Hôm nay Bạch Yến còn chưa thức dậy thì Cầm Tâm đã xông vào phòng nàng, khiến nàng hết hồn bật dậy.
“Tiểu thư đừng ngủ nữa, Bạch Họa tiểu thư xảy ra chuyện rồi!”
Nàng lập tức tỉnh táo: “Có chuyện gì?”
Một tiểu nha đầu khóc sướt mướt nghiêng ngả lảo đảo tiến vào, là nha hoàn bên người Bạch Họa.
“Nhị tiểu thư, cô hãy cứu tiểu thư của nô tì đi!” Nàng ta nói năng gấp gáp, “Lần trước nhị tiểu thư đưa bạc qua, hơn nữa còn dặn tiểu thư giữ tiền trong tay.
Tiểu thư luôn ghi nhớ, cho dù người mẹ chồng kia đòi thế nào tiểu thư cũng không đưa, nhưng lão bà kia lại không bỏ qua, bây giờ vu cáo tiểu thư trộm đồ, làm ầm tĩ tới Đại lý tự! Người ở Đại lý tự không phân tốt xấu bắt đi tiểu thư rồi.”
Bạch Yến vội vàng thay y phục, rửa mặt rồi đi ra ngoài.
Mọi người ở kinh thành đều biết nàng được Hoàng thượng mang về, nhưng bọn họ không biết nàng luôn sinh sống tại kinh thành, lại càng không biết nàng còn có tỷ tỷ và đệ đệ.
Đại lý tự thẩm án luôn có người vây quanh ở bên ngoài xem náo nhiệt, A Lư ở đằng trước mở đường nàng mới không phải chen chúc trong đám đông.
Kết quả quan binh lại ngăn cản nàng.
“Những người không liên quan cấm vào.”
“Chúng ta là người nhà của bị cáo.” Cầm Tâm giải thích.
“Không có lệnh truyền cấm vào.” Quan binh tỏ vẻ công chính.
Lời mắng người của Cầm Tâm nghẹn ở cổ họng.
“Nếu không tìm tam thiếu gia?” A Lư ở bên cạnh nhắc nhở.
Cầm Tâm gật đầu thật mạnh, nhìn sang thiếu phu nhân nhà mình.
Bạch Yến cau mày, Thành Triệt vừa đến Đại lý tự chỉ một tháng rưỡi, mới dựa vào thực lực đứng vững ở Đại lý tự, làm phiền hắn cũng không hay lắm.
Nàng còn đang do dự thì trông thấy một bóng người quen thuộc ở xa từ bên trong nhìn ra bên ngoài.
“Tam Cửu!” Cầm Tâm hô lên.
Tam Cửu thấy rõ người tới bèn mau chóng chạy qua.
“Các ngươi dám ngăn cản phu nhân của Thành Thiếu khanh?” Tam Cửu rất ra dáng đe dọa bọn họ.
Quan binh ngẩn ra sau đó nhường đường, Bạch Yến chẳng nói gì chạy thẳng vào trong.
“Người nào tới, dám tự tiện xông vào công đường?”
“Yến Yến…” Bạch Họa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt hổ thẹn và bi thương.
Rõ ràng nàng ta mới là tỷ tỷ, nhưng mọi việc đều phải nhờ muội muội Yến Yến giúp đỡ.
“Ta là muội muội của bị cáo, mong rằng đại nhân cho ta chút thời gian để ta hỏi vài vấn đề, ta có thể chứng minh sự trong sạch của tỷ tỷ ta.” Bạch Yến vỗ vai trấn an Bạch Họa.
Có người đang nói nhỏ vài câu bên tai vị đại nhân tại công đường, vị đại nhân kia lập tức thay đổi sắc mặt.
“Hóa ra là phu nhân của Thành Thiếu khanh, hôm nay ngài ấy ra ngoài không ở Đại lý tự.
Cô muốn hỏi gì cứ hỏi.”
Người đàn bà trung niên quỳ trên mặt đất ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, đứa con dâu xui xẻo của bà ta còn có loại thân thích này?
Lúc Bạch Họa xuất giá, Bạch họa sư không đồng ý, dù là Bạch Yến hay Bạch Hà đều không xuất hiện, nàng ta coi như dùng thân phận mồ côi để thành thân.
Nói đến điều này, lúc Bạch Yến xuất giá cũng là thân phận mồ côi.
Nhưng trên thực tế bọn họ quả thực đều là đứa trẻ mồ côi.
“Vị thẩm thẩm này, bà nói tỷ tỷ của ta trộm đồ của bà, chứng cứ đâu?”
“Ta nói ta không tìm thấy túi tiền bèn bảo cô ta giúp ta tìm, tìm hồi lâu cô ta nói cũng không tìm thấy, cuối cùng ta tìm được túi tiền của mình ở trong phòng cô ta, hàng xóm đều nhìn thấy.”
Người đàn bà này coi như thông minh, biết tìm nhân chứng.
Ngay từ đầu khiến hàng xóm láng giềng đều biết mình làm mất túi tiền, rồi tìm một người đến nhà mình giúp tìm kiếm, cuối cùng tìm được trong phòng con dâu.
“Nhưng theo ta được biết, cả nhà bà đều dựa vào tỷ tỷ ta bán tranh để sinh sống, có phải không?”
Người đàn bà không rõ nguyên do: “Con ta chuẩn bị đi thi, phải học hành đó! Sức khỏe của ta không tốt, đương nhiên phải dựa vào cô ta kiếm tiền, bằng không con trai ta cưới cô ta về làm gì!”
Bạch Yến đè nén cơn giận của mình: “À, một khi đã vậy, tiền trong túi của bà đều là do tỷ tỷ ta đưa cho, tỷ tỷ ta trộm tiền của mình làm gì?”
Người đàn bà há hốc mồm: “Cô ta cho ta là của ta!”
“Bà…” Bạch Yến muốn đấm một quyền lên khuôn mặt của bà ta.
“Khụ khụ…” Thành Triệt vừa tới thì nhìn thấy dáng dấp muốn đánh người của thê tử mình.
Đánh người tại công đường quả thật không tốt lắm, tuy rằng không ai có thể làm gì nàng.
“Đại nhân, tự đưa cho lại tự trộm về quả thật không cần thiết, bất hợp lý.” Thành Triệt tiến vào liền kéo Bạch Yến ra phía sau.
Vị đại nhân tại công đường đứng lên: “Thiếu khanh nói phải.”
Thượng cấp đã lên tiếng vậy có thể không phải à?
Thành Triệt thở dài: “Đại nhân không cần như thế, hiện tại ta chỉ là muội phu của bị cáo thôi.”
Người đàn bà kia bắt đầu luống cuống, hình như đụng chạm nhân vật lớn nào rồi.
Đứa con dâu xui xẻo này lại có bối cảnh, làm sao bà ta không biết được?
“Phải phải, bản quan cũng thấy có lý, tội danh này không thành lập.
Lưu thị, bà còn gì muốn nói không?”
“Không còn không còn đại nhân, có lẽ là ta lầm.”
Kinh mộc đường đập xuống, chấm dứt chuyện hồ đồ này.
Bạch Yến vốn còn muốn nói thì bị Bạch Họa giữ lại.
“Bà ta vu cáo tỷ, bà ta còn chưa bị trừng phạt đâu!” Bạch Yến hất ra bàn tay của Bạch Họa, tỏ vẻ không phục.
“Quên đi Yến Yến, lần này thôi đi, sau này bà ta khẳng định không dám nữa, muội đừng giận.” Bạch Họa vỗ lưng nàng, muốn cho nàng bớt giận.
Bạch Yến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Muội giận tỷ đó, bà ta thấy tỷ không dễ lừa như lúc trước nữa nên muốn đổi một đứa con dâu khác.
Tỷ có thể kiên cường một chút không, hiện tại tỷ nên hòa ly với hắn đi!”
Thành Triệt đứng ở một bên, hắn vừa quay đầu liền thấy nàng cáu kỉnh, giống như con mèo nhỏ xù lông.
Bạch Họa cúi đầu tỏ vẻ khó xử: “Nhưng mà…nữ nhân tốt không xuất giá lần thứ hai…”
“Không xuất giá lần thứ hai cái quái gì, tỷ muốn lãng phí cả đời mình sao?”
Cầm Tâm xấu hổ nhìn sang Thành Triệt, nàng ta kéo góc áo của Bạch Yến.
Nàng nhất thời quên mất Thành Triệt vẫn còn ở bên cạnh.
“Ặc…chàng…không đi làm việc sao?”
Thành Triệt nhịn cười: “Vậy nàng có việc thì tìm ta.” Hắn xoay người liền nở nụ cười.
Đợi khi không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa, Bạch Yến lại nổi giận, nàng dùng sức kéo Bạch Họa đi, tỏ vẻ hôm nay không hòa ly thì không bỏ qua.
“Được rồi Yến Yến, tỷ đi còn chưa được sao? Đây là chuyện của tỷ, muội đừng đi, để tránh đám người không cấp bậc lễ nghĩa bọn họ hù dọa muội.” Bạch Họa yếu ớt cất tiếng.
“Muội làm sao có thể bị hù dọa, muội không đi thì tỷ làm thế nào trở nên kiên cường!” Bạch Yến không muốn thấy tỷ tỷ như vậy.
Bạch Họa nôn nóng, nàng ta không muốn muội muội nhìn thấy cuộc sống hỗn loạn của mình: “Tỷ nhất định xử lý ổn thỏa, muội đừng đi.”
Bạch Yến hít sâu một hơi: “Vậy ta bảo A Lư đi với tỷ, để tránh bọn họ làm hại tỷ.”
Bạch Họa gật đầu.
“A Lư, ngươi đi theo bảo đảm sự an toàn của Bạch Họa tiểu thư, mặc kệ đe dọa dụ dỗ hay là dùng cách gì cũng phải vạch rõ quan hệ với gia đình kia, sau đó mới đưa Bạch Họa tiểu thư về Bạch gia, tìm thị vệ và nha hoàn chăm sóc Bạch Họa tiểu thư.”
A Lư đáp lại, lập tức đưa Bạch Họa đi.
Sau khi Bạch họa sư qua đời, Bạch Yến xuất giá, Bạch Hà vào học đường, Bạch gia ngoại trừ người canh cửa thì không còn ai.
Nhìn thấy bọn họ rời khỏi, Bạch Yến cũng bình tĩnh lại.
Nàng nhấc làn váy đi vào trong Đại lý tự, hỏi rõ ràng Thành Triệt đang ở đâu.
Thành Triệt đang xử lý công văn lơ đãng ngước mắt lên liền phát hiện ở cửa có người đang vịn khung cửa ló ra nửa người.
“Vậy chàng muốn ăn gì thì nhớ nói với ta đó!” Không hiểu sao lời này xuất hiện trong đầu óc.
“Vào đi.” Hắn cúi đầu cười trộm.
Bạch Yến rón rén tiến vào, Tam Cửu ở một góc tinh ý chuồn ra ngoài.
“Nàng có việc tìm ta?”
Nàng lắc đầu: “Không phải…”
Thành Triệt không nói chờ nàng nói tiếp.
“Hôm nay ta…chỉ là quá tức giận, nói chuyện mới…không đúng mức.” Nàng lén nhìn sắc mặt Thành Triệt, thế nhưng hắn luôn chẳng có sự thay đổi cảm xúc, bây giờ cũng vậy.
“Bình thường ta không như vậy.” Nàng lại bổ sung.
Thành Triệt nhịn cười, đóng dấu lên công văn.
“Ta biết rồi, nàng còn việc gì nữa không?” Lời thốt ra còn nghiêm chỉnh hơn cả công văn.
Bạch Yến đưa hai tay ra sau lưng, lòng vòng tại chỗ.
“Chàng…còn rất nhiều việc ư?”
“Ừm.”
“Ta kêu A Lư dùng xe ngựa của ta đi giúp tỷ tỷ làm việc, chàng cũng không thể bảo ta về nhà.” Nàng chợt nghĩ ra.
Thành Triệt cầm công văn đứng lên: “Ta còn một số việc cần làm, ta bảo Tam Cửu đưa nàng về trước.” Nói xong hắn đi ra ngoài, Tam Cửu bèn tiến vào.
Tam Cửu cười ngây ngô: “Thiếu gia bảo ta đưa thiếu phu nhân về nhà.”
Bạch Yến nhíu mày: “Vậy ngươi đưa ta trở về, thiếu gia nhà ngươi làm sao đây?”
“Ta có thể đánh xe trở về gấp, thiếu gia còn phải làm xong việc nên sớm mà, không vội.” Tam Cửu vỗ bộ ngực của mình.
Bạch Yến cắn môi: “Vậy thì phiền toái lắm, ta có thể chờ thiếu gia ngươi làm xong việc.” Nàng nói xong thì ngồi xuống, chính là chỗ Thành Triệt vừa ngồi, còn nằm sấp xuống.
“Chuyện này…” Tam Cửu há hốc mồm, chạy ra ngoài thì đã không còn thấy thiếu gia đâu, không thể giúp được cậu ta rồi.
Chờ Thành Triệt trở về, Tam Cửu ngồi tại chỗ nghịch tay mình, mà Bạch Yến thì nằm sấp trên bàn không hề nhúc nhích.
Hắn thả nhẹ bước chân đi qua, phát hiện nàng thế mà ngủ thiếp đi.
Tam Cửu chơi đến say mê, thiếu gia nhà mình đi vào cũng không biết.
Cậu ta ngẩng đầu bèn nhìn thấy thiếu gia nhà mình đang cởi áo ra lập tức giật mình, may mà không phát ra tiếng động làm tỉnh tam thiếu phu nhân.
Hôm nay Thành Triệt mặc thường phục, hắn cởi áo khoác ra choàng lên người nàng rồi nhỏ giọng căn dặn Tam Cửu trông chừng, còn hắn thì đi ra cửa.
Thời gian sinh hoạt của Bạch Yến từ trước đến nay đều hỗn loạn, nửa đêm dậy vẽ tranh cũng không phải chuyện lạ, đêm qua xảy ra việc như vậy tính ra nàng chỉ ngủ hai canh giờ thì đã bị Cầm Tâm làm giật mình tỉnh thức.
Thành Triệt tới lui vài chuyến nàng vẫn chưa tỉnh.
Trùng hợp là đợi hắn xong xuôi mọi chuyện thì nàng đã tỉnh lại, mơ màng dụi mắt.
“Thành Triệt…” Giọng nàng hơi khàn.
“Ừm, có thể về nhà rồi.” Hắn dọn xong đồ đạc thì đứng trước mặt nàng.
Nàng nghiêng đầu: “Ta không muốn động đậy, chàng bế ta đi.”
“…” Xem ra còn ngủ chưa tỉnh.
“Thôi đi, chàng trèo tường cũng bị thương, đoán chừng bế ta không nổi.”
“…”
Đôi mắt nàng chưa mở ra hoàn toàn, trên mặt còn dấu vết để lại vì nằm sấp.
Thành Triệt thở dài bồng người lên.
Nàng như là vẫn còn trong mộng, tay chân lộn xộn hình như đang tìm một tư thế thoải mái.
Cuối cùng hai tay nàng vòng qua cổ hắn, vùi đầu trong lòng hắn cười trộm.
Vào xe ngựa, Bạch Yến vẫn không muốn tỉnh lại, nhưng Thành Triệt không dễ lừa.
“Khỏi phải bước đi còn chưa tỉnh sao?”
Nàng thử mở ra một con mắt, phát hiện hắn đang nhìn mình bèn không giả vờ được nữa.
“Hì hì, cảm ơn chàng.” Nàng ngồi ngay ngắn, không dám nhìn hắn.
Cả đường trầm lặng, cả đường mừng thầm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...