Hà Anh vội gỡ chiếc khăn trên mắt xuống. Cả một cánh đồng hoa lưu ly đập vào trong tầm mắt. Màu xanh tím của cánh hoa e ấp dưới màn sương sớm càng làm cả thảo nguyên trông thuần khiết và vô tận.
Nguyễn Hoàng chắp tay sau lưng phóng tầm mắt ra xa, y mãn nguyện thu vào tầm mắt gương mặt hạnh phúc của nàng, rồi y ôm lấy nàng từ phía sau, ngả đầu trên mái tóc màu nắng tuyệt đẹp của nàng.
-Ta đã đem hoa lưu ly từ phương Bắc về đây cho nàng. Chẳng phải nàng luôn đòi phải có ngày kỉ niệm gì đó sao? Chúc mừng hai mươi lăm năm ta và nàng gặp nhau.
Hà Anh xoay người nhìn y bằng cặp mắt thổn thức, nàng cười mà khóe môi run run. Hai mươi lăm năm vật đổi sao dời, vua này nối tiếp vua kia.
-Em chỉ mới ở bên chàng được mười lăm năm.
Câu nói của nàng đầy chua xót. Mười năm vắng nàng, mười năm cô độc và đáng quên nhất cuộc đời Nguyễn Hoàng.
-Chỉ cần ta vẫn yêu nàng trong mười năm đó là đủ rồi.
Nguyễn Hoàng ôm lấy gương mặt bé nhỏ kia mà hôn xuống. Hà Anh thấy lòng mình vẫn xao xuyến hệt như nụ hôn đầu, chưa từng có gì đổi thay.
-Dinh Trà Bát này từ bây giờ, sẽ là trái tim miền Ái Tử, sẽ là nơi ta và nàng cùng sống, cùng già đi, cùng sống đến đầu bạc răng long, nhé?
Hà Anh gật đầu khẽ, nàng dĩ nhiên muốn cùng y sống, cùng y ngắm nhìn con cái lớn lên, cùng y ngắm nhìn mảnh đất Thuận Quảng trở mình.
Nàng nhìn vườn hoa đó, những kỉ niệm ngày xưa ùa về. Khi ấy y đã đưa nàng ra khỏi bản doanh, cùng nành ngắm nhìn vịnh Hạ Long năm trăm năm trước, cùng nàng đặt tên lưu ly cho hoa...
-Em muốn thử xem mình còn trẻ như ngày đó không?
Nguyễn Hoàng khó hiểu nhìn cô.
-Sao?
Hà Anh nháy mắt tinh nghịch. Nàng vùng chạy trên ngọn đồi cỏ xanh, làn cỏ thấm ướt chân váy, gió tươi mát lùa qua mái tóc. Cảm giác vẫn hệt như khi ấy, là rừng hoa này, là ánh mắt kia, vẫn si mê đến nhường nào.
Chiếc váy màu tiên hồng lướt qua những nhành hoa, làm chúng đánh rơi làn sương sớm. Hà Anh sảng khoái đón nhận những luồng gió tươi mát ùa vào lòng. Nàng ngoái đầu vẫy tay với Nguyễn Hoàng. Y đứng trên ngọn đồi, tay chắp sau lưng, mỉm cười nhìn theo nàng.
Bất chợt, Hà Anh thấy người mình hẫng một nhịp nhói lòng. Tất cả thanh âm xung quanh đều thình lùng ù ù hỗn tạp. Hà Anh trợn trừng mắt ôm lấy tim mình, chao đảo đưa tay về phía trước, đỡ lấy cả cơ thể đang ngã khuỵu.
Gì thế này?
Chẳng lẽ, đúng như lời Nguyễn Bỉnh Khiêm đã nói. Thời gian của nàng đã sắp hết?
Nguyễn Hoàng ào đến chỗ nàng, sốt ruột nhìn một lượt.
-Nàng sao thế?
Hà Anh cố mỉm cười rồi lắc đầu.
-Bị vấp ngã thôi, thật giống hệt như lần đó nhỉ?
Nguyễn Hoàng phì cười rồi bế nàng lên.
Hà Anh bỗng thấy cơ thể mình rất lạnh, lạnh đến thấu xương. Nhưng nàng vẫn cố mỉm cười mà nhìn y bằng ánh mắt chan chứa. Tuyệt đối không thể để Nguyễn Hoàng biết chuyện này, y không thể lo lắng cho nàng, không thể sợ hãi ngày nàng phải trở về tương lai của mình.
Đầu năm Tân Mùi, Chính Trị năm thứ 14, 1571.
Quang Minh năm đó theo Nguyễn Hoàng ra bắc giúp y hoàn thành nghiệp lớn thì về lại xứ Hải Dương. Đến năm nay mới về lại Ái Tử.
Vừa về đến, anh lập tức thông báo cho Nguyễn Hoàng rằng quân Mạc sắp đến quấy phá. Vì Trịnh Kiểm cũng đã mất, hai con của y là Trịnh Cối và Trịnh Tùng đánh nhau, thiên hạ đại loạn.
Nguyễn Hoàng biết được nên đã sớm chuẩn bị từ trước. Đợi đến khi chúng đánh vào dinh Vũ Xương thì chia làm hai nhánh mà đánh trả.
Loạn lạc kéo dài, mảnh đất Ái Tử chẳng được yên. Trịnh Tùng đánh thắng được Trịnh Cối, thu hết binh quyền về mình. Đến năm tiếp theo, 1572, nhà Mạc cho 60 chiếc thuyền đánh vào Thuận Hóa. Ban đầu trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt quân Mạc thắng thế, Nguyễn Hoàng phải tương kế xin hàng. Cuối cùng nhờ mưu trí mà đánh tan quân Mạc, giết được tướng Mạc. Từ đó quân Mạc không dám nhòm ngó đến xứ Thuận Quảng nữa.
Hà Anh ngày ngày ngồi trông chồng về, lòng như ngồi trên đám lửa. Chiến tranh là đau thương, là nỗi bi ai dai dẳng. Đến khi nào mới thôi cồn cào lo lắng, đến khi nào mới thôi sợ hãi tỉnh giấc giữa cơn mơ. Nàng nhìn sang cậu con trai đang ngồi học chữ, gương mặt đăm chiêu hệt như Nguyễn Hoàng. Nàng đưa tay vuốt tóc con, thằng bé lại dỗi.
-Mẹ để con đọc chữ...
Nàng phì cười. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà. Cái phong thái đáng ghét cũng hệt như Nguyễn Hoàng.
Nhưng rồi Hà Anh bất ngờ ôm ngực, nàng nhăn mặt. Lại nữa rồi, hai năm trở lại đây, cơn đau ngày càng nhiều và dữ dội. Rốt cuộc nàng đã đến lúc phải trở về sao?
Hà Anh bỗng dưng thấy bóng Quang Minh đứng trên bờ hồ, ánh mắt bi ai nhìn về nàng. Bấy lâu qua Quang Minh về lại xứ Hải Dương, nàng cũng đã lâu rồi chưa cùng anh trò chuyện nhiều như những ngày xưa nữa.
Hà Anh nhấc váy rời khỏi tiểu đình, đi về phía anh. Ánh mắt anh vẫn ngập trong khổ sở.
-Quang Minh...
Thật ra, Hà Anh không biết phải nói gì với Quang Minh nữa cả. Từ lâu giữa hai người đã không còn gì để sẻ chia nữa rồi.
-Em vẫn chưa chịu trở về sao?
Hà Anh thở dài thườn thượt. Nàng mệt mỏi nhìn anh.
-Quang Minh à...
-Em không biết là mình sẽ chết sao?
Nàng lặng đi trong ánh mắt như sắp vỡ òa của anh. Quang Minh và nàng mấy chục năm qua dung nhan không hề thay đổi. Những người đến từ tương lai đều như vậy sao? Đều không hề già đi. Ánh mắt anh vẫn ám ảnh đau thương như những ngày đầu tiên gặp anh ở quá khứ này.
-Đây là cuộc sống mà em chọn lựa, hãy để em quyết định cái chết của mình, có được không?
-Em chịu đau đớn nổi sao? Hà Anh? Những đau đớn này sẽ mỗi ngày một nhiều hơn!
Nàng mỉm cười gật đầu dứt khoát. Quang Minh sững sờ nhìn nàng. Không, anh muốn gào lên rằng nàng hãy thôi ngang bướng, hãy thôi ngược đãi chính bản thân mình.
-Nỗi đau còn hơn cả xác thịt này chính là phải lìa xa gia đình của em.
Câu nói này khiến Quang Minh thấy đau đớn đến tê dại. Ở đây, y là gì? Là quân sư của Tổng trấn Đoan quận công? Hay là kẻ thừa thãi trong dinh thự rộng lớn này. Làm sao nàng hiểu được nỗi đau của y, khi phải nhìn người con gái mình yêu ở bên kẻ khác, rồi cùng sinh con đẻ cái.
Mười mấy năm sống cùng nhau, Nguyễn Hoàng và Hà Anh đã có với nhau ba người con, Nguyễn Phúc Nguyên và hai đứa bé gái sinh đôi, đặt tên Ngọc Tiên và Ngọc Tú.
Gia đình họ bây giờ thật hạnh phúc, thật viên mãn. Còn y chỉ là kẻ dẫn đưa họ đến bến bờ an toàn mà thôi.
Làm kẻ âm thầm bảo vệ phía sau có vui vẻ gì? Sao số phận lại nghiệt ngã với y như thế?
-Quang Minh, em xin lỗi. Em sẽ không bao giờ thay đổi ý định đâu.
Hà Anh toan bỏ đi. Anh túm lấy cánh tay, cắn răng nhìn nàng.
-Hãy nghe anh, về đi, nếu không em sẽ chết.
Ánh mắt Quang Minh chưa từng nói dối.
Hà Anh chết lặng. Nàng chưa từng nghĩ đến việc mình phải chết...
-Sao em lại phải chết?
-Chẳng lẽ em nghĩ những triệu chứng kia chỉ là vì em đã cạn duyên với quá khứ thôi sao? Hà Anh! Em bị ốm, em ốm rất nặng. Căn bệnh này đến cuối cùng sẽ giết chết em.
Nàng điềm nhiên cười mà nụ cười chua chát. Anh nghĩ nàng không biết sao? Chẳng ai hiểu rõ bệnh tình của một người hơn chính bản thân họ. Cơ thể của nàng, nàng cảm nhận rất rõ. Chẳng phải từ bé tim nàng đã rất yếu rồi sao? Chẳng phải nàng vẫn luôn cảm thấy chóng mệt và hơi thở nặng nhọc khi hoạt động mạnh sao? Hà Anh muốn bật khóc, nàng vẫn luôn lừa dối bản thân mình.
-Tại sao anh biết?
Nàng cũng cảm thấy câu hỏi của mình thật thừa thãi. Anh là con trai của Nguyễn Bỉnh Khiêm kia mà.
-Anh...
Quang Minh thực sự muốn nói ra, để nàng tin y mà trở về. Nhưng y không thể nói. Nếu không y sẽ vĩnh viễn hối hận, vĩnh viễn không còn gặp lại nàng.
Anh chỉ biết câm nín, chôn chân nhìn Hà Anh quay gót bỏ đi. Giá như có một điều ước, anh sẽ xóa bỏ cái sứ mệnh chết tiệt đã đeo bám anh. Cái sứ mệnh đã ngăn anh yêu thương người con gái đặc biệt suốt vạn kiếp này.
Cuối cùng quân Mạc cũng rút hết, bình yên lại trở về với xứ Thuận Quảng, với miền Ái Tử hoang sơ.
Nguyễn Hoàng trở về dinh Trà Bát sau mấy tháng ròng chinh chiến, điều y nhận rõ đầu tiên đó là Hà Anh đã gầy đi nhiều.
-Nàng ốm sao?
Hà Anh vội lắc đầu, nàng ôm lấy y, dụi đầu vào lòng y như con mèo nhỏ. Nguyễn Hoàng sủng nịnh cúi xuống hôn lên trán nàng, không quên đưa tay nhéo lên má nàng mà cười hạnh phúc.
-Nhớ chàng nên ôm đấy, có xót không?
-Vậy sắp tới ta sẽ không đi nữa, ở suốt bên cạnh nàng, có chịu không?
Hà Anh cười tít mắt. Nàng cười mà lòng tự nhiên xót xa. Nàng cũng có thể như thế không? Mãi ở cạnh bên y?
Vừa lúc đó, Phúc Nguyên cũng lon ton chạy tới, túm lấy người Nguyễn Hoàng đòi bế. Y phì cười xoa đầu con trai.
-Lớn thế này rồi mà con.
-Sao cha lúc nào cũng thương mẹ hơn con?
Nguyễn Hoàng phì cười nhìn Hà Anh rồi khuỵu xuống, lau đi vết mực lấm lem trên mặt Phúc Nguyên.
-Sao con biết cha thương mẹ hơn con?
-Vì cha ôm mẹ nhiều hơn ôm con.
-Sao nữa?
-Vì mẹ không cần phải luyện chữ!
Y bật cười, xoa đầu thằng bé.
-Không có đâu, mẹ con cũng từng luyện chữ nhiều lắm đấy! Cha từng bắt mẹ con mỗi ngày chép năm trăm chữ kia!
Phúc Nguyên há hốc nhìn Hà Anh nhếch nhếch cặp chân mày. Thằng bé cong môi rồi ôm lấy cổ Nguyễn Hoàng nhõng nhẽo. Khung cảnh này sao có thể yên bình đến thế, làm Hà Anh càng cảm thấy đau lòng.
-Dạ thưa Quận công.
Nguyễn Hoàng ngẩng đầu lên nhìn một gia nô đang đứng khép nép ở phía xa. Y dỗ Phúc Nguyên rồi đứng thẳng dậy.
-Có chuyện gì sao?
-Dạ, bên ngoài có một tên Tây phương xin gặp người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...