Trái Tim Miền Ái Tử

Tên sát thủ ngấu nghiến quay lưng nhìn Nguyễn Hoàng. Mặc cho tấm lưng hắn bê bết máu. Nguyễn Hoàng thất kinh nhìn Hà Anh đang rơi xuống, y toan lao đến thì hắn đã vung gươm. Nguyễn Hoàng xoay người né lưỡi gươm lao đến. Hai thanh chém phăng vào nhau làm cả đất trời như nổ tung.

-Ngươi tránh ra!

Y như kẻ điên, dồn hết sức bình sinh của mình hất tung thanh gươm kia, chém một đường gươm đầy ai oán lên tên sát thủ. Hắn gào lên rồi khuỵu ngã.

-Hà Anh!

Nguyễn Hoàng lao đến rìa núi. Y ngồi thụp xuống đưa ánh mắt trân trối tìm kiếm nàng.

Hà Anh bám lên rễ cây cằn cỗi, bàn tay nàng bật máu, nước mưa rửa trôi càng thêm đau rát. Nàng bật khóc nhìn gương mặt bê bết máu của Nguyễn Hoàng. Y gào lên.

-Đưa tay cho ta!

Hà Anh với người đưa bàn tay cho y. Vừa nắm lấy tay cô, cả người Nguyễn Hoàng run lên rồi bị kéo xuống. Y cắn răng lấy cánh tay kia trụ lại. Hà Anh ngỡ ngàng, tay y bị thương! Bị thương kia mà!

Nếu nàng có chết, cũng không thể kéo theo y cùng chết! Nhất định không được!

-Nguyễn Hoàng, buông tay em ra đi...

-Nàng nói cái gì thế hả!

Nguyễn Hoàng cánh tay dẫu đau đớn, trong lòng y bây giờ càng đau đớn hơn.

Hà Anh bật khóc, nước mắt hòa vào trong nước mưa. Nàng luôn chán ghét những tình tiết thế này trong phim, nhưng không ngờ có một ngày chính nàng cũng rơi vào hoàn cảnh đó. Hà Anh nhìn xuống, chỉ thấy một màn mưa trắng xóa mà thôi.

-Em không ích kỉ để cả hai cùng chết được...

-Không! Ta xin nàng!

Bàn tay nàng cố tuột ra khỏi tay y, cơn mưa kia cũng như đang giúp nàng.

-Anh sẽ trở thành một vị chúa mở cõi, hãy nhớ những gì em đã dạy anh, hãy luôn trông về phía Nam mà phát triển, Nguyễn Hoàng.

Hà Anh nức nở. Máu từ cánh tay y đã chảy xuống tận bàn tay cô.

-Hà Anh! Xin nàng!

-Hãy sống tốt! Nhất định phải sống tốt!








Tiếng mưa và gió choáng lấy hai tai Hà Anh. Thanh âm Nguyễn Hoàng gào thét tên cô nhỏ dần, cả thân ảnh kia cũng dẫn trở nên mờ nhạt. Hà Anh như bị vực sâu hút lấy, gió cũng như bị hút lấy, cả lá cây, cũng trôi như một cơn lũ dữ về phía sau lưng nàng.

Hà Anh nhăn mặt cảm nhận lực hút mạnh dần. Phía sau lưng nàng, một mặt phẳng đập mạnh vào sống lưng.

Nàng mở bừng hai mắt.

-Hà Anh!

Không gian trắng tinh trước mắt nhòe đi, cả sống lưng ê ẩm. Hà Anh nhắm mắt, chân mày nàng chau sát với nhau.

-Hà Anh!

Nàng nhăn mặt. Đó là giọng của Nguyễn Hoàng gọi cô, nhưng không, đó không phải là giọng của y.

-Hà Anh!

Hà Anh mở bừng hai mắt. Ngỡ ngàng nhìn trần nhà trắng tinh và đèn điện sáng trưng.

-Em gặp ác mộng sao?

Mắt nàng ngước mắt nhìn chàng trai ngồi cạnh. Quang Minh! Chính là Quang Minh rồi!

-Sao thế? Không khỏe ở đâu à?

Hà Anh cố ngồi dậy, tay ôm đầu.

-Em vừa mơ mình rơi xuống núi...

-À, anh biết những giấc mơ ngã xuống như thế, tỉnh dậy cũng không dễ dàng gì. Anh dẫn em đi ăn chút gì cho khỏe nhé?

Hà Anh nhìn xuống người mình, nàng đang mặc bộ đồ bệnh nhân, nhìn quanh, đây chính là bệnh viện.

-Sao em lại ở đây?

-Em không nhớ sao? Đêm qua em uống say quá, ngã xuống sông. Lúc về anh đi ngang qua hoảng hồn vớt em lên đấy!


Hà Anh ôm đầu. Vậy đây chính là trường hợp thời gian quay ngược mà thầy Scott đã nói sao? Thời gian hiện tại đứng yên trong khi ta ngược về quá khứ. Thật không thể tin được, nàng đã trở về từ chuyến du hành thời gian.

-Chiều nay anh thuyết trình, nếu em cảm thấy khá hơn thì nhớ ghé nhé.

Nàng thở dài nhìn Quang Minh. Lúc đó xuyên không về gặp Dan là năm 1544, đến lúc gặp nạn ở núi Nưa là 1548. Như vậy, nàng đã 4 năm rồi mới gặp lại Quang Minh.

Từ lúc nào mà tiếng máy móc làm đầu nàng đau nhức.










Hà Anh đi bộ dọc khuôn viên, băng qua bãi cỏ rộng lớn trước sân tòa nhà khoa Nhân văn. Nàng thẫn thờ nhìn chiếc máy bay đang xẻ dọc bầu trời. Thời đại này chính là nơi nàng đã sinh ra kia mà, sao lại thấy lạc lõng quá đỗi. Lúc nãy ba mẹ nghe tin đã hớt hải gọi đến tìm nàng, cũng đã mắng cho một trận rồi.

Thôi vậy. Xem như cũng là chuyện tốt. Rời bỏ Nguyễn Hoàng, để Nguyễn Hoàng cam tâm lui về ở ẩn, sau này hết hạn tang vua sẽ lấy Nguyễn Hoàng Ngọc, sinh ra Nguyễn Phúc Nguyên...

Hà Anh lắc mạnh đầu. Sao nghĩ đến việc y sẽ lấy người phụ nữ khác, nàng lại không cam tâm.

-Không cam tâm thì đã sao chứ...







Khán phòng rộng với những dãy bàn vòng cung tầng tầng lớp lớp. Quang Minh hôm nay mặc vest, anh đứng trên bục chuẩn bị lại giấy tờ. Hà Anh vẫy tay chào, anh mỉm cười đáp lại.

Đèn đã được tắt bớt, trên màn hình bây giờ xuất hiện một dòng tiêu đề.

"Nhà Hậu Lê và những chuyển biến lịch sử"

Hà Anh lập tức chau mày. Chẳng phải Quang Minh nghiên cứu về chúa Nguyễn sao? Về Nguyễn Hoàng sao? Bỗng dưng lại trở thành nhà Hậu Lê vậy?


Càng nghe Quang Minh nói, Hà Anh càng ngỡ ngàng. Nguyễn Kim cùng Trịnh Kiểm đưa Lê Trang Tông về lại Đại Việt. Trịnh Kiểm lập nên vua Lê chúa Trịnh. Nhà Tây Sơn đem quân dẹp Trịnh. Quang Trung lên ngôi vua. Quang Trung qua đời. Nhà Lê giành lại được giang sơn.

Không đúng! Họ Nguyễn đâu? Sao Quang Minh lại có thể thiếu sót như vậy? Mà những vị giáo sư gốc Việt chấm thi và các bạn học Việt cũng không ai mảy may thắc mắc?

Rồi bản đồ về những cuộc mở mang bờ cõi của các vua Lê càng khiến Hà Anh ngỡ ngàng. Nhà Lê mới là triều đại có công mở cõi. Họ Nguyễn đã trôi vào quên lãng rồi.




-Cảm ơn mọi người đã lắng nghe. Mời mọi người đặt câu hỏi.

Hà Anh không biết bằng cách nào, cô bỗng dưng vô thức giơ tay. Cả khán phòng ngoái đầu nhìn cô. Quang Minh mỉm cười gật đầu.

-Nguyễn Hoàng...à, người con thứ của Nguyễn Kim, người đó có số phận ra sao?

Mọi người hết nhìn cô rồi nhìn Quang Minh bằng ánh mắt hiếu kì. Anh mở máy, gõ vài chữ rồi chiếu lên màn hình.

-Đây là Nguyễn Kim, làm quan cả đời phụng sự triều Lê. Sau khi Mạc Đăng Dung cướp ngôi vua Lê, ông đem con em trốn sang Ai Lao. Ông có ba người con, Nguyễn Uông, Nguyễn Thị Ngọc Bảo và Nguyễn Hoàng.

Đúng, cô muốn hỏi về Nguyễn Hoàng. Người đó, rốt cuộc đã trôi về đâu? Chẳng lẽ trận phục kích trên núi Nưa đó, y đã không thoát khỏi?

-Cả ba người con của Nguyễn Kim đều liên quan đến cái tên Trịnh Kiểm, người mở đầu cho gia tộc chúa Trịnh hai thế kỉ sau này. Nguyễn Thị Ngọc Bảo là vợ của Trịnh Kiểm, mẹ của chúa Trịnh Tùng. Nguyễn Uông và Nguyễn Hoàng đều lần lượt bị Trịnh Kiểm hại chết.







Không gian như sững lại trước mắt Hà Anh. Mọi vật, tưởng chừng như đang sụp đổ.

Thà rằng Nguyễn Hoàng không thoát khỏi đại nạn hôm ấy, còn hơn là phải chết vì Trịnh Kiểm giết hại. Nhưng lịch sử vốn làm gì có Hà Anh, y cũng đâu bị Trịnh Kiểm giết. Tại sao nàng về lịch sử lại khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ thế này.

Nguyễn Hoàng, cái tên ngốc nghếch ấy, chắc hẳn đã gục ngã khi mất đi nàng. Chẳng lẽ y đã trở về hành dinh? Chẳng lẽ y để mọi chuyện thuận theo Trịnh Kiểm sắp xếp.

Nếu Nguyễn Uông cũng bị giết. Hóa ra Nguyễn Hoàng trở thành kẻ cô độc nhất thế gian rồi. Chẳng trách y buông xuôi...

Vậy là, Nguyễn Hoàng lẽ ra một đời oanh liệt chỉ còn là những dòng sử ngắn ngủi, chỉ là một Đoan Quận công bé nhỏ. Chẳng có một Chúa Tiên, chẳng có một triều đại nhà Nguyễn nào...

Hà Anh lấy điện thoại, tay cô lướt nhanh trên bàn phím. Sau phím enter và vài giây kết quả hiện ra, Hà Anh lại thẫn thờ. Thì ra, họ phổ biến ở Việt Nam không còn là Nguyễn nữa, mà là Lê. Thật may, cô vẫn tên là Nguyễn Hà Anh.

Điều này nàng không chấp nhận được, nàng đã tước đi những thứ đáng lẽ ra phải thuộc về Nguyễn Hoàng. Nàng phải tìm cách trở về, tìm cách trở về bên Nguyễn Hoàng. Nàng phải bảo vệ y, phải đưa y trở lại con đường huy hoàng của mình. Nàng đã sai hoàn toàn khi nghĩ mình rời xa là tốt cho y.








Hà Anh lao vào nghiên cứu các vùng có trọng trường bất ổn trên thế giới. Bây giờ trên tường trước bàn học cô dán một tấm bản đồ thế giới lớn, chi chít những giấy ghi chú dày đặc chữ.

Nam Cực. Nơi người ta phát hiện cánh cổng thời gian.

Nhưng nàng không thể đến đó. Càng không dám chắc có thể tìm thấy một lỗ hổng thời gian hay không?

Tam giác quỷ Bermuda ở vùng biển phía tây Đại Tây Dương. Nơi nổi tiếng với những vụ mất tích hàng hải và hàng không, nối giữa Miami Florida, San Juan, Puerto Rico và đảo Bermuda.

Hà Anh đã nghĩ đến nơi này, cũng đã tham khảo số liệu ở thư viện thông tin của trường nhưng phạm vi quá rộng, nàng không thể biết chính xác nơi trọng trường rối loạn là ở đâu?




Nhưng rồi..

Hà Anh dán tờ giấy ghi chú lên trên bản đồ, đôi môi cô mím chặt.

Chính nó rồi.

Iceland.







___________




Đêm nay Hà Anh giật mình tỉnh dậy giữa một cơn ác mộng. Một màn đêm đang cuốn lấy nàng. Mồ hôi đổ trên trán Hà Anh, cố sợ hãi nhìn ra ngoài trời. Bỗng dưng, đầu óc nàng trống rỗng.

Hình như, những kí ức về Nguyễn Hoàng đang dần mất đi, thay vào đó là sự thật mà Quang Minh đã trình bày. Hình như chính nàng cũng đang dần bị lịch sử che mắt.

Không đúng, tại sao những kí ức về những ngày tháng ở dinh Thái Tể ở Tây Đô kia lại nhạt nhòa như vậy? Tại sao kí ức về Mạc Phúc Hải, về Lê Duy Ninh, về Dan, và về Nguyễn Hoàng, lại trở nên mơ hồ như vậy? Đã có lúc Hà Anh tưởng mình đã mơ, đã có lúc nàng nghĩ mình phát điên rồi.

Hà Anh đột ngột sờ tay lên tóc. Mái tóc của nàng đã bị nàng cắt phăng đi để thoát khỏi tên sát thủ mà? Tóc nàng giờ vẫn dài đến ngang lưng.

Nàng đột nhiên sờ tay lên lưng mình. Chẳng phải nàng có một vết thương sau lưng sao? Nhưng lưng nàng chẳng mảy may có cảm giác đau nhức?

Tất cả những chuyện này, là mơ sao?

Hà Anh nhìn vé máy bay trên bàn, lòng như đại dương dậy sóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui