Trái Tim Miền Ái Tử

Năm năm sau.

Hà Anh ngồi trên chiếc ghế mây ngoài hiên, tay phe phẩy cây quạt lông cầm trên tay. Nàng vuốt ve bụng mình, nghiêng đầu nhìn một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần bên trong cơ thể.

-Hà Anh.

Nguyễn Hoàng gọi khẽ, y mỉm cười cầm một xấp vải vóc rồi đến ngồi xuống bên nàng. Hà Anh như thói quen, sà vào lòng y ôm lấy.

-Trên người chàng nghe toàn mùi biển.

-Ta đến cửa biển kiểm tra đồn giữ biển, mấy năm nay giặc Mạc hay tràn vào cướp bóc.

Hà Anh chỉ lẳng lặng gật đầu. Nguyễn Hoàng đưa tay lên bụng nàng, vuốt ve rất khẽ. Nàng nắm lấy bàn tay thô ráp của y, nhìn y bằng ánh mắt chìm trong yêu thương và mãn nguyện. Được yêu, được sớm tối có nhau, được cùng nhau sinh con đẻ cái, đó chẳng phải là khát vọng của tất cả những con người đang yêu sao? Nànv thấy hạnh phúc, vì ông trời đã để nàng lạc về quá khứ, lạc về thời loạn lạc này, để nàng gặp và nên duyên với Nguyễn Hoàng.


Nguyễn Hoàng cúi xuống hôn lên trán Hà Anh. Y hy vọng biết bao vào đứa trẻ này.

-Chàng nói sẽ suy nghĩ tên cho con mà, bây giờ nó sắp ra đời luôn rồi, chàng còn định nghĩ đến bao giờ nữa?

-Tên đứa con đầu tiên của chúng ta sao có thể muốn đặt thế nào thì đặt được chứ?

-Khi nào về em sẽ mua cho chàng cuốn cẩm nang đặt tên cho con nhé?

Nguyễn Hoàng bất giác siết chặt lấy nàng.

-Không cho nàng đi nữa..

Hà Anh đưa tay nhéo lên má y, cái tên này sao có thể ngọt ngào đến mức đáng yêu thế này.

-Vậy..




-Quận công.




Nguyễn Hoàng đỡ cô ngồi dậy, đứng lên đi về phía người gia nô.


-Có chuyện gì?

-Có người tự xưng là trạng nguyên phương Bắc đến tìm người.










Nguyễn Hoàng bước qua thềm cửa, đưa ánh mắt vạn phần kính trọng hướng về Nguyễn Bỉnh Khiêm. Nguyễn Bỉnh Khiêm dẫu tuổi đã cao nhưng tác phong đều nhanh nhẹn và khỏe mạnh.

-Trạng công đã không quản đường xa đến đây, ta không thể nghênh đón mong trạng công lượng thứ.

Nguyễn Bỉnh Khiêm hiền hậu xua tay. Ông quay sang Quang Minh. Anh rót tách trà cho Nguyễn Hoàng.

Hà Anh được nô tì dìu bước vào. Vừa thấy Nguyễn Bỉnh Khiêm, ánh mắt nàng đã lộ vài phần hoang mang. Tại sao Nguyễn Bỉnh Khiêm lại đến?

Quang Minh lặng lẽ nhìn Hà Anh rồi nhìn xuống đứa trẻ đang ngày đêm lớn lên trong bụng nàng. Đứa trẻ đó sau này có thân phận ra sau, anh đều biết..

-Thấy phu nhân khỏe mạnh thế này, quả là chuyện tốt.

Hà Anh chỉ cúi đầu cảm ơn Nguyễn Bỉnh Khiêm, trên môi gượng gạo một nụ cười.

-Chẳng hay cụ Nguyễn lặn lội đường xa đến tận đây có chuyện chi cần chỉ bảo?

-Nào có chuyện chi, mảnh đất này từ khô cằn sỏi đá đến hôm nay tấp nập người xe đã đủ thấy tài năng của Tổng trấn rồi.

-Ta nào dám nhận công lao đó.

Cả hai cùng cười rồi lại nâng tách thưởng trà. Nhưng Hà Anh không sao yên tâm cho được, nàng không biết cuối cùng Nguyễn Bỉnh Khiêm, con người kì bí này lại xuất hiện là có lí do gì đây?

-Chẳng là, ta nhìn lên trời thấy có vì sao mới lên ngôi, lại nghe tin Tổng trấn phu nhân mang thai. Dự là điềm thiên tử.

Không gian bỗng nhiên trùng xuống. Thiên tử? Nguyễn Hoàng đưa Hà Anh về đây để trốn đi hai từ thiên tử đó, ngai vàng đó, tranh đấu đó.

-Nhưng ngôi sao này sáng vẫn có ngôi sao chiếu mệnh của vua Lê sáng hơn. Tức báo chỉ có thể làm chúa chứ không thể ngồi trên ngai vua.


Làm chúa? Hà Anh ngỡ ngàng. Vậy đứa trẻ cô đang mang chính là vị chúa Sãi kế nghiệp chúa Tiên?

Nhưng Nguyễn Hoàng lại vô cùng căng thẳng. Chân mày y chau lại, hai bàn tay siết chặt lấy nhau.

-Đoan quận công, đứa trẻ này ngày sau sẽ đưa xứ Thuận Hóa lên một vị thế cao hơn, đưa cả dòng họ Nguyễn ngày sau danh gia vọng tộc. Vì nó đặc biệt, ta đến đây ban cho nó chữ 'Phúc'. Từ đời của đứa trẻ này họ Nguyễn cũng phất lên, cho nên ban cho chữ 'Nguyên', 'Nguyên' trong 'Ẩm thủy tư nguyên', tức nghĩa là nguồn cội.

Hà Anh chưa từng biết Nguyễn Phúc Nguyên do Nguyễn Bỉnh Khiêm đặt tên, càng chưa từng nghĩ, nàng là người đã sinh ra chúa Sãi sau này.

-Nguyễn Phúc Nguyên...

Nguyễn Hoàng gọi khẽ. Trong lòng y dấy lên bao nhiêu cảm xúc. Đứa trẻ này có thể đưa miền Ái Tử này đi lên hay sao? Có thể thay y gánh vác cả cơ nghiệp này.

Lòng Hà Anh dậy sóng. Con trai của Phúc Hải cũng tên là Phúc Nguyên. E rằng đây là mối duyên của nàng và y. Mối duyên sót lại cuối cùng.




Nguyễn Bỉnh Khiêm bảo có chuyện riêng muốn nói với Hà Anh. Quang Minh và Nguyễn Hoàng đều lánh đi.

Ông nhìn nàng, ánh mắt sâu hun hút.

-Sau khi sinh xong Nguyễn Phúc Nguyên, cô phải trở về.

Trở về? Trở về hiện tại sao? Hà Anh biết ngay không phải mình lo lắng hảo.

-Cháu không muốn...

-Về đi, nếu không Quang Minh cũng chẳng bảo vệ nổi cô nữa.

-Cháu vẫn sống tốt mà, anh ấy không cần phải cất công bảo vệ cháu.

-Nó vẫn sẽ bảo vệ cô thôi, dẫu có nghịch với sứ mệnh của nó, nó vẫn sẽ làm.

Sứ mệnh? Cả Nguyễn Bỉnh Khiêm và Quang Minh đều nhắc đi nhắc lại sứ mệnh. Sứ mệnh gì? Rốt cuộc hai người họ đang che giấu chuyện gì chứ?

Nguyễn Bỉnh Khiêm thở dài. Ông hạ giọng.

-Đứa con trai này của ta, ta hiểu rõ. Nó sẽ không từ bỏ cho đến hơi thở cuối cùng. Nên ta thay nó khuyên cô. Mối duyên ở quá khứ của cô và Nguyễn Hoàng đã cạn. Đứa trẻ này chính là món nợ ân tình mà cô đã trả đủ cho Nguyễn Hoàng. Nếu cô còn ở lại, bất hạnh sẽ ập đến.


Hà Anh lắc đầu rất mạnh, mi mắt cơ man là lệ.

-Xa Nguyễn Hoàng, xa đứa con còn chưa đầy tuổi mới chính là bất hạnh. Xin ông đừng bắt cháu rời xa họ.

-Dẫu có chết?

-Dẫu có chết....

Nguyễn Bỉnh Khiêm đau xót nhìn Hà Anh ôm bụng mình. Ông thở dài thườn thượt nhìn ra bầu trời xa. Lời khuyên này có bao giờ có tác dụng chứ? Mấy kiếp rồi, con người ta vẫn luôn chọn một mực thủy chung, dẫu có thịt nát xương tan.







Những năm sau đó, Nguyễn Hoàng lại nhận bốn đứa con trai của viên tướng trấn cửa biển Việt Yên, vì chống Mạc mà hy sinh. Bốn đứa con trai nuôi cảm phục y, theo chân y trên khắp các trận mạc, bảo vệ bờ cõi đất Thuận Hóa được bình yên.







Kỷ Tỵ, Chính Trị năm thứ 12, 1569.


Nguyễn Hoàng nhận được lệnh gọi ra Bắc để bái kiến vua Lê Anh Tông, sau mười năm trấn thủ Thuận Hóa.

Quang Minh đi cùng y, chỉ dẫn mọi điều để y không phạm bất kì sai lầm nào. Từ lời ăn tiếng nói đến việc phải nhẫn nhịn ai, nhất là với Trịnh Kiểm.


Lần ra Bắc này Nguyễn Hoàng gặp lại Ngọc Bảo sau bao năm xa cách. Hai chị em vỡ òa ôm lấy nhau. Đứa con Trịnh Tùng của chị năm đó y đi, nó mới tám tuổi, giờ đã lớn phổng thành một chàng thanh niên cường tráng, thông tuệ.

Quang Minh ngồi nhìn hai cậu cháu mừng rỡ gặp nhau, lắc đầu khẽ. Làm sao Nguyễn Hoàng có thể ngờ được, sau này Trịnh Tùng mới chính là kẻ thù lớn nhất của Nguyễn Phúc Nguyên cơ chứ?

Lần này Nguyễn Hoàng trở về, Trịnh Kiểm cũng đã lớn tuổi. Gặp lại cố nhân, trong lòng cũng chẳng còn thù hận đố kị nữa. Y biết cả đời y cũng không tài nào đủ dài để tranh đấu đế vương, cũng chẳng có duyên với ngai vàng, nên thôi, y chỉ trông cậy vào Trịnh Tùng.

Gặp lại Nguyễn Hoàng, Trịnh Kiểm mừng hơn là lo. Hai người cùng uống rượu kể chuyện xưa. Trong lòng Nguyễn Hoàng nỗi hận giết cha giết anh vẫn còn đấy, nhưng thấy Trịnh Kiểm yếu rồi, cũng chẳng nỡ đay nghiến làm gì.

Đến một lúc nào đó của cuộc đời, con người ta chỉ biết sống cho hôm nay thôi, vì biết đâu duyên này là lần sau cuối gặp gỡ.




Và quả thật.
Canh Ngọ, Chính trị thứ 13, 1570.

Tháng hai ngày 18, Trịnh Kiểm qua đời, thọ 68 tuổi.




Trở về từ Tây Đô, Nguyễn Hoàng được phong thành Tổng trấn tướng quân của cả xứ Thuận Hóa và Quảng Nam. Nhưng trong lòng y lại man mác một nỗi buồn.

Dẫu Trịnh Kiểm có là kẻ thù lớn nhất của y, có là kẻ giết chết cha y, cả hai người anh của y. Nhưng sao đến cuối đời Trịnh Kiểm lại khiến người ta thương cảm. Sống trong bệnh tật có dễ dàng gì...

Hà Anh lẳng lặng nắm tay y đi dọc dinh Ái Tử lần cuối. Nàng biết Nguyễn Hoàng mang nhiều tâm tư, lòng cũng nặng nề lắm.

Cuộc đời Trịnh Kiểm về cơ bản là cuộc đời của một chiến binh. Các trận đánh lớn nhỏ của ông với quân nhà Mạc mà người chỉ huy của đội quân này là Mạc Kính Điển đều là những trận đánh bất phân thắng bại khi xét về tổng thể. Cuộc này đã gây nhiều đau thương tang tóc cho nhân dân...

Trước đó, tháng 1 năm 1570, khi Nguyễn Hoàng vừa từ Tây Đô về, y đã dời dinh về làng Trà Bát, nằm gần dinh Ái Tử, chếch về phía đông bắc, gọi là dinh Trà Bát. Vì nơi đây thiên thời địa lợi nhân hòa, dễ quản cả vùng Quảng Nam bao la kia nữa.




Từ đây, cuộc đời của Nguyễn Hoàng trở nên cô độc hơn, khi mà kẻ thù, bằng hữu cuối cùng của y, cũng đã ngã xuống.
Bây giờ y chỉ còn Hà Anh...










Nguyễn Hoàng nắm tay Hà Anh dắt đi. Cô đưa tay vịn một chiếc khăn đang cột trên đầu, che đi đôi mắt.

-Chàng lại dẫn em đi bán sao?

Y phì cười rồi siết chặt bàn tay nhỏ bé kia, cúi đầu nói khẽ.

-Đúng rồi.

Hà Anh khì cười, nàng toan gỡ tấm khăn xuống thì y gắt.

-Đã cho nàng gỡ khăn xuống đâu?

Nàng dùng dằng níu lấy tay y đung đưa.

-Nguyễn Hoàng...đi mà, nóng quá.

Y đằng hắng rồi vẫn kéo nàng đi qua những tán cây xì xào tiếng gió. Đột nhiên, một mùi hương nhè nhẹ quẩn quanh trong tâm trí Hà Anh, khiến nàng ngỡ ngàng sửng sốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui