”
Vừa dứt câu nói trên môi Vương Hoàng ăn trọn một phát đá vào ống đồng bên chân phải, đau quá vôi cúi xuống ôm chân Vương Hoàng hét lên.
-“ Chị làm gì thế hả”
-“Dạy cho cậu một bài học, đừng tưởng chị hiền mà bắt nạt, cái gì cũng có giới hạn của nó, 5 phút mà không qua ăn cơm thì cậu chết với tôi và cũng không có chuyện giúp việc gì nữa đâu”
Trở về phòng, ngồi vào bàn ăn Ngọc Phương chờ đợi người hàng xóm, 10 phút trôi qua không thấy bóng dáng, Ngọc Phương lấy đũa định ăn cơm một mình thì nghe thấy tiếng cửa mở ra và đóng vào, là Vương Hoàng, Vương Hoàng tiến vào bàn ăn sau đó ngồi xuống mặt vẫn lạnh lùng không cảm xúc.
-“ Không ăn sao”
Vương Hoàng nhìn Ngọc Phương.
-“ Ăn chứ”
Ngọc PHương trả lời. Vương Hoàng gắp một miếng trứng chiên đưa lên miệng cắn rồi nhai sau đó cau mày.
-“ Chị làm gì với món trứng này thế hả”
Nhìn Vương Hoàng khó hiểu Ngọc Phương gắp trứng và nhai, cảm nhận được vị ngọt bất thường Ngọc Phương cười phá lên.
-“ Tôi, tôi cho nhầm đường, tại giống mỳ chính quá”
-“ Chị không phân biệt được à?”
Thở dài và chan canh vào cơm Vương Hoàng lắc đầu tiếp tục ăn. Ngọc Phương ngồi đó không ăn mà cười ngặt nghẽo, không biết bằng cách nào cô lại cho nhầm được đường vào trứng.
Trở về phòng, Vương Hoàng nôn hết đồ ăn ra ngoài, thật không ngờ Ngọc Phương nấu ăn tệ như vậy, trứng có đường, canh thì mặn đắng, thịt thì có mùi khét. Vương Hoàng lắc đầu và lẩm bẩm: “ Đúng là thảm họa nấu ăn”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...