Sầm Thì đứng ở cửa phòng dụng cụ quan sát đội điền kinh đang huấn luyện, sau khi Tô Nhất Xán quay về phòng học thì cũng không thấy anh đâu.
Hết tiết, cô đạp con xe Tiểu Hồng đi đến chợ để đánh chìa khóa nhà cho Sầm Thì.
Trên đường đi từ chợ về nhà, không ngờ lại thấy Sầm Thì ở một quảng trường nhỏ, Sầm Thì đang dựa vào đình hóng gió nói chuyện với người ta, mà người này khiến cô ngạc nhiên chính là Ân Tá, người mà mấy ngày trước đã suýt đánh nhau với Triệu Kỳ.
Tô Nhất Xán đỗ Tiểu Hồng ở bên lề đường, dường như Sầm Thì cũng đã thấy cô, nói vài câu xong liền đi đến chỗ cô.
Tô Nhất Xán chặc lưỡi rồi nói: “Chẳng lẽ em muốn lôi kéo thằng nhóc ấy vào đội bóng rổ của trường à?”
Sầm Thì đút tay vào túi quần, nhún vai, Tô Nhất Xán quay đầu nhìn về phía Ân Tá, thầm nghĩ, anh lại đi giúp một tay ăn chơi trác táng nữa rồi.
Cô chớp mắt nhìn Sầm Thì: “Chị chắc chắn thằng nhóc ấy sẽ từ chối mà không chút do dự nào.”
Sầm Thì chẳng nói gì, Tô Nhất Xán chân thành nói: “Chị khuyên em đừng tốn công phí sức vào thằng nhóc ấy nữa, thằng nhóc đó chả tốt đẹp gì đâu.”
Nói xong, cả người cô nghiêng về phía trước, hai tay đặt trên tay lái: “Biết tại sao thằng nhóc ấy lại bị kiểm điểm ở trường không? Bởi vì vừa khai giảng đã đánh chủ nhiệm Cố ở phòng giáo vụ đó.”
Sầm Thì xoay tay lái xe đạp về phía mình, khóe miệng đột nhiên cong lên trông hơi ranh mãnh: “Hay là cô Tô này, chúng ta cá cược đi.”
Tô Nhất Xán bị ép nhìn về phía anh: “Cá cái gì?”
“Nếu em có cách khiến thằng nhóc ấy vào đội thì chị phải giúp em một việc.”
Tô Nhất Xán nheo mắt, cười nói: “Được chứ.”
Buổi chiều, Sầm Thì nghe ngóng được địa chỉ của cửa hàng ô tô trong thành phố liền đi một chuyến.
Đến chạng vạng tối, khi mà Tô Nhất Xán nhìn thấy anh thì xe anh đã được sửa xong, Sầm Thì bảo cô đi một vòng xem thấy thế nào, Tô Nhất Xán cảm khái: “Đạp vào chân ga thì cảm giác cũng khác, cũng may là em sửa xong rồi, ngày mai chị còn phải vào thành phố một chuyến để ăn cưới nữa.”
Dường như nghĩ đến tiệc cưới ngày mai của Đầu Trọc, Tô Nhất Xán chau mày, im lặng một lúc lâu.
Cô có thể gửi phong bì rồi nói mình bận không thể tới được, nhưng như vậy sẽ càng khiến người khác cho rằng cô đáng thương vì bị bỏ rơi nên không dám đi gặp người khác.
Sầm Thì nhìn thấy gương mặt cau có của Tô Nhất Xán, im lặng nhìn cô, mãi đến khi Tô Nhất Xán dừng xe ở trong sân, Sầm Thì xuống xe rồi tựa vào cửa xe nhìn theo bóng lưng cô rồi kêu lớn: “Này.”
Tô Nhất Xán quay đầu nhìn về phía anh, khu nhà cũ vào ban đêm thì vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu cùng tiếng gió mùa hè xào xạc thổi từng tán lá.
Giọng nói của anh mang theo sự trong trẻo của mùa hè: “Muốn tâm sự không?”
Mái tóc xoăn của Sầm Thì dưới ánh sáng mờ ảo khẽ lay, nhẹ nhàng mà lại rời rạc.
“Dù sao em cũng chưa ăn cơm.”
Khóe miệng của Tô Nhất Xán khẽ cong: “Được.”
……
Lễ cưới của Đầu Trọc không tổ chức theo kiểu truyền thống, mà lại chọn một địa điểm bao gồm cả ngoài trời lẫn trong nhà, công ty tổ chức hôn lễ trang trí vô cùng xa hoa bãi cỏ ở bên ngoài.
Trên thảm cỏ được trang trí rất lãng mạn bằng hoa tươi và bóng bay, còn bên trong được mở rộng để cho khách có thể ăn uống và nghỉ ngơi, bầu không khí vô cùng ấm áp và thoải mái.
Thời Đầu Trọc còn đi học thì đầu đã bị trọc, nghe nói lúc nhỏ bị ngã nên trên đầu có sẹo khiến chỗ đó không mọc tóc được.
Gia đình anh ấy muốn nhìn thẩm mỹ hơn nên quyết định cạo trọc cho anh ấy.
Không ngờ, trong đám cưới nhiều năm sau đó thì mấy người bạn cũ vô cùng ngạc nhiên khi thấy đầu anh ấy có tóc, hơn nữa nhìn còn rất chắc khỏe.
Trước khi Tô Nhất Xán đến thì mọi người đang đoán liệu có phải anh ấy đi cấy tóc không.
Đến khi Tô Nhất Xán dẫn theo Sầm Thì đến thì tất cả mọi đồn đoán của mọi người mới dừng lại.
Đỗ Kính Đình hơn cô một tuổi.
Năm đó cô cũng thân thiết với một chị khóa trên của trường THPT số 8, hồi đó Đỗ Kính Đình còn không thèm để ý đến cô, nhưng cô lại có quan hệ thân thiết với các bạn của anh ta, cho nên trong số những người này thật sự có vài người bạn cũ quen thân với Tô Nhất Xán, những người như Thịnh Mễ Duyệt chẳng hạn.
Giờ đây gặp lại nhau thì đều là những người đã gần ba mươi, rất nhiều người đã kết hôn rồi có con, mỗi người đều mang theo dấu vết của thời gian, khác hẳn dáng vẻ ngây ngô của năm đó.
Sau khi cởi bỏ áo đồng phục học sinh, thì mỗi người đều mặc lên chiếc áo mang tên “trưởng thành”.
Dường như chỉ có mình Tô Nhất Xán không thay đổi dù nhiều năm đã trôi qua.
Cô vẫn không thích mặc váy như trước, mặc áo tay phồng màu đen phối cùng với chiếc quần cạp cao ống rộng, vẫn là dáng vẻ của năm đó, gương mặt không có biểu cảm gì, khi bước đi chẳng khác nào đang catwalk.
Chỉ có một khác biệt duy nhất là hôm nay cô mang một đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen, đây chắc là sự tôn trọng lớn nhất của cô dành cho lễ cưới này.
Nhưng rất nhanh sau đó, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn đến người đàn ông đi theo sau cô, dáng người cao ráo, ăn mặc trẻ trung hợp thời, đôi chân dài được bộc lộ rõ ràng qua chiếc quần túi hộp vô cùng hút mắt.
Đương nhiên điều khiến người khác chú ý nhất chính là gương mặt điển trai của chàng trai trẻ này.
Nếu Đỗ Kính Đình năm đó là hình tượng ánh trăng không nhiễm bụi trần ở trong lòng của những thiếu nữ năm đó thì chàng trai trẻ này chắc chắn là thuộc loại mang theo sự kiêu ngạo bẩm sinh như thể ánh mặt trời chói chang, sẵn sàng thiêu đốt mọi thứ.
Khi thấy anh và Tô Nhất Xán đến thì ánh mắt của mọi người đều vô thức nhìn về Đỗ Kính Đình đang ngồi ở bên trong.
Đỗ Kính Đình vừa tới không bao lâu, đang ngồi cùng một đám bạn cũ ở trên sô pha cùng nhau chén chú chén anh.
Dường như anh ta cũng chú ý sự hỗn loạn ở bên ngoài, nhìn về phía đó theo mọi người.
Hôm nay Tô Nhất Xán trang điểm, đường nét trên gương mặt của cô vốn sắc sảo, khi không trang điểm nhìn vô cùng hiền lành nhưng một khi trang điểm, dù chỉ là trang điểm nhẹ thì trông cá tính hơn hẳn.
Lão Bác ngồi cạnh Đỗ Kính Đình hỏi: “Người đi bên cạnh Xán Xán là ai vậy?”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Đỗ Kính Đình, anh ta chỉ thờ ơ nói: “Người dưng.”
Lúc này, Tô Nhất Xán cũng đã hội tụ với hội bạn cũ, lâu rồi không gặp tự nhiên có rất nhiều chuyện để nói.
Sầm Thì đứng đằng sau cô vài bước chân, đút hai tay vào túi quần buồn chán nhìn xung quanh.
Có lẽ cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh vô thức ngước mắt nhìn, bèn bắt gặp ánh mắt của Đỗ Kính Đình, người mặc chiếc áo sơ mi sẫm màu và quần tây, trong tay có một ly nước màu đỏ sậm, rõ ràng dáng vẻ vô cùng tao nhã nhưng ánh mắt lại lộ ra sự lạnh lẽo, ngẩng đầu uống một ngụm rượu của ly trong tay.
Đúng lúc đó, Thịnh Mễ Duyệt cùng với em trai cô ấy đi đến, cười cười chào hỏi với Sầm Thì: “Anh chàng đẹp trai, lại gặp nhau rồi.”
Sầm Thì nhìn về phía Thịnh Mễ Duyệt: “Chị là ai?”
“...”
Tô Nhất Xán quay lại nói với anh: “Là chị Thịnh đó, em quên rồi à? Hôm xưa còn đến nhà chị mà, còn nói chuyện với em nữa.”
Sầm Thì: “Ừ.”
Thịnh Mễ Duyệt kéo em trai mình rồi nói với Sầm Thì: “Đây là Thịnh Uy Phong, em trai chị.”
Sầm Thì nhìn xuống đứa bé bên cạnh Thịnh Mễ Duyệt, nhìn đi nhìn lại từ trên xuống dưới chả giống cô ấy tí nào cả.
Mức độ béo phì này sao có thể không biết ngại gọi là “hơi béo”* được.
*Chỗ này anh nhà chơi chữ, tên cậu bé vốn là Uy Phong (wei feng) đọc hơi giống “hơi béo” (wei pang).
Sau đó, Thịnh Mễ Duyệt quẳng đứa em trai tên là “hơi béo” này cho Sầm Thì.
Phụ nữ tụ tập một chỗ thì sẽ luôn nói không hết chuyện, liền tìm một chỗ bắt đầu uống rượu.
Còn lại hai người là Sầm Thì cao 1m93 và thằng nhóc béo lùn cao 1m59 đang nhìn nhau chằm chằm, cậu nhóc này còn nhìn Sầm Thì bằng ánh mắt đầy đáng thương: “Anh à, em đói quá.”
“...” Sầm Thì xoay người định dẫn cậu bé đi tìm gì đó ăn, nhưng lại bị một bàn tay mập mạp nắm lấy.
Sầm Thì cúi đầu nhìn, cậu nhóc béo này vô cùng tự giác nắm lấy tay anh.
Anh vội vàng bỏ tay cậu bé ra, nhưng cậu bé vội vàng chạy theo Sầm Thì rồi nắm tay anh lần nữa, Sầm Thì thấy hơi khó hiểu.
Hai thằng đàn ông trưởng thành ở bên ngoài nắm tay nhau làm méo gì?
Anh đành hỏi cậu nhóc béo: “Em mấy tuổi rồi?”
“Tám tuổi ạ.”
“...”Ai mà ngờ một thằng nhóc cao gần m6 mới chỉ tám tuổi thôi.
Sau khi Sầm Thì dẫn cậu nhóc béo rời đi, Thịnh Mễ Duyệt kéo Tô Nhất Xán ngồi xuống, nghiêng người nói với cô: “Đỗ Kính Đình đang ở trong kia, cậu định nói chuyện tiền nong với anh ta không?”
Tô Nhất Xán nhìn vào bên trong: “Tí nữa tìm cơ hội vậy.”
Nói đến tiền bạc, Tô Nhất Xán lại nhớ tới lần trước Bạch Tâm Phàm nói với cô, không khỏi hỏi một câu: “Cậu có biết khu Thanh Nhuận Ung không?”
Thịnh Mễ Duyệt lắc lư đôi chân trắng mịn màng trả lời: “Biết chứ, đây là khu bất động sản duy nhất trong thành phố mà mỗi hộ gia đình đều có bể bơi riêng, không rao bán công khai, chỉ có mấy chục căn.
Năm đó anh họ tôi vận dụng mọi quan hệ mà vẫn không mua được, sao vậy?”
Tô Nhất Xán giật mình, nhìn sang một bên, lông mi run run, lắc đầu.
Bên ngoài, người dẫn chương trình đã bắt đầu mở màn bằng trò chơi, không khí vô cùng náo nhiệt.
Lúc Sầm Thì cầm đồ ăn, dẫn theo cậu bé mập trở lại chỗ các cô thì cánh phụ nữ đã bắt đầu uống rượu.
Sầm Thì tìm một chỗ ngồi ở trong góc rồi ngồi xuống, cậu nhóc mập ngồi bên cạnh anh.
Cậu nhóc này mập cũng có lí do cả, Sầm Thì đã chơi được hai ván mà cậu bé vẫn còn đang ăn, hơn nữa còn không có ý định dừng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...