Trái Tim Này Nhớ Em!
Anh nói anh không muốn tự giải quyết vậy ý anh là cô phải giải quyết cho anh sao ?
An Bình ngẩn người suy nghĩ một lúc liền hét lên :
-"Không được, Nhất Chính không được ".
-" Tại sao lại không được ?"
- " Hôm nay đầu năm, mẹ biết mẹ la đó ".
Anh nhìn gương mặt lo lắng của cô mà bật cười, đưa tay chỉ lên đồng hồ.
-" Em nhìn đi đã qua 12h đêm tức là đã qua ngày mới rồi ".
An Bình kéo mạnh chăn chùm kín cả đầu nhưng anh vốn dĩ không muốn cho cô ngủ.
-" An Bình "
Anh kéo chăn xuống phía dưới, trực tiếp nằm thẳng lên người cô.
-" Làm ơn để cho em ngủ đi được không ?"
Anh đã ăn chay bao lâu nay rồi, bây giờ mỡ dâng tới miệng mèo rồi thì làm sao anh có thể từ chối cơ chứ.
-" Thì em cứ việc ngủ đi ".
Nhất Chính nở một nụ cười lưu manh với cô, khiến cô cảm thấy rợn người.
An Bình cố gắng phản kháng thì bị anh cắn nhẹ vào vành tai, cả người của An Bình như có dòng điện chạy qua.
...
Anh gục đầu vào hõm cổ của cô, mùi hương quen thuộc mà anh nhớ, nó khiến anh mất ngủ bao lâu nay.
Anh cúi người hôn lên môi cô, nụ hôn mỗi lúc càng sâu hơn.
An Bình đưa tay ôm lấy cổ anh.
Anh hôn trượt xuống xương vai xanh, tay không ngoan ngoãn mà luồn vào áo cô, nhẹ nhàng cởi bỏ đi những thứ vướng víu trên người.
Anh nhẹ nhàng cúi người ngậm lấy một bên ngực, bên còn lại dùng tay nhào nặn.
Tay anh đưa xuống nơi tư mật của cô, anh dùng một ngón tay đưa vào bên trong khiến cô rùng mình.
-" An Bình, cho anh được không ?" Anh nhẹ nhàng hỏi cô.
Từ nãy đến giờ anh có làm gì thì cô vẫn cắn chặt môi không để phát ra một tiếng nào, điều đó làm anh khó chịu.
An Bình nhìn anh một lúc, gật nhẹ đầu.
-" Em đừng bài xích với anh nữa được không ?"
Ánh mắt mông lung của anh nhìn cô chất chứa nhiều nỗi buồn khó tả.
Cô gật đầu, nhẹ giọng nói :
-" Em sẽ cố gắng ".
Anh cúi người hôn lên môi cô, từ nãy giờ cô cắn chặt đến rỉ máu.
Anh giải phóng và cho con cự long vào nơi tư mật của cô một cách bất ngờ.
Tuy có qua dạo đầu nhưng cô vẫn bị giật mình vì đau.
Anh di chuyển từng đợt trên cơ thể cô, mỗi lúc một nhanh hơn.
-" Ư...ưm...đ...au "
Nghe được tiếng rên của cô, anh nở một nụ cười hài lòng.
Cúi người sát tai cô nói nhỏ :
-" Em thả lỏng một chút sẽ không đau "
-" Ư...ưm...đ...au.
Ư...a...nh...chậm...thôi ".
Nhất Chính hành hạ cô đến gần sáng, An Bình quá mệt mỏi nên ngủ lúc nào cũng không biết.
Anh rời khỏi người cô, nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Anh pha nước ấm vệ sinh người cho cô, sau đó tới anh.
Nhất Chính lên giường nằm cạnh cô, mùi hương trên tóc cô thật sự rất dễ chịu.
...
Hôm nay, An Bình về Hạ gia.
Cô cố gắng dậy sớm.
An Bình mệt mỏi xoay người qua thì không thấy anh, cô gượng người ngồi dậy hạ thân đang rất đau.
Cô bám vào thành nôi của bánh bao để đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng tắm làm vscn.
Nhất Chính bế bánh bao ra ngoài phơi nắng sớm, sau đó bế bánh bao vào phòng thì nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Anh soạn đồ cho bánh bao, giúp cô chăm sóc cậu nhóc.
Nhất Chính đang giúp cô cho bánh bao ti sữa thì đột nhiên anh lại nhớ đến chuyện cũ, mắt anh cũng dần đỏ lên.
Đối với anh lúc này, mẹ con cô như sinh mạng của anh vậy.
Anh không thể sống thiếu ai cả.
Thật may mắn, ông trời vẫn còn cho anh cơ hội chuộc tội với mẹ con cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...