Thầy Mao lái xe vào thành phố để đưa Thịnh Mễ Duyệt về.
Xe dừng ở cổng khu dân cư, Thịnh Mễ Duyệt đang tựa vào vai Tô Nhất Xán ngủ, cô đánh thức Thịnh Mễ Duyệt rồi đưa cô ấy vào trong.
Sầm Thì thấy Thịnh Mễ Duyệt bước đi không vững, sợ Tô Nhất Xán một mình không gánh nổi nên đi theo, tụt lại phía sau hai bước.
Thịnh Mễ Duyệt lúc này đã tỉnh lại một chút, còn hỏi Tô Nhất Xán: “Xe tớ đâu rồi?”
Tô Nhất Xán nói với cô: “Xe cậu để ở Phượng Khê, chờ cậu tỉnh rượu rồi đi lấy.”
Thịnh Mễ Duyệt hình như vẫn còn dỗi, đáp: “Không phải anh ấy không bảo tớ đừng đến nữa à?”
Tô Nhất Xán nhìn cô ấy một cái, hồi lâu không nói, về sau mới khuyên nhủ: “Thôi bỏ đi.”
Thịnh Mễ Duyệt ngẩng đầu, dưới ánh trăng, sắc mặt tái nhợt: “Tớ chỉ không cam lòng thôi.
Cậu đã từng làm được rồi, còn tớ thì sao? Anh ấy chưa bao giờ đồng ý tớ cả.”
“Không đồng ý cũng tốt, đây là trách nhiệm của Giang Sùng với cậu.”
Thịnh Mễ Duyệt lập tức hất tay cô ra: “Anh ta có trách nhiệm chó má gì với tớ chứ? Chẳng phải lúc trước Đỗ Kính Đình cũng muốn chịu trách nhiệm với cậu à? Là do bản thân cậu lãnh cảm ấy chứ.”
Tô Nhất Xán dừng lại, vô thức nhìn về phía Sầm Thì thì thấy đối phương rủ mắt xuống nhìn cái bóng dưới chân mình như không nghe thấy gì.
Cô hít một hơi thật sâu rồi đẩy Thịnh Mễ Duyệt vào thang máy.
Ai bảo cô ấy uống nhiều thế này vậy?
Vốn dĩ Tô Nhất Xán còn tưởng rằng dựa vào tính cách của Thịnh Mễ Duyệt, khi tỉnh táo cô ấy nhất định sẽ nhân cơ hội đến Phượng Khê lấy xe, sẵn tiện tìm Giang Sùng để giải quyết chuyện tối qua.
Kết quả là giữa trưa tỉnh dậy, cô nhận được cuộc gọi của Thịnh Mễ Duyệt nhờ cô lái xe vào thành phố giúp cô ấy, tiện thể dẫn theo Sầm Thì, cô ấy có một người bạn bên tạp chí đang thiếu người mẫu nam nên hỏi Sầm Thì có chịu không, mức lương vô cùng ưu đãi.
Sau khi Tô Nhất Xán nói với Sầm Thì về chuyện này, anh không phản đối, vừa hay hôm đó là Chủ nhật, hai người họ không có việc gì làm nên vào thành phố.
Sau khi đón Thịnh Mễ Duyệt thì ba người đến văn phòng tạp chí, vừa bước vào đã có một cô gái ăn mặc chỉnh tề đến đón bọn họ.
Hôm nay Sầm Thì không phải đến trường nên lại quay về phong cách đường phố.
Anh mặc một chiếc áo sweater demi-zip, quần ống rộng họa tiết rằn ri tối màu, mũ được đội ngược để che đi mái tóc xoăn rối bù.
Nếu là người khác mặc bộ này thì trông cực kì cay mắt nhưng khi người diện bộ đồ này là anh thì lại không mang đến cảm giác lạc quẻ.
Đôi mắt cô gái trẻ sáng lên khi nhìn thấy anh, cô ấy đưa cho anh một tờ đơn rồi yêu cầu anh điền những thông tin cơ bản, sau đó hỏi anh muốn uống cà phê hay đồ uống gì khác, cử chỉ vô cùng ân cần.
Trong lúc Sầm Thì đang điền đơn ở quầy lễ tân, Thịnh Mễ Duyệt ở bên cạnh nói với Tô Nhất Xán: “Giám đốc của họ nói cần gặp người trước khi thương lượng lương lậu.
Tớ định sau khi xem xét mới nói cho cậu biết.
Nếu có mức lương cao hơn thì có thể ăn hoa hồng nhiều hơn, dạo này cậu có thiếu tiền không?”
Tô Nhất Xán khẽ gãi đầu: “Cậu nói như vậy làm tớ cảm thấy mình giống như một kẻ buôn người vậy.”
Sầm Thì vừa điền xong thông tin thì liếc nhìn họ, hai người cũng ngừng trao đổi.
Sau đó anh được đưa vào, biên tập viên rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ngoại hình và chiều cao của Sầm Thì, còn tưởng Thịnh Mễ Duyệt phóng đại trên điện thoại nhưng không ngờ lại tìm được cho cô ấy một anh chàng hiếm có khó tìm.
Lần này tạp chí cần một bộ ảnh quảng cáo cho sự kiện Đêm Thất tịch sắp tới, người mẫu mà họ ký hợp đồng ban đầu đột nhiên phá vỡ hợp đồng làm bọn họ phải tuyển lại người.
Ban đầu họ định mời một vài người đến để cùng nhau xem thử, nhưng tổng biên tập vừa nhìn thấy Sầm Thì thì lập tức quyết định dùng anh.
Sau đó Sầm Thì bị kéo đi trang điểm, Thịnh Mễ Duyệt chào giám đốc rồi rời đi trước, Tô Nhất Xán thì ở lại khu vực nghỉ ngơi đợi Sầm Thì.
Cô đang xem được nửa bộ phim thì cuối cùng nghe thấy âm thanh từ trường quay nên cũng cất điện thoại đi, đúng lúc này, cô nhìn thấy Sầm Thì đang bị vây quanh bởi các nhà tạo mẫu và thợ làm tóc.
Không biết có phải để phù hợp với chủ đề Ngày Thất tịch không mà anh phải mặc một bộ Âu phục màu hồng.
Đây là lần đầu tiên Tô Nhất Xán nhìn thấy anh ăn mặc như thế này, cô tưởng anh chỉ có thể mặc những bộ đồ thể thao thời trang trông dị hợm, nhưng bây giờ cô nhận ra rằng mình thật hạn hẹp.
Anh chàng này chính là ma-nơ-canh biết đi, khi đôi chân dài miên man đó đến đứng ở tấm nền, mọi người xung quanh đều bị lu mờ.
Hợp tác với anh là một cô gái có ngoại hình dễ thương, nụ cười tươi tắn.
Vừa nhìn thấy Sầm Thì, cô ta đã chủ động chào anh, Sầm Thì không tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu với cô ta.
Những cảnh quay đầu tiên là những cảnh ngọt ngào, hai người cần tạo ra bầu không khí của một cặp đôi yêu nhau trong ngày lễ.
Cô gái mỉm cười rất tự nhiên, đôi mắt như thể tỏa sáng lấp lánh khi nhìn Sầm Thì.
Mặt khác, có lẽ Sầm Thì chưa bao giờ làm công việc này, khi làm việc, anh không thể thích nghi được với việc có quá nhiều ánh sáng chiếu vào mình, thậm chí không biết nên làm như thế nào, ngay cả khi nhiếp ảnh gia yêu cầu Sầm Thì nhìn cô người mẫu một cách trìu mến, anh vẫn hơi cau mày, làm cho Tô Nhất Xán sốt ruột cho anh.
Nhân viên công tác không còn cách nào khác đành phải tạm dừng để nghỉ ngơi, Tô Nhất Xán vội vàng đi tới gần, thì thầm với anh: “Em cười mà nhìn như đang chia tay vậy.”
Sầm Thì ngây thơ nói: “Cô đó lùn quá, cúi xuống nhìn không thấy mặt, sao em có thể cười với tóc của cô ta?”
“...”
Em chưa bao giờ nghĩ là do mình quá cao sao?
Người mẫu nữ cao 1,68 mét, đi giày cao gót cũng không hề thấp, nhưng nếu so với một người mẫu nam cao 1,8 mét thì Sầm Thì quả thực có cao hơn một chút.
Tô Nhất Xán nghiêm túc tận tình chỉ dạy anh: “Em quan tâm đến việc chỉ nhìn thấy tóc cô ấy hay không làm gì, chỉ cần coi cô ấy như bạn gái cũ của em thôi.
Em có bạn gái cũ không?”
Sầm Thì im lặng nhìn cô hai giây rồi trả lời: “Không.”
“...”
Đúng là trai tơ mà.
Tô Nhất Xán xoa thắt lưng chậc một tiếng: “Chẳng phải cuộc sống của những người sống ở nước ngoài như em rất cởi mở sao? Em đã ngoài hai mươi rồi mà còn chưa hẹn hò với ai á? Mấy năm nay em đã làm gì vậy?”
“Bận.”
Anh thản nhiên trả lời.
Sau đó anh liếc nhìn Tô Nhất Xán và hỏi cô: “Chị nghĩ em có nên nói chuyện đó không?”
Tô Nhất Xán chân thành đề nghị: “Chị nghĩ em nên nói ra.
Cách em nhìn phụ nữ cũng giống như nhìn hành lá vậy.”
Thế là khi tiếp tục quay phim chụp ảnh, Sầm Thì vẫn khó tiến vào trạng thái, nhất là có nhiều người đang xem như vậy.
Tô Nhất Xán phải đi đến chỗ cách anh không xa, chỉ vào khóe miệng của anh rồi không ngừng khua tay múa chân.
Sầm Thì ngước mắt lên nhìn thấy cô đang nhe răng múa vuốt thì đột nhiên trên môi nở một nụ cười, màn trập lúc này đã chụp được bức ảnh hoàn hảo, Tô Nhất Xán mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nhiếp ảnh gia để cho cô người mẫu ôm eo Sầm Thì, nữ người mẫu phối hợp rất ăn ý, thậm chí còn tiến lại gần vòng tay của Sầm Thì.
Sầm Thì bỏ tay ra, ngước mắt lên nhìn Tô Nhất Xán.
Cảnh tượng đêm qua đột nhiên xuất hiện trong đầu Tô Nhất Xán, ở lối đi trong nhà hàng, yết hầu chuyển động lên xuống, cánh tay rắn chắc chắc hẳn là một sự cám dỗ khiến phụ nữ không thể cưỡng lại.
Cô chợt cảm thấy cảnh tượng trước mắt có hơi khó xử nên cúi đầu lấy điện thoại ra không nhìn nữa.
Nhiếp ảnh gia nhắc nhở: “Cậu nhóc đẹp trai, có thể đặt tay lên eo hoặc lưng của người mẫu để cô ấy trông thân mật hơn”.
Cô người mẫu cũng cười nói: “Không sao đâu, cứ đặt tay lên người tôi đi.”
Tuy nhiên, bộ ảnh này không có cảm giác như cặp đôi chút nào, không thể nói có gì sai sót nhưng bầu không khí không được mãnh liệt.
Ban đầu tổng biên tập muốn Sầm Thì chụp bộ ảnh lãng mạn cùng với cô người mẫu, muốn các bức ảnh tỏa ra hương vị tình yêu.
Nhưng khi nhìn thấy đường nét khuôn mặt lạnh lùng của Sầm Thì, cô ấy đã có một ý tưởng táo bạo là mời Sầm Thì chụp loạt ảnh cực gợi cảm.
Vì thế cô ấy mời nhân viên công tác đi trao đổi, nhưng Sầm Thì chỉ hỏi: “Có thêm tiền không?”
Sau khi nghe nhân viên bảo "có", anh đã đồng ý, tuy nhiên khi nhà tạo mẫu mang đến một bộ quần áo ít vải và thiết kế rất táo bạo, Sầm Thì không khỏi ngây người.
Đây đâu phải là quần áo? Đây rõ ràng là một mảnh vải rách bị dã thú xé nát.
Tuy nhiên, mảnh vải rách nát trông giống như quần áo cho người ăn xin này được Sầm Thì mặc lên người, vòng eo thon gọn thấp thoáng cùng những đường cơ bắp hoàn hảo khiến cả trường quay choáng váng.
Bộ đồ màu hồng vừa rồi có độ tương phản thị giác quá lớn.
Vẻ hoang dã đậm chất nam tính, cộng với đường nét sắc sảo của con lai, ngay cả tổng biên tập cũng phải đứng dậy.
Nhưng cái khó xử là người mẫu họ thuê lại rất dễ thương, dù đã cố gắng thay đổi cách trang điểm và phong cách nhưng đứng trước mặt Sầm Thì vẫn cảm thấy ngượng ngùng, thậm chí còn lúng túng hơn cả bộ ảnh trước.
Khí chất của cả hai không hợp nhau chút nào, không thể tạo nên sự bùng nổ như ý muốn.
Tổng biên tập đích thân tiến tới trao đổi với Sầm Thì, anh cũng không hề tỏ ra khinh thường sự lùn tịt như vừa nói với Tô Nhất Xán mà chỉ nói giảm nói tránh: “Cô ấy hơi nhỏ con.”
Tổng biên tập suy nghĩ một lát, phát hiện vấn đề quả nhiên là ở chỗ này, chủ đề lãng mạn vừa rồi vẫn có thể tạm chấp nhận được, nhưng cô gái lại không thể xử lý được bộ ảnh hiện tại.
Cô ấy nói với Sầm Thì: “Nếu cậu không vội thì đợi một lát, tôi sẽ nhờ người liên hệ với những người mẫu khác.”
Tuy nhiên, vào lúc này, Sầm Thì hơi nhướng mày, nhìn Tô Nhất Xán đang đứng trong góc rồi nói với tổng biên tập: “Cô ấy thì sao?”
Nghe lời anh nói, tổng biên tập viên quay lại thì thấy chính là người đi cùng Thịnh Mễ Nguyệt.
Cô đang nghiêng người sang một bên, cúi đầu lướt điện thoại, dáng người cao ráo, đôi chân thẳng và dài.
Hẳn là cô cảm giác được có người đang nhìn nên ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt phượng cuốn hút.
Lúc này, Sầm Thì ở bên cạnh tổng biên tập còn nói nhỏ: “Nếu để cô ấy làm việc với tôi, tôi sẽ phối hợp tốt hơn.”
Tổng biên tập quay người nhìn Sầm Thì, thấy anh nở nụ cười quyến rũ thì lập tức đồng ý, cho người tới nói chuyện với Tô Nhất Xán.
Tô Nhất Xán nhìn Sầm Thì cách đó không xa với vẻ mặt bối rối, Sầm Thì lặng lẽ làm động tác đưa tiền cho cô, Tô Nhất Xán bèn lập tức hiểu ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...