Mạnh Nịnh bị tiếng chuông tan học quen thuộc làm bừng tỉnh, cô mở to hai mắt không thể tin được.
Cảm xúc bi thương như vẫn nằm trong lồng ngực, nước mắt rơi từ hai bên gò má xuống mu bàn tay, bên tai giống như quẩn quanh tiếng khóc tê tâm phế liệt của bố mẹ và anh trai mình.
Nghĩ đến cả nhà, cô đứng bật dậy, chân ghế ma sát với mặt đất tạo thành thanh âm chói tai.
Dừng lại hai giây, Mạnh Nịnh cuối cùng cũng nhận thức được rõ mình đang ở trong một phòng học trống. Nhưng... không phải cô nên ở trong phòng ICU* sao?
*ICU: phòng chăm sóc đặc biệt, hồi sức cấp cứu
Cô chưa kịp nghĩ xong, cửa phòng học đẩy ra, một nam một nữ bước vào.
Nữ sinh kia lại gần, kéo cánh tay Mạnh Nịnh ra ngoài, vừa chạy vừa giải thích, "Chị Nịnh, anh Mãnh Hổ bọn họ đã bắt được tên tiểu tử kia rồi, chỉ chờ chị qua xử lý thôi đó."
Mạnh Nịnh chưa kịp hiểu rõ vấn đề trước mắt, lâu lâu chạy một bước là bím tóc của người trước mặt lại quệt qua mặt cô, hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ tới lời nói của nữ sinh nọ.
Nữ sinh kia kéo cô chạy tới một con hẻm nhỏ ngay đó mới dừng lại.
Lúc này, mùa đông lạnh giá, nền gạch đã bị một lớp tuyết mỏng bao trùm, ở góc sâu cùng con ngõ có một đám người đứng quây lại thành vòng tròn.
Trong đó, có một nam sinh to lớn quỳ một gối xuống, khuỷu tay dùng lực đè lên lưng thiếu niên đang nằm trên tuyết, bên cạnh còn có vài nam sinh nữa hỗ trợ không để cậu ta chạy mất.
Nữ sinh kéo Mạnh Nịnh về phía bóng lưng vạm vỡ, ngọt ngào gọi một tiếng, "Anh Mãnh Hổ", lại nói, "Chị Nịnh tới rồi."
Mãnh Hổ quay đầu, trong nháy mắt khi thấy Mạnh Nịnh, nở một nụ cười ôn nhu, "Nịnh Nịnh."
"..."
Giờ phút này, Mạnh Nịnh cuối cùng cũng ý thức được rằng mình xuyên qua, lập tức lại nghe thấy nữ sinh bên cạnh ghé sát bên tai hỏi mình, "Chị Nịnh, anh Mãnh Hổ hỏi chị nên đánh gãy chân trái hay chân phải cậu ta?"
Mãnh Hổ đứng lên, vòng tròn người bên ngoài cũng tản ra cho cô thấy rõ thiếu niên bị bọn họ nhốt bên trong vòng vây.
Trên người cậu chỉ mặc một chiếc áo đồng phục mỏng, quần áo quá nửa đã bị tuyết làm thấm ướt, sắc mặt trắng bệch, phía trên môi còn có vết máu.
Mạnh Nịnh cúi đầu, vô tình bắt gặp ánh mắt sâu thẳm kia. Khóe mắt đỏ lên, nhìn cô đầy nguy hiểm và tàn nhẫn – làm lưng lạnh ngắt.
Mạnh Nịnh bị cậu nhìn, cả người giật mình một cái, sững sờ tại chỗ.
Mãnh Hổ thúc giục, "Nịnh Nịnh, em nghĩ nhanh lên, anh giúp em dạy dỗ cậu ta."
Trong nháy mắt, Mạnh Nịnh tỉnh táo lại, không để ý đến chân mình đang nhũn ra, giả vờ bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng, "Các cậu về trước làm bài tập đi. Chuyện này tôi xử lý là được rồi."
Đám đông chưa từng động tới sách vở:...
Mãnh Hổ luôn nghe lời Mạnh Nịnh răm rắp, anh ta cảm thấy Mạnh Nịnh nói thế, nhất định cô sẽ tự mình động thủ, không muốn bọn họ nhìn thấy bộ dáng bạo lực của cô.
Nịnh Nịnh của anh thực sự là tiểu thiên sứ mà!
*
Mãnh Hổ đại hán nhìn Mạnh Nịnh một lát, phất phất tay, tất cả mọi người đều giải tán.
Mạnh Nịnh đứng tại chỗ, nhất thời không biết làm thế nào, do dự một chút, cô định tới nâng người gầy yếu kia dậy. Thiếu niên kia đã tự mình bò lên, chân trái cậu bị thương, đi đường có chút khập khiễng.
Khi tới gần Mạnh Nịnh, cậu dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén lạnh như băng.
Mạnh Nịnh lại cảm nhận được cái loại ánh mắt như có độc kia lướt qua trên người mình, chân lại run lên một hồi, nghiêng người không dám nhìn thẳng mặt cậu.
May mà cậu ta cũng không đứng lại lâu, rất nhanh đã rời khỏi ngõ nhỏ ẩm ướt âm u này.
Mạnh Nịnh theo ký ức đi tới phòng học mình vừa thức dậy, thấy một nữ sinh mặc áo bông đỏ xinh đẹp đứng đó.
Hứa Nhiên nhíu mày, tức giận nói, "Em đi đâu vậy? Chị và chú Lý chờ cậu được nửa ngày rồi đấy. Mau lên, lớp dương cầm buổi tối của chị sắp bị em làm cho muộn mất rồi."
Mạnh Nịnh nghĩ ngợi, "Ừm, đợi em thu dọn sách vở một chút."
Hứa Nhiên ghét bỏ nhìn cô một cái, "Vậy còn không nhanh lên!"
Mạnh Nịnh đi đến vị trí của mình, tùy tiện lấy vài quyển vở cất vào trong cặp sách rồi đi theo người kia ra xe.
Trên đường, Mạnh Nịnh sắp xếp lại trí nhớ của mình.
Cô biết rõ, mình hẳn là đã... chết.
Từ khi sinh ra, cô đã mang trong mình căn bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đến lớn chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó là sống thật tốt, mỗi một ngày đều có thể mở mắt ra từ trong bóng tối.
Nhưng, cô cũng không thể sống đến lúc bản thân trưởng thành, chết ở trước thềm sinh nhật mười tám tuổi một ngày.
Nhất định bố mẹ và anh trai sẽ rất đau khổ, dù sao, bọn họ cũng yêu thương cô rất nhiều.
Bởi vì thân thể cô từ nhỏ đã ốm yếu, cũng không có bạn bè, xung quanh chỉ có bố mẹ và anh trai sủng ái, che chở bảo vệ. Nếu cô muốn hái sao hái trăng, bọn họ cũng sẽ tận lực để lấy xuống cho cô.
Mạnh Nịnh chưa kịp chìm đắm trong không khí bi thương đã bị tiếng nói chất vấn của Hứa Nhiên làm đứt mạch suy nghĩ.
Hứa Nhiên nhìn ảnh bạn bè vừa gửi tới cho mình, hỏi, "Mạnh Nịnh, em có phải lại đi gây sự với Khương Diễm hay không?"
Không đợi cô trả lời, cô ấy đã nói tiếp, "Vì thấy em chịu khổ từ nhỏ nên bố mẹ đã phải lại họ cho nó, em nhất định bắt họ phải đưa nó đến nơi em lớn lên mới bằng lòng bỏ qua hay sao?"
"Nó tuy không phải con trai ruốt của bố mẹ nhưng tốt xấu gì cũng lớn lên dưới mắt bố mẹ, dưới mắt Hứa gia chúng ta, em cho rằng bố mẹ có thể..."
Mạnh Nịnh nghe không lọt lời nói của Hứa Nhiên, bởi vì cô phát hiện, mình không chỉ đơn thuần là xuyên qua, mà còn xuyên vào một quyển sách.
Quyển truyện này trước đây bạn cùng bàn của cô cực kì thích, mỗi ngày đều phải đăng kí đọc trên mạng, xuất bản cũng phải canh mua từng tập một.
Có một lần, trong lớp tự học, Mạnh Nịnh làm xong bài tập thật sự thấy vô cùng nhàm chán, vừa định nằm sấp xuống ngủ thì thấy bàn cùng bàn đưa quyển sách này cho mình mượn đọc.
Mạnh Nịnh sớm đã biết trong truyện có một nữ phụ trùng tên với mình, nhất thời không nhịn được sự tò mò, mở ra đọc thử.
Nhân vật Mạnh Nịnh này vận mệnh vô cùng bi thảm, sinh ra trong gia đình giàu có nhưng lại bị bảo mẫu trong nhà đánh tráo.
Người bảo mẫu này mua chuộc y tá trong bệnh viện, tráo đổi cô và một đứa trẻ mới sinh, sau đó đem cô bán cho bọn buôn người.
Sau đó, bọn buôn người lại tiếp tục bán cô cho một quả phụ nghèo khó trong một xóm núi nhỏ.
Quả phụ say rượu, tính tình không tốt, thường xuyên đánh mắng cô, từ nhỏ đã liên tục bắt cô làm việc không cho ăn no, bởi vậy, sau khi Hứa gia tìm được cô, gầy trơ cả xương, không ra hình người.
Nhìn thấy con gái ruột của mình bị ngược đãi như vậy, vừa áy náy vừa đau lòng, bọn họ xử lý bảo mẫu, lại sửa họ của Hứa Diễm, trục xuất cậu ra khỏi hộ khẩu của Hứa gia. Điều này cũng có ý nghĩa, Khương Diễm từ nay về sau không còn là người của Hứa gia nữa.
Nhưng mấy năm nay, dù sao cũng là bọn họ tận mắt nhìn cậu lớn lên, cũng không thể quá tuyệt tình, nên vẫn để cho cậu tiếp tục ở Hứa gia sống và học tập.
Nguyên chủ Mạnh Nịnh trưởng thành trong hoàn cảnh đặc biệt làm cho cô sau khi trở về Hứa gia tình cách trở nên cổ quái, không phải gây ồn ào với bố mẹ thì cũng gây phiền toái cho người em trai này, làm cho người ta chán ghét.
Lúc ấy, Mạnh Nịnh đọc tới đây cũng không muốn đọc tiếp, vì tính cách của Mạnh Nịnh trong truyện quá trái ngược so với cô. Nhưng điều này cô cũng dễ lí giải, vì dù sao cô cũng lớn lên với sự che chở của người nhà.
Cô chỉ nhìn thêm một chút sau đó lại trả cho bạn cùng bàn. Cậu ấy thấy cô không thể lĩnh ngộ ra được chỗ hay của quyển sách nên lại ngồi phổ cập kiến thức cho cô, nào là quyển truyện này ngọt như thế nào, sau đó lại so sánh nhân vật phản diện Khương Diễm này với nam chính Tống Tinh Thần còn có sức hấp dẫn hơn.
Mạnh Nịnh lúc ấy chỉ cười một tiếng, mà bây giờ, cô có chút muốn khóc.
*
Chiếc xe Rolls-Royce màu đen xuyên qua cổng lớn, chậm rãi đi vào hoa viên, sau đó dừng trước cửa biệt thự.
Mạnh Nịnh xuống xe, đi theo Hứa Nhiên nhân vật nữ chính của truyện vào nhà.
Chủ nhân Hứa gia không ai ở nhà, bình thường công việc của hai người họ đều bận rộn, một tháng trở về một lần coi như cũng tốt lắm rồi.
Quản gia Hứa gia là Trương Văn Dư sớm đã nghe được động tĩnh bên ngoài, phân phó phòng bếp dọn thức ăn mang lên.
Hứa Nhiên rửa tay xong, đến trước bàn ăn ngồi xuống, hỏi Trương Văn Dư, "Chú Trương, Khương Diễm vẫn chưa về sao?"
Thật ra, đối với cô mà nói, người em ruột quê mùa Mạnh Nịnh này thực sự không có giáo dưỡng, ỷ vào áy náy bố mẹ có với mình mà thích làm gì thì làm, còn không bằng đứa trẻ của bảo mẫu kia, vô cùng thuận mắt.
Nhắc đến Khương Diễm, Trương Văn Dư không hề có sắc mặt tốt nhưng vẫn cung kính đáp, "Đã về, ở trong phòng."
Hứa Nhiên, "Chú gọi nó xuống ăn cơm đi."
Trương Văn Dư có chút khó xử, "Nhưng, nhị tiểu thư..."
Tuy rằng trước mắt Hứa gia còn chưa chính thức làm lễ nhận tổ quy tông cho nhị tiểu thư, cũng chưa công bố thân phận thiên kim của cô ra ngoài, nhưng bà chủ cũng đã sớm phân phó, thời điểm bọn họ không ở nhà, mọi chuyện trong nhà đều phải theo ý của cô, không được làm cô mất hứng.
Mạnh Nịnh đúng lúc rửa tay trong toilet ra, nhìn về phía Trương Văn Dư, "Chú Trương, chú cứ gọi đi."
Trương Văn Dư nhìn Mạnh Nịnh, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ, trước đó không bao giờ thấy cô cho Khương Diễm ngồi cùng bàn ăn cơm, sao hôm nay lại thế này, hay là cô muốn gây chuyện?
Không chỉ mỗi ông nghĩ như vậy, Hứa Nhiên cũng cau mày nói, "Mạnh Nịnh, bảy giờ chị bắt đầu lớp học dương cầm, không muốn trước khi học còn phải gặp chuyện đau đầu."
Mạnh Nịnh bất đắc dĩ, "Em cam đoan với mọi người mà."
Hứa Nhiên, "Chú Trương, chú lên gọi đi, cứ bảo cháu kêu nó xuống."
Trương Văn Dư chần chừ vài giây, nghĩ nếu nhị tiểu thư đã đồng ý thì cứ làm theo thôi, sau đó xoay người lên tầng gọi người xuống.
Thời điểm Khương Diễm chậm rãi đi xuống, Mạnh Nịnh có cảm giác như có một cỗ không khí lạnh đánh tới mình, cô cúi đầu không dám nhìn thẳng vào người lạnh băng kia.
Thiếu niên đã thay một bộ quần áo, nhưng vẫn rất đơn giản, kiểu dáng cũ nát màu đen, không thể mặc trong thời tiết lạnh giá thế này, nhất là khi trong phòng còn chưa bật điều hòa.
Mạnh Nịnh cẩn thận nhớ lại chi tiết trong truyện, rốt cuộc cũng nhớ ra, chi phí sinh hoạt mỗi tháng của Khương Diễm đều do Trương Văn Dư quản lý. Mà Trương Văn Dư này nhìn ra nguyên chủ vô cùng chán ghét cái người em trai này, mỗi tháng cũng cắt xén bớt một nửa tiền sinh hoạt của cậu.
Mà phí sinh hoạt còn dư kia cậu cũng bị người mẹ ruột của mình, cũng chính là bảo mẫu bị Hứa gia sa thải kia lấy mất, mang đi trả nợ cờ bạc.
Mẹ của Khương Diễm mấy năm nay thua sạch vào cờ bạc, tài sản tích cóp không đủ, bây giờ cậu còn bị đổi lại họ, nói rằng bình thường cậu ở Hứa gia ăn ngọt mặc đẹp, không cần tiêu đến vài đồng này.
Thậm chí, lúc cậu muốn phản kháng lại bị cô gọi một đám lưu manh chặn lại sau giờ tan học, bắt cậu ngoan ngoãn ở Hứa gia, mỗi tháng cho cô tiền mới được an toàn.
Về phần quần áo mùa đông trước kia của Khương Diễm, nhờ Mạnh Nịnh ban tặng, nên cô đã lấy hết quyên góp cho đám trẻ con ở sơn thôn nghèo khó mình lớn lên trước kia.
Nghĩ tới đây, Mạnh Nịnh chỉ hận sao không thể cúi thấp đầu hơn được nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Nịnh: Từ nay về sau, tôi tuyệt đối sẽ không làm thế nữa! Sẽ đối với cậu thật tốt.
Rất lâu về sau, người đàn ông ôm cô từ phía sau, đôi môi hôn nhẹ vào phía sau gáy Mạnh Nịnh, giọng nói khàn khàn, "Không phải muốn đối với anh thật tốt sao?"
Cô hốt hoảng, rốt cuộc đang định giải thích tốt ở đây là chỉ về vật chất, lại nghe anh trầm thấp kêu một tiếng bên tai, "Chị?"
Mạnh Nịnh xấu hổ đến tự sát!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...