Trái Tim Lạnh Giá
Cả bọn cũng rời đi về nhà chỉ trừ Hắn . Ai cũng muốn đi theo Nó nhưng vì Nó đã cấm nên chẳng ai dám đuổi theo mặc dù trong lòng rất lo lắng . Hắn đi lang thang Nó cũng lang thang với vết thương đang rỉ máu . Không hiểu vì sao khi nghe Hắn nói câu đó , Nó cảm thấy khó chịu nên đã hành động như vậy . Nó cảm thấy mình rất điên rồ khi thấy khó chịu vì Hắn . Dạo này , Nó có cảm giác lạ lạ khi không gặp Hắn mà kể cả thấy Hắn . Và cảm giác này từ cái hôm sinh nhật Nó đến nay . Nó cũng không hiểu là chuyện gì , vì thế nghe câu lúc nãy của Hắn , Nó khó chịu lắm và đã suy nghĩ hành động như thế . Còn Hắn thì cũng rất khó chịu , nói thẳng là đau lòng khi Nó hành động như vậy. Nhưng mà tại sao Hắn lại đau lòng ?Không lẽ ?!?
Phải, Hắn yêu Nó mất rồi. Yêu Nó khi nào mà Hắn cũng chẳng biết nữa ......
Nó lang thang , Hắn cũng lang thang . Chỉ là một người đang trọng thương một người khỏe mạnh.
Vết thương đã lành chưa ?
Nó đã băng lại chưa ?
Nó đi đâu mất rồi ?
Chân cứ bước đi , mắt nhìn thẳng , gương mặt lạnh lùng giờ đã trắng bệt , vết thương của Nó không ngừng chảy máu nhưng Nó vẫn cứ bước đi chưa hề có ý định dừng lại.
Bầu trời đột nhiên trở nên u ám , mây đen kéo tới kèm theo gió .
Một giọt , hai giọt rồi nhiều nhiều hơn nữa. Nó rơi từ từ xuống nền đất đang khô kia . Ngày càng nhiều những giọt nước đó đổ xuống làm cho đất đang bị khô trở nên ướt đẫm . Mưa ngày một nặng hạt hơn , nhưng lại có hai con người đang ung dung đi hai phía đối diện nhau . Ông trời tại sao lại đố mưa vào lúc này ? Ông đang khóc thương cho hai số phận kia sao ...... Hay ông giúp họ làm cầu nối để họ gần nhau hơn . Không biết vì lẽ gì cả hai đều bước đến cái công viên SL, hai người từ hai phía đang bước đến . Và ngay khi đến cái cổng , bốn mắt họ nhìn nhau . Một đôi mắt không cảm xúc bắt gặp ánh mắt lo lắng , âu yếm thì sẽ ra sao ? Hắn nhìn từ trên xuống dưới người Nó , Hắn không thể tin được . Vết thương đó nó vẫn nguyên vẹn. Máu khô rồi lại ướt chảy xuống hòa lẫn vào nước mưa . Gương mặt của Nó không những không còn hồng hào mà ngay cả vẻ lạnh lùng cũng biến mất và thay vào đó là gương mặt trắng bệt , môi của Nó cũng trắng luôn , chẳng còn tí sắc nào nữa ... Nhìn Nó mà Hắn đau cả lòng . Hắn hối hận vì khi nãy lỡ lời với Nó , mà Hắn cũng đâu ngờ Nó lại để ý đến vậy. Nó vừa định bước đi luôn , lơ Hắn thì Nó cảm thấy mệt , đầu óc quay cuồng và rồi cả thân người Nó ngã xuống nền đất lạnh kia .
- Linda ..................
.
- Đây là đâu ?
- Linda ...............
- Ai vậy ? Ai đang gọi tôi ?
- Linda ơi ......... lại đây .......
- Là ai ?
- Linda ơi ...............lại đây ........mau lại đây
- Ông là ai ?_ Nó thấy một hình ảnh mờ mờ
- Bọn ta là Hắc Bạch Vô Thường , bọn ta đưa cô về lại trần gian
- Trần gian ? Tại sao phải về đó ?
- Bọn ta bắt nhầm người nên đưa cô về khi còn có thể
- Tôi không muốn về . Hãy đưa tôi gặp mẹ
- Mẹ cô đang rất bận , nghe lời bọn tôi trở về thôi . Có người đang lo cho cô
- Khi nào mẹ sẽ đến thăm tôi ?
- Ơ ...cái này bọn tôi không biết . Nhưng sẽ sớm thôi .
- Ờ .. sẽ sớm thôi _ Họ nhìn nhau
- Vậy đưa tôi về
- Đi .._ Nó nghe lời để Hắc Bạch Vô Thường đưa về trần gian
.
Ánh đèn của phòng phẫu thuật vụt tắt, cánh cửa mở ra , vị bác sĩ già bước ra . Hắn lập tức đứng dậy hỏi ngay tình hình của Nó
- Sao rồi bác sĩ ?
- Bệnh nhân đã an toàn . chỉ cần nghỉ ngơi cho lại sức . Không biết có cần nói với Hàn lão không ?_ Vị bác sĩ già gỡ khẩu trang nói
- Không . Không cần , tôi sẽ tự giải quyết
- Vâng . Tiểu thư sẽ được đưa vào phòng hồi sức
- Ừ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...