Tiểu Ái biết tại sao anh lại như vậy, đổi lại là cô, cô cũng
không tin giữa người thân sẽ xảy ra quan hệ vượt qua lí lẽ thường tình. Hiện
tại, cô nói với anh sự thật, chỉ hi vọng anh có thể từ bỏ ý định đến gặp bố mẹ
cô.
"Tôi và Dung Kỳ không phải anh em, vì thế chúng tôi ở
bên nhau không hề điên cuồng như anh nghĩ. Còn nữa, chuyện chúng tôi không phải
là anh em bố mẹ không hề biết, những năm qua bố tôi vẫn luôn coi anh ấy là con
đẻ của mình, bây giờ anh đưa tôi về nhà, chỉ khiến họ buồn thôi chứ chẳng có ý
nghĩa gì cả."
Chiếc xe thể thao đang chạy như bay bỗng phanh gấp rồi dừng
lại bên đường.
Anh quay đầu sang, sự chấn động do phanh gấp khiến cổ áo cô
hơi mở, để lộ ra xương quai xanh, một vệt màu hồng nhạt chưa biến mất bỗng lọt
và mắt anh.
Đó là...! Loại dấu ấn đó, anh đã quá quen thuộc, tuyệt đối
không thể nhìn lầm.
Thôi Thái Dạ cắn răng bặm môi, trên khuôn mặt mây đen dày
đặc, tràn ngập sự kinh ngạc và hốt hoảng đau thương. Anh cho rằng anh đã có đủ
lý trí, có thể quay về đối diện với chuyện này, và tìm biện pháp hiệu quả nhất
để xử lý. Nhưng sao nào, kết quả câu chuyện này, họ không phải là anh em ruột.
Thực ra, anh nên lường tới điều này từ lâu, với một người
như Dung Kỳ, làm sao có thể phạm phải một lỗi lầm hoang đường như vậy.
"Không phải anh em ruột? Không có quan hệ huyết thống?
Vì thế có thể bên nhau?" Anh nắm chặt vô lăng, nghiến răng nghiến lợi hỏi
từng câu một: "Nói như vậy, từ đầu đến cuối, chỉ có mình anh là đần độn
ngu xuẩn, đáng buồn cười phải không?" Anh không thể nào quên được hình ảnh
họ đứng cạnh nhau vào buổi chiều tối ở Pháp, nó phát ra những tia sáng chói
mắt, vây hãm rồi thiêu đốt anh đến thương tích đầy mình. Giữa mùa hè ở thành
phố Nice, họ sánh vai bên nhau còn anh thì trên bờ Địa Trung Hải hút từng điếu
thuốc, gió biển ẩm ướt, bầu trời lặng im, song trong lòng lại cuồn cuộn phong
ba bão táp.
Tình địch cướp đi người bạn gái của mình lại là anh trai của
cô ấy, thử hỏi trên đời này còn có chuyện nào trào phúng hơn không? Anh nghĩ
rằng tất cả những cảm giác khó chịu trong cuộc đời mình cộng lại cũng không
bằng giây phút này.
Cuối cùng anh đã hiểu, vì sao trước đây Dung Kỳ lại kịch
liệt phản đối bọn anh qua lại. Tại sao khi Tiểu Ái nhắc đến Dung Kỳ trước mặt
mà trong lòng anh luôn có cảm giác khó chịu khác thường.
Đêm đó, anh quên vứt điếu thuốc nên đã để cháy đến ngón tay,
nhìn tay bị phỏng, anh chỉ muốn cười thật lớn. Người phụ nữ đầu tiên anh hạ
mình bảo vệ không ngờ lại đối xử với anh như vậy, thật sự đây là một chuyện
buồn cười nhất trên đời.
"Thôi Thái Dạ. Cũng chỉ sau khi chia tay anh tôi mới
biết giữa tôi và anh ấy không có quan hệ huyết thống. Không phải chúng tôi cố
tình lừa anh."
Thôi Thái Dạ chế giễu lạnh lùng: "Được, cho dù những
chuyện em nói đều có lý, vậy giữa chúng ta thì sao? Mùa thu năm ngoái, em mất
tích vài ngày rồi quay về, đột nhiên nói muốn qua lại với anh, bây giờ em hãy
nói cho anh biết, rốt cuộc lúc đó em thật lòng được bao nhiêu?"
Không khí trong xe bỗng đông cứng lại, cô không ngờ anh lại
nhắc đến chuyện này, ngẩn ngơ nhìn anh một lúc, rồi rời ánh mắt: "Lúc bắt
đầu đích thực là có mục đích, sau đó tôi cũng từng nghĩ sẽ vui vẻ ở bên anh,
nhưng mà..."
"Được rồi!" Anh xua tay, tỏ ý cô không cần nói
nữa. Cô nhìn anh, vẻ mặt trầm lặng trong mắt khiến cô cảm thấy bất an:
"Thôi Thái Dạ, anh đừng như vậy. Chúng ta đã chia tay lâu rồi! Nếu anh
không thích Vy An thì có thể tìm một người tốt hơn, vóc dáng tướng mạo, tính
cách phù hợp với yêu cầu của anh. Thực ra chúng ta chỉ yêu nhau có mấy tháng
thôi, tình cảm vẫn chưa sâu đậm, làm bạn bè không phải càng tốt hơn sao? Cứ
giống như trước đây có được không?"
"Với em đích thực chỉ có mấy tháng thôi ư?" Anh
cười tự giễu cợt mà hiu quạnh: "Trong mắt em, loại công tử như bọn anh xưa
nay chỉ quen thói gặp dịp thì chơi, mãi mãi không có tư cách yêu một người thật
lòng đúng không?"
Tiểu Ái cắn môi dưới, không biết nên nói gì. Anh nói không
sai, trong suy nghĩ của cô, có lẽ cô luôn cho là như vậy.
"Được rồi, em xuống xe đi!" Anh mở khoá trung tâm,
hướng mắt về bầu trời u ám phía sau toà nhà cao ốc của thành phố. Thấy tiếng cô
mở cửa xuống xe, những ngón tay đang nắm chắc vô lăng không kìm nén được mà bóp
chặt vào, anh nhíu mày, khởi động xe chạy.
Sau khi tắm nước ấm xong, Tiểu Ái mới cảm thấy như được sống
lại, cô vừa lau tóc vừa bước đến phòng khách thì ngửi thấy mùi thức ăn từ nhà
bếp bay tới.
Xương sườn hương tỏi, còn có canh Russian[1]. Dạ dày cô đang
kêu réo, nhân lúc anh rửa hành cô nhẹ nhàng lẻn vào nhà bếp trộm một miếng sườn
bỏ vào miệng.
[1] Russian là một loại canh của người Nga. Nguyên liệu gồm
có: Thịt bò, bắp cải, cà rốt, khoai tây, cà chua và hành.
"Dùng đũa để ăn!" Dung Kỳ đứng trước bồn rửa bát
nghiêng mặt, khoé miệng cong lên nhìn cô: "Trên bàn có thư của em đấy! Em
xem đi!"
Thư? Tiểu Ái thấy kì lạ, thời đại này mọi người đến email
còn lười gửi, vậy mà lại có người viết thư gửi cho cô sao?
Tiểu Ái ngồi khoanh tròn trên ghế sô-pha, bức thư đó thực ra
là một tấm bưu thiếp, chẳng qua bên ngoài là một phong bì mà thôi. Chàng thiếu
niên đang hướng về phía máy ảnh nở nụ cười thanh khiết, lương thiện trong bức
ảnh chính là Ando Ruki. Thằng nhóc này kể từ khi bị ép ra nước ngoài du học vào
năm ngoái đã rất lâu không liên lạc với cô.
"Tiểu Ái! Chẳng qua tôi chỉ tạm thời đi xa để du học,
mà sao chị đã quậy như vậy? Còn nữa, đến Pháp tại sao không đến Anh thăm tôi,
rõ ràng là gần như vậy."
Mặt Tiểu Ái nổi lên mấy vạch đen, người quản lý vì bảo đảm
an toàn cho Ruki đã không công khai nơi cậu ta du học thì sao cô biết được chứ?
"Chị đá Thôi Thái Dạ là đúng, tôi cổ vũ chị. Nhưng mà,
cái anh chàng Aki kia cũng chẳng tốt đẹp gì đâu. Đàn ông chỉ đẹp trai không
thôi thì vô dụng, chị thấy đó, anh ta cả ngày chỉ vác khuôn mặt lạnh giá, ở bên
nhau thì có gì hứng thú?" Chữ viết tiếng Trung của Ruki không đẹp lắm,
nhưng vẫn viết chi chít cả một mặt sau, đa phần là hạ thấp Thôi Thái Dạ và Dung
Kỳ, sau đó thổi phồng bản thân. Ở cuối bưu thiếp, Ruki còn nói chỉ khoảng nửa
năm nữa cậu ta sẽ kết thúc khoá học, nên dặn cô không cần nhớ cậu ta quá. Xem
đến đây, Tiểu Ái không còn gì để nói nữa.
"Xem xong rồi thì qua đây ăn cơm." Giọng nói nhẹ
nhàng của Dung Kỳ vang lên, trên bàn ăn đã đặt ba món mặn, một món canh. Tiểu
Ái vội vàng cất thư vào phong bì.
"Thư của ai vậy?" Anh cởi tạp dề xuống, tiện hỏi.
"À, của một người bạn, ha ha."
"Em có bạn ở Anh từ khi nào vậy?" Anh nhướng mày
nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt kia lại hàm chứa sự suy đoán.
Tiểu Ái cười ngốc nghếch rồi nói thật: "Là thằng nhóc
Ruki thôi. Em không phải cố ý lừa anh, mà... sợ anh tức giận."
"Tại sao anh phải tức giận?" Anh hỏi vặn lại.
"Còn không phải vì anh nhỏ mọn sao!" Tiểu Ái thuận
miệng đáp lại, nhưng phát hiện ra khuôn mặt anh hơi xám xịt nên vội vàng nói
tiếp: "Ý của em là, em sợ anh hiểu nhầm thôi. Anh cũng biết em vốn xinh
đẹp mà người xinh đẹp thì trước nay đều gặp rất nhiều phiền phức!"
"Phiền phức? Em đang nói đến Thôi Thái Dạ, Hàn Phong,
hay là Minh Phỉ?" Anh liệt kê ra từng cái tên.
Tiểu Ái kinh ngạc: "Sao anh biết sau này Minh Phỉ từng
đến tìm em?" Nói xong, cô nhìn ánh mắt Dung Kỳ mới biết mình không đánh mà
khai.
"Anh ta từng đến tìm em à?" Anh nhíu mày.
"Chỉ là hiếu kì một chút về scandal giữa anh và em
thôi. Hồi đó ở thành phố Điện ảnh và Truyền hình anh ta khá ngưỡng mộ
anh." Tại sao càng nói khuôn mặt anh càng xám xịt vậy chứ? Tiểu Ái lúng
túng nói: "Đói quá! Ăn cơm thôi, ha ha!" Cô vội gắp thức ăn cho anh,
cái này cái kia chất đầy một bát. Quan tâm anh như vậy, nhưng sau bữa tối vẫn
không tránh được kiếp rửa bát. Tuy nhiên, vì tâm trí lơ đãng, Tiểu Ái đã đánh
vỡ liền hai cái bát.
Dung Kỳ đang chuẩn bị tắm rửa nghe thấy tiếng bát vỡ liền đi
đến, thấy nhà bếp bừa bãi anh chỉ còn cách bảo cô ra ngoài, rồi tự mình thu
dọn.
Sau khi tắm xong bước vào phòng, Dung Kỳ lại phát hiện ra
Tiểu Ái đang co người trong chiếc chăn mỏng đợi anh. Cô đã ngủ. Sau khi từ Pháp
trở về, cô luôn ngủ trong phòng của mình, đây là lần đầu tiên cô chủ động đến
phòng của anh.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ, ánh sáng nhạt chiết
lên khuôn mặt Tiểu Ái làm toát lên vẻ hiền hoà lạ lùng.
Vì luồng không khí lạnh ở phương Bắc nên mùa hè năm nay rất
ngắn. Vừa bước sang tháng chín chưa lâu mà đã cảm nhận được tiết trời se lạnh.
Gió đêm thổi nhè nhẹ khiến cho tấm vải mỏng trước cửa sổ khẽ đung đưa, không
khí mát lạnh lặng lẽ thấm vào ruột gan.
Đầu xuân năm ngoái, cũng ở trong căn phòng này, cũng là ánh
đèn thế này, anh như đặt thân mình trong một căn hầm lạnh lẽo, tối tăm. Còn
hiện giờ, đã đổi sang một mùa khác, một ví trí khác nên cũng khiến cho người ta
cảm giác hạnh phúc đến ngộp thở.
Trước giờ, anh luôn thích ngắm khuôn mặt khi đang ngủ của
cô, chỉ có những lúc như vậy, anh mới có thể nhìn cô chăm chú mà không phải dè
dặt gì. Vẻ mặt cô bình thản như một đứa trẻ, như bông hoa đêm, lặng lẽ nở rộ
trong mắt anh.
Cô là kho báu của anh, sau khi đạt được tuyệt đối sẽ không
bao giờ buông kho báu ra nữa.
Điện thoại nhấp nháy trên đầu giường, am cầm lên xem số máy gọi
đến, sau khi thấy cô đã ngủ ngon lành rồi anh mới thận trọng nghe.
Sau vài câu đáp ngắn ngọn, anh bình thản cất giọng:
"Cục diện như ngày hôm nay đã đủ rồi, ảnh không cần phát tán nữa, sắp tới
khống chế vấn đề dư luận một chút, đừng quá nóng... Gần đây có những nhà báo
khác xía vào chuyện này, hình như có mục đích khác, tôi không muốn thấy cô ấy
thành bia đỡ đạn của người khác, hiểu chưa?" Người ở đầu dây kia cung kính
đáp, anh tắt điện thoại, trên khuôn mặt hoàn mĩ có một nửa chìm trong bóng mây
u ám.
Trước nay anh chưa từng là người đàn ông biết quan tâm, dịu
dàng, thông cảm với người khác, nhưng bất kể chuyện gì liên quan đến cô, cho dù
là thủ đoạn không có nguyên tắc, anh cũng sử dụng. Cái đêm ở Pháp đó, từng phản
ứng của cô sau khi tình cờ gặp Thôi Thái Dạ, đều như cào xé trái tim anh.
Anh biết Thái Dạ nghiêm túc với Tiểu Ái, vì thế mà cô trăm
phương nghìn kế che giấu mối quan hệ của họ trước mặt cậu ta. Tiểu Ái không
muốn làm tổn thương Thôi Thái Dạ. Trong lòng cô, anh ta có một vị trí nhất
định, mặc dù không đáng kể, nhưng anh biết sự tồn tại của nó. Xét về lý trí, cô
không sai, mà chẳng qua chỉ là do anh không thích.
Anh chưa từng biết dục vọng chiếm hữu của mình lại trở nên
mãnh liệt như vậy, từ Ando Ruki đến Thái Dạ, rồi Minh Phỉ, và vị học trưởng đột
nhiên xuất hiện của cô, mấu chốt của vấn đề vẫn là, trước mặt người khác anh
không có lí do chính đáng đứng bên cạnh cô.
Nếu đã như vậy, anh sẽ biến không thành có.
Đêm thu yên tĩnh, ánh trăng mờ nhạt, những chùm sao trên
trời lại ảm đạm.
Từ sau ngày Thôi Thái Dạ xuất hiện, Vy An không đến tìm Tiểu
Ái làm phiền nữa, theo tình báo của San San, cô ta thậm chí cũng không đến Sun.
Công việc của người mẫu hình như cũng bỏ mặc, nhưng mục đích ban đầu của cô ta
cũng không phải là cái này.
Còn về Thôi Thái Dạ, anh ta lại tiếp tục bặt vô âm tín.
"Ông chủ tốt số thật đấy! Muốn trốn việc là trốn được
ngay." Châu Châu lắc đầu tấm tắc nhận định.
Báo chí vẫn đang tiếp tục đăng tải về tin đồn giữa Tiểu Ái
và Dung Kỳ. Tuy nhiên, mức độ cũng đã giảm đi, chỉ có vài tạp chí vẫn tiếp tục
đeo bám mãi không buông, có nhiều người còn coi cô là cảm hứng thêu dệt hàng
loạt scandal.
Tiểu Ái không tìm hiểu quá sâu những chuyện này, dẫu sao thì
viết tới viết lui cũng chỉ là diễn tả cô như hồ ly tinh, cơ mưu sâu sắc, dựa
vào thân thể để leo cao. Ngược lại, San San lại vì chuyện này mà tức giận bất
bình, làm cô phải đến khuyên ngăn. Tiểu Ái đã thông suốt, dẫu sao thì bị viết
một lần so với một trăm lần cũng không có gì khác biệt. Từ sau scandal với Minh
Phỉ phim "Anh phượng lãnh nguyệt" đạt được rating[2] cực kỳ cao ở các
đài truyền hình, khiến cô có thêm những cách nhìn khác về chuyện này.
[2] Rating trong trường hợp này là từ chỉ tỷ suất khán giả
của một bộ phim, dựa vào rating mà các nhà sản xuất, chuyên môn có thể đánh giá
được tác phẩm đó ra sao, có được khán giả yêu thích hay không. Đối tượng mà các
bộ phim truyền hình hướng đến chính là khán giả, bởi vậy nhu cầu, ý kiến của
người xem là điều rất quan trọng.
Dung Kỳ đã quyết định bộ phim điện ảnh sau sẽ sắp xếp cho cô một vai diễn. Đến lúc này, scandal giữa đạo diễn tiếng tăm và diễn viên nhỏ bé lại tiếp tục chuyển sang điện ảnh, dù trong phim cô chỉ là một bình hoa di động, song tuyệt đối không làm bình hoa di động không ai biết đến như trong "Vũ điệu đào kép." Hơn nữa, Tiểu Ái cũng không thể khiến mình trở thành bình hoa di động được. Tốt xấu gì cũng là tốt nghiệp từ Học viện Điện ảnh ra, những tiết học diễn xuất mất năm nay không thể phí công vô ích được.
Những ngày gần đây, Tiểu Ái khá nhàn rỗi, ngoài tham gia hoạt động quảng bá phim "An phượng lãnh nguyệt", cô cũng chỉ đến casting cho phim quảng cáo đã được xếp sẵn. Tuy nhiên, Tiểu Ái không biết, cái được gọi là yên tĩnh thực sự chỉ là bề ngoài. Lúc lần thứ ba bị loại khỏi buổi casting thì cô mới bắt đầu nhận thấy dường như có sự thay đổi.
Có người đang cố ý nhằm vào cô.
Những công việc này đều là do Thôi Thái Dạ sắp xếp cho cô, bị loại một lần còn có thể chấp nhận được, nhưng lần nào cũng bị loại ngay ở vòng tuyển chọn đầu tiên thì thực sự vô lý. San San và Châu Châu cũng cảm thấy khác thường. San San dựa vào mối quan hệ của mình, cuối cùng cũng lấy được thông tin chính xác: Cái tên Dung Tiểu Ái đã bị liệt vào danh sách đen, dù tham gia bất cứ casting nào cũng đều không được chọn.
"Rốt cuộc là ai đã làm?" San San vô cùng tức giận.
"Còn có thể là ai?" Tiểu Ái thở dài. Châu Châu hiểu ra: "Ý của cô là, ông chủ của chúng ta tự đánh gà nhà mình sao? Điều đó không thể nào! Cô đã có hợp đồng với Sun rồi mà!"
"Thôi vậy! Đàn ông một khi đã bị lửa giận làm cho mụ mị đầu có thì việc gì cũng có thể làm được!" San San an ủi cô: "Đừng sợ, còn có tôi đây, những việc đó không được, tôi sẽ giúp cô tìm việc khác. Dẫu sao cô cũng có thực lực, dù không quen người này người nọ thì cô vẫn có thể giành được công việc như thường."
"Thực lực thì có tác dụng gì chứ? Thời buổi này cái không thiếu nhất chính là nhân tài. Cô thấy đầy những cô gái tốt nghiệp, nhảy múa, ca hát, diễn xuất phương diện nào cũng được, lúc đi casting thì toả sáng chẳng kém cạnh gì sao..." Châu Châu bị San San hất tung ra ngoài.
Vụ việc đến đây, hợp đồng cô ký với Thôi Thái Dạ năm năm chẳng khác gì tờ giấy bỏ đi. San San tuy rất muốn giúp Tiểu Ái nhưng dẫu sao vẫn là người của Sun, một khi người quyết sách có ý gây trở ngại, thì cô ấy cũng lực bất tòng tâm.
Sau chuyện này, Tiểu Ái cảm thấy mình như quay lại hồi đại học, bất kỳ chuyện gì cũng cần phải tự nỗ lực, đứng bằng đôi chân của mình, từ trang điểm đến phương tiện đi lại, toàn bộ đều do bản thân tự sắp xếp. Cả ngày chạy ngược chạy xuôi nhưng lại không thu hoạch được gì, đã thế còn vô duyên vô cớ bị người khác lườm nguýt.
Hôm nay cô và Dung Kỳ quay về thành phố Z đón Trung thu, cũng bởi scandal nhiều ngày qua nên hai người đều tập thói quen đeo kính đen. Tiểu Ái thậm chí còn lôi ra một chiếc mũ ở tận đáy hòm, kết hợp với áo thun trắng và quần jean, thật hiếm có một lần giản dị đến vậy.
Lúc sắp đến nhà, Tiểu Ái suy nghĩ những lời phải nói rồi sau đó bảo Dung Kỳ dừng xe trước một cửa hàng thuốc ngoài tiểu khu.
"Trong người em có chỗ nào khó chịu à?" Anh nhíu mày nhìn Tiểu Ái cầm một bình thuốc nhỏ nhét vào ba lô, rồi đưa tay sờ vào trán cô.
"Không có!" Tiểu Ái kéo khoá ba lô lên: "Đợi lát nữa anh sẽ biết!"
Chiếc xe đỗ dưới hàng cây bóng râm, cô chậm chạp xuống xe, lồng ngực vốn đang tràn ngập ưu phiền bỗng đập loạn xạ. Không biết bố mẹ khi thấy chuyện hai người họ không có quan hệ huyết thống và lại còn yêu nhau liệu có khi nào đều tức giận đến mức ngã lăn ra không. Thuốc trợ tim hiệu quả nhanh cô đã mua, chẳng biết là có phải dùng đến hay không?
Lúc đang ngập ngừng thì điện thoại của Dung Kỳ bất chợt vang lên. Nghe điện xong, anh bỗng biến sắc, vội xông vào toà nhà.
"Sao vậy anh?" Tiểu Ái đuổi theo Dung Kỳ.
"Là mẹ gọi đến, mẹ nói bố thái thức ăn đã bị thương ở tay, bà thông báo chúng ta đi thẳng tới bệnh viện."
"Bố nấu cơm?" Mặt Tiểu Ái nổi lên mấy vạch đen, từ khi cô hiểu chuyện đến nay ông chưa từng bước vào bếp. Cái bản tính cơm bưng nước rót của cô cũng chính là do ông chân truyền cho.
Hai người lên được nửa cầu thang, thì thấy bà Dung đang dìu ông Dung xuống lầu, trên ngón tay quấn khăn đang từ từ chảy ra những giọt máu tươi. Vết thương xem chừng không nhỏ, cả nhà ba người vội vàng cấp tốc dìu ông lên xe, chiếc Suv vừa nổ máy lập tức lao đi.
Tại một góc khác dưới hàng cây bóng râm, sau khi chiếc xe đi khỏi, một người đàn ông lạ mặt đang cầm máy ảnh hồ nghi nghĩ lại cảnh vừa rồi, trực giác khiến anh ta cảm nhận được bầu không khí không bình thường.
Cảm giác như có một bí mật động trời đang nằm trong tay anh ta sắp được hé mở.
Màn đêm buông xuống, tại một phòng của khách sạn năm sao nào đó, một người đang bưng cốc cà phê nhìn vào những bức ảnh trên màn hình laptop rồi đọc những lời kèm theo nhận được không lâu trước đó.
Người đó trầm tư một lúc lâu, cầm điện thoại rồi bắt đầu ấn số.
Lúc Tư Nhã gọi điện đến, Tiểu Ái còn đang ngủ. Bố cô gần đây buồn chán nên bất ngờ yêu thích nấu nướng. Hôm qua, ông nghĩ nhân dịp Trung thu này, muốn nấu vài món ngon cho các con, hậu quả cắt vào ngón tay trỏ, chảy rất nhiều máu, phải khâu mấy mũi.
Tết Trung thu đang yên đang lành giờ lại phải vào bệnh viện. Đến khi hoàn tất thủ tục xuất viện, cũng là thời gian bữa tối. Lúc đầu họ định về nhà ăn cơm, sau lại muốn ăn bên ngoài nhưng những nhà hàng lớn nhỏ họ đến đều đã đông cứng khách. Cuối cùng Dung Kỳ gọi điện đặt chỗ nên cả nhà đã được thưởng thức một bữa tối đặc biệt trên sân thượng tại một phòng ở khách sạn năm sao.
Dù sao cũng đã thuê phòng, nên sau đó cả nhà quyết định ở lại một đêm rồi mới về. Tay bố cô bị thương, nên từ sớm đã bị mẹ giục lên giường nghỉ, chỉ còn ba người ngồi vây quanh ghế sô-pha đánh bài cho tới tận sáng sớm.
Tiểu Ái thua hết tất cả số tiền trên người, buồn bực nằm bò trên ghế, cứ thế cho tới khi ngủ quên lúc nào không hay biết.
Sau khi bị chuông điện thoại làm tỉnh giấc, Tiểu Ái cầm máy chạy ra ngoài sân thượng nghe, không ngờ một câu của Tư Nhã khiến cô sốc đến mức hồn siêu phách lạc.
"Hỏng rồi! Thân phận thật sự của anh cậu hôm nay đã bị người ta đăng lên trên các trang mạng lớn. Cậu đang ở đâu, dù như thế nào cũng phải nhớ kĩ nhất quyết không được ra ngoài."
Tiểu Ái bất giác xoay người, Dung Kỳ không biết từ khi nào đang đứng ở đó nhìn cô.
"Em sao vậy?" Anh vừa lên tiếng, điện thoại lại đổ chuông tiếp, cô nhìn tên nhấp nháy trên màn hình, do dự một lát mới nghe.
Lần này là Thôi Thái Dạ, anh cũng vừa xem trên mạng. Nghe thấy giọng lo lắng của anh trong điện thoại, Tiểu Ái không khỏi có chút áy náy. Trước đó lúc Tư Nhã nói với cô chuyện này, người đầu tiên mà cô hoài nghi là Thôi Thái Dạ.
Biết cô và Dung Kỳ đều đang ở thành phố Z, anh nhất thời im bặt, sau đó mới từ từ nói: "Tiểu Ái, em định lúc nào thì từ bỏ đây?" Thấy cô không trả lời, anh nói tiếp: "Hai người ở bên nhau, không thể có được hạnh phúc, đã đến lúc thích hợp, em hãy từ bỏ đi!"
"Chuyện tất cả các thông báo đều bị loại, là do anh sắp xếp đúng không?" Tiểu Ái không trả lời mà thay vào đó là một câu hỏi khác.
"Chắc không phải em cho là sau khi hai người đối xử với anh như vậy, anh sẽ tiếp tục lời hứa lúc đầu đó chứ?" m thanh trong điện thoại bỗng có tiếng xào xạc, dường như anh đang hút thuốc, có tiếng thở nhè nhẹ lướt qua, một lúc lâu, anh ta mới lên tiếng: "Chuyện hôm nay, chỉ vừa mới bắt đầu, bây giờ điều mà em phải đối mặt không chỉ là phiền phức trong công việc. Đến khi em cảm thấy mình không trụ nổi nữa, thì hãy đến tìm anh. Tuy nhiên, đừng quá muộn, bởi vì anh không biết mình có đợi em được lâu như vậy không?" Nói xong, anh lập tức ngắt điện thoại.
Ánh mặt trời buổi sớm từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Thôi Thái Dạ đang dựa trên ghế sô-pha không kịp thích ứng nhắm mắt lại. Trong gạt tàn trên bàn trà, tích đầy tàn thuốc và đầu lọc. Cùng trong đêm Trung thu, cô và cậu ta ở bên nhau, còn anh thì lẻ loi cô độc. Điện thoại nhà liên tục gọi đến, nhưng anh không nhận bất cứ một cuộc nào. Đối với vị lão thái gia, anh đã thấy phiền phức đến cực độ rồi. Nếu như không phải ông ấy cương quyết nhúng tay vào, vô căn cứ tạo ra một đứa con gái, anh và Tiểu Ái chắc chắn sẽ không dẫn đến tình trạng như ngày hôm nay.
Anh kẹp thuốc lá, nhìn chăm chú về khoảng hư vô đối diện với chiếc bàn. Vào mùa đông ấy, cô cuốn chặt như gấu bông ngồi đó ăn mỳ xào. Rõ ràng là thứ đồ rẻ tiền nhất, nhưng nhìn cô ăn lại thấy nó trở thành mỹ vị. Lúc ấy, anh bất giác nói muốn kết hôn với cô.
Anh lại nghĩ đến cái đêm ở Pháp, cô im lặng đứng bên Dung Kỳ, sau đó nhìn anh chỉ biết nói một tiếng vâng. Thực ra anh biết, cuộc điện thoại lúc nãy anh không nên gọi. Rõ ràng đã từng nói từ bỏ, đã từng không sắp xếp cho cô bất kỳ công việc nào nữa, nhưng sau đó khi thấy những tin tức trên mạng, anh còn không kìm được lo lắng.
Muốn đợi sao? Anh hỏi chính mình. Có lẽ, thờ ơ lạnh nhạt mới là lựa chọn tốt nhất của anh hiện nay.
Tiểu Ái không kịp giải thích nhiều, mà chỉ nói với Dung Kỳ có chuyện, rồi vào phòng gọi bố mẹ dậy, bảo anh đưa cả nhà về.
Lúc về đến nhà, nhân lúc bố mẹ về phòng ngủ bù, cô rón rén kéo anh vào thư phòng. Tiểu Ái mở máy tính, trên các trang web giải trí lớn đều xuất hiện những tin tức liên quan đến thân phận thực sự của Aki. Một số bài báo còn đăng cả ảnh ngày hôm qua khi họ về nhà, trong đó có mấy bức chụp cả bố mẹ nữa, may mà khoảng cách hơi xa nên không nhìn rõ mặt.
"Làm sao đây anh?" Tiểu Ái túm lấy góc áo của anh. Không biết có phải là ảo giác hay không mà lúc anh nhìn vào màn hình máy tính, đôi mắt màu trà dường như vụt lên sự sắc bén lạnh lẽo. Tuy nhiên, trong nháy mắt, cô lại đối diện với ánh mắt dịu dàng, an ủi của anh.
"Đừng lo lắng nhiều về dư luận, cái gì đến sẽ đến. Hôm nay, cứ nói rõ chuyện này với bố mẹ trước đã."
"Nhưng mà..." Tiểu Ái muốn nói nhưng lại thôi.
"Sao vậy?" Anh cúi xuống nhìn cô, sự dịu dàng trong đáy mắt dường như đã giảm đi vài phần: "Em muốn từ bỏ phải không?" Cho dù đã kiềm chế hết sức, nhưng giọng nói của anh vẫn lộ ra sự run rẩy.
Tiểu Ái không chú ý đến sự khác thường trong giọng nói của anh, cô lạnh giọng hỏi ngược lại: "Nếu như em muốn từ bỏ, anh sẽ đồng ý chứ?"
Theo những hiểu biết của cô về anh, lúc này anh nên nhăn mày, rồi tỏ vẻ lạnh băng nói với cô "đừng hòng!" Thế nhưng, lúc này anh chỉ yên lặng nhìn cô chăm chú, cho đến khi cảm nhận được bầu không khí dần trở nên ngưng trệ và u ám, cô mới hiểu anh đã coi lời nói đùa của cô là thật.
Cô vội kề má sát anh, rồi kìm không được bật cười: "Em đùa anh đó! Ai khiến anh giống như Thôi Thái Dạ, mở miệng ra là hỏi em từ bỏ hay không. Xí, chúng ta đâu phải anh em thật, họ đều là viết bậy bạ. Cùng lắm thì mở họp báo, rồi công khai kết quả ADN. Sợ gì chứ? Em chỉ lo lắng, sự việc ầm ĩ thành ra thế này, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của bố mẹ."
Lúc đầu nghe Tư Nhã nói về chuyện này, cô thật sự hoảng hốt. Dù sao quan hệ anh em bại lộ thì khó mà tránh khỏi bị viết thành loạn luân, biến thái, nhưng lúc nghe Thôi Thái Dạ hỏi cô có muốn từ bỏ hay không, trong lòng cô lại vô cùng tức giận. Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà cuộc sống của cô phải làm theo ánh mắt của người khác. Cô đâu có làm gì sai trái. Tại sao phải từ bỏ? Chỉ là scandal mà thôi, trong cái nghề này ai mà chẳng từng gặp phải. Cho dù bây giờ bị mọi người ghét bỏ thì đã làm sao nào, sự thực vẫn là sự thực, chỉ cần cô không từ bỏ thì chẳng ai có thể khiến cô nhượng bộ.
Tính ngang bướng của Tiểu Ái một khi nổi lên, thì trái lại không hoảng sợ cũng không lo lắng. Cô vui vẻ quàng lấy cổ anh, đặt một nụ hôn lên trên khoé môi: "Anh đẹp trai lại thông minh đến vậy, em không muốn để những đứa con gái ngốc nghếch khác được hời đâu!"
Dung Kỳ ngẩn người, sự u ám trong đáy mắt rốt cuộc cũng tan chảy hoàn toàn. Anh đặt Tiểu Ái vào lòng, đưa tay giữ lấy gáy cô, rồi cúi đầu xuống hôn nồng nhiệt.
Bất ngờ, họ bị gián đoạn bởi một tiếng kêu ngạc nhiên.
Tại cửa thư phòng, bà Dung không biết từ lúc nào đã đứng ở đó, mặt tái mét nhìn hai người toàn thân run lẩy bẩy.
Tiểu Ái mãi mới thốt nên lời, nói với Dung Kỳ: "Để em đi tìm thuốc trợ tim."
Ba ngày sau khi họ quay về thành phố S.
Cùng không có gì quá thể nếu dùng cụm từ "thiên hạ đại loạn" để hình dung về tình hình hiện nay của họ.
Căn hộ nhỏ Tiểu Ái sống nhiều năm qua, giờ đây trở thành mục tiêu của cánh truyền thông đánh úp. Theo như miêu tả của Tư Nhã, người trước đó đã giúp cô thu dọn quần áo và đồ dùng thì ngay cả cặp vợ chồng trẻ bên cạnh cũng bị đám phóng viên làm phiền. Thấy Tư Nhã đến thu dọn đồ, họ liền túm lấy oán thán một tràng dài.
Tiểu Ái hiện tại đang ẩn thân trong một biệt thự ở lưng chừng núi gần hồ. Người ta thường nói, thỏ khôn phải đào ba hang. Dng Kỳ trông không ranh mãnh lắm, mà sao hang ổ lại nhiều như vậy? Lúc đầu cô còn nghĩ sẽ tạm thời ở khách sạn, kết quả ngày quay về thành phố S, Dung Kỳ liền đưa cô đến nơi này.
Đây là một biệt thự đẹp lung linh vừa thanh nhã vừa tĩnh mịch, nửa ẩn nửa hiện sau hàng trúc xanh biếc và cây hoè gai cao lớn. Từ sân thượng tầng hai, có thể thấy hồ nước trong veo, sáng lấp lánh cách đó không xa. Bây giờ đang là tháng mười, mùa thu trải đầy lá vàng, mặt hồ in bóng những cánh buồm. Nơi xa, hình ảnh những ngư dân của hòn đảo nhỏ, sáng tất bật làm việc tối về nghỉ ngơi, tay cầm cốc trà bình thản nhìn về phía xa xăm. Tất cả những điều ấy khiến cho người ta không khỏi hoài nghi mình như đang ở một thành phố khác.
Thực ra, căn biệt thự này cách Thuần Quán rất gần, cách khoảng nửa hồ nước, nếu đi xe chỉ mất gần nửa tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...