Trái Tim Không Ngủ Yên


Hạ Vy ngước nhìn Thiên Minh, hàng mi dài khẽ động:
“Chịu trách nhiệm thế nào chứ?”
Thiên Minh bật cười, ôm người bên cạnh vào lòng.
“Còn thế nào nữa.”
“Đồng ý gả cho tôi.”
Hạ Vy bĩu môi:
“Còn phải đợi xem biểu hiện của anh thế nào đã.”
Dứt lời, cô kéo tay Thiên Minh ra khỏi người mình:
“Tay chân thừa thãi.

Lúc nào cũng phải chạm vào người tôi là sao?”
Thiên Minh bật cười.

Da thịt Hạ Vy trắng hồng, láng mịn khiến cho anh có ý nghĩ quá phận, luôn muốn chạm vào người cô.

Hạ Vy nhất định là ghét anh rồi.


Từ lúc cô nói nhớ ra anh là bạn trai tới giờ, không ít lần anh phải nhận thẻ vàng cảnh cáo.
Đột nhiên, Hạ Vy nhớ ra tay của Thiên Minh luôn ấm nóng, ngay cả giữa mùa đông của Hà Nội bàn tay ấy vẫn luôn sưởi ấm tay cô.

Vậy mà ngay lúc này, tay của Hạ Vy còn không lạnh như vậy.
Người ta thường nói khi sốt cao có thể tay chân sẽ lạnh.

Hạ Vy vội vàng lấy tay áp vào trán của Thiên Minh để kiểm tra, quả nhiên là nóng như phải bỏng.
Cô chỉ vào chiếc “giường đơn” được làm từ cỏ khô ở góc phòng:
“Anh sốt rồi.

Anh nằm đó nghỉ ngơi đi.”
Thiên Minh tuy rằng rất muốn trêu chọc Hạ Vy thêm một lúc nhưng hiện tại hai mí mắt của anh không chịu được mà đòi gặp gỡ giao lưu.

Thiên Minh ngoan ngoãn nằm ở đó, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hạ Vy thấy có một ấm nước bằng nhôm trong căn nhà gỗ nên đun chảy tuyết thành nước ấm lau người cho Thiên Minh để hạ thân nhiệt.
Được một lúc, cả người anh vẫn nóng như hòn than, Hạ Vy liền lấy má áp vào gương mặt hoàn mĩ của người đàn ông còn đang mê man bất tỉnh.
Nếu bão tuyết kéo dài, không ai tìm được tới đây thì cô phải làm sao?
Vừa rồi Thiên Minh có nói trước khi điện thoại của cả hai hết pin, anh đã nhắn cho Đình Vũ biết về căn nhà gỗ.

Tuy nhiên chưa kịp nhận được hồi âm thì máy đã tắt ngóm.

Hạ Vy cầu trời cho đội cứu hộ sớm tìm tới nơi này nhưng việc trước mắt là phải khiến cho Thiên Minh khoẻ lại đã.
Hạ Vy nhớ có lần ở quê, cô nghe chị hàng xóm nói về cách hạ nhiệt cho con trai nhỏ lúc bị sốt cao.

Giờ không có thuốc hạ sốt, lau người lại không hiệu quả, xem ra chỉ còn cách cuối cùng là da kề da mà thôi.

Hạ Vy đắn đo một hồi, cuối cùng lấy chiếc khăn quàng cổ của mình bịt mắt Thiên Minh lại.
Hai má của Hạ Vy đỏ bừng, vành tai cũng nóng ran.

Cô biết làm như vậy cả hai người bọn họ sẽ chẳng thể quay đầu nhưng dù sao lúc này việc cứu người vẫn là quan trọng nhất.

Hạ Vy sợ Thiên Minh đột nhiên tỉnh dậy sẽ cho bàn tay hư hỏng “du lịch một vòng” nên vội vàng lấy sợi dây thừng trong nhà buộc hai tay anh lại.
Thiên Minh tội nghiệp toàn thân nóng ran, mê man bất tỉnh lại bị ai đó trói chặt hai tay lên đỉnh đầu.
Lúc này, Hạ Vy đã yên tâm nên từ từ áp thân thể mềm mại của mình lên Thiên Minh, hy vọng giúp người bên dưới nhanh chóng thoát cơn nguy hiểm.

Bên ngoài gió vẫn gào thét từng cơn, tuyết không ngừng rơi xuống giống như muốn nhuộm trắng cả một vùng.

Hạ Vy tỉnh lại liền nhìn qua đồng hồ thì đã là hai giờ sáng.
Thật may là Thiên Minh vẫn còn say giấc và nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống so với lúc trước.
Hạ Vy định rời đi trước khi bị người ta phát hiện nhưng Thiên Minh đã nhanh hơn một bước, đưa hai tay vòng qua đầu của Hạ Vy đồng thời xoay người, dùng chân chế trụ khiến cô không thể nhúc nhích.
Hạ Vy la lên:
“Thả tôi ra…”
Thiên Minh nhếch môi cười, cô gái nhỏ không hề biết rằng khi mắt không nhìn thấy thì xúc giác lại trở nên cực kỳ nhạy bén.
Vừa rồi Thiên Minh đã tỉnh lại trước khi Hạ Vy định rời đi và phải khó khăn lắm anh mới không đánh thức cô dậy.
“Hạ Vy… em có biết mình mắc tội gì không?”
Hạ Vy nhắm chặt hai mắt, chúi đầu vào trong khuôn ngực rắn chắc của Thiên Minh.
“Anh thả tôi ra trước rồi chúng ta nói chuyện.”
“Tôi… tôi chỉ muốn giúp anh hạ sốt mà thôi.”
Thiên Minh tủm tỉm cười:
“Em làm tôi mất máu rồi đấy.”
“Còn không mau cởi trói cho tôi để tôi mặc đồ.”
Hạ Vy ấp úng:
“Nhưng… anh giữ chặt tôi như này làm sao cởi trói được chứ?”

Thiên Minh cười tới híp cả mắt.

Quả nhiên Hạ Vy rất dễ lừa, anh lên tiếng.
“Tôi sẽ thả lỏng chân, em xoay người lại và cởi trói cho tôi.”
“Tôi sẽ không nhìn em nên đừng ngại.”
Hạ Vy yên tâm, làm theo “sự chỉ dẫn” của Thiên Minh.
Thật không ngờ, dây thừng trên tay vừa được nới lỏng, Thiên Minh đã lập tức rút tay ra rồi giữ chặt lấy Hạ Vy từ phía sau.
Hạ Vy ngượng ngùng tới mức ước có một lỗ nẻ để chui xuống đất.

Tư thế hiện giờ của hai người bọn thực sự là quá thân mật rồi.

Cho dù cách một lớp vải nhưng Hạ Vy vẫn cảm nhận rõ vật nam tính của ai kia kề sát vào mình.
Thiên Minh đưa tay tháo bỏ chiếc khăn, ánh mắt chất chứa yêu thương.

Anh cúi đầu hít hà mùi hương trên mái tóc của Hạ Vy, đồng thời thì thầm vào tai cô:
“Tôi yêu em.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận