Đợi Hoàng thái hậu ném sổ con tới trước mặt Thừa tướng đại nhân mới hiểu ra, bà chủ Thiên Thiên Các tiến lùi có chừng mực trước đây bỗng nhiên săn đón ông ta chính là một cái bẫy.
Thừa tướng phu nhân không biết ném đi bao nhiêu bình sứ, bà ta còn chưa ra tay thì nữ nhân hèn hạ kia đã hộc máu? Hù ai chứ!
Thượng thư phu nhân ở trong phòng uống trà, gã sai vặt trước cửa phủ lảo đảo chạy vào.
“Phu nhân, quan binh…” Hắn ta còn chưa nói xong, một nhóm quan binh đã tiến vào.
Thượng thư phu nhân giật mình đứng dậy, những quan binh kia tiến vào thì không có hành động khác, chờ người phía sau đi tới.
Một thân quan phục, liêm khiết thanh bạch.
Thượng thư phu nhân bất lực ngồi bệt xuống, đứa nhỏ nhát gan gầy gò nhiều năm trước hiện giờ đã trưởng thành độc lập, hai vai gánh vác mọi sự trên thế gian.
Rốt cuộc bà ta sơ ý bao nhiêu mới khiến hắn dần trưởng thành như thế này dưới con mắt của mình?
“Lúc trước ta nên giết ngươi, giết ngươi.”
Đôi mắt Thành Triệt hờ hững: “Thượng thư phu nhân, có người thấy bà phóng hỏa giết người, hơn nữa bà vô ý làm rớt đồ trong đống hoang tàn sau vụ hỏa hoạn.
Cho nên bà phải theo ta đi một chuyến.” Khuôn mặt hắn chẳng hề mang biểu cảm, từng chữ thốt ra tựa như máy móc, “Đương nhiên, ta không bảo đảm bà còn có cơ hội trở về.”
Thượng thư phu nhân cười ha ha: “Ngươi trưởng thành thì thế nào? Ca ca của ta là Thừa tướng, phu quân của ta là Thượng thư, ngươi dám làm gì ta chứ?”
Trong đôi mắt phượng tràn đầy ý lạnh: “Đáng tiếc, Thừa tướng phu nhân ngang nhiên đả thương người khác, trăm quan tố cáo Thừa tướng đại nhân phóng túng thê tử tạo ra sát nghiệt, bà đoán xem ông ta có còn nhàn rỗi để tới cứu bà không? Về phần phu quân vô dụng kia của bà, ông ta ước gì bà và phủ Thừa tướng ở sau lưng bà biến đi, để không bị người ta quản thúc nữa, bà cho là ông ta sẽ cứu bà sao?”
Thừa tướng phu nhân từ trên ghế ngã xuống đất: “Ngươi gạt người!”
Bà ta không hiểu chuyện triều đình, cũng chưa bao giờ hiểu được lòng dạ của phu quân mình.
“Mang đi.”
Thành Triệt không muốn nhiều lời nữa, hắn tùy ý giơ tay phải lên, sau đó có người đi qua kéo người đi.
“Mẫu thân!”
Hai tiểu thư còn ở lại trong phủ xông ra, một người nhào tới bên người Thượng thư phu nhân, muốn đánh đi quan binh bắt mẫu thân mình.
Người còn lại loạng choạng quỳ gối dưới chân Thành Triệt, túm lấy ống quần của hắn khóc lóc kêu lên: “Tam ca! Đó là mẫu thân mà! Huynh đừng bắt mẫu thân!”
“Đó là mẫu thân của ngươi, có liên quan gì tới ta.”
Hắn cúi đầu nói nhẹ nhàng, bóp chết ý định dùng tình thân cứu nguy của nàng ta.
Quan binh tiến lên, kéo người đi theo bước chân hắn.
Tiếng khóc la vang lên không dứt, hai nữ tử ôm nhau nhưng cũng không thay đổi được vận mệnh bị tách ra.
Mà chủ nhân chân chính của ngôi nhà này từ đầu đến cuối chưa từng lộ diện.
Trước cửa phủ Thượng thư có rất nhiều người xem náo nhiệt.
Mạng người còn thấp hơn cây cỏ, huống chi là một nữ tử làm kẻ chen chân vào gia đình người khác, không có người truy xét, càng không có người muốn truy xét.
Tiếc là việc đời khó đoán, một đứa trẻ nhỏ bé như rơm rác trưởng thành rồi, còn tự tay rửa thù báo hận cho mẫu thân.
Bạch Yến ở trước giường trông chừng Tô Nương, đút thuốc cho nàng ấy.
Thuốc của Hồ thái y rất tốt, nàng không nhịn được cảm thán, năm đó nàng cũng dựa vào thuốc của Hồ thái y mới giả chết thoát thân, trốn khỏi hoàng cung.
Đợi một lát, Tô Nương mở mắt ra, nàng ấy muốn ngồi dậy nhưng không có sức, có chút khó khăn.
“Cô vẫn nên nằm đi, còn chưa khỏe đâu.”
Tô Nương cũng không cưỡng ép, hít vào một hơi thật dài.
“Có điều sự việc còn chưa kết thúc, có lẽ cô phải ở lại trong viện một khoảng thời gian.”
Tô Nương gật đầu.
Thừa tướng phu nhân ở trong phủ không dám ra ngoài, một khi ra khỏi cửa liền cảm thấy có người nói xấu sau lưng bà ta.
Tuy là trăm quan tố cáo, nhưng cũng không phải lỗi lầm của bản thân Thừa tướng, cuối cùng chỉ là răn đe cảnh cáo, nhưng tổn hao rất nhiều uy nghiêm, mất hết lòng dân.
Vì bảo vệ Thừa tướng, Thừa tướng phu nhân bị phu quân bỏ.
Thừa tướng phu nhân vốn là con gái của gia tộc Liễu thị, cùng tộc với Hoàng thái hậu.
Nửa tháng sau, Hoàng thái hậu hạ chỉ tứ hôn cho Thừa tướng, vẫn là cưới nữ nhi Liễu thị, nhưng giai nhân không phải người xưa.
Bức tranh của Bạch Yến bỗng nhiên trở nên biến dạng.
Đây là mẫu hậu tốt của nàng, vì quyền thế của mình lại đẩy một người bên cạnh khác vào hố lửa.
Thành Triệt cầm lấy bút vẽ của nàng.
“Yến Yến.” Tiếng kêu này của hắn tràn đầy lo lắng.
Bạch Yến thế mà bình tĩnh một cách lạ thường.
“Khi nào chàng gặp gia chủ Liễu thị?”
Hắn nhíu mày: “Còn chưa xác định.”
“Ta đi cùng chàng.”
“Không được.” Hắn chẳng hề nghĩ ngợi từ chối nàng.
“Vì sao?” Nàng không hiểu sốt ruột.
Thành Triệt đã nhận ra điểm bất thường của nàng, hai tay hắn đặt trên vai nàng: “Chuyến đi này có nguy hiểm, ta không thể để nàng mạo hiểm.”
“Nhưng ta mới là người có khả năng thuyết phục ông ta nhất.”
“Yến Yến!” Hắn cất cao giọng, muốn cho nàng tỉnh táo lại.
Nàng bỗng nhiên đỏ mắt, giống như bị ấm ức rất lớn.
Thành Triệt ngẩn ra, kéo người vào trong lòng: “Được rồi được rồi, ta không nên lớn tiếng với nàng.
Nhưng ta cũng không nói đùa với nàng, người kia đã có ý định với nàng, bây giờ nàng không thể xuất hiện trước mắt người có liên quan với bà ta.”
“Vậy bà ta cũng có ý định đối với chàng mà, chàng muốn ta làm quả phụ hả!”
“…” Hắn dở khóc dở cười.
Không thể để Hoàng thái hậu biết bọn họ gặp mặt, không thể để bản thân bọn họ rơi vào nguy hiểm, Thành Triệt nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định tìm Cao Lạc giúp đỡ.
Cao Lạc đồng ý ngay, nhưng khi hỏi y có cách gì thì y tỏ ra thần bí, chẳng nói gì cả.
Cao Lạc đã tới tuổi thành thân nhưng vẫn không muốn, Cao phụ rất đau đầu.
Ngày hôm đó y bỗng nhiên nói mình bằng lòng thành thân, nhưng phải là cửu tiểu thư của Liễu phủ, muốn mời Liễu gia chủ tới nhà làm khách, hơn nữa muốn để Thành Triệt gặp mặt Liễu gia chủ một lần.
Cao phụ không biết tại sao, nhưng nghe được y bằng lòng thành thân, vả lại thanh danh của cửu tiểu thư Liễu phủ ở kinh thành cũng rất tốt, thế là đồng ý ngay.
Đêm nay Liễu gia chủ và Cao phụ trò chuyện vui vẻ tại Cao phủ, cửu tiểu thư bởi vì tò mò đi theo sang đây, kết quả nàng ta chỉ ở một bên xem hai nam nhân trung niên uống rượu, không gặp được Cao Lạc có khả năng trở thành phu quân tương lai của mình.
Lúc này Cao Lạc ở cửa nghênh đón hai vợ chồng Thành Triệt.
“Rốt cuộc đệ đã dùng cách gì mời được Liễu gia chủ thế?” Thành Triệt dù sao cũng không yên tâm bèn hỏi thẳng.
Cao Lạc vẫn là dáng dấp không đứng đắn như thường ngày, một tay bá vai Thành Triệt: “Chao ôi, đệ còn có cách gì chứ, cầu xin ông già nhà đệ thôi! Huynh yên tâm, Cao phủ tuyệt đối an toàn!”
Bạch Yến nhìn Thành Triệt, hắn chỉ im lặng không nói gì.
Cao phụ nhìn thấy vài bóng người sau cửa sổ, cuối cùng uống hết ly rượu: “Lão Liễu à, thực ra hôm nay mời huynh tới, ngoài việc muốn nói chuyện hôn sự của tiểu nhi và lệnh nữ, chủ yếu là còn muốn để huynh gặp một người.”
Liễu gia chủ ngẩn người: “À? Người nào?”
Cao phụ đứng lên: “Mời cửu tiểu thư cùng lão phu ra ngoài.”
Liễu Xu Xu nhìn phụ thân một cái, thấy phụ thân gật đầu bèn đi theo ra ngoài.
Nàng ta còn trẻ, đi lại ở nơi xa lạ cứ luôn cảm thấy sợ hãi.
Thành Triệt và Bạch Yến nhìn thấy nàng ta đều sửng sốt, cả hai nhìn về phía Cao Lạc.
Y xoay đầu đi tránh né ánh mắt của hai người.
Người đi vào chính là Bạch Yến, Thành Triệt chỉ đứng ở cửa.
“Huynh không đi vào sao?”
“Một mình nàng là được rồi.” Thành Triệt đóng cửa lại, chậm rãi nhìn sang Cao Lạc, “Chuyện này là sao?”
Liễu Xu Xu đi theo phía sau Cao phụ, lúc này nhìn thấy Cao Lạc ông bèn để nàng ta ở lại rồi tự mình đi trước.
Bên cạnh là hai nam tử xa lạ, Liễu Xu Xu hơi mất tự nhiên đứng ở một bên.
Trong phòng, Liễu gia chủ quay đầu thấy người tới, ông ta hơi ngỡ ngàng đứng dậy.
Khuôn mặt này có phần tương tự với muội muội của ông ta giờ đây đã là Hoàng thái hậu.
“Bạch Yến bái kiến Liễu gia chủ.”
Liễu gia chủ chậm rãi giơ tay lên: “Cô là…nghĩa muội được Hoàng thượng nhận.”
Bạch Yến đến gần, lấy ra miếng ngọc bội trước đây thuộc về hoàng thất.
“Liễu gia chủ nói đúng, hơn nữa ta cũng vì Hoàng thượng mà đến.”
Ngọc bội đặt trên bàn, bầu không khí bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
Ba người bên ngoài ngồi trong cái đình nhỏ.
Tuy rằng Liễu Xu Xu sợ hãi nhưng nàng ta vẫn tò mò, thường xuyên lén nhìn hai nam nhân kia.
Ba người đều im lặng.
“Liễu gia chủ hẳn là cũng có thể đoán ra mấy phần về mục đích ta đến đây.
Trăm nghìn năm qua Đại Lê không phải chưa từng có Thái hậu cầm quyền, nhưng kết quả cuối cùng đều rất thê thảm.
Thái hậu là em gái của ông, nhưng Hoàng thượng cũng là cháu của ông, có lẽ Hoàng thượng sẽ không giống Thái hậu dựa vào Liễu gia, nhưng đối với Liễu gia đây mới là khả năng gia tộc có thể kéo dài, không phải sao?”
Ánh nến rọi trên khuôn mặt nữ tử, so với người kia ở phía trên trăm triệu người, khuôn mặt này có vẻ non nớt và thuần khiết.
“Cô muốn ta giúp đỡ Hoàng thượng?”
“Trung thành với vua, chẳng lẽ không nên sao?” Nửa khuôn mặt của nữ tử này ẩn trong bóng mờ tựa như ma quỷ.
Liễu Xu Xu có phần phiền não, ai mới là phu quân tương lai của nàng ta? Hai người đều tuấn tú, nhưng nàng ta cảm thấy công tử mặc đồ trắng trông đẹp hơn một chút.
Thoạt nhìn lạnh nhạt, đôi mắt phượng mê người, tựa như từ trong sách bước ra.
“Liễu gia chủ có từng nghĩ tới hay không, ông có bao nhiêu con gái có thể giúp bà ta củng cố quyền thế? Hoặc là khi Liễu gia gặp nạn uy hiếp tới bà ta, ông có mấy phần chắc chắn bà ta sẽ bảo vệ Liễu gia?”
Hồi ức đau khổ theo giả thuyết của nàng quay cuồng trong đầu.
“Hừ, Hoàng thái hậu không làm vậy thì Hoàng thượng sẽ làm ư?”
“Ít nhất Hoàng thượng không lạm sát kẻ vô tội, mà Liễu gia cho dù có làm gì hay không, chỉ cần uy hiếp tới bà ta, hoặc có thể đổi cái gì cho bà ta, bà ta sẽ chẳng hề do dự vứt bỏ các người! Chẳng hạn như chủ nhân chân chính của miếng ngọc bội này!” Bạch Yến bỗng nhiên hơi kích động, chẳng thể thu hồi vẻ giận dữ trong đôi mắt.
Liễu gia chủ ngẩn ra: “Cô có ý gì?”
“Người tự tay giết con gái mình để đổi lấy quyền thế, Liễu gia chủ cũng sẽ tín nhiệm ư?”
“Cô nói bậy bạ gì đó?”
Vẻ giận dữ trong mắt nàng dần dần tan biến, chỉ còn lại vẻ hờ hững giống như Thành Triệt: “Ta chính là chủ nhân của miếng ngọc bội, cữu cữu…”
Liễu gia chủ sợ tới mức nghiêng người ra sau…
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Liễu gia chủ đi ra trước.
Liễu Xu Xu mau chóng đứng lên muốn chạy sang phía phụ thân, nàng ta lơ đễnh bị vấp chân suýt nữa ngã xuống đất.
Liễu Xu Xu ngẩng đầu, người đỡ được nàng ta chính là vị công tử mà nàng ta thấy đẹp hơn.
Cô nương đơn thuần vừa tăng tốc nhịp đập vừa mặt đỏ tai hồng.
“Cẩn thận.” Thành Triệt đỡ nàng ta đứng vững rồi mau chóng buông tay, thế nhưng vẫn để Bạch Yến đúng lúc ra cửa nhìn thấy.
“Đa tạ.” Liễu Xu Xu vừa đứng vững thì vị công tử này đã chạy đi, cũng không biết có nghe được lời cảm tạ của nàng ta không.
Thành Triệt chạy tới, Bạch Yến gật đầu với hắn.
“Xu Xu.”
Liễu Xu Xu chạy qua đứng phía sau phụ thân, Cao Lạc đi theo phía sau.
Nhìn thấy Thành Triệt và Bạch Yến tự nhiên nắm tay nhau, trái tim Liễu Xu Xu chùng xuống, nàng ta hình như…đoán sai rồi.
“Liễu gia chủ.” Thành Triệt hành lễ.
“Thành Thiếu khanh.” Liễu gia chủ khẽ gật đầu, có chút lơ đãng.
Cao phụ đúng lúc xuất hiện: “Nói chuyện xong rồi à?”
“Hôm nay làm phiền Cao huynh, chúng ta lần sau lại gặp mặt.”
Liễu gia chủ nôn nóng muốn đi, Cao phụ cũng nhìn ra bèn nhìn sang Cao Lạc ra hiệu y tiễn bọn họ ra cửa.
Liễu Xu Xu không nhúc nhích, nàng ta nhìn Bạch Yến đến xuất thần.
“Xu Xu?”
“Cô chính là nghĩa muội của Hoàng đế biểu ca à?” Nghe được phụ thân gọi một tiếng “Thành Thiếu khanh”, nàng ta lập tức biết bọn họ là ai.
Bạch Yến nhìn nàng ta gật đầu, trước kia nàng từng gặp tiểu nha đầu này, nhỏ hơn nàng ba tuổi.
“Ta từng gặp công chúa Hòa Hi, cô rõ ràng không giống tỷ ấy chút nào.” Liễu Xu Xu không hiểu cho lắm, chẳng phải nghe đồn nàng ấy rất giống công chúa Hòa Hi sao?
“Xu Xu!” Liễu gia chủ hoàn toàn tỉnh ngộ, hóa ra là vậy.
Liễu Xu Xu bị phụ thân kêu như vậy, nàng ta hoảng sợ, cũng ấm ức một chút.
Cao phụ nhíu mày, hình như ông đã nghe được chuyện lớn gì rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...