Lúc Thôi Thái Dạ gặp Tiểu Ái, đã là ba ngày sau khi cô quay
về.
Trong ba ngày đó, bất kể anh liên lạc như thế nào, cũng
không thể tìm được cô. Ngoài tức giận, thì anh lo lắng nhiều hơn, sợ sẽ xảy ra
chuyện với cô. Nghĩ lại thật nực cười, một người xưa nay luôn phóng khoáng, chỉ
coi phụ nữ là thú cưng, lại có ngày bị một người con gái nắm được chỗ hiểm, lần
nào tâm trạng thấp thỏm cũng đều do cô.
Tại tầng sáu của công ty Sun, Châu An và Ngô Kỳ San trải qua
mấy ngày kinh hồn bạt vía cuối cùng cũng gặp được vị cứu tinh ngày đêm mong
đợi. Hai người chẳng kịp tra hỏi, lập tức đẩy cô vào phòng nghỉ ngơi của ông
chủ Thôi Thái Dạ.
Căn phòng này rất lớn, phân thành hai phòng, phòng ngoài là
quầy bar và ghế sô-pha, phòng trong gồm có giường ngủ và nhà tắm, để Thôi Thái
Dạ dùng mỗi khi thức đêm làm việc. Một không gian rộng lớn với ba tông màu
chính bạc, trắng, đen, đan xen trong đó là gương lập thể và thủy tinh mờ. Vào
buổi tối ánh đèn thạch anh khoan thai mà cao quý, tràn ngập phòng cách thượng
lưu. Đặc biệt là bức tường kính ở phía nam khiến cảnh đêm hoa lệ náo nhiệt bên
ngoài thành phố càng hiện lên rõ rệt.
Lúc Tiểu Ái bước vào trong, Thôi Thái Dạ đang đứng trước cửa
sổ hút thuốc, trong phòng không bật đèn, cảnh đêm bên ngoài càng lúc càng lung
linh, rực rỡ. Nghe thấy tiếng bước chân, anh liền quay người lại, sự lo lắng
giữa hai hàng lông mày lập tức trở thành nỗi tức giận: “Tiểu Ái! Em vẫn còn
biết đường quay về hả?”
Sự tức giận của anh nằm trong dự tính của Tiểu Ái, thấy anh
vứt điếu thuốc thở phì phì xông về phía mình, cô tưởng rằng mình sẽ bị đánh đến
nơi. Nhưng kết quả lại bị anh ôm gọn lấy: “Cô bé thối tha! Em thật biết giày vò
anh!”
Thôi Thái Dạ nhìn cô từ đầu đến chân, lập tức thấy miếng gạc
trên trán cô.
“Trời! Tiểu Ái sao mặt mày cô hốc hác vậy?” Châu An vẫn đang
đứng ở cửa từ nãy giờ khẽ kêu lên, Thôi Thái Dạ quắc mắt giận dữ nhìn, rồi lấy
chân đóng sập cửa lại.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Anh bật đèn lên, ánh sáng chói đó
khiến Tiểu Ái không kịp thích ứng mà quay đầu đi. Vết thương trên trán, là dấu
tích của tội lỗi và nhục nhã. Cô nghĩ rằng khi đêm tối qua đi, khi giông tố
ngừng, khi chiếc du thuyền quay trở lại cầu tàu thành phố Z, khi mọi thứ trở về
với thế giới văn minh, cô có thể quên được chuyện đó. Nhưng hóa ra, đó chỉ là
do cô đang cố tự lừa dối bản thân mình mà thôi.
Cô đã từng nghĩ, giả sử du thuyền trong giông tố bị hỏng, họ
bỏ mạng nơi biển khơi kia, có lẽ lại là chuyện tốt. Thế nhưng sang ngày hôm
sau, mọi thứ đều trở lại trạng thái ban đầu.
Trên đường quay về, Tiểu Ái mặc một chiếc áo sơ mi mỏng ngồi
trên buồng lái, mặt biển phía trước trong mắt cô, chỉ là một mảng màu mù mịt.
Giông tố của đêm qua nổi lên như cơn thịnh nộ của đất trời, nhưng ánh mặt trời
hôm nay lại chói chang. Nhiệt độ cơ thể và tội lỗi hỗn loạn kia, cứ như một
giấc mơ, nhưng những vết tích mà anh để lại trên người cô lại nói rõ với cô
rằng, dù đó có là giấc mộng, thì cũng là ác mộng không thể nào dừng lại được.
Tiểu Ái không quay đầu lại, nhưng cô biết, Dung Kỳ luôn đứng
ở chỗ bậc thềm,
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh, nhưng không thể tưởng
tượng nổi nét mặt anh. Cô có thể trách ai đây? Nếu như không phải cô tự cho
mình là thông minh, tự cho mình là đúng, tất cả những chuyện đó sẽ không thể
nào xảy ra được. Cô đã trốn tránh, nhưng chưa được tới nửa năm, sự việc đã biến
thành thế này, bây giờ cô có thể trách cứ ai đây?
Vào giây phút đặt chân lên cầu tàu thành phố Z, bước chân cô
như hư vô, vết thương trên trán làm cô đau đến choáng váng, hoa mắt, buồn nôn.
Đúng lúc đó cánh tay anh đỡ lấy cô. Đôi tay đó… cô không thể quên nổi hình ảnh
chúng khám phá thân thể mình. Cô lạnh lùng hất chúng ra, quay lưng lại với anh,
thốt ra từng từ như cứa da xé thịt: “Giữa chúng ta, hãy cứ coi như chưa từng có
chuyện gì xảy ra!”
Đúng vậy, cô hi vọng tất cả mọi thứ đều chưa từng xảy ra,
hoặc ít nhất, giả vờ như chưa từng xảy ra bất cứ điều gì.
Tiểu Ái thở dài, không giải thích vết thương trước trán, mà
chỉ ngẩng đầu lên quan sát tỉ mỉ khuôn mặt người đối diện.
Thiếu gia giới thượng lưu, khuôn mặt mê người, tính cách
khoáng đãng, có khí chất, có phẩm vị, đối xử với cô cũng tốt. Có thể nói là rất
được, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn người đàn ông xuất sắc mà Tư Nhã đã từng
nói.
“Sao vậy?” Thôi Thái Dạ nghi hoặc chau mày, Tiêu Ái đột
nhiên lại ôm chặt lấy anh, anh không nhịn được bật cười: “Chủ động như vậy sao?
Chẳng lẽ em muốn dùng bản thân để chuộc tội sao?”
“Sao anh lại biết?” Tiểu Ái kiễng chân lên, đặt má lên hõm
cổ nóng rực của anh, ra sức hít lấy hơi ấm ở đó.
“Em… không có chuyện gì đấy chứ?” Cô chủ động sà vào lòng là
chuyện rất tốt, nhưng anh luôn cảm thấy kì lạ, Điều này không giống với cô của
mọi khi, lẽ nào đầu đã bị đụng đến mức chập mạch rồi.
“Thôi Thái Dạ, trước kia rốt cuộc anh đã có bao nhiêu bạn
gái vậy?” Anh hỏi một đằng cô trả lời một nẻo.
“…” Trong nụ cười của anh hơi có chút lúng túng.
“Đừng có lừa em, thành thật mà trả lời đi, trước kia, rốt
cuộc anh đã có bao nhiêu người bạn gái hả?”
Thôi Thái Dạ bất lực không biết phải làm sao: “Cũng không
được coi là nhiều lắm! Em biết mà, nhiều lúc đều là họ chủ động, đương nhiên
anh cũng có tiêu chuẩn lựa chọn của mình, những bài viết trên tạp chí hoàn toàn
là tin đồn nhảm, em…”
Cô ngắt lời anh: “Có vượt quá mười người không?”
“Khụ khụ!” Bị hỏi như vậy, thật là khó xử: “Có!”
“Anh đều đã từng ngủ với họ sao?” Câu hỏi vừa đưa ra anh
không thể nào nhịn nổi nữa, vội vàng nắm lấy bả vai cô kéo cô về phía trước
mặt: “Em rốt cuộc muốn biết cái gì? Không sai, trước đây anh đã từng có rất
nhiều đàn bà vây quanh, nhưng anh cũng không phải là loại kết giao bừa bãi.
Tình cảm hợp thì đến với nhau, không hợp thì chia tay…”
Lại một lần nữa Tiểu Ái cắt ngang lời anh: “Quả nhiên đều đã
từng lên giường!”
“Tiểu Ái! Em một vừa hai phải thôi chứ!” Thôi Thái Dạ hơi
tức giận.
“Được rồi! Em đại khái đã rõ, vậy em và anh cứ hẹn hò thử
trước đã!” Tiểu Ái gật đầu lẩm bẩm, cứ như chuyện đó cũng bình thường như ăn
cơm uống nước vậy: “Chuyện gì kia, kế hoạch công việc tháng mười một đã vạch ra
chưa? Mấy ngày nay em không có ở đây, có để lỡ buổi casting nào không?”
Thôi Thái Dạ xoa cằm, vẫn chưa hiểu vai hôm nay cô diễn là
xuất phát từ đâu.
Tiểu Ái không thèm để ý khuôn mặt ngạc nhiên của anh, tự
mình đi ra ngoài tìm Châu An. Những việc cần nói cô đã nói, còn về việc làm hay
không làm thì phụ thuộc ở anh. Bây giờ, mọi thứ với cô đều trở nên vô nghĩa.
Những cái gọi là duy trì nguyên tắc kia, hết thảy đều đã bị quỷ tha đi mất rồi!
Thời gian lại tiếp tục trôi đi tựa thoi đưa. Thành phố này
lại đón một mùa đông mới, năm nay mùa đông đến khá ấm áp, sắp đến Giáng sinh,
mà nhiệt độ vẫn dao động ở khoảng mười một, mười hai độ. Tháng mười hai, có hai
sự kiện lớn xảy ra, sự kiện thứ nhất, bộ phim dài tập mà trước đó Tư Nhã gấp
rút hoàn thành gần đây đang hot ở đài truyền hình. Tư Nhã đóng vai tình địch
của nữ nhân vật chính, sống độc lập, thời thượng, ngoài cứng trong mềm, tao nhã
xinh đẹp. Nhưng lại không thể địch lại cám dỗ của tình yêu, bị ngược đãi đến
chết đi sống lại, đã lấy đi bao nước mắt của khán giả. Mở những trang báo giải
trí trên mạng gần đây, những bài viết khẳng định và khen ngợi kĩ thuật diễn
xuất của cô khá nhiều. Coi như Tư Nhã đã lập được mảnh trời riêng cho mình
trong cái thế giới muôn hoa khoe sắc này. Gần đây còn có công ty sản xuất phim
truyền hình chủ động đến tận nhà mới Tư Nhã đóng phim nữa.
“Cậu đấy à, chính là cái số làm tình nhân. Đã sớm nói khuôn
mặt sau khi trang điểm của cậu quyến rũ như hồ li tinh, khởi nghiệp từ hình
tượng nhân vật đó là thích hợp nhất!” Tiểu Ái lật xem những kịch bản mới mà Tư
Nhã nhận được, tấm tắc đánh giá.
Chuyện thứ hai, liên quan đến Lý Trân Gia. Thân phận người
bạn trai của cô ấy gần đây bị một tờ báo lá cải tiết lộ, nghe nói anh chàng Văn
Nhã Địch kia, là con riêng của người đứng đầu trong Thôi Thị, cũng chính là con
trai của bác cả Thôi Thái Dạ. Đối với chuyện này, Thôi Thái Dạ cũng đã ngầm
thừa nhận. Tiểu Ái thật sự không ngờ, hai người họ lại là anh em. Còn Trân Gia
thì vì chuyện này mà cả ngày lo sợ người bạn trai bỗng trở thành thiếu gia có
thế lực, đến một ngày nào đó sẽ vứt bỏ người con gái quá bình thường như cô ấy.
“Không phải mình đã nói rồi hay sao, nếu như người bạn thơ
ấu có thể học được một nửa bản lĩnh của cậu, thì đã không lo lắng cái anh chàng
họ Địch sẽ đá cô ấy. Phụ nữ thật là, sao có thể thiếu cá tính như vậy chứ?
Trong tình yêu nhất định phải cứng rắn, nhìn cậu xem, ngoài mặt là Thôi đại gia
nắm tất cả, nhưng thực tế hoàn toàn đã bị cậu làm cho chết mê chết mệt còn gì
nữa.”
Tiểu Ái bật cười, định tiếp tục chủ đề thì Tư Nhã lại liên
tiếp hỏi mấy câu. Khi hai chữ Dung Kỳ vừa lọt vào tai, trái tim Tiểu Ái như bị
ai đó bóp chặt, cảm giác đè nén đến nghẹt thở.
Gần nửa tháng qua, Tiểu Ái nghĩ rằng bản thân dường như đã
sắp quên được rồi, vậy mà hôm nay trước khi ra khỏi nhà, bố mẹ lại gọi điện đến
bảo sinh nhật cô lần này bất kể thế nào cũng phải về nhà tổ chức. Tiểu Ái tìm
lý do để thoái thác, nhưng bố lại cố chấp bắt cô phải thu xếp thời gian về, cho
dù chỉ một ngày cũng được. Kể từ sinh nhật năm cô hai mươi tuổi đến nay, họ đã
rất lâu không cùng cô đón sinh nhật. Cô không biết anh có quay về không và cô
cũng không muốn suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Nghĩ nhiều quá có lẽ cô sẽ biến
thành người khác mất.
Ngày hai mươi tư tháng mười hai, Tiểu Ái ngồi xe DBS quay
trở về thành phố X. Suốt đường đi, Thôi Thái Dạ đều trêu đùa, nói là Giáng sinh
năm ngoái cô và anh đã gặp ông nội của anh, năm nay đổi lại thành anh đi gặp bố
mẹ cô. Xem ra thời gian này năm sau, cô chắc đã trở thành bà Thôi rồi. Tiều Ái
không thiện cảm gì liếc xéo anh, bà Thôi!? Nghĩ hay quá đó! Trước khi đạt được
thành công trong sự nghiệp, cô tuyệt đối sẽ không kết hôn. Vừa nghe câu nói đó,
anh càng cười vui hơn. Trước đó cô cũng nói rõ ràng trước khi hoàn thành giấc
mơ tuyệt đối sẽ không yêu đương, bây giờ chẳng phải vẫn ngoan ngoãn làm phụ nữ
của Thôi Thái dạ này hay sao.
“Chỉ là bạn gái! Chưa là phụ nữ!” Tiểu Ái tranh cãi với anh.
“Có khác biệt gì mấy đâu! Được rồi, nếu như đã muốn phân
biệt rõ ràng như thế, vậy thì chúng ta sẽ tìm một dịp nào đó giải quyết!” Lời
trêu đùa của anh được đáp lại bằng nanh vuốt ác quỷ của cô, khiến anh phải
xuống xe trước còn cô đuổi theo sau, suốt dọc đường hai người đùa giỡn ầm ĩ cho
tới khi đến tận trước tòa nhà mới thôi.
Dưới tán cây mùa đông đã rụng hết lá, một chiếc xe khác cũng
vừa dừng lại, cửa mở, đôi chân thon dài bước xuống. Nhiệt độ khoảng 10oC, dưới
lớp áo vest kiểu blazet màu đen của người đàn ông, chỉ có một chiếc áo sơ mi
mỏng. Anh có khuôn mặt điển trai song lại vô cùng lạnh lùng, chiếc cằm với độ cong
hoàn mĩ cùng với khí chất lạnh băng, ngay cả phụ nữ nhìn vào cũng cảm thấy tự
ti.
Tiểu Ái thu lại cánh tay đang bóp chặt lấy cổ Thôi Thái Dạ,
vô thức lùi về phía sau người anh.
“Xin chào! Dung Kỳ!” Thôi Thái Dạ vội vàng chủ động mở
miệng, đồng thời thuận tay kéo Tiểu Ái đang đứng đằng sau vào lòng.
Hoàng hôn ngày đông hiện lên với ánh chiều tà vàng nhạt và một bầu trời có chút ảm đạm. Hai người đó mặc cùng kiểu áo len, phía dưới là chiếc quần jean thoải mái và giày thể thao, ngay đến cả cổ cũng quấn chiếc khăn cùng màu. Anh đang nở nụ cười với họ, nụ cười đó tràn ngập niềm vui, ngay cả khóe mắt cũng chan chứa sự vui vẻ, đó không chỉ là nụ cười với người bạn đã lâu không gặp, mà còn là nụ cười tỏ rõ một sự thực nào đó.
Cô không giãy giụa, khác hẳn với những khi Thôi Thái Dạ muốn đến gần. Lần này cô ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, giống như đây là tư thế rất đỗi bình thường. Dung Kỳ im lặng nhìn họ, lúc đó bầu trời tối mùi mịt cứ như sắp sập xuống đến nơi.
Bời vì trước đó Tiểu Ái không đánh tiếng trước, ông Dung thấy cô dẫn một anh chàng điển trai khí chất phi phàm về nhà, thì đón nhận với ánh mặt thiện cảm. Thực ra không cần Tiểu Ái mở miệng, quần áo tình nhân từ đầu đến chân của hai người đã nói lên tất cả.
Nhắc đến bộ quần áo này, đây là lần đầu tiên Thôi Thái Dạ cảm thấy hóa ra mình cũng rất trẻ con. Lần đó, hẹn đi uống trà với Tư Nhã, cô ấy đã dẫn theo một người bạn trai mới cùng đến. Hai người trẻ tuổi mặc trên người bộ đồ tình nhân xinh xắn, khi ở bên nhau trông họ giống hệt một cặp song sinh. Sau ngày hôm đó, anh cứ lẩm nhẩm suốt rằng người khác yêu nhau thì như vậy, còn họ tại sao vẫn giống như lúc chưa yêu. Khi ở cạnh nhau, chỉ toàn nói về công việc, chẳng có gì thú vị cả!
Lúc đó Tiểu Ái chỉ bĩu môi, rồi cũng chẳng thèm để ý đến anh. Cái tên Thôi Thái Dạ này từ khi yêu đương liền trở lên tán thán nhiều hơn. Nào là trách cô không hiền dịu, không biết quan tâm. Nào là nói cô trước đây vì muốn cầu xin anh lợi ích còn thỉnh thoảng biết làm nũng, đóng kịch chút ít. Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả qua quýt cũng chẳng có. Những lời nói này tuy là sự thật, nhưng lại khiến người ta có cảm giác anh đang đem cô so sánh với những người bạn trước kia. Dẫu thế thì cô cùng chẳng thèm để ý.
Kết quả vào buổi trưa trước khi rời khỏi Sun, Ngô Kỳ San kéo Tiểu Ái lại, rồi đưa cho cô bộ quần áo nói rằng đây là quà sinh nhật dành cho cô, vì hôm sinh nhật cô, Kỳ San không ở bên chúc mừng được. Sau đó khi lên xe của Thôi Thái Dạ, cô mới phát hiện anh cũng mặc giống hệt mình. Đồ tình nhân của những người khác cùng lắm là quần áo giống nhau, còn họ thì tốt rồi, từ đầu đến chân hoàn toàn giống nhau, nhìn qua cứ như một cặp song sinh vậy.
Trước bữa tối, cô bị kéo vào nhà bếp phụ giúp mẹ, sau khi cửa vừa đóng, mẹ vô cùng thần bí hỏi cô, chàng trai ngoài kia có phải là cậu công tử nhà giàu, thay người yêu như thay áo đã nhắc đến trong dịp Tết không?
Sau khi biết được đáp án chính xác, mẹ cô không kìm nén được liền lẩm bẩm nói Thôi Thái Dạ tính tình khá được, mặc dù khuôn mặt hào hoa, những ánh mắt khi nhìn con gái mình lại rất dịu dàng. Bà bảo Tiểu Ái không cần để ý đến bố, bản thân mình cảm thấy hạnh phúc thì cứ thế mà quyết định, bà tuyệt đối ủng hộ.
Vì được sự ủng hộ cùng thiện cảm của bà Dung nên lúc ăn tối, Thôi Thái Dạ được tiếp đãi vô cùng long trọng. Còn ông Dung thì sau khi uống hết chén này đến chén nọ với anh, khoảng cách cũng thu hẹp dần, cuối cùng còn khoác vai dò hỏi anh định khi nào cưới Tiểu Ái.
Trước dáng vẻ tự nhận mình là con rể của Thôi Thái Dạ, Tiểu Ái không hề bác bỏ lấy một câu. Lần này đưa anh về nhà, vốn dĩ là muốn để một người khác chứng kiến. Hiện nay anh tự nhập cuộc, hiệu quả khá tốt đẹp, cô vì thế cứ để mặc anh.
“Sinh nhật của em, nên ăn nhiều một chút.” Một khúc cá rán giòn mềm được gắp vào bát Tiểu Ái. Cô nghiêng đầu, đối diện là đôi mắt sâu thẳm nhưng u buồn của Dung Kỳ. Đây là câu đầu tiên anh nói khi họ trở về và cũng là câu đầu tiên anh nói với cô sau khi rời khỏi cầu tàu ngày hôm đó. Những ngày qua, anh đã từng gọi cho cô, nhưng cô chỉ trốn tránh, ngay cả giọng nói anh cô cũng không muốn nghe thấy.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, nhưng trên khuôn mặt thon gọn của Dung Kỳ vẫn không hề biểu lộ cảm xúc, chỉ có chút lạnh lùng gượng gạo lẩn quẩn ở phía trên hai hàng lông mày. Tiểu Ái nhìn khuôn mặt đó mà chỉ muốn cười khẩy. Dung Kỳ không hổ là Dung Kỳ, vào lúc này đây vẫn có thể giả tạo, kiềm chế bản thân đến như vậy. Cô nhướng mày, làm ra vẻ không thấy sự cứng nhắc và đau khổ sau vẻ lạnh lùng của anh, vờ như người bên cạnh mình lúc này thật sự chỉ là một người anh trai quan tâm đến em gái.
Ăn sinh nhật, cắt bánh gato xong, Thôi Thái Dạ bí ẩn kéo Tiểu Ái ra ban công trên gác, đưa một chiếc hộp nhỏ ra trước mặt cô. Tiểu Ái hơi giật mình, tên này không phải là muốn cầu hôn cô đấy chứ?
“Yên tâm, tuyệt đối không phải là nhẫn!” Nhận ra được suy nghĩ ấy của Tiểu Ái, Thôi Thái Dạ dựa vào chiếc cửa kiểu di động uể oải mỉm cười. Tiểu Ái mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc chìa khóa bằng bạc. Mắt cô chợt sáng lên: “Anh tặng xe cho em sao?”
Anh cười nhạt: “Bé con, em thích xe đến vậy sao? Đây là chìa khóa căn hộ của anh, sau này dù có chuyện gì hay không cũng đều có thể đến đó.”
“Kim ốc tàng kiều[1] hả?” Tiểu Ái bĩu môi xem thường.
[1] Dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
“Em thấy thế thì là thế! Nhưng mà em đưa ra đề nghị trước anh rất mừng, chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay xin ngay bố mẹ được không? Giả dụ em không muốn ở nhà, chúng ta lên xe cũng được!” Anh tự phát huy tưởng tượng, nụ cười mờ ám khiến cô không nhịn được liền đá cho anh một cái.
Thôi Thái Dạ thuận theo động tác đó, bất ngờ ôm Tiểu Ái vào lòng, hôn lên đôi môi màu hồng nhạt của cô. Tiểu Ái kinh ngạc kêu khẽ một tiếng, anh lập tức tiếng vào miệng cô, lấp kín hơi thở, trêu đùa cái miệng mềm mại của cô. Nụ hôn của Thôi Thái Dạ rất mãnh liệt mang theo sự nóng bỏng không dễ cự tuyệt. Tuy cô không bài xích chuyện này với anh, nhưng nơi này dù sao cũng là nhà cô, bố mẹ cô đều đang ở dưới lầu, dù sao vẫn phải kiêng dè.
Lúc đang muốn đẩy anh ra, Tiểu Ái thoáng thấy bóng dáng cao ráo, lặng lẽ ở đầu cầu thang. Cô không biết anh lên từ lúc nào, cũng không biết anh nghe được bao nhiêu, đứng đó từ bao giờ. Tiểu Ái nhắm mắt lại, cánh tay vốn muốn đẩy anh ra lập tức thay đổi, vòng lên cổ anh bất ngờ đáp lại nụ hôn một cách nhiệt tình, vui vẻ.
Trên ban công tĩnh lặng, lúc này chỉ còn tiếng thở đứt quãng của hai người. Cánh tay anh siết chặt trên eo cô, không chịu nổi sự đáp lại ấy, anh bắt đầu di chuyển trên người cô, hơi thở gấp gáp của anh càng lúc càng gấp, đến sau cùng, anh đẩy mạnh cô ra.
“Em đang làm gì vậy?” Dưới ánh sáng màu vàng mờ, cô nàng hồ ly tinh vừa quyến rũ anh đang dựa vào lòng chớp chớp cặp mắt đen thuần khiết nhìn anh chăm chú. Thực sự không chịu nổi ánh mắt đó, lập tức Thôi Thái Dạ đẩy Tiểu Ái ra xa: “Chết tiệt! Em dừng lại ngay cho anh. Đừng có ép anh phải kéo em đi khách sạn!”
Tiểu Ái không thèm để ý chỉ nhếch mày cười, khóe mắt long lanh chuyển hướng về phía đầu cầu thang. Nơi đó, đã không còn bóng dáng kia nữa.
Tiểu Ái không ngờ bố mẹ lại nhiệt tình đến mức tiếp đón Thôi Thái Dạ qua đêm. Tuy phòng anh ở là phòng dành cho khách, nhưng dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên anh đến nhà họ. Như vậy có thể nói, lúc này bố mẹ cô rất hài lòng về anh.
Trước khi đi ngủ, cả nhà quay quần trong phòng khách xem phim. Dung Kỳ từ đầu tới giờ ngồi trên sô-pha cầm sách đọc, cứ như trước đó không thấy bất cứ cái gì trên gác. Nhưng Tiểu Ái để ý thấy, cả buổi sáng anh không hề chủ động nói chuyện với Thôi Thái Dạ. Cho dù Thôi Thái Dạ có lên tiếng trước, anh cũng chỉ gật hoặc lắc đầu qua quýt. Anh càng như vậy, trong lòng Tiểu Ái càng khó chịu. Cô không biết mình đang làm gì, nhưng chính là muốn trước mặt anh thân thiết với Thôi Thái Dạ, giống như muốn ngấm ngầm tuyên bố rằng tình yêu của họ ngọt ngào đến nhường nào, nhưng sự mất kiềm chế hoang đường lúc đầu cô đã quên sạch.
Thấy Tiểu Ái và Thôi Thái Dạ thân mật như vậy, mẹ lại than ngắn thở dài về cuộc sống của Dung Kỳ. Tin tức trước đó họ tuy không rõ lắm, nhưng cũng từng nghe qua, vì thế hơi lo lắng với chuyện chung thân đại sự của anh. Con trai lớn rồi, sự nghiệp cũng khá thành công, tại sao không chịu tìm cho mình một người bạn gái chứ? Bà không tiện mở miệng, vì thế ông Dung đã mở lời, nói rằng Tiểu Ái bây giờ đã lớn rồi, mọi thứ cũng đi vào ổn định, tại sao Tiểu Kỳ vẫn chưa có động tĩnh gì? Tiếp đó lại nhắc đến con gái của nhà ai xinh đẹp, năng động, bảo anh lúc nào đó cùng đi ăn cơm xem mặt.
Dung Kỳ đặt sách xuống, mỉm cười với hai người, chỉ nhẹ nhàng nói mình hiện tại lấy sự nghiệp làm chính nên chuyện kia vẫn chưa có dự định, việc hẹn gặp đi ăn là không cần thiết. Dưới ánh đèn, nụ cười của anh vô cùng tự nhiên nhưng đôi mắt vẫn vô hồn.
Tiểu Ái nhìn chăm chú vẻ mặt đó, trong lòng tựa như có tảng đá đang đè lên. Bố mẹ yêu thương bọn cô như vậy, nếu như một ngày, họ phát hiện ra giữa cô và Dung Kỳ trước đó đã từng xảy ra chuyện vô cùng hổ thẹn và dơ bẩn thì hai người sẽ tức giận đến mức nào đây? E rằng, ngay cả đứa con gái này cũng không thèm nhận nữa. Tiểu Ái vô thức nắm chặt ngón tay, sau đó không nhìn Dung Kỳ.
Ban đầu cô nghĩ rằng ở nhà một đêm, ngày mai người nào người đấy quay về thành phố S. Vậy mà hôm sau, khi trời vừa sáng, cô đã bị mẹ lôi từ trong chăn ấm ra, nói hôm nay cả nhà sẽ đi chơi.
Lúc xuất phát, năm người ngồi trên xe của Dung Kỳ. Thôi Thái Dạ ngồi ghế phụ, còn cô thì ở chỗ cách xa anh nhất, suốt dọc đường cô nhắm mắt giả vờ ngủ. Sau khi xuống xe, đặt chân lên chiếc cầu tàu quen thuộc, ngửi thấy mùi gió biển ẩm ướt trong không khí, cô mới phát hiện ra họ đã đến cầu tàu thành phố Z.
“Thế nào, niềm vui bất ngờ chứ?” Thôi Thái Dạ từ phía sau giữ lấy vai Tiểu Ái, đẩy cô về phía trước. “Trước đó Dung Kỳ đã mua một chiếc du thuyền, nếu như không phải một người cũng chơi thuyền nói với anh thì anh cũng chẳng biết được, Regal 4080 là du thuyền dùng cho gia đình tao nhã mà xa xỉ, trước kia anh còn nghĩ rằng cậu ấy không có tiền cơ. Con người này đúng là lạnh lùng, khó đoán… Tiểu Ái, em làm sao vậy, có lạnh lắm không?”
Lúc này Tiểu Ái mới hồi phục lại tâm trí: “Anh nói cái gì?”
“Sao em lại run rẩy như vậy? Đã biết mình sợ lạnh thì mặc nhiều áo vào chứ! Nào, mau lên thuyền, trong đó ấm áp hơn, rồi bảo Dung Kỳ pha cho em tách cà phê, tay nghề của cậu ấy rất chuyên nghiệp đó!” Thôi Thái Dạ ôm Tiểu Ái vào lòng, còn chưa kịp cự tuyệt thì cô đã bị đẩy lên trên.
Chiếc du thuyền thân trắng, đáy đen, cánh cửa kiểu sát đất rất xinh đẹp. Trong phòng ăn, cửa sau của nhà bếp còn có lối dẫn tới phòng ngủ chính ở khoang trước… Tiểu Ái bỗng thấy nghẹt thở, cảm giác đau khổ, nhục nhã, và yếu đuối lần lượt dâng trào, lập tức cô muốn quay người bỏ chạy. Nhưng, cả nhà đều đang ở đây, cô không thể… tuyệt đối không thể biểu hiện ra một chút khác thường nào.
Bố mẹ cũng lần lượt lên thuyền, Thôi Thái Dạ đưa họ đi khắp nơi thăm quan, giới thiệu qua chức năng của mỗi khu vực. Tiểu Ái ngồi trên ghế sô-pha màu trắng, ngẩn ngơ nhìn bầu trời qua cánh cửa sổ hẹp dài.
Một cốc trà sữa ấm được đưa đến trước mặt, Tiểu Ái ngẩng đầu, đối diện là khuôn mặt vô cùng điển trai và đôi mắt sâu thẳm.
“Thái Dạ nói em muốn dùng cà phê nhưng anh biết em thích trà sữa…” Lời nói của anh bị cắt ngang bởi động tác đưa tay ra hất tung cốc trà của Tiểu Ái. Giống như con thú nhỏ đột nhiên bị chọc tức, cô nhìn anh chằm chằm với ánh mắt tức giận, căm ghét và đau khổ. Cô biết bản thân phải nhẫn nhịn, nhưng cô không thể hiểu điều này được coi là như thế nào? Những chuyện đó, rốt cuộc được coi là gì?
Trước hành động đó của Tiểu Ái, Dung Kỳ không hề tức giận, mà chỉ quỳ xuống thu dọn đống bừa bãi trên sàn thuyền: “Bố mẹ sắp xuống rồi, đừng để họ thấy dáng vẻ này của em.” Giọng nói trầm nhẹ, lạnh lùng của anh vang lên, Tiểu Ái liếc nhìn chiếc áo len đã bị ướt của mình, không nói lời nào lao vào khoang trước.
Vừa đặt chân vào cánh cửa đó, cô lập tức thấy hối hận. Dưới ánh đèn vàng nhạt, khi Tiểu Ái thấy chiếc giường đó thì những kí ức đã qua lại cùng lúc dâng trào cuồn cuộn như sóng thủy triều.
Cô vẫn nhớ như in cơ thể cường tráng dính chặt rồi không ngừng vuốt ve cô. Sự nóng bỏng, khao khát của đôi môi lạnh giá, mềm mại khi hôn cô, giọng nói không ngừng bên tai gọi tên cô, và những động tác kịch liệt mỗi lần thâm nhập vào cơ thể… Lần lượt từng hình ảnh hiện lên rõ rệt trước mắt cô.
Tiểu Ái loạng choạng lùi hai bước, định rời đi nhưng không ngờ có người đang đứng phía sau. Lúc xoay người, má cô vô tình chạm vào một vật thể mểm mại như sương. Tiểu Ái kinh ngạc mở to mắt, trong khoảng cách gang tấc lại là khuôn mặt mang vẻ vô cùng ngạc nhiên của Dung Kỳ. Trong thời khắc đó, những cảm xúc phức tạp khó hiểu cuồn cuộn dâng trào trong cô. Dường như, cảm giác nào đó đã bị thức tỉnh. Tiểu Ái hoảng loạn lùi về phía sau một bước liền vấp phải cạnh giường, anh lập tức đưa tay đỡ lấy cô, cả hai người cùng ngã xuống mặt sàn.
Hơi thở mang theo mùi thơm hoa cỏ nhẹ nhàng bao phủ trên sống mũi Tiểu Ái. Giữa hai đôi môi, tiếng thở của họ quấn quýt cùng nhau, đầu ngón tay lành lạnh của Dung Kỳ gạt những sợi tóc rũ trên chóp mũi cô. Cô nghe thấy anh nhẹ nhàng gọi tên: “Tiểu Ái!”
Bất chợt toàn thân Tiểu Ái nóng rực. Cảm giác kỳ quái mà khó chịu đó lại khiến cho cả người lẫn trái tim cô run rẩy, đó là cảm giác chưa từng có ngay cả khi Thôi Thái Dạ hôn cô mãnh liệt. Trong chốc lát, Tiểu Ái như đang luẩn quẩn một vòng trong địa ngục, cô liền đẩy mạnh Dung Kỳ ra, hoảng loạn chạy ra ngoài.
Cô không hiểu tại sao mình lại như vậy? Lúc anh lại gần, những phản ứng kỳ quái của cơ thể, còn có cả sự quẫn bách và hoảng loạn trong lòng lại có thể lấn át được sự nhục nhã và căm ghét. Lẽ nào chuyện đó… sau khi trải qua một lần, sẽ biến thành thèm muốn sao?
Nhưng mà… anh là anh trai của cô.
Trên đường trở về, đã hơn hai tiếng đồng hồ nhưng ngồi trong xe DBS cô hết lắc đầu rồi lại thở dài. Thôi Thái Dạ thấy vậy không nhịn được cười nói: “Sao vậy, thật sự muốn anh đến mức đó ư? Được, dù sao thì hiện tại cũng đang rảnh rỗi, em thấy là nên đến chỗ em hay chỗ anh đây?”
Tiểu Ái tức giận trừng mắt nhìn, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào cô lại thốt lên câu: “Được thôi! Vậy đến chỗ anh đi!”
Vô lăng trong tay Thôi Thái Dạ bị lệch một cái, suýt nữa thì đâm vào hàng rào bảo vệ. Anh vội kiềm chế tâm trạng, điều chỉnh lại đường đi của xe đồng thời lái với tốc độ chậm. “Bé con, em đừng có mà dọa anh, em ăn nhầm cái gì à?”
“Đi hay không thì nói một câu, bớt lải nhải!” Cô nóng nảy khoanh tay, mặt đổi sắc, dáng vẻ rất giống như đi đánh trận.
Anh nhìn cô ý tứ sâu xa rồi đột nhiên bật cười: “Được thôi! Em đã mở miệng thì anh không có lí do gì để cự tuyệt, đi đến chỗ anh vậy!” Nói xong, Thái Dạ nhấn ga, chiếc xe phóng như bay, rất nhanh rời khỏi đường cao tốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...