Tuy nhiên, viện trưởng Walker không còn cơ hội. Hiểu Du đã rời bỏ ông mà đi. Trong ngày hôm ấy, lẽ ra ông không nên chiều theo sự bướng bỉnh của con gái, lẽ ra ông nên kiên quyết hơn, cho dù có phải nặng lời quát mắng, cũng nhất quyết bắt nó phải tiếp nhận điều trị. Nếu chứng bệnh trầm cảm không nghiêm trọng đến nỗi đẩy một người lạc quan như Hiểu Du đứng lên đầu ngọn sóng, thì phải chăng trong suốt mười năm qua, rất nhiều chuyện sẽ được cứu vãn, tâm can ông cũng không bị nỗi ân hận giày vò?
Hiểu Du, con có biết khi con ra đi, có bao nhiêu người vì con mà đau khổ? Không chỉ có bố, ngay cả anh trai con cũng lâm vào nỗi tuyệt vọng khốn cùng. Từ thuở ấu thơ cho đến lúc trưởng thành, không là gì khác, khoảng trời của Bảo Nam đã bị bó buộc bởi nó là đại thiếu gia của gia tộc họ Trần. Không giống như con, thằng bé rất hiếm khi biểu lộ tâm tình. Cho đến ngày thấy hai đứa sánh bước cùng nhau, bố mới hiểu rằng, thì ra ngoài che dấu giỏi, Bảo Nam vẫn chỉ là một đứa trẻ bình thường. Con đã khiến anh trai con nở nụ cười, nhưng đến cuối lại là người mang đi tất cả. Bảo Nam đang ở độ tuổi mười tám, vậy mà, ngự trị trong thể xác nó lại là một trái tim già nua, chẳng biết từ lúc nào đã cạn kiệt hơi ấm.
Cho đến khoảng thời gian gần đây, Bảo Nam trước mặt bố dường như đã thay da đổi thịt. Bắt nguồn từ một cô gái, trong đáy mắt vốn chỉ tồn tại tia băng giá, cuối cùng, đã xuất hiện rất nhiều những loại cảm xúc đan xen nhất thời. Là vui mừng, lo lắng, là hạnh phúc, sầu bi, nhưng chiếm cứ hơn là nỗi sợ hãi kể từ khi hay tin, sau phẫu thuật, phần trăm cơ hội tỉnh lại của Bảo Nhi gần như chỉ ở ngang ngưỡng với con số không tròn trĩnh.
Biết là không nên buông bỏ hy vọng, vậy nhưng, nếu cô bé đó cứ mãi nhắm nghiền đôi mắt, thì con bảo bố nên dốc sức như thế nào để cứu rỗi cho cuộc đời của anh trai con?
Hiểu Du! Giá như có con cạnh bên thì tốt biết mấy, giống như hồi nhỏ, mọi điều con nói tưởng như vô tình, nhưng sự sâu sắc của một đứa trẻ hiểu chuyện trước tuổi đã giúp bố được bình tâm, để suy xét xem con đường bố đang dự định bước đi có là đúng đắn.
Dẫu biết, có những chuyện sợ rằng nói ra thì càng khiến cho Bảo Nam thương tâm, nhưng giờ, để tránh thêm một lần nữa phạm phải sai sót, bố đã quyết định sẽ không can thiệp quá sâu vào cuộc đời của anh trai con. Khi đã nhất quyết như vậy, tâm lý Bảo Nam cũng nên chuẩn bị sẵn sàng. Bởi nếu phép màu “thức tỉnh” thật sự có thể xảy ra, thì điều kỳ diệu ấy sẽ bị khuyết mất một góc, khó lòng đạt đến trọn vẹn giống như ước nguyện của Bảo Nam!
“Bảo Nam, mấy tháng nay, bác biết cháu đã đọc gần như tất cả các tài liệu trong khoa thần kinh, thậm chí, cháu còn không ngừng tìm hiểu, thu thập thêm bệnh án của những bệnh nhân bị chết não. Chắc cháu đã rõ, nếu đúng như những gì y học xác nhận, mặc dù tim họ còn có thể tự hoạt động trong một thời gian nhất định, nhưng cuối cùng, vẫn tránh không khỏi cái chết. Tuy nhiên, Bảo Nhi là trường hợp hiếm gặp, cô bé có thể sống sót và duy trì đến ngày hôm nay đã là ưu ái mà trời xanh ban tặng. Niềm tin về cái “gọi là ngoại lệ” của cháu, không phải là không có căn cơ. Thế nhưng, giả sử nếu có một ngày Bảo Nhi tỉnh lại, cháu có chắc rằng cô bé có đủ dũng khí để đối mặt với những di chứng - là hậu quả nặng nề do ảnh hưởng từ chấn thương sọ não?
Không gian xung quanh rơi vào tĩnh lặng. Bàn tay vừa cầm lên khung ảnh của Bảo Nam bỗng chốc cứng đờ. Nỗi tuyệt vọng choán lấy trí óc. “Di chứng” là cụm từ anh luôn muốn trốn tránh.
Viện trưởng Walker đứng lên, đến bên bàn giám đốc. Trong lúc Bảo Nam còn chưa hiểu ông định làm gì, ông đã mở ngăn kéo, lấy ra một bao bì giấy Kraft đưa đến trước mặt anh, “Đây là ảnh chụp CT scanner (cắt lớp vi tính).”
Bảo Nam nhận lấy túi phim. Viện trưởng Walker cầm lên khung ảnh mà anh vừa bỏ xuống, đó là tấm hình ghi lại khoảnh khắc Hiểu Du chập chững tập đi, bao năm nay, khung ảnh này vẫn được ông đặt ở vị trí trang trọng nhất trên bàn làm việc.
Ngữ điệu vừa bất lực vừa bi thương truyền tới, cuốn theo dòng hồi tưởng của viện trưởng Walker, “Bác thừa biết cháu xem không hiểu những thứ này. Rốt cuộc điều bác đang muốn nói là gì?”
Sau khi định thần, ông bình tĩnh thông báo kết quả chẩn đoán, “Kết quả chụp CT scanner cho thấy, các mảnh xương vỡ khiến dây thần kinh sọ não số hai bị tổn thương nặng nề. Nói cách khác, chấn thương ở vùng đầu đã để lại hệ lụy, gây ảnh hưởng trực tiếp đến ống thị giác.” Ngưng lại vài giây, ông lại tiếp lời, “Bác biết lẽ ra bác nên nói với cháu điều này sớm hơn: Dù đã phẫu thuật lấy xương vỡ để giải phóng chèn ép, vậy nhưng sau này, nếu tỉnh lại, thị giác của Bảo Nhi rất khó để có thể phục hồi. Nhiều lúc tầm nhìn của cô bé sẽ bị nhòe mờ, có khả năng thường xuyên xảy ra hiện tượng choáng váng, thậm chí, nếu tình trạng đó kéo dài, cô bé tránh không khỏi sẽ bị mù vĩnh viễn.” Vẻ thẫn thờ của Bảo Nam khiến viện trưởng Walker không đành lòng, nhưng vì nhiều lý do mà ông buộc phải chọn cách dứt khoát, “Tệ hơn, sau chấn thương sọ não, các tổn thương nguyên phát nhiều khả năng sẽ được hình thành. Hiện giờ, tuy chúng ta chưa thể xác định rõ biến chứng gì sẽ phát sinh, nhưng chắc chắn điều đó gây rất nhiều ảnh hưởng cho Bảo Nhi. Về phương diện nào đó, cô bé gần như không thể sinh hoạt giống người bình thường được nữa.”
Cuộc điện thoại từ thư ký khiến Trần Yên Đan không nán lại bên cạnh con gái quá lâu. Sau khi bà rời đi, bấy giờ, phòng bệnh chỉ có hai người.
Thùy Trâm tựa lưng vào ghế, mặt không đổi sắc ngồi đọc tạp chí thời trang. Không như Hà My, vốn là người ghét sự ồn ào, vậy mà từ nãy đến giờ, cô vẫn kiên nhẫn để nghe Trần An Khuê thao thao bất tuyệt bên tai.
Quả thật, hiếm khi Thùy Trâm tỏ ý nhẫn nại với người mà cô không ưa như thế. Nhưng Bảo Nam vẫn đang ở trong bệnh viện, nên có lẽ cái cô cần là một "công việc" để “bán” thời gian.
"Thùy Trâm, chị vẫn đang nghe em nói chứ?"
Trần An Khuê cao giọng khi thấy người bên cạnh không mảy may chú ý đến mình.
Thùy Trâm lật một trang sách, "Đã bảo cô bao nhiêu lần rồi, đừng dùng giọng điệu đấy để nói chuyện với tôi. Tôi ghét nhất là kẻ không phải phép."
Trần An Khuê không để ý đến vẻ lạnh lùng của Thùy Trâm, "Nếu chị thấy em dịu dàng, thục nữ, thì chắc chắn đó không phải là em."
"Vậy sao? Thế dáng vẻ nhu thuận mỗi khi đối diện với Thiên Vũ là như thế nào? Chẳng lẽ lại có người mang mặt nạ để đóng giả thành cô?"
Trần An Khuê cứng họng. Nhắc đến Thiên Vũ, lòng cô ta lại âm ỉ đau. Cơn ác mộng khủng khiếp mà cô ta vừa mới tạm thời quên đi lại ùa về.
Im lặng bất ngờ khiến Thùy Trâm nghi hoặc, cô ngẩng đầu, kinh ngạc khi trông thấy Trần An Khuê đang rơi nước mắt, "Lại làm sao thế? Nín đi! Người ngoài nhìn vào lại tưởng tôi bắt nạt cô."
Nhưng ngay khi Thùy Trâm vừa dứt lời, Trần An Khuê liền khóc to hơn, "Thùy Trâm, đời em coi như xong rồi. Chị có biết lý do vì sao em mãi chưa được ra viện không? Ban đầu, em còn tưởng mẹ muốn đợi em bình phục hoàn toàn, nhưng vừa mới vài ba hôm trước thôi, em vô tình nghe thấy mẹ nói chuyện với bác sĩ, ông ta bảo vụ tai nạn đã khiến tử cung của em bị tổn thương, bởi vậy sau này, em không thể thụ thai hay có con được nữa. Không riêng gì Thiên Vũ, thế gian này có được mấy người tình nguyện lấy một cô gái bị vô sinh về làm vợ chứ?"
Thùy Trâm sững sờ, nhìn bộ dáng thương tâm của Trần An Khuê, phải mất vài giây, cô mới tin rằng lần này cô ta không nói dối. Bởi Trần An Khuê không bao giờ lấy hạnh phúc mà mình ao ước ra làm trò đùa. Hơn nữa, trước mặt cô, cô ta cũng không lý gì phải nhọc công diễn một vở kịch bi thảm như thế.
Chứng vô sinh? Căn bệnh đó khủng khiếp đến mức nào? Dù không phải là bệnh nhân, nhưng Thùy Trâm vẫn thấy cõi lòng hơi tê tái. Đáy mắt vụt qua tia thương xót, lần này, cô thật sự cảm thông với Trần An Khuê.
“Làm người phải biết kiềm chế, thu lại nước mắt ngắn nước mắt dài của cô đi, đối với cô chỉ có lợi chứ không có hại.” Thùy Trâm vỗ vào vai Trần An Khuê, như để nhắc nhở và cũng đồng thời an ủi, “Yên tâm, cô không cần lo Thiên Vũ “chạy” mất, nếu không có gì thay đổi, vài năm nữa, sớm muộn gì cô và anh ta cũng sẽ kết hôn. Đến lúc đó, muốn có một đứa con để ràng buộc cũng đâu quá khó, cùng lắm là cô thương lượng với Thiên Vũ, bỏ tiền thuê một ai đó mang thai hộ là được.”
Trần An Khuê hất mạnh tay Thùy Trâm, “Đời nào anh ấy chịu chứ!” Mà cô ta cũng không cho phép Thiên Vũ và người đàn bà khác cùng nhau phát sinh quan hệ.
Không tức giận trước sự thô lỗ của Trần An Khuê, Thùy Trâm chỉ thở dài, “Thế thì phải xem biểu hiện của cô thôi.” Nhưng những lời Trần An Khuê thốt ra tiếp theo đã khiến một chút trắc ẩn trong cô vụt biến, "Là Hiểu Du! Nhất định là Hiểu Du! Đã mười năm rồi mà con bé đó vẫn ám em. Mấy đêm nay, em đều mơ thấy nó. Nó không muốn giết em, nhưng lại muốn thấy em sống không bằng chết. Có phải vụ tai nạn và việc em bị vô sinh là thông điệp mà Hiểu Du gửi tới? Nó muốn quay trở về! Trở về để trả thù. Trở về để đoạt đi tất cả mọi thứ, từ Thiên Vũ, thân phận cho đến gia đình của em?"
"Im đi! Thời buổi nào rồi mà cô còn tin vào mấy chuyện ma quỷ?" Thùy Trâm gắt.
Nghe lời phủ định thần hồn nát thần tính của Thùy Trâm, như nhớ ra chuyện gì đó, Trần An Khuê lau khô nước mắt, nét mặt cô ta lộ rõ vẻ ngoan độc, "Thùy Trâm, tại sao không phải là chị? Chị có biết tôi sợ ngủ đến mức nào không? Từ ngày Hiểu Du ra đi, không một đêm nào tôi được yên giấc. Nó bảo tất cả đều tại do tôi, là tôi ép nó phải chết." Trần An Khuê bỗng mỉm cười, nụ cười ấy khiến Thùy Trâm rợn tóc gáy. Không biết có phải do hoa mắt, mà cô chợt nhìn thấy bóng hình của Hiểu Du trong đáy mắt cô ta, "Nhưng đâu chỉ riêng mình tôi. Thùy Trâm, chị mới là kẻ ném đá dấu tay, là kẻ đứng sau tác động khiến Bảo Nam và mẹ hắt hủi Hiểu Du. Chính chị cũng góp một phần công sức, buộc nó đi đến bước đường tự tử! Đã vậy thì tại sao lâu nay chị vẫn sống tốt? Tại sao chị vẫn có thể nhàn nhã, không chút áy náy đổ hết mọi chuyện lên của đầu tôi, coi như mình không liên can..."
“Chát!” Âm thanh giòn tan vang lên, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng trong chốc lát.
Trần An Khuê chưa nói hết câu đã bị Thùy Trâm cho một bạt tai, lúc này, cô ta đang ngồi nghệt ra. Ngoại trừ lần đó bị Hiểu Du tát, lâu nay, chưa có một ai dám động tay động chân với cô ta như vừa rồi.
“Chỉ khi bị đánh, cô mới có thể ngậm mồm lại đúng không?” Thùy Trâm nhìn dấu tay đã hiện lên rõ ràng trên má Trần An Khuê, thần sắc cô vô cùng băng giá.
Trần An Khuê tức giận, nhổm dậy định đánh trả, nhưng cổ tay cô ta lại bị Thùy Trâm dễ dàng bắt gọn. Cô hơi dùng sức, chỉ nghe Trần An Khuê kêu lên một tiếng. Thùy Trâm cười khẩy, nới lỏng lực tay, đẩy Trần An Khuê ngã trở lại giường, “Phải biết tự lượng sức mình, yếu như vậy thì đừng có giễu võ dương oai trước mặt tôi.”
Nhận ra mình không đủ sức để phản kháng, Trần An Khuê chỉ biết trừng mắt, “Khốn kiếp! Thùy Trâm, rồi chị sẽ phải hối hận vì hành động của mình.”
“Vậy ư?” Thùy Trâm giả bộ ngạc nhiên, “Cô định làm gì tôi?”
Trần An Khuê nghiến chặt răng. Vẻ ngạo mạn ấy bỗng dưng làm cô ta cảm thấy chán ghét (dù rằng, cô ta đối với người khác cũng thường xuyên bày ra dáng vẻ như vậy).
Tự nhắc nhở mình phải trấn tĩnh để tìm cách đối phó, nhưng Trần An Khuê không ngờ, Thùy Trâm lại hỏi:
“An Khuê, trước đây ai là người đã bày mưu để cô chiếm được lòng thương xót của bố mẹ, sự đồng tình từ phía mọi người? Nếu không có tôi, thử nghĩ xem, trong mười năm qua, thân phận nhị tiểu thư Trần gia sớm hay muộn rồi sẽ trả về tay ai? Vị hôn thê của Thiên Vũ? Nực cười! Chẳng lẽ cô nghĩ vừa khi sinh ra, mình đã là phượng hoàng? Nói cho cô biết, loại người có xuất thân thấp hèn, bị bố mẹ ruột vứt bỏ như cô không có tư cách để phách lối trước mặt tôi.” Ánh mắt Thùy Trâm ngày càng trở nên lạnh lẽo, “Nể mặt bác gái, tôi sẽ coi chuyện vừa rồi như chưa từng xảy ra. Nhưng phải nhớ, ngàn vạn lần cũng đừng nghĩ đến chuyện tính kế, đâm lén sau lưng tôi. Đến lúc đó, đừng có hỏi tại sao tôi dùng thủ đoạn, khiến cho cô thân bại danh liệt thì mới vừa lòng.”
Từng lời Thùy Trâm nói ra đều đánh vào những yếu điểm sâu kín nhất trong trái tim Trần An Khuê, khiến cô ta quên cả hít thở. Đúng! Nếu như không gặp được Thùy Trâm, bây giờ, có lẽ cô ta sẽ chỉ là một đứa con gái không danh không phận, chỉ biết đứng nhìn Hiểu Du từ phía xa, cay đắng hoài niệm về một thời mà cô ta cho rằng mình đã có mọi thứ.
Nước mắt ngừng rơi, nhưng sự chua chát lại thêm chồng chất.
Trần An Khuê vì quá đau thương nên mới to tiếng (dùng Thùy Trâm để phát tiết nỗi uất ức), chứ không có ý định lợi dụng chuyện cũ để uy hiếp như ai kia lầm tưởng.
Thế nhưng, cũng nhờ điều đó mà Trần An Khuê mới ngộ: Thùy Trâm - người mà cô ta xem là bạn tốt... Từ lâu, đã coi thường và khinh rẻ cô ta.
Phải chăng, người anh trai trên danh nghĩa kia có mặt ở đây thì tốt biết mấy. Anh ta sẽ thấy người con gái vẫn luôn nở nụ cười bao dung, rốt cuộc, còn có một bộ mặt kinh tởm như thế này.
Ưu thương qua đi, trong lòng lại dâng lên một nỗi oán hận ngày càng mãnh liệt.
Người ở trước mặt cao cao tại thượng chẳng khác nào một vị thần, Trần An Khuê không thể phủ nhận, từ lâu mình đã bị con hồ ly tinh xảo quyệt này nắm thót. Vậy nên, cô ta mới phải nhẫn nhục khi bị lăng mạ như vậy.
Thế nhưng, không xét đến phương diện, trước khi đưa ra chủ trương để tiến hành một kế hoạch nào đó, Thùy Trâm gần như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Chỉ riêng việc dựa vào thân phận là con gái ruột Chủ tịch Hội đồng quản trị, đồng thời, là ứng cử viên sáng giá tiếp quản chiếc ghế CEO đương nhiệm tổng tập đoàn của Đặng gia trong tương lai, thì quả thực, cô đã hội tụ đầy đủ mọi yếu tố để kiêu ngạo trước đứa con gái bốc đồng, ngu xuẩn như Trần An Khuê.
Nhớ đến nguyên do tác động khiến Trần An Khuê đột ngột “nổi cơn điên”, khóe miệng Thùy Trâm cong lên thành nụ cười chế giễu, “Mất khả năng làm mẹ thì sao chứ? Có oán thì cũng oán do cô tạo nghiệt quá nhiều, chứ không nên trách vì sao “linh hồn người chết” lại bắt cô sớm phải nhận báo ứng… Như bây giờ!"
Áp chế ý muốn xé nát bản mặt của Thùy Trâm, Trần An Khuê biết, giờ đây, để bản thân không chịu thiệt thòi, cô ta chỉ còn cách cúi đầu và hạ giọng, “Thùy Trâm, em xin lỗi vì đã lỡ lời, đã “cố tình bịa đặt điều tiếng xấu” cho chị. Chị đừng để bụng đến chuyện này, tha thứ cho em có được không?”
Nhìn Trần An Khuê khúm núm, khóe môi Thùy Trâm hơi nhếch lên, nhưng còn chưa kịp mở lời thì đúng vào thời điểm này, điện thoại di động cô để trong túi áo bỗng vang lên tiếng chuông tin nhắn.
Vệ sĩ giám sát GPS thông báo, mục tiêu bắt đầu chuyển động.
Bảo Nam!
Cuối cùng, anh cũng rời khỏi bệnh viện…
Chẳng quan tâm đến thần sắc hiện tại của Trần An Khuê, cô lập tức quay bước.
Tiếng giày cao gót nện xuống mặt sàn nhỏ dần rồi hoàn toàn biến mất.
Trần An Khuê vẫn bất động tại đó. Thùy Trâm đã đi xa, vậy mà, cô ta còn không thể xua đi cảm giác uất ức vì lúc trước đã bị dè bỉu, thóa mạ...
Thẹn quá hóa giận, Trần An Khuê vung cánh tay, ngay sau đó, một loạt những tiếng đổ vỡ vang lên.
Nghe thanh âm lạ, vệ sĩ và y tá túc trực bên ngoài vội vàng chạy đến. Thế nhưng, vừa mới đặt chân bước vào cửa phòng thì một chiếc cốc thủy tinh không biết từ đâu đã bay thẳng tới, va vào bức tường ở ngay phía sau và vỡ nát.
Còn chưa kịp nhìn rõ, cả ba đã nghe tiếng thét giận dữ của nhị tiểu thư, "Ai bảo các người vào đây? Cút hết ra ngoài cho tôi!"
Trần An Khuê được trả lại không gian riêng tư.
Đứng đợi ở ngoài, đến lúc cảm thấy bên trong không còn động tĩnh. Nữ y mới dẫn đầu, đẩy cửa tiến vào.
Y hệt như vừa có một trận phong ba quét qua. Bất cứ thứ gì mà con người có thể ném giờ đều đổ nát. Cảnh tượng trong phòng tan hoang đến nỗi, ai cũng không thế nhanh chóng định thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...