Chap 04: Dự Định Đi Làm
Căn nhà đã được dọn dẹp và trang trí với những dây đèn đầy màu sắc lấp lánh, một cây thông noel lớn treo đầy hạt châu và quà. Màu đèn làm cây thông thêm một màu rực rỡ và đầy sức sống. Mọi người đang quanh quẩn trong bếp bên bàn ăn gỗ đầy ấm cúng. Tiếng cười nói vui vẻ chan hoà lan rộng khắp gian bếp hẹp.
-Như nghịch quá, em không ngồi yên là không cho em ăn đấy._Phong la, Như cúi gằm mặt xuống
Phối Như quậy vô cùng, cô gắp tất cả món ăn đặt vào chén cho Phong và mọi người, nhưng họ chưa kịp gắp lên ăn thì Như gắp bỏ lại không cho họ. Họ không ăn ớt và cô thì bỏ đầy ớt vào chén cho họ. Cứ như không muốn cho họ ăn. Không những vậy, họ cho cô thử tài nấu một món chỉ là món dễ nhất vì cô năn nỉ quá mức, món trứng chiên mà cô đã phá đến gian bếp không còn là gian bếp nữa mà như một ổ chuột. Nồi niêu xoong chảo rớt lung tung, muỗng nĩa mỗi thứ một nơi. Dầu mỡ văng đầy sàn, xà bông cũng đầy bồn rửa. Rác thì cũng tứ tung trong nhà bếp. Chỉ cần sơ ý một chút là cỡ nào cũng té u đầu nhập viện cho xem. Họ chỉ biết lắc đầu nhìn cô, nếu cô không phá thì họ sẽ không vui đâu. Nếu một ngày cô im lặng, mọi người sẽ rất buồn. Cô là nụ cười của họ.
-Bối Ân định đi học, mọi người nghĩ sao ?
-Chi phí gia đình mình không có, làm sao có phí đóng tiền học cho em ?_Phong hỏi, vấn đề nan giải mà gia đình nhỏ của anh vẫn chưa có câu trả lời.
-Như cũng muốn học, Như cũng muốn.....
-Anh nghĩ là chúng ta cần vạch ra kế hoạch cụ thể. Kinh phí gia đình ta đang eo hẹp rất nhiều từ sau khi gặp Như và Phong_ Quốc lỡ miệng. Như và Phong nhìn nhau rồi gằm mặt xuống bàn. Như rưng rưng....
-Ơ.......ơ....... Anh không có ý đó........ý anh là........
Sự im lặng đến nặng nề. Một người vô ý nhưng làm hai người tổn thương. Họ nợ hai anh em của Quốc quá nhiều, cho họ sống chung chi để phải tốn kém.
-Em xin lỗi, em sẽ không đòi theo học đâu ạ. Hai anh cứ đi làm để kiếm tiền lo cho Bối Ân đi. Em không học đâu ạ, để không là gánh nặng của mọi người, em sẽ ở đây chăm sóc nhà_ Giọng Như nhẹ tênh. Cô đứng dậy bỏ đi về phòng. Mọi người nhìn nhau rồi nhìn theo bóng lưng của cô. Như có vẻ rất buồn. Họ cũng không khỏi buồn. Như là niềm vui của họ, nếu cô không vui họ cũng chẳng vui được dù chỉ một chút ít.
-Anh hai, sao lại nói thế trước mặt Như ?_Bối Ân trách.
-Quốc xin lỗi, có lẽ Quốc đã làm Phong và Như buồn chăng ?
-Không đâu, Quốc nói đúng mà. Là do Phong và Như làm gánh nặng cho cả hai anh em của Quốc. Phong và Như thật vô dụng._Phong tự trách bản thân mình.
Anh nói cũng đúng, anh sống ở nhà của Quốc, xài tiền của Quốc hơn một năm nay. Anh chưa từng làm gì cho họ. Anh mang ơn họ rất nhiều nhưng lại không thể trả cái ơn này vì anh chưa biết mình cần phải làm gì. Nhờ câu nói lúc nảy của Như, có lẽ anh đã có được ý định.
-Sang năm, Phong sẽ đi làm, Phong nghe bên Paris có công ty SEONI cần tuyển thêm nhân viên giữ xe. Phong nghĩ Phong sẽ sang đó làm rồi gửi tiền về cho mọi người.
-Quốc nghĩ Quốc cũng nên đi làm. Trách nhiệm lo cho Như thuộc về Phong, còn Bối Ân thì để Quốc lo cho.
-Để Như ở Việt Nam luôn được không ? Em sẽ chăm sóc Như giùm anh cho Phong. Ở đây một mình em sẽ buồn lắm.
-Được thôi, nhưng anh chỉ sợ......
-Sợ gì ?
-Như sẽ không chịu.......
Nỗi sợ của anh cũng là nỗi sợ của mọi người. Phối Như sống như một đứa trẻ, vui vẻ khi có anh mình bên cạnh. Giờ Thiếu Phong đi thì Phối Như sẽ như thế nào ? Cô có còn vui vẻ được như trước không ?
-Chuyện này, em nghĩ tạm thời mình nên gác lại. Số tiền của gia đình mình vẫn còn chút ít, đủ xài cho năm sau. Em nghĩ là nên để năm tới nữa hãy nói đến chuyện này. Thuyết phục Phối Như trước đã, phải để Như quen dần đã.
-Biết bao người muốn xin vào ? Cơ hội hiếm có, anh sẽ cố thuyết phục Như nhanh. Qua Tết anh sẽ đi sớm._Phong nói, anh đứng dậy lên phòng.
Bối Ân và Bảo Quốc nhìn nhau. Họ vô tình chia cắt hai người đồng mất trí chăng ? Có quá tàn nhẫn ?!? Bối Ân dọn dẹp, cô về phòng nghỉ trưa. Một mảng sáng nhỏ xuất phát từ màn hình tivi trong một căn phòng tối nào đó.
-Phối Như anh vào được chứ ?_Tiếng Phong bên ngoài.
-Vào đi cửa không khoá.
Phối Như không thèm nhìn lấy cánh cửa, đôi mắt nâu của cô chỉ mãi mê chăm chú vào màn ảnh tivi. Cô lại tiếp tục theo dõi phim. Cô không chán khi một ngày xem đi xem lại chỉ duy nhất một tập phim.
-Linh đẹp nhỉ ?_Phong cất tiếng, anh ngồi cạnh cô từ lúc nào. Như giật mình lỡ hét lên một tiếng. Một phút kịp định hình, cô đánh anh tơi tả.
-Như, Như làm gì vậy ?_Phong né được màn phi gối của Như. Anh hỏi
-Anh vào tự lúc nào thế ? Làm em hết hồn.
-Trời, anh vào có hỏi em mà ?Lo coi phim có biết chuyện gì đâu mà nói. Tự nhiên đánh anh._Phong mắng, rõ ràng Như kêu anh vào thế mà lại đánh anh không lí do.
-Ơ.....em xin lỗi anh nha, do em chăm chú xem phim quá nên vậy á. Anh có đau không nè ? Ai kêu không né. Em xin lỗi nha._Như leo xuống giường tiến lại chỗ Phong đứng. Cô đi lại mở đèn.
-Anh kiếm em có gì không ?_Như tiếp tục lên giường xem phim.
-Em làm gì chỉ có mỗi một bộ phim mà em coi mãi thế ?
-Em thích diễn viên trong phim.
-Ai ? Nam hay nữ ?_Phong nhìn Như. Ánh nhìn của anh làm cô giật mình.
-Làm gì mà anh nhìn em dữ vậy ? Em thích Đông. Diễn viên Huỳnh Nam trong phim á. Anh ấy đẹp trai cực kì.
-Sao ? Em thích Đông á ? Huỳnh Nam á ? Không phải em nói chỉ có mỗi anh Phong của em là đẹp trai thôi sao ?_Phong dỗi, anh xụ mặt xuống làm Như bối rối.
-Ơ.......ơ......
-Anh cũng thích diễn viên Jenny Như ấy. Cô ấy vừa xinh đẹp vừa duyên dáng nữa lại cực kì thân thiện._Phong cố tình trêu Như nhưng anh lại vô tình làm cô tổn thương.
-Đúng rồi, chỉ có diễn viên Jenny của anh là đẹp thôi. Bây giờ khuôn mặt em xấu xí, em lại không được nổi tiếng như cô ấy, em làm sao đẹp trong mắt anh được. Em giận anh rồi, anh đi đi, đi mà thích cô Jenny Như gì gì của anh đi. Em không quan tâm nữa._Như tắt tivi cô nằm xuống trùm mền lại. Phong đứng hình, sao Phối Như lại kích động đến thế ? Anh chỉ giỡn thôi mà. Ai bảo cô nói cô thích diễn viên Huỳnh Nam trước chi.
-Thôi mà Phối Như đáng yêu của anh. Trong mắt anh Phối Như luôn đẹp nhất. Anh thích Phối Như nhất mà. Đừng giận anh nữa mà. Làm ơn....._Thiếu Phong năn nỉ
-Chuộc lỗi đi_Phối Như trùm mền cười khúc khích, được nước cô làm tới luôn.
-Ok.....Ok.... Nói đi nè....
-Mai dẫn em đi chơi, trong heo em có để dành được vài trăm, lúc còn ở Mĩ em có phụ người ta bán nên kiếm được tiền, mai dẫn em đi nha.
-Em đi làm sao ? Sao em không nói với anh ?
-Chuyện qua rồi em không muốn nhắc đến. Mai anh dẫn đi thì em mới hết giận anh.
-Được rồi, anh sẽ dẫn em đi với một điều kiện.
Phối Như nghe tới việc đi chơi thì hí hửng bung mền ngồi bật dậy. Cô làm Phong giật mình. Anh phải bái phục cô, đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi thế mà vẫn cứ loi nhoi như một đứa trẻ lên ba. Anh cười.
-Điều kiện gì ?_Như cười tươi. Mặc dù gương mặt cô rất xấu nhưng nó không ảnh hưởng đến nụ cười của cô. Nó vẫn đẹp như ngày nào.
-Tiền đó em cứ giữ mà xài, anh sẽ lấy tiền của anh. Không được cãi.
-Ok......ok....vậy em đỡ tốn, cám ơn anh hai._Như cười rồi mở tivi lên xem tiếp.
Phong định nói cho cô nghe một chuyện nhưng ngày mai đi chơi. Anh để mai nói luôn, anh không muốn làm Phối Như buồn. Anh đứng dậy về phòng.
-Lát nhớ xuống dùng bữa tối đó nha. Chút anh dạo biển đi không ?
-Ok...... Hẹn anh lúc bốn giờ nhé.
-Ok nhóc._Phong xoa đầu Như rồi anh rời phòng của cô. Như cười tươi nhìn ra phía cửa rồi cô mải mê với bộ phim của cô. Có một niềm đam mê, ao ước đang cháy bỏng dâng trào trong người cô, nhưng cô vẫn chưa định hình rõ được. Và rồi sẽ có ngày cô thực hiện được niềm đam mê ước mơ đó của cô vì một người nào đó.......
----- END CHAP 4 -----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...