Trái Tim Không Ngủ Yên
Thiên Minh đưa tay lướt nhẹ theo từng đường nét trên gương mặt của Hạ Vy.
Anh không sợ yêu xa vì bản thân đủ tin tưởng vào tình cảm giữa hai người bọn họ, nhưng yêu xa không hề dễ dàng, sẽ có những lúc nhớ người kia tới xé lòng mà chẳng thể ở bên.
Không biết từ khi nào những giọt nước mắt nóng hổi đã lăn dài trên má Thiên Minh, anh chỉ dám bộc lộ cảm xúc khi Hạ Vy đã say giấc, sợ cô buồn khi thấy anh không vui.
Đúng lúc này, Hạ Vy khẽ trở mình, cọ gương mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực rắn chắc của Thiên Minh rồi tiếp tục ngủ một cách ngon lành.
Thiên Minh khẽ mỉm cười, Hạ Vy thật giống với một chú mèo nhỏ, khi thì dịu dàng đáng yêu, lúc lại giơ cao móng vuốt để doạ người.
Cho dù là dáng vẻ nào đi nữa anh cũng đều yêu thích, chỉ muốn giữ chặt bên mình cả đời.
Thiên Minh cúi đầu hít hà mùi hương còn vương vấn trên mái tóc của Hạ Vy.
Cô đi học hơn một năm nhưng không phải toàn bộ quãng thời gian đó họ không thể gặp nhau.
Hải Phong tổ chức đám cưới, nhất định em gái như Hạ Vy sẽ có mặt, chưa kể bản thân anh có thể tự mình ra nước ngoài gặp bạn gái.
Nghĩ tới đây, Thiên Minh thấy tâm trạng mình khá lên rất nhiều.
Anh nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Hạ Vy, thì thầm:
“Anh yêu em.”
…
Ông Thanh, bà Phụng và cả Hải Phong rất bất ngờ với lựa chọn của Hạ Vy.
Hải Phong lên tiếng:
“Em có thể bỏ lại Thiên Minh như vậy sao? Với khả năng hiện tại của em, đừng nói là HPJ, mà bất kỳ một công ty trang sức nào trên thế giới này đều muốn em làm việc cho họ.”
Hải Phong tiếp lời:
“Bản thân cái tên Vera đã có chỗ đứng trong làng thiết kế trang sức.”
Hạ Vy mỉm cười:
“Anh quá khen rồi.
Khả năng chém gió mạnh lên sau thời gian dài nằm viện thì phải.”
Ông Thanh đặt chén trà đang uống dở xuống bàn:
“Hạ Vy, có chuyện này bố phải nói với con.”
Hạ Vy chăm chú nhìn ông Thanh:
“Vâng ạ.”
Ông Thanh mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Thiên Minh đã đợi con rất lâu, bố nghĩ con cũng nên hỏi ý kiến cậu ấy.
Lúc trước bố nói không nỡ gả con đi nhưng con thấy đấy, Thiên Minh xuất sắc như vậy, bố sợ trong lúc con du học, không ít cô gái sẽ tiếp cận cậu ấy đâu.”
Bà Phụng đặt chén trà gừng vào tay Hạ Vy rồi liếc mắt nhìn ông Thanh:
“Sao ông không nghĩ Thiên Minh mới là người phải lo.
Hạ Vy nhà chúng ta cũng đâu có gì kém cạnh con rể tương lai.”
Hạ Vy cười thành tiếng:
“Bố mẹ và anh nghĩ nhiều rồi.
Con hoàn toàn tin tưởng anh Thiên Minh.
Bọn con cũng thống nhất là ngay sau khi con tốt nghiệp và quay lại Việt Nam, cả hai sẽ tổ chức đám cưới.”
Đúng lúc này, Thiên Minh bước vào phòng khách của nhà họ Trịnh.
Anh lễ phép chào hỏi bố mẹ của Hạ Vy rồi nói:
“Con xin phép đưa Hạ Vy ra ngoài một lát.
Hạ Vy nói chưa từng thả diều nên tranh thủ thời tiết đẹp con cùng em ấy đi chơi.”
Hạ Vy nhoẻn miệng cười, cầm theo hộp gỗ được chạm khắc rất tinh xảo rồi rời đi cùng Thiên Minh.
Món quà này cô đã cất công chuẩn bị gần hai tháng nay, nó không phải là một chiếc đồng hồ bình thường mà ẩn chứa tất cả tình cảm của cô trong đó.
…
Hạ Vy cười tới híp cả mắt khi thấy con diều hình trăng lưỡi liềm của mình bay cao theo từng cơn gió.
Thiên Minh giúp Hạ Vy buộc dây diều vào chiếc cọc gần đó một cách cẩn thận.
Anh mỉm cười:
“Em cũng giống với con diều này.
Anh để em bay cao, bay xa nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.”
Hạ Vy lấy hộp gỗ nhỏ từ trong túi xách đưa tới trước mặt Thiên Minh.
“Tặng anh.”
Thiên Minh nhận món quà, tò mò hỏi:
“Vì món quà này mà em ngồi lì ở tiệm kim hoàn sau giờ làm việc sao?”
Hạ Vy gật đầu rồi đáp:
“Không ngờ làm khó hơn em tưởng.”
Thiên Minh nhẹ nhàng mở hộp quà, anh không khỏi bất ngờ khi bên trong là một chiếc dây chuyền có mặt đồng hồ cát bằng vàng.
Không những thế, bên trong đồng hồ còn được chạm khắc rất tinh xảo.
Thiên Minh xúc động khi nhìn vào hình ảnh của mình và Hạ Vy, hốc mắt dần nóng lên.
Là cô muốn anh luôn mang theo hình bóng của mình bên người, muốn anh không bao giờ quên những ngày tháng họ đã bên nhau.
Thiên Minh cầm lấy tay Hạ Vy, đặt lên ngực trái của mình:
“Ở đây… sẽ luôn có hình bóng em.”
Hạ Vy mỉm cười:
“Chỉ hơn một năm thôi.
Cả hai chúng ta sẽ cùng cố gắng để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.”
…
Ngày Hạ Vy lên đường, Thiên Minh đã không thể có mặt để tiễn cô do đối tác từ Nhật tới làm việc tại công ty giải trí Thế Thịnh.
Hạ Vy buồn nhưng cố gắng không thể hiện ra bên ngoài.
Cô biết cả hai đều có những dự án riêng, không thể lúc nào cũng ở bên nhau.
Cô nở một nụ cười tươi rói, vẫy tay chào tạm biệt bố mẹ và Hải Phong trước khi bước qua cổng kiểm tra an ninh tại sân bay.
Bà Phụng dù đã được ông Thanh động viên tinh thần những vẫn không ngăn nổi những giọt nước mắt.
Ông Thanh bật cười:
“Mấy tháng nữa là Hạ Vy lại về thăm nhà mà.
Chẳng phải con nó hứa có mặt tại lễ cưới của Hải Phong và Lan Phương rồi sao?”
Bà Phụng đã quá quen với việc hàng ngày ở bên con gái nên có chút hụt hẫng khi Hạ Vy lên đường du học.
Bà đưa tay lau nước mắt:
“Ông nhớ cho người để mắt tới con bé một chút.
Dù sao ở nước ngoài cũng phức tạp hơn ở Việt Nam.
Đừng để con bé phải chịu thiệt thòi.”
Hải Phong nghe vậy liền mỉm cười:
“Mẹ yên tâm.
Con đã cử người theo sát em ấy.
Chắc chắn con gái yêu của mẹ sẽ an toàn tuyệt đối.”
Bà Phụng khẽ gật đầu:
“Mẹ tin tưởng ở con.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...