Ở chỗ con người Bùi Thầm này, Mạnh Tư Duy biết rằng bị anh từ chối chỉ là chuyện bình thường nhỏ như mắt muỗi.
Từ chối cùng nhau ăn cơm, từ chối thư tình, từ chối xem cô thi đấu, thậm chí từ chối thi vào cũng một trường đại học với cô.
Nếu có một ngày Bùi Thầm không từ chối cô, có khi cô lại thấy không bình thường ấy chứ.
Ngay cả khi bây giờ cô không còn là bạn học nữ theo đuổi anh nữa; song với tư cách là bạn cùng phòng, Bùi Thầm rõ ràng không phải người xởi lởi không sợ người lạ, thích cùng bạn cùng phòng tiếp xúc nhiều.
Thậm chí Mạnh Tư Duy còn chuẩn bị sẵn lời thoại tiếp theo “Nếu anh không ăn, tôi cũng lười nấu”.
Kết quả, trong lúc im lặng, cô bất ngờ nghe thấy giọng nói của người đàn ông: “Cũng được.
”Mạnh Tư Duy: “???”Khi cô đang nghi ngờ liệu có phải bản thân nghe nhầm hay không, người đàn ông đối diện đã hỏi cô: “Ăn cái gì?”Chức năng quản lý biểu cảm của Mạnh Tư Duy có chút mất kiểm soát.
“……?”…………… Hai mươi phút sau, Mạnh Tư Duy bưng một bát sủi cảo trước mặt, nhất thời vẫn có cảm giác không chân thực.
Người đàn ông đối diện ăn cơm yên tĩnh mà lịch sự, không phát ra âm thanh nào, song tốc độ dùng bữa lại không chậm.
Cảm giác không chân thực của Mạnh Tư Duy vẫn kéo dài đến tận khi trông thấy sủi cảo của bản thân bị người đàn ông ăn hết cái này đến cái khác, sau đó cảm giác chân thực quay trở lại rồi, tất cả đều biến thành nỗi đau cắt da xẻ thịt.
Chung Ý nói Bùi Thầm hối hận, cô lại chẳng nhận thấy chút nào, nhưng bắt đầu từ tối nay, cô rất hối hận về mỗi một hành động bản thân đã làm.
Sủi cảo mà Bùi Thầm ăn chính là phần mẹ cô làm lần trước lúc đến đây thăm cô, Mạnh Tư Duy vẫn luôn không nỡ ăn, nhưng mà vừa rồi mở tủ lạnh, phát hiện thức ăn nhanh có thể nấu ngay chỉ có cái này.
Chỉ còn lại một ít sủi cảo này, cô đem ra nấu hết, hiện tại đều bị Bùi Thầm ăn hết mất rồi.
Mạnh Tư Duy nhìn bộ dạng Bùi Thầm đang ăn sủi cảo của cô, bỗng nhiên cả người cô đều khó chịu.
Ngày trước học sinh nữ nhiệt huyết lớp thể thao coi ba bữa một ngày là chuyện lớn hàng đầu trong ngày, hiện giờ làm cảnh sát nhân dân cơ sở vất vả cần cù cũng vẫn cần thức ăn ngon bổ sung năng lượng như trước, an ủi sự mệt mỏi của một ngày làm việc.
Thích một người là bạn muốn cùng người đó ăn cơm, bằng lòng sẻ chia tất cả những đồ ăn ngon nhất thế giới cho người đó, thậm chí chỉ nhìn người ấy ăn cơm cũng thấy vui vẻ, nhưng khi bạn không thích một người, những điều đẹp đẽ này đều biến mất không còn sót lại chút gì.
Hiện tại Mạnh Tư Duy chỉ muốn xông đến lắc bả vai của Bùi Thầm, kêu anh nhè tất cả sủi cảo của cô ra trả lại cô.
Mạnh Tư Duy chọc chọc mấy chiếc sủi cảo còn lại trong bát của mình, càng chọc càng tức, mãi cho đến khi tất cả nhân sủi cảo đều trào hết ra.
Vài phút sau, Bùi Thầm cuối cùng cũng buông đũa xuống.
Sủi cảo trong bát của Mạnh Tư Duy đã bị cô chọc ngay cả dây đai cũng bị nhồi chọc đến nỗi thảm thương không nỡ nhìn.
Cô nghe thấy người đàn ông đối diện nói: “Để tôi đi rửa bát cho.
”Mạnh Tư Duy đáp lại một tiếng “Ừ” rầu rĩ, giống một con cá nóc tức giận, sau đó lập tức đứng dậy, động tác lúc kéo ghế khá thô lỗ, cố ý muốn gây ra chút âm thanh, không tiếng động biểu hiện bản thân đang khó chịu.
…… Ngày hôm sau, trong một cửa hàng bánh ngọt ở Quảng trường Nhân dân, nơi được rất nhiều hot girl mạng tới check in.
“Mẹ nó ha ha ha ha ha ha ha ha ha”Chung Ý bưng một cốc dương chi cam lộ, ngồi cười ngặt nghẽo.
Mạnh Tư Duy đang ngồi đối diện, vẻ mặt nhăn nhó: “Cậu cười đủ chưa.
”Chung Ý ôm bụng, suýt chút nữa cười tắt thở: “Nhưng mà, nhưng mà thật sự rất buồn cười.
”“Rốt cuộc vì sao cậu lại muốn hỏi anh ta có ăn khuya không thế?”Mạnh Tư Duy: “Tớ chỉ mời qua loa lấy lệ, ai mà biết anh ấy lại không biết ý như thế? Đáng lẽ ra lúc ấy tớ nên hỏi anh ấy: tâm huyết anh dùng để bảo tôi ‘cút’ năm đó chạy đâu hết rồi? Khách khí xã giao giữa người lớn với nhau mà anh lại coi là thật được à.
”Chung Ý vừa nghịch ống hút vừa nhịn cười hỏi: “Cho nên bây giờ Bùi Thầm còn không bằng mấy cái bánh sủi cảo đúng không?”Mạnh Tư Duy nhấn mạnh: “Là mẹ tớ tự tay gói đấy, có được không hả?”Chung Ý: “Cậu nói xem, hiện tại anh ta tốt nghiệp đại học P rồi sáp đến thuê nhà ở ghép với cậu, liệu có phải vì cái này không, câu đấy nói như nào ý nhỉ, lãnh đạo gắp thức ăn anh ta xoay bàn, lãnh đạo mở cửa anh ta lên xe, lãnh đạo lên tiếng anh ta nói trước.
”Mạnh Tư Duy chu môi: “Tớ thấy giống đó.
”Chung Ý “chẹp” một tiếng, vừa nói vừa nhìn liếc qua di động, bỗng nhiên kêu lên ngạc nhiên: “Ôi vãi, tớ được 3000 fans rồi.
”Mạnh Tư Duy nghiêng đầu nhìn vào di động của Chung Ý.
Cái cô ấy nói đến chính là Weibo, Chung Ý và Mạnh Tư Duy theo dõi lẫn nhau, cũng có tương tác qua lại, bây giờ Weibo của cô ấy đã được 3000 fans rồi.
Đến nỗi bản thân Mạnh Tư Duy hiện tại đã không còn hứng thú và động cơ để đếm số lượng fans của mình nữa, cô chỉ biết dựa theo tốc độ tăng lên hiện tại, cán mốc mười nghìn fans chỉ là chuyện tối nay hoặc sáng mai thôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...