Sau sự việc xảy ra vừa rồi, Chu Quang Lẫm cũng sai người ra tiễn khách khứa về.
Còn gia đình ông ta lúc này đang đứng trước cửa phòng của An Chi chờ đợi.
Nói là chờ đợi nhưng thực chất chỉ có Chu Quang Lẫm, Nhật Minh và Vũ Hưng.
Còn Tô Ngọc Dung và Ái Phương là bị miễn cưỡng ép ở lại.
Lúc này, Chu Ái Phương khó chịu thở dài:
– Ba, con mệt rồi, con về phòng ngủ trước đây!
Nghe thế, Chu Quang Lẫm liền lên tiếng:
– Còn chưa biết chị con thế nào mà con có thể ngủ được à?
– Ơ hay, cũng chỉ là bị ngã 1 cái, hơn nữa là do chị ta không cẩn thận, liên quan gì đến con?! Cái vết thương bé tí đó không ch..ết được đâu.
Nhật Minh nghe vậy quay sang nhìn em gái mình đanh giọng lại:
– Phương, ăn nói kiểu gì thế?
Cô ta phụng phịu với anh:
– Em nói không đúng sao?
Lúc này, Nhật Minh tiến lại gần, hơi cúi ngừoi ghé vào tai Ái Phương, thanh âm vừa đủ nghe:
– Đừng tưởng anh không biết em và cô bạn của mình định làm gì.
Ngoan ngoãn ở đây đợi đi nếu không anh sẽ hỏi tội đấy.
Ái Phương nghe vậy liền chột dạ, nhưng trong lòng cô ta cũng bất mãn, chỉ là vẫn không dám làm trái lời anh đành hậm hực nán lại.
1 lúc sau, cửa phòng được mở, vị bác sĩ tư do gia đình mời đến bước ra ngoài hướng đến mọi người mà lên tiếng:
– Vết thương không có gì nghiêm trọng cả, tôi đã xử lý và băng lại rồi.
Giờ tôi sẽ kê vài liều thuốc, cho cô ấy uống đúng bữa thì sẽ mau lành thôi.
Chu Quang Lẫm nghe vậy liền gật đầu:
– Cảm ơn bác sĩ!
Sau đó ông nói vọng xuống:
– Dì Lý, ghi lại đơn thuốc của bác sĩ.
Vĩnh Bảo, xong rồi cậu tiễn bác sĩ về giúp tôi.
Nói rồi, Chu Quang Lẫm cũng liền tiến vào phòng của cô, khi ấy Nhật Minh lại bỗng lên tiếng níu chân vị bác sĩ lại:
– Bác sĩ, vết thương đó liệu có để lại sẹo không?
– Mặc dù là không nghiêm trọng nhưng vết thương bị đâm sâu, chắc chắn không tránh được việc để lại 1 vết sẹo.
Nhưng không cần lo, thời nay y học tiên tiến, việc làm mờ sẹo rất dễ dàng.
Nhật Minh nghe vậy cũng yên tâm mà gật đầu 1 cái, vị bác sĩ liền rời đi, anh sau đó cũng bước vào trong phòng cùng với mọi người.
Chu Quang Lẫm đứng ở bên cạnh giường của cô, tỏ ra ân cần hỏi han:
– An Chi, còn thấy chỗ nào không khoẻ không?
Sắc mặt cô vẫn còn có chút nhợt, nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu:
– Vết thương nhỏ thôi, mọi người không cần lo lắng.
Tô Ngọc Dung khi ấy biết vị trí vết thương của cô là ở phần hông phải, khi nãy bỏ lỡ nên giờ bà ta cũng muốn mượn cơ hội này để kiểm tra lại:
– An Chi, con có đau lắm không? Để dì xem vết thương nào.
– Dì Dung, con không sao! Bác sĩ đã băng vết thương lại rồi, ở đây cũng không tiện mở ra xem.
Tô Ngọc Dung nghe thế đã liền sán lại gần cô, thái độ vô cùng giả lả:
– Có gì đâu mà không tiện, người 1 nhà cả mà.
Dì muốn xem xem có nghiêm trọng không, còn biết đường mà thuốc men chăm sóc cho con chứ.
– Con không sao thật mà!
Mặc dù cô đã nói vậy, nhưng bà ta vẫn cương quyết khẽ đẩy người cô nghiêng về phía trong rồi kéo nhẹ vạt áo lên.
Miếng vải gạc bác sĩ vừa băng cho cô đó mà giờ đã thấm máu đỏ, An Chi bị động nhẹ nên có khẽ nhăn mặt lại xuýt nhẹ, thấy thế Nhật Minh liền lên tiếng:
– Mẹ! Bác sĩ đã nói không sao rồi!
Tô Ngọc Dung khi ấy chỉ tập trung soi xét vào cơ thể cô mà đáp lại:
– Mẹ xem thì có sao!
Bà ta nhìn rất kỹ trên da thịt cô, phần không bị che đi bởi miếng băng không có vết bớt nào.
Tô Ngọc Dung lại đưa tay tháo miếng băng ra.
Lúc này, xuất hiện trên làn da trắng mịn là 1 hốc tròn đỏ sâu hoắm vẫn còn rỉ máu, xung quanh miệng vết thương có 1 dấu vết hồng hồng đỏ đỏ không rõ hình gì, Ngọc Dung thuận tay chạm vào nó để kiểm tra.
Sự đụng chạm của bà ta khiến An Chi bị đau mà kêu nhẹ 1 tiếng:
– Ahh!
Nhật Minh khi ấy phải gắt nhẹ lên:
– MẸ!!!
Tô Ngọc Dung lúc này mới sực giật mình, bà vội vàng dán băng lại cho cô rồi cười giả lả nói:
– Xin lỗi, dì làm con đau hả.
Vết thương sâu quá.
Mà dì thấy hình như chỗ đấy trước đây con cũng bị thương gì sao? Thấy có cái vết gì mờ mờ.
Nghe vậy, An Chi kéo lại áo xuống, sau đó lựa mình thẳng người lại mà đáp:
– Có phải màu đỏ hồng không?
– Gần gần vậy!
– Vậy mà nó lại bị đúng vào vị trí vết chàm của con.
Ở đấy vốn dĩ con có 1 vết chàm hình bông hoa, còn nhớ lúc nhỏ mẹ con nói sau này nếu có lạc thì chỉ cần dùng vết chàm này đi tìm là có thể nhận ra được, nó là đặc điểm riêng của con, vậy mà giờ lại không còn nữa rồi.
Tô Ngọc Dung nghe câu trả lời này cảm thấy không đúng ý mình nên có phần thất vọng.
– Vậy à!
Bà ta chỉ nói 2 từ đấy, sau đó cũng liền đứng dậy:
– Nếu con đã nói không sao thì thôi vậy! Người làm dì này chắc cũng không cần quan tâm thừa nữa.
Phương, muộn rồi về phòng nghỉ đi.
Thái độ của bà ta quả nhiên thay đổi 180 độ, sau đấy cũng quay người trở ra ngoài.
Ái Phương cũng chỉ chờ có vậy liền theo ra, lúc ngang qua Vũ Hưng cũng tiện kéo luôn cậu ta đi:
– Anh Hưng, muộn rồi anh cũng mau về nghỉ đi!
Vũ Hưng thấy chuyện cũng không còn gì lo ngại nên cũng không nán lại nữa, chỉ quay đầu lại nói với:
– An Chi, nghỉ ngơi cho tốt nhé, tôi sẽ đến thăm cô sau.
Nhật Minh, mai gặp lại!
Ái Phương nghe vậy càng kéo cậu ta đi nhanh hơn:
– Anh Hưng, anh quan tâm chị ta làm gì?
– Sao thế? Em không thích có chị gái à.
– Không! Tự nhiên ở đâu rơi xuống 1 bà chị, vốn dĩ em đang là số 1 bị đẩy xuống thứ 2 rồi.
Chị ta xuất hiện là cướp hết mọi thứ của em.
Vũ Hưng nghe nói thế lại bật cười rồi cốc nhẹ lên đầu Ái Phương 1 cái:
– Trẻ con nên mới nghĩ như vậy! Người lớn thì nên xem mọi chuyện theo hướng tích cực hơn.
Thay vì em nghĩ chị ấy cướp mọi thứ của em, thì sao em không nghĩ em sẽ có thêm 1 người yêu thương mình.
– Không cùng 1 mẹ thì làm sao yêu thương nhau được.
– Chú Lẫm không phải ba em sao?
– Tất nhiên là phải rồi!
– Vậy chẳng phải 2 người là cùng 1 ba sao? Đều là họ Chu cả, tất nhiên sẽ yêu thương nhau rồi.
Ái Phương, em còn trẻ dại lắm, lớn thêm 1 chút nữa mới thấy có nhiều anh chị em thật tốt đấy.
Không như anh, 1 mình độc nhất, muốn có anh bảo vệ, muốn có chị cưng chiều cũng không được đây.
Ái Phương nghe thế lại ngước nhìn lên cậu ta cười bẽn lẽn:
– Vậy để em cưng chiều anh đi!
Vũ Hưng chỉ cười rồi cốc đầu Ái Phương 1 cái:
– Muộn rồi, nghỉ đi! Anh về đây!
Nói rồi cậu ta cũng đi thẳng ra ngoài, thật ra mối quan hệ giữa Vũ Hưng và gia đình họ Chu đã quá thân thiết đến mức Vũ Hưng không hề nhận ra cô gái mà mình luôn xem là em nhỏ trong nhà này, lại đang ở cái độ tuổi mộng mơ về 1 bạch mã hoàng tử, vậy nên có những cử chỉ nên tiết chế lại thì cậu ta lại không hiểu.
Khi ấy, trong phòng của An Chi, Chu Quang Lẫm cũng đã rời đi, lúc này chỉ còn Nhật Minh ở lại với cô, anh mới lên tiếng:
– Anh đã hỏi bác sĩ rồi, vết thương có thể để lại sẹo, nhưng giờ y học tiên tiến việc xoá nó cũng là chuyện dễ dàng nên em không cần lo lắng.
An Chi nghe vậy cũng hơi ngơ người, bởi vì thực ra cô hoàn toàn không để ý đến vấn đề có để lại sẹo hay không.
Nhưng nghe anh nói thế, An Chi cũng chỉ cười gượng 1 cái:
– Nhật Minh, chuyện hôm nay, cảm ơn anh!
– An Chi! Ái Phương thực ra tâm tính không xấu.
Chỉ là con bé còn nhỏ tuổi, vốn được nuông chiều từ bé nên tính tình có chút ương bướng.
Trước giờ nó quen được mọi người trong nhà quan tâm, giờ bỗng nhiên có thêm 1 người chị gái, con bé lo sợ mọi người không còn để ý đến nó nữa, nên có thể xem là có chút thành kiến với em.
Việc xảy ra hôm nay….
Không để cho anh nói hết, cô bỗng lên tiếng cắt ngang:
– Nhật Minh, em hiểu!
Câu nói của cô cũng khiến anh sững lại, An Chi lại tiếp lời:
– Thật ra ngay cả em cũng chưa quen với việc có thêm 1 người anh trai, 1 cô em gái, việc bỗng là 1 thành viên của gia đình mình, thú thật là em vẫn còn thấy gượng gạo.
Thế nên em hiểu cảm giác của Ái Phương.
Hơn nữa sự việc hôm nay, là do em không cẩn thận nên tự ngã, không liên quan gì đến em ấy cả.
Đừng trách con bé, không nó sẽ càng ghét em hơn đấy.
An Chi vừa nói, vừa cười 1 cách như trêu đùa, Nhật Minh thấy vậy cũng xem như là an tâm hơn.
Nếu cô đã là em gái anh, Nhật Minh cũng muốn mọi người trong nhà đều hoà thuận.
Với tính khí của Ái Phương, anh hiểu là cần 1 thời gian để con bé chấp nhận, nhưng nếu An Chi cũng như vậy thì chỉ sợ tình cảm chị em 2 người sẽ tệ đi.
Nhưng xem ra về phần An Chi anh không cần lo lắng nữa rồi, cô hiểu chuyện hơn anh nghĩ.
– Vậy được! Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi.
Cần gì thì cứ gọi dì Lý!
An Chi mỉm cười gật nhẹ đầu 1 cái, Nhật Minh cũng quay người trở ra ngoài, khi cánh cửa vừa đóng lại, khoé miệng cô cũng thu về trạng thái lãnh cảm, đáy mắt chợt rấy lên 1 cơn sóng cuộn, nhớ lại cuộc gọi của Hạ Cẩm từ mấy hôm trước.
Mặc dù sự việc trại trẻ Thiện An bị cháy năm đó không còn ai sống sót ngoài cô, nhưng vẫn đề phòng bất trắc thì Hạ Cẩm muốn cô hoàn toàn phải là 1 Chu An Chi thật sự.
Hạ Cẩm dặn cô 1 số thói quen và đặc trưng của An Chi, trong đó có cả việc An Chi có 1 vết bớt hình hoa ở phần hông phải phía sau.
Sống cùng với An Chi mấy năm, không phải là cô chưa thấy, nhưng thời gian sau vì Chu Quang Lẫm đã đẩy cô ra nước ngoài sống nên cô hoàn toàn chưa tính đến chuyện vết bớt này.
Hạ Cẩm nhắc lại, cô mới sực nhớ ra.
Hôm đó, An Chi đã dùng đủ mọi cách, kẹp da, lấy dao khắc ra hình, và ngay cả vết đỏ mờ mờ mà Tô Ngọc Dung nhìn thấy chính là cô đã nung nóng que đồng tự dí vào da mình muốn tạo 1 vết bỏng rộp có hình hoa.
Nhưng làm đủ mọi thứ thì An Chi vẫn không thấy nó giống 1 vết chàm bẩm sinh nào, mấy ngày nay cô cũng đang khá đau đầu về cái bớt này vì vẫn chưa thể tìm được cách giải quyết.
Chỉ là không ngờ bữa tiệc hôm nay, mặc dù không biết Tô Ngọc Dung có phải sắp đặt gì không, nhưng trong lòng An Chi sớm đã có bất an, nên cô thuận nước thì đẩy thuyền.
Biết kiểu gì Ái Phương cũng sẽ bày trò, nhân tiện cô cũng tự làm nạn nhân, như vậy việc lưu lại 1 vết sẹo ở ngay vị trí dấu chàm chắc sẽ không có gì đáng nghi ngờ.
An Chi ngửa đầu dựa vào thành giường, khẽ nhắm mắt lại, bóng tối lại bao trùm lấy cô, lập tức cái mùi máu tanh nồng từ đâu xộc thẳng đến, len vào khoang múi xâm chiếm dần đến bộ não, tác động vào những dây thần kinh, âm thanh la hét, gào khóc thảm thương vang vọng ở bên tai, ngọn lửa từ quá khứ vẫn bùng cháy thiêu đốt tâm can cô.
Bàn tay An Chi dần dần vo lại, siết chặt lấy tấm chăn mỏng trên người mình, đã nhiều năm rồi mỗi lần cô nhắm mắt lại, sự việc ngày ấy lại hiện hữu ra giống như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua vậy.
Khi ấy, Chu Nhật Minh rời khỏi phòng cô lại hướng đến 1 căn phòng khác đưa tay lên gõ cửa.
Phải 1 lúc sau đó, mới có tiếng động từ bên trong truyền ra, vài giây sau cửa cũng được mở.
Chu Ái Phương ở đứng đấy nhìn thấy anh liền tỏ ra bất mãn, cô ta không nói gì để cửa như vậy rồi quay vào trong, ngồi trước bàn trang điểm lấy 1 lọ kem dưỡng da thoa lên mặt mình.
Nhật Minh khi ấy cũng bước vào, tiến lại gần mà nói:
– Phương, sao em lại có thành kiến với An Chi như vậy?
Ái Phương thở mạnh 1 tiếng rồi đặt lọ mỹ phẩm “cạch” xuống bàn, giọng nói có phận dậm dực:
– Anh sao thế nhỉ? Chị ta mới về nhà được mấy ngày mà anh đã liền nghĩ xấu em như vậy.
Rõ ràng lúc đó em đang đi cùng với anh Hưng, còn chị ta bị Thanh Ly kéo đi.
Hơn nữa lúc đó em thấy Thanh Ly cũng chẳng làm gì cả, là chị ta tự ngã.
– Đừng nghĩ anh không biết, tại sao Thanh Ly lại tiếp cận An Chi, lôi kéo em ấy bằng được.
Nếu như lúc đó An Chi không bị ngã, thì 2 đứa tính làm gì tiếp theo còn không rõ sao? Ái Phương, anh là anh trai em, anh còn không hiểu mấy cái trò trẻ con của em sao? Nhưng giờ anh ở đây, không nói đến việc Chi bị ngã là do em ấy hay là do em bày trò, anh đang nói đến việc rốt cuộc em cảm nhận như thế nào về việc có thêm 1 người chị gái.
Ái Phương bị anh đọc thấu suy nghĩ, cũng không có gì phản pháo, cô ta chỉ xụ mặt xuống mà nói:
– Mẹ nói mẹ không tin chị ta là con gái ba, nên muốn kiểm tra 1 số chuyện, là cái vết bớt ở bên hông đấy.
Em cũng chẳng tính làm gì quá cả, chỉ muốn làm hư y phục của chị ta 1 chút để xác nhận thôi.
Nhưng còn chưa kịp làm gì thì chị ta đã bị vậy rồi.
Nhật Minh nghe thế lại túm lấy vai cô em gái mình kéo xoay lại, anh ngồi xuống đối diện với cô ta:
– Ái Phương, việc mẹ không vừa ý An Chi, chúng ta có thể hiểu.
Dù thế nào thì bà ấy cũng khó chấp nhận việc chồng mình cùng người phụ nữ khác ở bên ngoài có 1 đứa con riêng.
Nhưng bản thân An Chi không có lỗi trong chuyện này, bởi nó vốn dĩ là ân oán tình thù của người lớn, em ấy đâu có quyền lựa chọn được sinh ra bởi ai và chúng ta cũng vậy.
Chúng ta không liên quan đến ân hoán của 3 người họ, chẳng phải em vẫn có ba, vẫn có mẹ, còn cả anh, mỗi ngày đều sống vui vẻ trong căn nhà không thiếu thốn thứ gì, quen thêm nhiều bạn mới, Vậy tại sao lại không thể chấp nhận có thêm 1 người chị?
– Mẹ nói chị ta sẽ cướp hết mọi thứ của em!
Nhật Minh nghe vậy khẽ cười rồi đưa tay lên xoa đầu Ái Phương:
– Ngốc quá! Bất luận thế nào ba mẹ vẫn là ba mẹ của chúng ta, anh vẫn là anh trai của em, đâu phải vật vô tri vô giác nói cướp là cướp được.
Hơn nữa, muốn động đến em gái anh thì còn phải nhìn sắc mặt anh thế nào nữa.
Chỉ là anh cũng muốn đối xử với An Chi như vậy, chúng ta là người 1 nhà, sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ dựa vào nhau mà sống, thế nên anh không muốn gia đình mình bất hoà.
Ái Phương, có thời gian hãy thử nói chuyện với An Chi, em ấy không xấu như em nghĩ đâu.
Ái Phương nghe vậy không nói gì, rõ ràng cô ta xem như cũng bị anh khai sáng 1 chút, chỉ là với tính khí ương bướng nên tạm thời chưa thể thuận ý theo.
Ái Phương sau đó đẩy anh ra rồi đứng dậy đi lại giường, leo lên nằm, kéo tấm chăn chùm quá đầu còn không quên dặn:
– Nhớ đóng cửa lại cho em!
Nhật Minh nhìn cái dáng vẻ giận dỗi trẻ con vậy chỉ bật cười 1 cái, sau đó cũng không nói gì thêm nữa mà quay người trở ra ngoài.
Sáng hôm sau, An Chi tỉnh dậy bước vào nhà tắm sở soạn 1 chút, hôm qua còn không cảm thấy đau mấy nhưng sau 1 đêm thì mới cảm thấy đau nhức đến độ cựa nhẹ cũng khó.
Cô chật vật, loay hoay mãi mới thay được miếng băng cho mình, sau đó thay 1 bộ quần áo rộng rãi mặc vào rồi đi xuống nhà.
Khá là kinh ngạc khi mà bữa tiệc hôm qua bày biện cầu kỳ long trọng là thế, mà giờ xem như cũng dọn gần sạch sẽ rồi.
Chỉ còn vài người đã thu xếp bàn ghế bốc hết lên 1 chiếc xe tải lớn.
An Chi đưa mắt nhìn quanh, giờ này không thấy người nhà họ Chu đâu cả, cô đi lại phía dì Lý đang đứng quán xuyến mọi người dọn dẹp mà lên tiếng:
– Dì Lý, mọi người đâu cả rồi?
Dì ta nghe vậy cũng chỉ hời hợt trả lời với cái thái độ coi thường:
– Ông chủ cùng cậu chủ đến công ty xử lý công việc.
Bà chủ ra ngoài gặp bạn, còn cô chủ thì đến trường rồi.
Nhà này ai cũng có việc cả, đâu có ai rảnh rỗi đâu.
Lời vừa dứt, khi ấy có mấy người nhân viên đang khiêng đồ đi ra, dì ta liền quay người lướt qua cô:
– Bê cho cẩn thận đấy!
Đoạn ngang qua, còn cố tình huých vào người An Chi 1 cái khiến cô không kịp né tránh mà bị đẩy lùi về sau, phần hông đập thẳng vào 1 cạnh bàn đang được nhân viên khiêng đi, vết thương bị động khiến An Chi cau mày.
Dì ta thấy thế liền làm ra vẻ vô tình mà nói:
– Ấy chết, cô An Chi, cô không sao chứ? Chỗ này đang bừa bộn lắm, mọi người dọn dẹp không để ý được nên cô ra chỗ khác đứng đi, tránh cho người ta đụng phải.
An Chi rõ ràng biết bà ta cố ý, nhưng cô cũng không thể làm gì được.
Dù thế nào thì cô cũng mới chỉ bước chân vào nhà này được vài ngày, dì ta lại là người ở đây có thâm niên lâu năm, chắc hẳn mối quan hệ sẽ tốt hơn so với cô.
Những chuyện nhỏ này nếu như cô không nhịn, sợ là sẽ làm hỏng chuyện lớn.
An Chi sau đó cũng chẳng nói gì, chỉ quay người trở ra ngoài.
Quả thực bọn họ ai cũng có việc để làm, còn cô ở đây giống như 1 chú chim nhỏ bị nhốt trong cái lồng lớn, đến giờ thì được cho ăn, nếu cứ mãi như vậy thì tới khi nào cô mới có thể báo thù được.
An Chi suy tư từng bước đi lại phía khu vườn trong khuôn viên nhà, cô lại nhìn thấy chiếc xích đu màu trắng bên gốc cây già nua ấy, không hiểu sao cứ nhìn thấy nó An Chi lại có 1 chút cảm giác như được trở về ngày nhỏ.
Cô tiến lại đấy, ngồi xuống chiếc xích đu, dùng 1 chút lực vào chân để đẩy ghế, cả người sau đó đu đưa nhẹ theo gió.
Trong tiềm thức lúc đó, dường như mơ hồ thấy được 1 chút hình ảnh xưa cũ, 1 cảm giác đã từng thoáng qua ở đâu đó.
“ 1 cậu bé đứng ở phía sau chiếc xích đu màu trắng, bàn tay đặt lên thành ghế khẽ đẩy nhẹ từng nhịp mà dỗ dành 1 bé gái đang ngồi trên đấy, tay vẫn còn cầm chiếc kẹo mút nhưng gương mặt lại đầy nước mắt.
– Giờ em đưa kẹo mút lên ngậm đi!
Nghe vậy, bé gái dù những tiếng thút thít vẫn chưa dừng những cũng làm theo lời cậu bé, đưa cây kẹo lên miệng mình ngậm chặt.
Khi ấy, cậu bé lại bước lên trước cầm lấy tay bé gái đưa lên túm vào 2 bên dây xích đu rồi nói:
– Túm chặt nha!
Bé gái gật đầu 1 cái, cậu bé kia cũng liền đi vòng lại phía sau, dùng 1 chút sức đẩy mạnh chiếc ghế xích đu về phía trước.
Mới đầu con bé còn sợ mà la lên, nhưng cái cảm giác gió tát vào gương mặt, len vào khoang miệng thổi cái hương vị ngọt ngào của kẹo lạn xuống họng thật sự rất thoải mái và dễ chịu, chẳng mấy lúc sau con bé liền cười thích thú.
Thấy vậy bé trai cũng cười theo mà hỏi:
– Thế nào, anh nói đúng chứ? Ăn kẹo mút ngồi xích đu là thích nhất!”
– Dạ!
…..”
An Chi thoáng nhớ lại chuyện đấy mà cũng bất giác mỉm cười:
– Sao tự nhiên lại nhớ đến chuyện này nhỉ? Giờ mà có 1 cây kẹo mút ở đây thì tốt rồi.
Thôi vậy, để lần sau phải chuẩn bị.
Khi ấy, chuông điện thoại của cô bỗng vang lên, An Chi lấy nó ra, nhìn cái tên hiện trên đấy thì nụ cười của cô cũng tắt đi, cô bấm nút nghe rồi áp lên tai:
– Dì!
– Thế nào rồi? Hôm qua có xảy ra chuyện gì không?
– Con cũng không biết mình linh tính có đúng không, nhưng thấy thái độ của bà ta tối qua thì quả thực Tô Ngọc Dung đang muốn xác nhận lại vết chàm hình hoa của An Chi.
Cũng may trước đấy con đã liệu được trước, hiện tại vấn đề về vết chàm cũng không còn đáng lo ngại nữa rồi.
– Vậy thì tốt, dì cũng là đang quan ngại vấn đề đấy thôi.
An Chi, dì nghe ngóng được thời gian này Thiên Mỹ Hương đang gặp 1 số vấn đề chưa giải quyết được.
Hình như là vì 1 thành phần nào đó trong nước hoa gây gặp vấn đề không như khi thử nghiệm.
Điều đấy khiến việc ra mắt dòng sản phẩm mới đang bị đình trệ, nếu như không thể tìm ra phương án giải quyết thì lần này tổn thất của Thiên Mỹ Hương rất lớn.
Chuyện này nếu như con có thể đưa ra 1 ý tưởng tốt thì rất thuận lợi cho việc con có thể bước chân vào Thiên Mỹ Hương.
– Con hiểu rồi, dì gửi thông tin về nhãn hiệu nước hoa ấy sang cho con.
– An Chi, làm gì cũng đừng lộ liễu quá, tránh để lộ ra sơ hở.
– Dì yên tâm, con có cách của mình!
– Vậy được! Đợi dì tập hợp thông tin xong thì sẽ chuyển qua cho con.
Sau câu đó, điện thoại cũng tắt tín hiệu, An Chi siết chặt nó trong lòng bàn tay của mình, lại bắn đầu toan tính chuyện tiếp theo.
Nhìn lại cái dáng vẻ trước khi có cuộc gọi vừa rồi của An Chi, thật mong cho sau này cô gái nhỏ có thể 1 lần sống thật với chính mình.
Ân oán đời trước đời sau, không phải 1 mình cô cứ gánh mãi hết cuộc đời này, mong cho bão tố qua đi, cô có thể bình yên, kiếp này đừng thêm muộn phiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...