Cùng với tiếng hô “cắt”, người con gái mặc quần áo cổ trang
dưới ống kính đang đứng trong gió lạnh với tư thế hiên ngang chính nghĩa, lập
tức run rẩy nhận chiếc áo lông từ nhân viên đoàn phim đưa đến. Cô quấn chặt
quanh người, từ trên xuống dưới giống hệt như một chiếc bánh chưng. Giữa trời
đông lạnh giá thế này mà quay phim cổ trang, lại còn là ngoại cảnh, trang phục
mỏng manh chẳng khác nào muốn lấy mạng người. Những ngón tay gần như bị đông
cứng, Tiểu Ái ôm cốc trà sữa để lấy hơi ấm. Khi ngẩng đầu lên, cô thấy Dung Kỳ
đang chăm chú nhìn vào màn hình máy quay, đôi khi lại nói gì đó với phó đạo
diễn và người quay phim ngồi bên cạnh.
Ngắm nhìn khuôn mặt điển trai lạnh lùng hoàn mĩ không tì vết
đó, Tiểu Ái nén tiếng thở dài. Sắp được một tuần rồi vậy mà thái độ của Dung Kỳ
mỗi khi ở nhà vẫn lạnh nhạt.
Buổi tối hôm đó, trước khi Thôi Thái Dạ đi, anh ta còn nói
thêm một câu: “Cậu kì lạ thật đó! Cậu quả quyết cho rằng mình không chân thành
với cô ấy sao? Mình hiểu tâm trạng bảo vệ em gái của cậu, nhưng với tư cách là
một người bạn, mình thật sự thất vọng về cậu!”
Lời nói của Thôi Thái Dạ khá quyết liệt, khuôn mặt anh lộ rõ
vẻ nặng nề.
Những biểu hiện của Dung Kỳ rõ ràng không hề khớp với những
gì mà Thôi Thái Dạ đã đoán trước khi bày ra vụ ký kết hợp đồng này. Sự việc xảy
ra nằm ngoài dự tính, lúc đó có lẽ anh ta chỉ mong Dung Kỳ sẽ biểu lộ càng
nhiều xúc cảm giống như những người bình thường. Nhưng thái độ của Dung Kỳ lại
lạnh nhạt dửng dưng, càng khiến Thôi Thái Dạ cảm thấy bực bội.
Sau khi Thôi Thái Dạ đi, Dung Kỳ cởi áo khoác ngoài, ngồi
xuống sô-pha.
“Thế nào, em không có chuyện gì để giải thích với anh sao?”
Dung Kỳ nhíu mày, đôi mắt màu trà hơi nhíu lại, vẻ mặt đó lại khiến Tiểu Ái bắt
đầu cảm thấy không thoải mái.
“Anh! Sự việc không giống như những gì trên báo viết đâu. Em
không cố ý gây scandal để đánh bóng tên tuổi, chỉ là vô tình bị chụp được mà
thôi!” Tiểu Ái tiến đến bên cạnh anh, chu miệng giả bộ đáng yêu: “Nhưng mà, anh
à, lúc nãy anh uy phong thật đấy! Chỉ vài câu thôi đã đuổi được thằng cha đáng
ghét đó đi rồi!”
Ánh mắt Dung Kỳ nhìn Tiểu Ái lóe lên sự nghi ngờ. Cũng chỉ
có anh, khi chứng kiến một Tiểu Ái khác xa với bình thường như vậy mới có thể
ngạc nhiên sửng sốt, đổi lại nếu là Tư Nhã, đã sớm túm chặt lấy kêu gào như gặp
phải quái vật rồi.
“Em gọi cậu ta là gì? Ai cho phép em có thể thất lễ với bạn
bè của anh như vậy?”
Khóe miệng Tiểu Ái nhếch lên: “Thái độ lúc nãy của anh với
Thôi Thái Dạ cũng không thân thiện gì đó thôi!”
“Anh có thể, nhưng không có nghĩa là em cũng có thể.” Ánh
mắt Dung Kỳ chuyển lên bàn thức ăn: “Thức ăn mua từ tiệm nào đây?”
Dung Kỳ chuyển chủ đề hơi nhanh, Tiểu Ái ngây người một lúc
mới phản ứng lại, sau đó cười nói: “Anh trai, anh lợi hại thật đó! Sao anh biết
không phải là do em nấu vậy?”
Dung Kỳ lạnh nhạt cong khóe môi, dường như đang cười, lại
dường như chỉ là giễu cợt sự ngốc nghếch trong câu hỏi của cô. Bản tính lười
nhác “ngồi mát ăn bát vàng” của Dung Tiểu Ái không phải đến hôm nay anh mới
biết.
Tuy nhiên, cho dù là nụ cười như thế nào, vẫn khiến cho
người khác phải lóa mắt. Tại sao? Bố cô rõ ràng có vẻ bề ngoài hoàn toàn bình
thường, vậy mà sao có thể sinh được một người con trai như anh chứ? Khuôn mặt
này, rõ ràng là dành cho truyền hình, để cho người khác say mê, ngưỡng mộ điên
cuồng, nhưng anh luôn là một người ngay thẳng, coi thường thủ đoạn dựa vào
ngoại hình để kiếm tiền. Khi biết Dung Kỳ là Aki, Tiểu Ái đã từng đố kị với
anh, trách ông trời đã trao cho anh những thứ tốt nhất, vậy mà anh còn tỏ vẻ
lãnh đạm, coi như là lẽ đương nhiên. Nhưng bây giờ nhìn Dung Kỳ, Tiểu Ái lại
cảm thấy rất tự hào. Một người xuất sắc như vậy, là anh trai của cô đó!
Tiểu Ái xoa cằm cười đắc ý, nhưng nụ cười đó khi lọt vào mắt
Dung Kỳ hàm ý lại khác một trời một vực: “Đừng cười nữa, nụ cười đó gắn lên
khuôn mặt của em sẽ càng khiến em lộ rõ sự ngốc nghếch đó!”
“…”
“Trường em dạy những thứ đó sao? Vẻ mặt nào sẽ biểu lộ sự
ngốc nghếch nhất hả?”
“…”
Nghĩ đến phấn sau, Tiểu Ái hơi tức giận, dù sao cũng không
nên nghĩ tiếp nữa. Thực ra tuần này cô đã rất cố gắng, nhưng không hiểu có phải
do cách thức biểu lộ của cô không rõ ràng hay là như thế nào, mà ông anh Dung
Kỳ này ngay cả một tia cảm động cũng không có là sao vậy?
Xem ra, cách làm việc nhà đơn thuần, giả bộ đáng yêu không
thể tiếp tục được nữa. Tiểu Ái phải nghĩ ra biện pháp khác để cải thiện quan hệ
của họ. Suy cho cùng, thành Roma không phải một ngày mà xây lên được, khuôn mặt
băng giá của Dung Kỳ cũng không phải là dăm ba năm mà đúc lên được. Tiểu Ái rút
di động ra, soạn tin nhắn gửi đi, sau đó ngẩng đầu trộm nhìn anh.
“Anh à, hôm nay về sớm, tối nay anh em mình cùng ăn bữa tối
nha!” Dung Kỳ đọc xong tin nhắn, tiếp tục thảo luận với người bên cạnh về vấn
đề hình tượng, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Tiểu Ái cúi đầu, lại thất bại nữa rồi!
Tiểu Ái đã được nghỉ từ rất lâu, nhưng cô vẫn ở lại trong
bãi đỗ xe để ôm điện thoại chơi trò chơi. Khi thấy bóng dáng Dung Kỳ bước ra,
cô vội lao đến chỗ anh: “Đạo diễn!” Người đàn ông điển trai đang mở cửa chuẩn
bị lên xe liền quay đầu lại, thấy trước mặt là Tiểu Ái, đáy mắt anh hiện lên vẻ
không vui: “Tại sao còn chưa đi?”
“Em đợi anh!” Tiểu Ái xoa xoa ngón tay đã bị ửng đỏ, chớp
chớp mắt rồi nhỏ giọng với anh: “Anh! Đưa em đi ăn cơm nha, em đói lắm rồi!”
Dáng vẻ sợ lạnh, giậm chân hà hơi của Tiểu Ái vô cùng đáng
thương, thế nhưng Dung Kỳ liếc nhìn đồng hồ nói: “Anh có việc bận, em đi ăn một
mình đi!”
Thấy anh lên xe đóng cửa, Tiểu Ái không khỏi ngẩn người. Anh
chắc không định làm như thế đấy chứ, ngay cả đưa cô về cũng không thể sao? Có
nhầm lẫn gì không đây? Nơi này là ngoại ô, cô lại còn đợi anh ở chỗ gió lạnh
bao lâu như vậy, lại cứ thế bỏ cô lại là được sao? Anh quá tàn nhẫn đó!
Tiểu Ái vẫn cố gắng giả bộ đáng thương, chiếc S600 đã khởi
động chạy về phía đường lớn.
“Này!... Gọi chị đó! Bà chị!” Phía sau Tiểu Ái, chiếc R8 màu
đỏ đang vội vã đi đến, sau cửa sổ xe hiện lên khuôn mặt góc cạnh đang nở nụ
cười quyến rũ: “Sao chị vẫn còn ở chỗ này vậy? Tôi nhớ hai tiếng trước chị đã
ra về rồi mà? Chắc không phải… đang đợi tôi đó chứ?” Ruki mộ tay dựa vào vô
lăng, một tay búng tách một cái: “Chị à, chị ngốc thật đấy! Muốn hẹn tôi ăn cơm
cũng không cần phải dùng đến kế làm khổ da thịt mình như thế chứ! Hôm nay âm 5°
C đó!”
Thằng nhóc thối tha! Muốn bị ăn mắng hả?
Tiểu Ái đưa tay ra, không khách khí chọc vào trán Ruki: “Lái
xe của cậu đi! Suốt ngày tìm tôi gây chuyện! Cậu đừng nghĩ là tôi không có cách
nào đối phó cậu!”
“Vậy chị muốn đối phó với tôi như thế nào đây? Mĩ nhân kế ư?
Ừm, cái đó tôi rất thích!” Ruki cười rất vui vẻ.
Tiểu Ái vô cùng tức giận, thật sự muốn đá bay mấy cái vào
khuôn mặt đẹp trai của cậu ta.
“Aaaaa!...” Ando Ruki không biết đã nhìn thấy cái gì, ngẩn
người chỉ về phía trước. Tiểu Ái ngẩng đầu nhìn lên, chiếc xe Benz màu đen vốn
đã rời đi bỗng quay lại. Cửa sổ xe hạ xuống, Dung Kỳ nhíu mày ra hiệu với Tiểu
Ái.
Tiểu Ái vui mừng, lập tức chạy đến: “Có chuyện gì vậy, đạo
diễn?”
Lông mày anh dường như càng chau lại: “Lên xe!” Chỉ hai từ
đơn giản, Tiểu Ái đã hân hoan nhảy nhót, reo mừng rồi ngay lập tức lên xe.
Cửa sổ xe dịch lên, trong giây lát trước khi đóng lại, ánh
mắt lạnh lẽo như biển băng hướng về phía chàng trai, vẻ mặt đang không cam chịu
nhìn họ chăm chú. Ánh mắt đó sắc bén như dao, trong nháy mắt lại thu về. Ando
Ruki ngẩn người, sau đó nhếch lên nụ cười đầy thú vị. Đạo diễn? Hóa ra đây
chính là biện pháp mà Dung Tiểu Ái dùng để đối phó với cậu. Ando Ruki, không
ngờ rằng Aki xưa nay vốn lạnh lùng nghiêm khắc lại luôn làm bợ đỡ cho chị ta.
Dung Tiểu Ái thật sự có chút bản lĩnh đó! Trò chơi này, càng ngày càng thú vị
rồi!
Dung Tiểu Ái lại bị Dung Kỳ mắng. Tiểu Ái thật không hiểu
nổi, rõ ràng là cô bị người khác trêu ghẹo, tại sao anh cũng mắng cô? Theo
logic thông thường, người anh trai đáng lẽ phải nên giúp cô mắng người khác
chứ? Tiểu Ái cố gắng tưởng tượng ra dáng vẻ Dung Kỳ vỗ về mình, dùng vẻ mặt
nghiêm khắc giúp cô mắng mỏ người khác. Nhưng cô thực sự không thể nào tưởng
tượng nổi.
Sau khi đến trung tâm thành phố, chiếc xe chạy về hướng khu
chung cư. Tiểu Ái vì thế cứ lẩm bẩm giả bộ đáng thương. Cho đến khi Dung Kỳ từ
bỏ ý định đưa cô về nhà, đồng ý đưa đi ăn cơm, cô mới không mang bộ dạng đó
nữa.
Địa điểm ăn cơm vẫn là ở Parker. Tiểu Ái phát hiện ra những
thứ mà Dung Kỳ thích đều rất lâu bền. Anh về nước lâu như vậy, mỗi lần đưa cô
đi ăn đều cố định tại một địa điểm, hoàn toàn không thay đổi.
Bước vào phòng ăn sang trọng, hai mắt Tiểu Ái lập tức sáng
bừng. Bên cạnh chiếc bàn tròn rộng đã có ba bốn người đàn ông khoảng xấp xỉ
tuổi nhau đang ngồi đó. Người nào người nấy quần áo chỉnh tề, phong độ phi
phàm. Trước khi cô và Dung Kỳ đến, họ dường như đang nói về những hồi ức đẹp
của từng người lúc còn du học xứ người, cách nói chuyện rất vui vẻ, sảng khoái.
Cảnh tượng này khiến Tiểu Ái vô cùng ngây ngất. Đều là những
chàng trai trẻ đẹp, vừa có tiền lại vừa có phẩm chất nữa chứ!
“Dung Kỳ! Qua đây nào! Ồ, vị này là…?” Từ ánh mắt vô cùng
ngạc nhiên của người đó, Tiểu Ái có thể phán đoán đây là cuộc tụ họp của những
người đàn ông. Đàn ông mà, khi có tiền bạc và danh lợi sẽ không thể thiếu đàn
bà, nhưng thỉnh thoảng cũng cần có những buổi tụ họp cùng đám chiến hữu. Điều
này hoàn toàn khác với chuyện phụ nữ tụ họp buôn dưa lê với nhau. Mọi người sẽ
nói những chủ đề chưa từng có trong những cuộc bàn luận khi có sự hiện diện của
nữ giới, sẽ cởi bỏ lớp mặt nạ nho nhã lịch sự hàng ngày và phóng túng một chút.
Mặc dù không biết Dung Kỳ khi nhập cuộc sẽ như thế nào,
nhưng cứ lấy cô và Tư Nhã ra làm ví dụ, nếu không phóng túng đến mức cuồng loạn
thì buổi tụ họp sẽ không kết thúc. Vì thế vào lúc này, Tiểu Ái rất hiểu tâm
trạng của mấy anh chàng đẹp trai trong phòng. Bất chợt có thêm vị khách không
mời mà đến làm mất cả hứng của họ.
“Dung Kỳ! Vị này không phải là bạn gái cậu đó chứ?” Một
người đàn ông phá lên cười: “Này người đẹp, đứng sát như vậy, sợ bọn anh ăn mất
cậu ấy à!”
“Đây là em gái mình, con bé ăn cơm xong sẽ đi ngay.” Dung Kỳ
cởi áo khoác ngồi xuống. Tiểu Ái lại thở dài. Từ nhỏ đến lớn cô cũng đã gặp vô
số những anh chàng điển trai, nhưng tại sao không một ai có thể sánh với anh
của cô vậy? Ngay cả lúc này, vừa rồi cô còn cảm thấy mấy anh chàng này thật
tuyệt vời, nhưng khi Dung Kỳ bước tới, họ chẳng qua cũng chỉ giống với những
diễn viên nghiệp dư trên phim ảnh, lu mờ vô cùng.
“Em gái? Dung Kỳ, cậu hình như chưa từng kể với bọn mình cậu
có một cô em gái! Mà còn là đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp nữa chứ! Ái chà, có
phải cậu cố tình giấu không cho bọn mình biết đúng không hả?”
“Đúng vậy! Dung Kỳ, bốn năm đại học, ngay đến cái tên cậu
cũng chưa nhắc tới. Cậu quá bảo vệ em gái rồi đấy!”
“…”
Trong tiếng cười đùa của mọi người, Tiểu Ái ngồi xuống, lòng
thầm nghĩ nào có phải anh bảo vệ hay cất giấu gì chứ, rõ ràng chỉ thấy coi
thường và xem nhẹ. Nếu không phải do lần gặp Lý Trân Gia, biết được chân tướng
lúc đầu, thì xem chừng cả đời này cô sẽ coi anh là kẻ thù.
“Các anh đều là bạn học đại học của anh em à?” Thực ra Tiểu
Ái không thích ăn ở Parker lắm, cách chế biến món ăn không mấy sáng tạo. Cô
chưa ăn được mấy đã buông đũa, chuyển sang nói chuyện cùng bọn họ. Tiểu mỹ nữ
chủ động bắt chuyện, họ đương nhiên là rất vui mừng. Mặc dù còn có ông anh hung
bạo đang kè kè bên cạnh người đẹp, nhưng chỉ là nói chuyện thôi mà, đoán chừng
cậu ta cũng không nghiêm khắc đến mức đó.
“Hóa ra các anh đều làm nghệ thuật, chẳng trách khí chất lại
tuyệt vời như vậy!” Trong nháy mắt, Tiểu Ái bỗng trở thành một thành viên hòa
nhập cùng họ. Ngược lại, Dung Kỳ ngồi bên cạnh điềm đạm gắp thức ăn, giống như
đến để làm nền vậy.
Tiểu Ái bỗng trở thành công chúa được tung hô ở vị trí trung
tâm. Một người trong số họ kể một câu chuyện đùa có thật hồi đại học khiến cô
cười lăn cười bò. Tiểu Ái quay đầu nắm lấy tay Dung Kỳ, mặt mày tươi cười hỏi
anh chuyện đó có phải là thật không? Nhưng vừa đối diện với ánh mắt của anh,
ngón tay cô không khỏi run lẩy bẩy. Đôi mắt màu trà trong veo như thạch anh ấy
vào thời khắc này u ám như màn đêm dưới đáy biển, không vui vẻ và cũng không hề
nhẫn nại, nhìn cô lạnh lùng. Khóe miệng Tiểu Ái cứng lại, nụ cười thu về một
nửa. Lại làm sao nữa vậy? Cô chẳng qua chỉ muốn hiểu một chút về những chuyện
hồi đại học của anh thôi mà, đâu đến mức phải dùng ánh mắt đó nhìn cô trừng
trừng chứ? Tiểu Ái bĩu môi, đưa đũa gắp phần cá đã cắn dở một nửa trong bát
Dung Kỳ lên ăn.
“Em…” Dung Kỳ ngăn không kịp, Tiểu Ái đã nhai mấy miếng rồi
nuốt vào, còn đắc ý hất lông mày. Nhưng chưa được mấy phút, kéo lấy anh chỉ vào
cổ họng mình, ú ớ không nói nên lờ.
“Bị hóc xương rồi?” Mặt mày Dung Kỳ biến sắc, lập tức kéo
Tiểu Ái rời khỏi phòng ăn.
“Đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay!”
Tiểu Ái sững sờ. Không phải chứ? Đâu cần phải khoa trương
đến như vậy.
“Anh…” Tiểu Ái sợ hãi lên tiếng, khi đó Dung Kỳ đã kéo cô vào thang máy, anh bỗng cúi đầu xuống, ánh mắt vừa lo lắng vừa quan tâm lập tức bao trọn lấy cô. Dần dần giống như nước biển mênh mông dịu dàng. Tiểu Ái đột nhiên cảm thấy áy náy: “Chuyện đó, em không bị sao cả…”
Dung Kỳ ngẩn người, rồi nhanh chóng vỡ lẽ, sự lo lắng trong đáy mắt ngay lập tức thay bằng lửa giận: “Dung Tiểu Ái! Em lại lừa anh! Trêu chọc người khác đến mức nghiện rồi à? Một ngày không đi lừa người khác thì không chịu được à?”
“Anh làm gì phải hung dữ như vậy chứ…” Tiểu Ái chu miệng, đưa tay kéo anh, nhưng lại bị anh dùng lực hất đi. Trọng tâm không vững, bả vai cô bị đập vào tường thang máy, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Được rồi, cứ cho là em sai đi, nhưng anh đâu cần phải tức giận như vậy chứ! Em chỉ là không bằng lòng khi anh nhìn em với ánh mắt đó, cứ giống như rất căm ghét em vậy. Em chỉ muốn thấy dáng vẻ anh quan tâm mà thôi!” Tiểu Ái trợn trừng đôi mắt đen nháy ra sức nhìn Dung Kỳ, tựa như muốn xuyên thấu qua vỏ bọc bị phong kín bởi lớp băng dày, để thấy được nội tâm thật sự: “Em biết anh không hề ghét em! Giống như lúc nãy, hay buổi chiều khi Ando Ruki làm phiền em, anh đều bảo vệ em đấy thôi, nhưng tại sao…”
“Đủ rồi!” Giọng nói lạnh lùng như băng tuyết ngắt lời Tiểu Ái: “Sai thì đã sai rồi, đừng nhiều lời vô dụng nữa! Anh còn có bạn ở bên trong, nếu em muốn cùng anh đi vào, thì hãy xin lỗi mọi người, còn nếu không thì lập tức về nhà!”
Mũi Tiểu Ái bắt đầu cay cay. Những lời muốn nói cô còn chưa nói xong nhưng anh lại hung dữ như vậy, trong mắt và trên khuôn mặt đều là lửa giận, cứ như cô là người vô cùng tệ hại. Tiểu Ái cắn môi, dùng hết sức đẩy anh ra khỏi thang máy nói: “Anh là đồ đáng ghét nhất! Đồ xấu xa! Em mới là người không thèm ăn cơm với anh!”
Dung Kỳ không hề do dự, rảo bước quay về phòng ăn, dường như đối với anh, cô chỉ là một người qua đường xa lạ. Tiểu Ái ngây ngốc đứng trong thang máy hồi lâu, cuối cùng ấn nút đóng cửa.
Ngày hôm sau Tiểu Ái bị sốt. Cô cảm thấy mình đúng là đồ ngốc, trời lạnh như thế mà không mặc áo ngoài, không mang theo ví tiền, lại còn có thể đi bộ một mạch từ Parker về nhà.
Trong điện thoại, Tư Nhã an ủi Tiểu Ái rất lâu nhưng cũng không làm cô vui vẻ hơn được. Cô có thể vui được sao, đã nằm trên giường gần một ngày rồi, mà Dung Kỳ vẫn không hề hay biết cô đang bị ốm. Thê thảm hơn, trong nhà chẳng có gì để ăn cả, cô đã đói từ sáng đến tận bây giờ, ngay đến dạ dày cũng co thắt đau đớn. Người ta thường nói, người bị ốm là sướng nhất, có người chăm sóc, cưng chiều, có thể làm nũng tùy thích. Nhưng cô lúc này chỉ ước có một cốc nước trắng, vậy mà đã phải cố lết cái thân hình xiêu vẹo rót nữa chứ.
Gần xế chiều, thân thể Tiểu Ái nóng bừng lên, đầu đau như búa bổ, cuối cùng cô hôn mê mà thiếp đi.
Không biết khoảng bao lâu sau, trên phần trán nóng hầm hầm của cô được dán một miếng gì đó mát lạnh. Cảm giác dễ chịu từ từ xua tan đi cái nóng. Cô khẽ rên vài tiếng, liền có người đỡ cô dậy và đưa cốc nước kề lên miệng. Tiểu Ái uống một chút nước, lại bị ép nuốt thêm vài viên thuốc. Cô mơ màng mở mắt ra, trong cái nhìn mơ hồ, là khuôn mặt quen thuộc vô cùng điển trai, đường chân mày lạnh lùng, tựa như có gì đó thương xót.
Là ảo giác sao? Tiểu Ái rất muốn nhìn rõ, nhưng cảm giác choáng váng liên tiếp ập đến, cô không cam tâm, cố gắng đưa tay ra để bắt lấy cái gì đó nhưng lại tiếp tục chìm vào hôn mê.
Lúc Tiểu Ái tỉnh dậy một lần nữa, trời đã sáng. Mùa đông bầu trời thường âm u, giờ đây bầu trời ngoài cửa sổ bao trùm một màu trắng nhạt, những đám mây dày đặc sương mù như sắp có tuyết rơi.
Tiểu Ái vừa cúi đầu, đã thấy có người đang gục bên cạnh giường cô.
Quả nhiên không phải ảo giác, người cả đêm qua chăm sóc cô thật sự là Dung Kỳ. Chắc cả đêm qua anh chưa ngủ, trên người mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh, bên ngoài là một chiếc áo len hở cổ mỏng. Dung Kỳ nghiêng đầu, gối lên cánh tay, khuôn mặt với những đường nét hoàn mĩ vừa điềm đạm, vừa lóa mắt, hàng lông mi đẹp dài rậm, sống mũi cao thẳng. Đôi môi mỏng với đường cong mềm mại, những lúc không mở miệng thì lại dịu dàng không thể ngờ được.
Tiểu Ái nâng người lên, nhẹ nhàng sát lại gần anh, đặt khuôn mặt mình trước khuôn mặt đang ngủ yên bình đó. Một khuôn mặt như vậy cho dù có mang sự mệt mỏi, vẫn khiến cho người ta say đắm. Không biết lúc anh ở Mỹ, có xuất hiện người con gái nào có thể làm anh rung động không? Ở bên cạnh anh, mỗi lần tỉnh dậy đối diện với khuôn mặt tuyệt đẹp như vậy cô ấy sẽ có cảm giác như thế nào? Nghĩ đến đó Tiểu Ái lại thấy hơi khó chịu. Không được, sau này nhất định cô sẽ tìm một người bạn trai đẹp hơn anh..
Hơi thở Tiểu Ái phả vào má Dung Kỳ, mang theo chút ngọt ngào. Lông mi anh khẽ động, rồi bỗng dưng mở ra. Tiểu Ái lập tức ngồi lên, phát hiện ra cánh tay mình vẫn còn níu chặt tay áo Dung Kỳ, dường như trong lúc mơ màng cô đã nắm lấy mà dựa vào. Trong lòng chợt thấy ấm áp, nhưng nghĩ đến thái độ kịch liệt của anh ngày hôm qua, chút cảm giác ấy lại tiêu tan không còn dấu vết.
Tiểu Ái rút tay về, lạnh lùng nói: “Em còn nghĩ rằng, em có chết anh cũng không biết đấy!”
Dung Kỳ mấp máy môi, nói ra bốn chữ: “Tự làm tự chịu!”
Tiểu Ái tức đến mức nổi gân xanh: “Anh nói cái gì? Thế nào gọi là tự làm tự chịu? Vì ai em mới bị sốt chứ? Đừng cho rằng anh chăm sóc em một đêm thì có thể bỏ qua chuyện anh hung dữ với em, lại còn đẩy ngã em.”
“Hùng hổ như vậy, xem ra là đã hạ sốt rồi! Anh còn có việc, anh đi đây!”
“Đồ khốn kiếp!” Tiểu Ái vừa tức giận vừa nóng nảy, tiện tay ném chiếc gối. Tiểu Ái ném rất chuẩn, trúng ngay sau gáy Dung Kỳ. Theo phản xạ anh quay người lại, trên khuôn mặt đã kết thêm mấy tầng băng.
Tiểu Ái lắp ba lắp bắp: “Làm sao chứ? Hôm qua anh cũng đẩy em đó thôi, đánh… đánh anh một cái không được à?” Thấy ánh mắt sắc lạnh bước lại gần, Tiểu Ái càng hoảng sợ: “Ai khiến anh lúc nào cũng quá đáng như vậy, anh là anh trai em đó, phải thương em, cưng em, coi em như công chúa nâng niu trên tay mới đúng chứ! Nhưng anh thì sao, ánh mắt lúc nào cũng hung dữ, lời nói trước nay toàn lạnh nhạt. Rõ ràng là rất quan tâm em nhưng tại sao lại không chịu biểu lộ ra chứ? Tại sao phải xa cách nghìn dặm như vậy?”
Anh nhìn cô chằm chằm, không nói gì, đáy mắt lóe lên tia ưu tư khác thường, rồi ngay lập tức ẩn đi không còn gì đọng lại.
Dung Kỳ ngồi xuống mép giường khiến Tiểu Ái bắt đầu lo lắng, nhưng không muốn anh nhận ra nên cô chỉ có thể giả bộ cứng rắn ngẩng đầu lên đối diện với anh: “Nói đi chứ! Anh đừng có im lặng như vậy! Em ghét nhất sự im lặng đó của anh!”
Những ngón tay thon dài đều đặn đặt trên má Tiểu Ái, Dung Kỳ tiến sát gần cô hơn, hơi thở lướt qua cơ hồ khiến cô không thể nào thở được: “Đây là lần thứ mấy em nói với anh những lời như vậy hả?”
Một câu hỏi nghi vấn, hay là câu hỏi chất vấn? Tiểu Ái nhìn anh chằm chằm không dám nhúc nhích.
“Dung Tiểu Ái! Tại sao em cứ phải dồn ép anh bằng được?” Trong đôi mắt màu trà bắt đầu cuồn cuộn những ưu tư lạ lùng, hoàn toàn xa lạ với trước kia, ẩn giấu trong đó là sự hỗn loạn xen lẫn tức tối.
Tiểu Ái nghiến răng, sau cùng tiếp tục nói: “Em chưa bao giờ dồn ép anh cả, rõ ràng là anh tự ép bản thân mình! Bởi vì quá để ý đến thân phận của mình, nên anh cố tình xa cách mọi người trong nhà. Em luôn nghĩ rằng sự xa cách và lạnh nhạt đó của anh là do anh ghét em. Nếu như em không gặp được Lý Trân Gia, không biết được chuyện của Hứa Kỷ Dương năm đó, chắc chắn em sẽ tiếp tục hiểu nhầm anh. Xin anh hãy nói cho em biết nút thắt trong lòng anh? Nói với em tại sao lại phải cố thu mình trong cái vỏ bề ngoài lạnh nhạt đó? Những ngày tháng anh trở về, em luôn trách giận anh không quan tâm em, nhưng nghĩ lại, hoàn toàn không phải như vậy. Ánh mắt lo lắng của anh khi lần quay phim em nhảy từ tầng ba xuống. Hai ngày trước, rõ ràng anh đã đi rồi, nhưng khi nhìn thấy Ando Ruki bám lấy em, anh đã lái xe quay lại. Còn nữa…”
“Đủ rồi!” Dung Kỳ đột nhiên hét lên, dường như mang theo sự tức giận cực độ. Tiểu Ái run bần bật nhưng tay vẫn cố níu áo anh.
“Không đủ, không đủ! Em cứ muốn nói đó! Em phải nói, nói cho đến khi anh chịu thương em, coi em là bảo bối, phá vỡ cái mặt nạ băng giá đáng ghét của anh. Nói cho đến khi anh chịu gỡ bỏ mọi thứ, dùng con người thật của mình để đối diện với tất cả mọi người.” Dung Tiểu Ái không còn chú ý đến điều gì nữa ngoài nắm lấy anh ra sức gào thét.
Đôi mắt màu trà chốc càng lúc càng chất chứa sự ưu tư lạ lùng, cuồn cuộn dâng trào mãnh liệt tựa như đại dương, chuẩn bị nghênh đón một trận phong ba bão táp.
“Em thật sự… muốn thấy con người thật của anh sao?” Dung Kỳ cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói lạnh lùng trong trẻo pha chút khàn khàn, dường như bị kìm nén quá lâu nên giọng nói cũng trở nên bóp méo: “Em… hi vọng anh thay đổi sao?”
Không khí bỗng trầm mặc, tưởng chừng như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Tiểu Ái gạt đi ý nghĩ kì quái đó, vô thức gật đầu.
“Vậy thì em đừng có hối hận đấy!” Khi câu nói đó vừa dứt, Dung Kỳ đưa một cánh tay khác ra ôm mạnh lấy eo Tiểu Ái, làm một việc chấn động nhất trong cuộc đời cô.
Dung Kỳ hôn cô! Anh trai cô, đang hôn trọn lấy môi cô, dứt khoát và thô bạo.
Tay Tiểu Ái run lẩy bẩy, đầu óc cô lúc này giống như một tờ giấy trắng hoàn toàn trống rỗng, hai bên tai có cảm giác như đang nghe thấy những âm thanh ầm ĩ chói tai.
Sao, sao lại có thể như vậy chứ?
Đôi môi Dung Kỳ lạnh băng mà mềm mại, những ngón tay trên má cô dường như hơi run rẩy, nhưng vẫn kiên quyết giữ thật chặt. Tiểu Ái trợn trừng mắt, thấy hàng lông mi dài quyến rũ của anh, cô muốn nói nhưng vừa mở miệng thì đầu lưỡi anh đã luồn vào bên trong. Những âm thanh ầm ĩ bên tai dần dần biến mất, Tiểu Ái nghe rõ tiếng thở hổn hển, cuống quýt hòa quyện vào nhau, khi hôn còn vang lên tiếng ma sát khiến người ta đỏ mặt tía tai, trái tim đập thình thịch. Trong giờ phút này, Tiểu Ái đã hoàn toàn quên mất đang xảy ra chuyện gì. Ai đang hôn, tại sao lại hôn cô, cô đều không biết.
Cánh tay Dung Kỳ ôm chặt Tiểu Ái khiến cô gần như ngạt thở. Trên đôi môi mềm mại của anh, dường như lộ ra vẻ tuyệt vọng và thê lương tột cùng. Nhưng cho dù như thế nào thì một đôi môi lạnh lẽo như vậy sao có thể hôn cô một cách nồng cháy đến thế?
Đường chân mày đẹp vô cùng quen thuộc đã hiện lên những dục vọng mãnh liệt hoàn toàn xa lạ với cô? Đó không phải vẻ mặt mà anh nên có. Trước nay anh luôn là người lạnh lùng băng giá, vời vợi trên cao tưởng chừng như chưa từng xem trọng bất kỳ ai. Nhưng tại sao lúc này, anh lại hôn cô?
Cảm giác khó chịu không thể đè nén được mà lan ra khắp cơ thể Tiểu Ái. Tay cô cuối cùng cũng có chút sức lực, cố gắng dùng sức đẩy anh ra. Thế nhưng khi đôi môi vừa rời chưa được nửa giây lại nhanh chóng phủ lên môi cô. Vẫn cứ dứt khoát tiến sâu vào chiếm hữu, cánh tay anh ôm chặt cô vào lòng, tựa hồ muốn vò nát cô.
Những giọt lệ cuối cùng cũng tuôn trào, Tiểu Ái dồn toàn bộ sức lực đẩy anh ra: “Anh trai…”
Dung Kỳ sau cùng cũng chịu buông tha, đôi mắt màu trà quen thuộc vẫn ẩn chứa cảm xúc mãnh liệt và hỗn loạn chưa khôi phục nhìn cô chăm chú. Đôi môi gợi cảm đang thở gấp dồn dập phả trên bờ môi cô, xót thương và triền miên.
Tiểu Ái không thể nào tin được, người trước mặt cô đây – người luôn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng băng giá, người mà cô đã gọi là anh trai mười mấy năm nay, là người thân quan trọng nhất của cô, một giây trước lại có thể hôn cô say đắm.
Tiểu Ái như sắp điên mất rồi!
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào những giọt nước mắt lăn dài trên má Tiểu Ái, cô run lên mãnh liệt, nhảy từ trên giườn xuống, không hề quay đầu lại xông thẳng vào phòng tắm. Cánh cửa đóng sập ngay trước mặt Dung Kỳ. Động tác dứt khoát như lúc anh không kiềm chế được bản thân mà hôn cô.
Đôi mắt mang quá nhiều ưu tư dần khép lại, anh cứ im lặng ngồi đó, song tưởng chừng như đang rơi vào một vũng bùn không đáy. Vẫn là… vẫn là không được sao? Đã nhiều năm như vậy, đến cuối cùng vẫn sụp đổ sao? Mặc dù biết trước, một khi đã quyết định, một khi đã bắt đầu, sẽ giống như vòng xoáy điên cuồng không bao giờ dừng lại được. Thế nhưng… anh chỉ có thể kiên trì đến mức này thôi sao? Hay là, ngay từ khi bắt đầu, anh đã định trước khát vọng điên cuồng đó sẽ không có cách nào dừng lại? Đây là sinh lí của con người, câu hỏi duy nhất không thể tìm ra đáp án.
Trên khuôn mặt tuấn tú thoát tục của Dung Kỳ giờ đây xuất hiện nụ cười đau khổ lãnh đạm.
“Tiểu Ái, em ngang ngạnh muốn anh phải sống thực với lòng mình, thế nên anh chỉ còn cách này thôi. Em muốn như thế nào, sau này anh sẽ phải làm sao?...” Dung Kỳ đau khổ thầm nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...