Ở phía An Chi lúc này, phải ngồi nói chuyện còn luôn giữ cái nụ cười trên miêng suốt mấy tiếng quả thực khiến cô có phần mệt.
Không phải, mà là rất mệt.
Mây hôm nay cô gần như vắt kiệt sức như các nhân viên khác đêt chuẩn bị cho bữa tiệc, đến hôm nay có lẽ cũng chạm giới hạn rồi.
Khi nãy có nhờ nhân viên mua hộ ít thuốc đau đầu, tuy uống rồi nhưng cảm giác không lại còn gây buồn ngủ.
An Chi thấy mình không chống đỡ thêm được liền lên tiếng:
– Ba, cô chú! Hôm nay con có hơi mệt, con xin về nghỉ sớm, ngày mai còn có việc phải làm nữa.
Chu Quang Lẫm thật ra không muốn, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Vương Chí Công liền lên tiếng:
– Uh! Nãy giờ cứ bắt con bé ngồi đây nghe mấy chuyện người lớn, không tránh được nó nhàm chán.
An Chi, cháu mệt thì cứ về trước đi.
Để chú bảo Tuấn Vũ đưa cháu về phòng nhé.
– Dạ! Không cần phiền đến anh ấy đâu, cháu tự đi được.
Mọi người ở lại vui vẻ.
Nói rồi, An Chi cũng rời khỏi bàn tiệc mà trở ra ngoài, tiến thẳng vào thang máy ấn đi lên tầng trên.
Lúc này, cô lấy điện thoại ra bấm gọi đến 1 dãy số quen thuộc mà áp lên tai:
– Dì Cẩm! Chu Quang Lẫm lật bài rồi, ông ta muốn con kết hôn với con trai nhà tài phiệt Mỹ – Vương Chí Công.
– Lão già tham vọng, cơ ngơi của hắn cũng không phải tầm thường gì, vậy mà vẫn muốn trèo hơn nữa.
– Con nghe ông ta nói chuyện, có nhắc đến 1 công thức nước hoa gia truyền, nếu như có sợ giúp đỡ của Vương Chí Công thì chắc chắn sẽ thuận lợi phát triển hơn nữa.
– Có biết được là công thức gì không?
– Ông ta có gọi tên là “Nước Mắt Bỉ Ngạn”
Phía bên kia, Hạ Cẩm trở nên sửng sốt:
– Nước mắt Bỉ Ngạn!!
– Dì Cẩm, dì biết sao?
– Dì đã từng nghe ba con nhắc đến cái tên này, năm đó ba con vẫn còn đang nghiên cứu.
Không chừng đây chính là công thức của ba con.
Ông ấy có 1 cuốn sổ viết rất nhiều công thức nước hoa, khi Chu Quang Lẫm xuống tay sát hại đã ăn cắp rồi về biến làm của riêng.
Hắn ta từ đấy mới phất lên như diều gặp gió.
Nhưng theo dì biết Nước mắt Bỉ Ngạn là tâm huyết rất nhiều năm ba con nghiên cứu, chỉ là vẫn chưa hoàn thiện, do là còn thiếu 1 loại nguyên liệu cuối cùng mà tìm chưa ra.
An Chi, đây quả đúng là công trình nghiên cứu của ba con, con phải tìm cách lấy được cuốn sổ công thức đấy, chắc chắn sẽ manh mối vạch trần hắn.
– Nhưng bây giờ Chu Quang Lẫm vẫn đang đề phòng con, ông ta chưa chắc chịu nói ra nguồn gốc công thức này.
– Chẳng phải hắn đang cầu cứu sự giúp đỡ từ Vương Chí Công sao? Nếu như con kết hôn với con trai ông ấy, con sẽ có sức uy hiếp hoặc ra điều kiện.
An Chi nghe vậy bỗng sững lại, kết hôn với 1 người đàn ông khác? Thật ra cô từng nghĩ, chỉ cần có thể trả thù thì việc gì cũng được.
Nhưng bây giờ….cô thật sự không muốn gả cho người đó, nếu có thể…..thì cô muốn….
An Chi nghĩ tới đấy cũng liền tự mình chặt đứt, mà Hạ Cẩm không thấy cô nói gì liền lên tiếng:
– An Chi! Đây là cơ hội duy nhất rồi!
Khi ấy cánh cửa thang máy mở ra, An Chi mới đáp lại:
– Con hiểu rồi! Dì Cẩm, liên lạc sau nhé!
Nói rồi, cô cũng tắt máy, sau đó bước ra ngoài mà đi thẳng về phòng của mình.
Việc đầu tiên là trút bỏ bộ y phục hào nhoáng trên người mình, sau đó hướng thẳng đến phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách vang lên.
Cô không hề hay biết rằng, thời điểm ấy ở trước cửa phòng, 1 nhân viên lén lút nhìn quanh rồi quẹt thẻ mở cửa, sau đó hắn cũng không bước vào, chỉ để cách cửa hé hờ rất nhỏ rồi rời đi.
An Chi tắm xong trở ra cũng không kiểm tra nữa, cô khá mệt mỏi thêm cả dường như thuốc nhân viên đưa có tác dụng phụ nên khá buồn ngủ, An Chi đi lại giường nằm xuống chỉ vài phút đã thiếp đi.
Lúc này, gã nhân viên mở khoá phòng cô trở xuống hội trường tiệc, hắn không làm gì ngoài 1 hành động gật đầu với Chu Quang Lẫm.
Ông ta thấy vậy liền liếc mắt đến Vương Tuấn Vũ mà lên tiếng:
– Vũ, chú lo con bé An Chi nó không khoẻ mà về phòng 1 mình không yên tâm, hay là cháu đi xem con bé có an toàn ở phòng không giúp bác.
Tuấn Vũ nghe vậy khẽ cười mà gật đầu:
– Vậy để cháu đi xem xem!
Nói rồi, cậu ta cũng đứng dậy trở ra ngoài, nhưng khi vừa qua cửa thì hướng đi lại không phải về phòng cô, mà vòng ra phía khoảng sân vừa, lấy ra 1 điếu thuốc châm lên mà hút 1 hơi dày đặc khói, ánh mắt khẽ nheo lại sau lớp màn trắng mờ ấy, giọng nói vang lên:
– Lão già chết tiệt! Vậy mà đem cả con gái ra để kiếm lợi, Vương Tuấn Vũ này không dễ mắc bẫy ông đâu.
Cậu ta hút thêm vài hơi thuốc nữa, khói cay phủ lên đôi mắt
– Cô ấy là con gái của ông ta, đúng là bất hạnh!
Cũng ở trong 1 khách sạn lớn ấy, Trần Gia Linh đi dọc hành lang, ánh mắt dáo dác tìm số phòng in trên chiếc thẻ nhựa mà ả đang cầm trong tay.
Sau khi nhìn thấy liền cười nhếch 1 cái rồi tiến lại mà quẹt thẻ vào ổ.
Cửa mở ra, ả bước vào bên trong, căn phòng tối đen không thấy rõ, nhưng Gia Linh cũng không vội bật điện, ả mò mẫm tiến sâu vào, đi đên chiếc giường, lúc này mới cảm thấy căn phòng yên lặng kỳ lạ, không giống là có người.
Ả vội bật điện lên, căn phòng sáng trưng nhưng không có lấy 1 ai ngoài ả, Gia Linh đi tìm quanh ngoài ban công rồi vào nhà tắm không thấy ai liền bực bội mà lẩm bẩm:
– Không lẽ tên đấy đưa nhầm thẻ phòng? Sao không thấy ai cả thế này!
Chu Nhật Minh khi ấy vốn là muốn ra ngoài hít thở 1 chút cho dễ chịu, nhưng không ngờ mỗi lúc đầu óc anh càng trở nên quay cuồng, chóng mặt.
Nhật Minh không nghĩ vài ly rượu đã khiến anh say như vậy, có lẽ mấy ngày qua anh làm việc quá sức nên hôm nay 1 chút rượu đã đánh sập anh.
Thấy tình trạng không ổn, Nhật Minh cũng quay vào đi về phòng riêng để nghỉ ngơi, nhưng càng lúc anh càng thấy vạn vật xung quanh mình như nghiêng ngả, nhoè nhoẹt đi.
Nhật Minh lắc mạnh đầu mình 1 cái cố gắng giữ tỉnh táo bước vào thang máy rồi ấn đi lên.
Ở bên trong không gian nhỏ đó càng khiến anh thêm bức bối, Nhật Minh đưa tay cởi chiếc áo vest ra, rồi nới rộng cổ áo sơmi, khẽ ngửa mặt lên cố hít thở cân bằng, đường yết hầu tuyệt đẹp liên tục cứ chạy dọc xuống.
Khi thang máy mở, anh cũng bước ra ngoài, tâm trí của Nhật Minh bây giờ nói đúng ra thì là tù mù mà tìm đường.
Anh loạng choạng đi đến cửa phòng nào, cũng lấy thẻ tra vào, không mở được thì lại sang phòng khác.
Cho đến khi chiếc thẻ khoá phòng mới được đưa đến ổ quẹt thì cửa bỗng nhiên hé nhỏ ra.
Nhật Minh đẩy cửa bước vào, căn phòng 1 màu tối đen bao trùm, đầu óc anh lúc này quay cuồng đến mức chẳng còn bận tâm tới công tắc đèn ở đâu, đẩy nhẹ cửa 1 phát cửa cũng liền đóng vào rồi khoá lại 1 cách tự động.
Anh đưa tay lên bóp thái dương của mình, nhưng cơn chóng mặt mỗi lúc 1 nặng hơn, thân nhiệt bắt đầu tăng lên, nóng dần rồi như muốn bốc hoả.
Nhật Minh loạng choạng trong bóng tối, đưa tay lên cởi vội chiếc caravat vứt ra, cảm thấy vẫn chưa dễ chịu liền giật phăng vài cúc áo đầu.
Khi ấy, chân anh đụng phải 1 vật cản, ý thức nhận ra được là giường, liền thuận mình thả người nằm xuống.
Bóng tối, 1 chút rượu lên men trong đầu, và dường như có cả 1 thứ gì đó đang thao túng tâm trí của anh, trong người cảm thấy bứt rứt khó chịu vô cùng.
Lúc này, 1 mùi thơm thoảng như hương gió thổi nhẹ qua mũi, cái thứ vô hình ấy trong bóng tối trở thành vật dẫn lối.
Nhật Minh khẽ quay người sang, bàn tay chạm vào 1 cơ thể rất nhỏ nhắn, cũng lấy đấy An Chi bất ngờ tỉnh giấc vì cảm nhận được có người lạ.
Cô kinh sợ quay sang thì lập tức bị Nhật Minh chồm người qua đè lên:
– Cô là ai?
Vốn dĩ An Chi định hét lớn nhưng khi vừa nghe được chất giọng này, cô lập tức nhận ra đối phương dù trước mặt mình chỉ là 1 bóng người tối đen, thoáng kinh ngạc 1 chút nhưng nhận ra trạng thái của người đàn ông này có sự không bình thường, anh say thì phải.
Bàn tay cô chống lên ngực anh cố đẩy ra:
– Nhật….
Tên anh mới chỉ kịp thốt ra 1 nửa, bất ngờ Nhật Minh đã khoá lấy miệng cô bằng 1 nụ hôn có phần chiếm đoạt.
An Chi mất vài giây chấn động tới mức cả người tê cứng, sau đó mới sực tỉnh cố đẩy anh ra, toan lên tiếng nói gì đó thì lúc này thì giọng nói trầm khan nam tính vang bên tai:
– Là Vũ Hưng bảo cô tới phải không? Tại sao cô lại có mùi hương giống cô ấy như vậy?
An Chi không hiểu anh nói gì, cũng không biết “cô ấy” được nhắc tới là ai, nhưng cô biết lúc này anh hoàn toàn không nhận ra cô.
Bất giác trong khoảnh khắc đấy, sự kháng cự của cô tự nhiên nới lỏng.
Không biết cũng tốt, dù thế nào cô cũng không phải là Chu An Chi thực sự, cô là Lương Kim Nhã, con gái của gia tộc họ Lương gánh trên vai mối thâm thù đại hận không thể không trả.
Đời này, bằng lòng để ma quỷ dẫn lối, chứ không cam tâm khi món nợ máu chưa thể trả.
Chỉ là vào giây phút này, khi bóng tối che mờ tất cả, cô không muốn làm Chu An Chi, cũng không xem anh là con trai của Chu Quang Lẫm.
Tạm quên đi Lương Kim Nhã, gác lại món nợ máu nghiệt ngã này, chỉ xin đêm nay để làm 1 cô gái đơn thuần, bên cạnh anh – 1 người đàn ông bình thường.
Cô muốn 1 lần, hạ điểm lý trí.
Tất cả những gì xảy ra đêm nay, chỉ mình cô biết, sẽ gói gọn nó thật kỹ cất trong bóng tối vĩnh viễn không để ai chạm vào.
Những ngón tay cử động theo sự điều phối của trái tim, vòng qua cổ anh kéo ghì xuống, môi của 2 người chạm nhau, hơi thở cũng bắt đầu len vào khoang miệng.
“Nhật Minh, đời này vĩnh viễn anh sẽ không bao giờ biết, anh là người đàn ông đầu tiên của em! Xin lỗi vì em quá tham lam, biết rõ sau này sẽ làm anh tổn thương, biết “cô ấy” trong lòng anh là 1 người khác.
Nhưng đêm nay, em muốn người trong lòng em là anh, chỉ có anh!”
Cơ thể của Chu Nhật Minh vào thời điểm ấy giống như đang ở giữa sa mạc bắt gặp 1 hồ nước.
Anh bị hấp dẫn bởi nụ hôn mà cũng gắt gao đáp lại.
Chiếc lưỡi bắt đầu càn quấy, xâm chiếm vào bên trong khoang miệng của cô.
Bàn tay anh ở bên dưới luồn vào bên trong lớp áo mỏng, đem theo 1 chút hơi lạnh chạm lên da thịt cô.
Đoạn những ngón tay của anh ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn, mon men thăm khám nơi đấy vô tình lại chạm vào 1 dấu thịt như vết sẹo, Nhật Minh dường như trong giây lát lại giật mình bừng tỉnh mà khựng lại, tâm tư của anh vô thức réo lên 1 cái tên “An Chi?” trong sự bất chợt.
Bàn tay vội thu về như 1 hành động lén lút bị bắt gặp, chỉ là lúc đấy An Chi bỗng túm bàn tay anh giữ chặt lại, nụ hôn của cô tiến sâu hơn, tay còn lại cũng bắt đầu vuốt ve từ cổ anh rồi dần trượt xuống bờ vai đến vòm ngực.
Chu Nhật Minh vốn dĩ trong người vừa sẵn men rượu, lại thêm tác dụng của thuốc, cộng với sự cọ sát của cô thì hoàn toàn không còn tỉnh táo thêm được nữa.
Hoặc là…cảm nhận người đấy là cô nên không kìm nổi được tiếng lòng.
Bản năng dục vọng trỗi dậy 1 cách mãnh liệt, phần con đã chiến thắng mà thống trị mọi cảm quan, bàn tay anh ở trong áo cô dần di chuyển lên trên, đi đến nơi bầu ngực mềm mại đang nép dưới lớp áo con mỏng mà xoa bóp nó.
Nụ hôn trên môi khi ấy cũng rời ra, anh đem hơi thở của mình trượt xuống chiếc cằm nhỏ của cô, An Chi phối hợp khẽ ngửa đầu về sau, bờ môi anh cũng di chuyển dần xuống chiếc cổ nhỏ nhắn.
Hơi thở của An Chi đã có phần gấp gáp, cơ thể cũng đã nóng ran lên.
Khi mà Nhật Minh đi đến bên mang tai cô, đem nụ hôn rải khắp nơi đấy, rồi bất chợt cắn nhẹ lên vành tai nhỏ, An Chi bỗng rùng mình “uhm” 1 tiếng.
Thời điểm ấy, đầu óc cô như bay bổng, bên tai vang lên chất giọng trầm ấm:
– Xin lỗi!
Cô không hiểu được tại sao anh lại nói 2 từ đấy, mà thật lòng cũng không muốn hiểu bởi lúc này tâm trí của An Chi đã trở nên mất phương hướng, bởi nó đang vào lao vào rồi chìm đắm trong hơi thở nam tính của anh.
Sau cái lời nói khó hiểu ấy, Nhật Minh cũng liền vùi đầu xuống cổ cô, tay anh trong áo cô cũng vòng ra sau lưng tháo chốt áo con, đôi gò bồng đào lập tức được tự do mà ưỡn lên.
Anh vội vàng đẩy chiếc áo của cô cao quá bầu ngực, sau đấy vùi mặt vào nơi đó, hít hà cái hương thơm cơ thể của cô.
Bờ môi mang theo hơi ấm phủ lên trên 1 bên đồi, mút nhẹ hạt nhũ hoa mềm mại.
An Chi vì cử chỉ ấy mà vặn vẹo cơ thể mình:
– Uhmm!
Trong bóng tối, không thấy rõ đối phương, nhưng nghe hơi thở gấp gáp của họ, cũng mường tượng ra được cả 2 đang rơi vào 1 trạng thái say đắm, đê mê.
Từng chút, từng chút mỗi lớp rào cản trên người của anh và cô được trút bỏ hết, 2 cơ thể trở về thuở sơ khai, chà sát với nhau.
Có 1 chút gì đó vụng về, 1 chút ngượng ngùng nhưng nhiều hơn cả là sự khao khát muốn hoà lại làm 1 thể.
Những ngày qua, anh luôn tìm cho mình 1 đạo lý, hay thực chất là một kiến thức cơ bản trong việc thay đổi 3 chữ “anh yêu cô” bằng một mệnh đề phủ định.
Có thể xem đã lôi hết những gì mà cuộc sống chỉ dạy cho anh, đổi đi đổi lại cuối cùng anh mới hiểu.
Phủ định của “anh yêu cô” thực chất không phải là “anh không yêu cô” mà là “nếu thực sự tồn tại một người không yêu cô, thì người đó, không phải là anh”.
Trong bóng đêm mù mờ ấy, tâm tư của anh chia làm 2 nửa ngờ vực, nửa xem đó là cô, nửa coi là không phải.
Lý trí nhắc nhở anh là Chu An Chi, nhưng trái tim lại khuyên bảo anh đó chỉ là 1 sự trùng hợp.
Và mẫu thuẫn ở trong lòng anh, thực sự không sánh được khát vọng đang mãnh liệt.
Anh thăm khám khắp cơ thể cô, từng khấc da thịt nơi nào cũng muốn chạm đến, hơi thở nóng bỏng dọc theo những đường cong thuần tuý của người con gái ấy, cơ thể cô như bao 1 ánh lửa, bắt lòng anh phải rạo rực, thiêu đốt sạch bao nhiêu ý thức.
Anh muốn cô là của anh, duy chỉ đêm nay cũng được, nửa đời về sau anh cũng chẳng cần chạm qua người nào khác, một lần duy nhất, một người duy nhất là đủ rồi.
Anh khẽ tách chân cô ra, đem thân mình len vào giữa, bàn tay to lớn trong bóng tối tìm đến những ngón tay nhỏ bé của cô, đan vào nhau, nắm chặt lấy, ghì xuống đệm giường.
Cự long ở bên dưới đã sớm bức phá, hút thẳng đến nơi tâm động bí ẩn của cô, chống đỡ ngay cửa huyệt.
An Chi cảm nhận được từng đợt cao trào đang cố phá cửa động, cả người cô co rút lại theo 1 bản năng thuần tuý.
Khi ấy, Nhật Minh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, rồi đi thẳng đến chóp mũi, xuống huyệt nhân trung rồi đến bờ môi cô, mút nhẹ cánh dưới mềm mại, cử chỉ dịu dàng trân trọng mỗi 1 giây phút.
Hạ thân bên dưới của anh cũng bắt đầu tiến vào, từng chút rất chậm như sợ người con gái bên dưới đau.
Chỉ là thuần tuý cố nhiên vốn dĩ như vậy, thân xác vào 1 không tránh khỏi cơn đau như xé da thịt.
An Chi vòng tay bấu chặt vào tấm lưng của anh, khẽ ngửa đầu ra sau, gương mặt nhăn lại vì đau mà kêu lên 1 tiếng:
– Ahhhh!
Khoé mắt cô theo đó cũng chợt ướt, mà anh dường như nhận ra được điều đấy nên động thái cũng dừng lại.
Nhật Minh vòng 2 tay xuống dưới lưng cô, cơ thể cường tráng của anh phủ áp lên trên, gương mặt vùi vào 1 bên tai cô, giọng nói đã lạc đi:
– Đừng sợ! Thả lỏng ra!
Lời nói vào lúc này như 1 thuật thôi miên thao túng tâm trí của cô.
An Chi sau đó cũng dần dần buông lỏng cơ thể mình.
Khi đấy, Nhật Minh lại cưng chiều hôn lên gương mặt cô, rải hơi thở dọc theo từng ngũ quan tinh xảo.
An Chi dần dần buông sự bài xích, ngay thời điểm đấy, Nhật Minh liền dùng lực ấn mạnh long chướng của mình xuyên qua 1 vật cản mỏng mà đi sâu vào cơ thể cô.
– Hưmm!
– Ahhhh!
Cơn đau thấu tận khiến An Chi kêu lên, sự phất khích cũng khiến hơi thở anh vang rõ, nhưng ngay sau đó chiếc miệng của cô cũng liền bị anh khoá chặt bởi nụ hôn cuồng nhiệt, môi lưỡi quện vào nhau ngọt ngào.
Hạ thân bên dưới của anh từ từ rút ra, chưa đầy 1 giây đã ấn lại vào bên trong.
Lần này, cơ thể cô co rút cực mạnh, cảm nhận bụng dưới như chướng lên, hai đùi trong vô thức kẹp lấy hông anh.
Khi cảm nhận mọi thứ đang dần khớp chặt với nhau, Nhật Minh bắt đầu luân chuyển theo 1 bản năng thuần khiết.
Từng nhịp ra vào trong cô trở nên ướt át và trơn tuột.
– Uhmmm…..ơhmmm…..!
Cơn đau thuở đầu đã sớm bị lấn át bởi sự khoái cảm của mùi vị thể xác.
Hơi thở của 2 người hoà vào làm 1 nhịp vang lên giữa đại ngàn xanh thẳm, họ trở về với quá khứ, thuở loài người còn chưa đỏ mặt khi nhìn nhau.
Giữa đêm đen tĩnh mịch, 1 nửa đại địa của anh quyến luyến trong bóng hồng, bản chất chiếm hữu của anh hiển lộ hơn bao giờ hết.
Thời điểm anh không còn lý trí, cũng không muốn nhặt lại nó, mặc kệ đạo lý, mặc kệ đúng sai, anh chấp nhận mình là 1 kẻ đê tiện, vứt bỏ luôn tôn nghiêm làm người, chỉ để thức trọn theo tiếng gọi ái ân cùng cô đêm nay.
Bọn họ triền miên với nhau, da thịt không ngừng cọ sát, những âm thanh bỏng tai vang lên xen kẽ với tiếng thở dốc nồng nhiệt.
An Chi cảm nhận được từng đợt rất cưng chiều của anh, nhẹ nhàng đến độ cô phải ghen tị khi nghĩ rằng tâm trí anh đêm này không phải dành cho cô, mà là 1 người khác.
Nhưng cô chấp nhận, chấp nhận làm 1 cái bóng trong đêm nay, bởi cô biết đây là cơ hội duy nhất, sau này sẽ chẳng thể nào nữa.
Vòng tay cô ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn của anh, da diết cào cấu lên nó như muốn để anh nhớ rằng đêm nay, anh đã từng nồng nhiệt như vậy với cô.
Đêm ấy, nước mắt cô trượt dài thấm gối, chưa bao giờ An Chi lại thầm cảm ơn bóng đen của hôm nay, để cho anh không thấy, để cho cô quên mình.
Lần đầu của bọn họ quả thực khác biệt, có vụng về nhưng lại thuần thục, khoái cảm nhưng cũng sầu cảm, lần đầu mà tưởng như cũng là lần cuối.
Họ trân trọng nhau, nâng niu từng giây phút, triền miên kéo dài cả 1 đêm tĩnh mịch.
******
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên hắt vào khung cửa sổ, 1 chút gió sương của đêm qua còn sót lại vội vã lẻn vào trong.
Cảm nhận được ngón tay mềm mại của ai đó đang nghịch ngợm, di chuyển trên vòm ngực của mình, Chu Nhật Minh ý thức mà tỉnh lại.
Hàng mi chớp chậm vài cái rồi mới mở ra, bên tai anh khi ấy vang lên giọng nói yểu điệu:
– Nhật Minh, chào buổi sáng!
Anh nhìn sang bên cạnh, ánh mắt, bờ môi hay cả gương mặt kề cận ấy hoàn toàn xa lạ, đến mức Nhật Minh phải giật mình mà ngồi bật dậy:
– Gia Linh! Sao lại là cô?
Trần Gia Linh trên người đúng là không còn 1 mảnh nào che thân, ả ngồi lên lấy tấm chăn kéo nhẹ che ngực mình:
– Nhật Minh, anh đừng nói anh quên hết chuyện tối qua nhé.
Chu Nhật Minh sửng sốt hiện rõ:
– Tối qua….là cô?
Trần Gia Linh lập tức tỏ ra uất ức, hốc mắt đỏ hoe:
– Anh không muốn nhận cũng được, dù sao cũng là em tự nguyện.
Đối với Nhật Minh thì điều này đúng là 1 cơn ác mộng, đêm qua anh nhớ bản thân mình rất kỳ lạ, không phải say rượu mà còn hơn cả say rượu.
Nhưng lúc đấy, mọi thứ anh cảm nhận được đều là cô chứ không phải là 1 người khác.
Nhật Minh hoàn toàn không tin, anh đưa tay túm lấy vai Gia Linh kéo ả sát lại, rồi cúi ngửi cái gì đó, sau đấy còn nhìn xuống phần hông của ả.
Anh trở nên thất thần, không có mùi hương, cũng không có vết sẹo, nhưng Gia Linh lại nói cô ta chính là người đêm qua cùng anh dây dưa, không lẽ tất cả những gì anh cảm nhận được đêm qua, chỉ đều là anh tự ảo tưởng? Anh yêu cô 1 cách hồ đồ và điên rồ đến như vậy?
“CHU NHẬT MINH, MÀY NÊN CHẾT MỚI PHẢI!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...