Trái Tim Không Ngủ Yên


Hạ Vy và Đình Vũ cùng nhóm người ở phòng Thiết kế vừa kéo hành lý tới sân bay liền bắt gặp Vân Anh đi tới.
Hạ Vy mừng rỡ, gọi lớn:
“Vân Anh.

Cậu quay lại Hà Nội để thăm gia đình sao?”
Vân Anh cười tới híp cả mắt.

Sếp tổng cho phép cô quay lại thật đúng lúc, không những thế còn có vé du lịch cùng đoàn luôn.

Nói tới chuyện này thì cô phải cảm ơn JK mới đúng.

Bạn trai của Hạ Vy lo
cô buồn nên đã năn nỉ Hải Phong điều Vân Anh về Hà Nội, chính thức chấm dứt chuỗi ngày làm việc xa nhà.
Vân Anh cúi chào Đình Vũ và các anh chị trong nhóm.
Đình Vũ mỉm cười nhưng trong lòng không hề thấy thoải mái.

Anh không hề có ác cảm với Vân Anh nhưng cô gái này là người “đẩy thuyền” Hạ Vy và Thiên Minh từ khi thân phận thật của Hạ Vy còn chưa được hé lộ.

Nói đúng hơn thì anh nghĩ Vân Anh này chính là tay trong của Thiên Minh tại HPJ.
Vân Anh thì thầm:
“Tuyệt quá Hạ Vy.

Lần này đi Úc có thể ngắm tuyết rơi rồi.”

Hạ Vy nhoẻn miệng cười.

Cô hiểu tâm ý của anh trai khi chọn điểm đến là nước Úc xa xôi.

Chắc chắn Hải Phong muốn cô thấy hoa tuyết đẹp tới nhường nào, muốn cô được tự mình chạm tới những bông tuyết đó thay vì tưởng tượng như trước kia.

Thiên Minh vừa rời buổi ký tặng người hâm mộ liền di chuyển tới sân bay.

Do muốn ở bên cạnh Hạ Vy sớm nhất có thể nên Thiên Minh chấp nhận bay sang một nước thứ ba trước khi tới Úc.

Tuy rằng Hải Phong luôn trêu chọc anh về việc Hạ Vy chỉ rời khỏi Việt Nam năm ngày mà Thiên Minh đã lo sốt vó, phải đặt vé đi theo nhưng Thiên Minh có dự cảm chẳng lành.
Vẫn biết đi chơi theo đoàn là khá an toàn nhưng Hạ Vy chưa từng nếm trải cái lạnh ở xứ người, anh lo có thể cô sẽ bị ốm.

Chưa kể tới lần này còn có sự xuất hiện của Đình Vũ, Thiên Minh không muốn anh ta có cơ hội một mình bên Hạ Vy.

Thiên Minh vừa nhận phòng khách sạn xong đã chạy tới phòng của Hạ Vy và Vân Anh.

Anh gõ cửa một lúc thì có người đi ra.

Vân Anh trong bộ dạng ngái ngủ nhìn thấy thần tượng liền mở to hai mắt.
“Anh JK… Anh làm gì ở đây vậy?”
Thiên Minh bật cười:
“Hạ Vy đâu rồi em?”
“Anh gọi cho cô ấy mà không được.”
Vân Anh nhìn quanh rồi đáp:
“Chắc cô ấy trong nhà vệ sinh thôi.

Anh để em gọi cho.”
Vân Anh hơi mệt sau một ngày làm “mẫu ảnh” nên ngủ từ chiều tới giờ.

Hiện tại đã gần năm giờ chiều, Hạ Vy nhất định sẽ không đi ăn tối một mình mà bỏ rơi cô.
Vân Anh gọi hai, ba lần nhưng không có ai trả lời.

Điện thoại vẫn còn trên bàn mà người đi đâu mất chứ.
Đột nhiên cô thấy có mẩu giấy nhắn trên bàn trang điểm:
“Tớ ra ngoài một lát.

Tớ làm rơi một món đồ quan trọng.”
Vân Anh vội vàng đưa cho Thiên Minh đọc lời nhắn.
“Hạ Vy còn để quên điện thoại trong phòng.”

Thiên Minh lo lắng hỏi:
“Chiều nay các em chụp ảnh bằng điện thoại của ai?”
Vân Anh thật thà nói:
“Đa phần là Vy chụp cho em.

Có vài bức em chụp cô ấy nhưng cũng từ máy đó thôi ạ.”
Thiên Minh thử mở khoá điện thoại của Hạ Vy.

Ngày sinh nhật cô, sinh nhật Trần Vĩnh, Hải Phong đều không phải.
Vân Anh thấy vậy liền nói:
“250893”
Thiên Minh sửng sốt một hồi.

Đây là ngày sinh nhật của anh nhưng rất ít người biết.

Trước kia, khi Hạ Vy chuyển tới ở cùng anh, Thiên Minh đã nói cho cô nghe một lần.
Anh lập tức mở điện thoại ra xem một lượt những bức ảnh mới chụp ngày hôm nay.

Thì ra thứ Hạ Vy muốn tìm lại là sợi dây chuyền cô đánh rơi.
Thiên Minh vội vàng tìm Hạ Vy theo bức ảnh đó.

Cô gái ngốc nghếch này để quên điện thoại ở nhà, liệu rằng có thể tìm được tới nơi hay không?
Cái lạnh tại quê nhà của Hạ Vy vào mùa đông chỉ là nhẹ nhàng, thoảng qua mà thôi, không thể so với cái rét cắt da cắt thịt hiện tại ở nơi này.
Nhìn bầu trời u ám, từng cơn gió thét gào khi cửa kính được mở ra.

Thiên Minh khẽ rùng mình.

Hạ Vy thật ngốc, thời tiết này nhất định là sắp có bão tuyết.


Rốt cuộc sợi dây chuyền kia có thứ gì mà khiến cô lặn lội ra ngoài bất chấp nguy hiểm như vậy?
Thiên Minh vừa rời khách sạn được một lúc thì Đình Vũ gọi tới máy điện thoại của Hạ Vy.
“Em có thể lên phòng anh một lát được không?”
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
Thiên Minh nghe Vân Anh nói, ban đầu Đình Vũ ở cùng phòng với một thành viên khác trong nhóm nhưng anh ta lại lấy lý do cần yên tĩnh rồi thuê riêng.
Căn phòng này thực sự rất đặc biệt, ở khách sạn này chỉ có hai vị trí như vậy mà thôi.

Một phòng Thiên Minh đã thuê, phòng còn lại là của Đình Vũ.
Thiên Minh nghĩ rất có thể anh ta nhân cơ hội này tỏ tình với Hạ Vy.
“Hạ Vy đi ra ngoài từ chiều.

Tôi đang đi tìm cô ấy.”
Đình Vũ hốt hoảng, đánh rơi ly nước trên tay.

Sau khi tách đoàn, Đình Vũ trở về liền thuê người tới chuẩn bị một bữa tối lãng mạn cho anh và Hạ Vy tại phòng riêng.
Thiên Minh lên tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ của Đình Vũ.
“Tôi gửi sẽ gửi anh một bức ảnh chụp nơi mà tôi nghi Hạ Vy sẽ tới đó.”
“Sắp bão tuyết rồi.”
Đình Vũ khẽ gật đầu.
“Được.

Tôi báo với khách sạn để họ bố trí người giúp chúng ta.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận