Không gian tối tăm, đầy mùi lạ lẫm. Bốn bề xung quanh đều đang lắc lư, đem đến sự chếnh choáng, khó giữ thăng bằng, cảm giác đó thật không dễ chịu chút nào.
Tác dụng của thuốc gần như đã hết, trong cơn mê man, Hiểu Du từ từ tỉnh lại. Quái lạ, tại sao hôm nay chiếc giường êm ái lại cứng chẳng khác nào nền xi măng, khiến cả người nó hết sức ê ẩm? Chẳng lẽ trong lúc ngủ nó lại vô tình đạp chăn rồi lăn xuống sàn, khiến đầu bị cụng mạnh xuống sàn nên mới tỉnh giấc?
Hiểu Du nửa tỉnh nửa mê đưa tay định xoa “cục u” trên trán, nhưng nó phát hiện hai bàn tay của nó đang bị chụm chặt vào nhau, không sao có thể tách rời. Càng cử động, da thịt càng truyền đến từng trận nóng rát, là cảm giác như bị thứ gì đó thít lại. Lúc này, Hiểu Du đã hoàn toàn thanh tỉnh. Đưa mắt quan sát xung quanh, dù không thể nhìn rõ, nhưng Hiểu Du gần như có thể chắc chắn nơi này không phải phòng nó. Phòng nó không có mùi ẩm mốc, hơn nữa dù là trong buổi đêm, cũng không bao giờ thiếu ánh sáng như vậy. Đây là nơi nào? Nó đang ở đâu?
Một vài hình ảnh đáng sợ bỗng chạy qua đầu Hiểu Du, mặt nó trở nên tái mét. Rõ ràng khi ở trên tàu, do quá buồn ngủ nên Hiểu Du mới chợp mắt một chút, nó định bụng rằng khi đến ga tiếp theo thì sẽ để cho Thiên Vũ hoặc Bảo Nam đánh thức, nhưng tại sao khi vừa mở mắt, Hiểu Du lại thấy mọi thứ xung quanh trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của nó? Một nơi như vậy không thể là ga tàu. Dù rằng không muốn, thế nhưng Hiểu Du không thể gạt đi ý nghĩ rất có thể nó đã bị bắt cóc.
Hoảng loạn khiến tay chân Hiểu Du cứng đờ, phải mất một lúc lâu, nó mới có thể dần áp chế lại cảm xúc sợ hãi. Ông nội đã từng dạy Hiểu Du, trong hoàn cảnh này, kêu cứu chẳng bao giờ thu được lợi lộc gì, ngược lại còn là thất sách, đánh động bọn bắt cóc bên ngoài, có khi còn tự tìm thêm phiền phức. Vì vậy càng gặp nguy hiểm thì càng cần phải giữ bình tĩnh, bởi một khi bạn không khống chế được cảm xúc của chính mình, cũng đồng nghĩa với việc bạn đừng mong bạn có thể trốn thoát.
Bên tai vang đến tiếng còi, sau khi khẳng định có thể mình đang ở trong khoang của một loại xe tải, Hiểu Du mới cố gắng đứng lên, cũng may là chân không bị trói, nhưng vì nằm im bất động ở một tư thế trong một khoảng thời gian khá dài, nên chân Hiểu Du vẫn có chút tê rần, đau nhức. Chính vì lẽ đó mà ở ngoài kia, khi xe đột ngột rẽ ngang chuyển hướng, nó mới mất thăng bằng, ngã chúi xuống nền xe lạnh lẽo.
Hiểu Du nhắm tịt hai mắt, nó biết kết quả của việc mạo hiểm này là người nó có thể sẽ có thêm vô số vết bầm, nhưng khi ngã đè lên một vật mềm mềm, ẩm ướt, cả người đã tránh khỏi bị tổn thương, thì lông tơ của nó lại dựng đứng lên. Hiểu Du vội bật dậy, lùi người ra khỏi “vật thể kỳ lạ”, không biết đó là gì, nhưng nó thật sự không muốn nhìn rõ. Trong không gian tràn đầy bụi bẩn, lúc này, mũi Hiểu Du đã bị nghẹt, vì vậy ngoài mùi khó ngửi thoang thoảng ra, nó vốn không nhận ra trong không khí tràn ngập mùi tanh của máu.
Thế nhưng, lòng hiếu kỳ của con người đúng là không có giới hạn, với một đứa trẻ như Hiểu Du thì đó lại càng không phải là ngoại lệ, dù rất sợ nhưng sau khi nhích người ra, nó vẫn quay người, đưa ánh mắt dò tìm về phía trước. Nhưng trong điều kiện xung quanh chỉ là bóng tối, nên Hiểu Du không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Không gian u ám dường như làm cho Hiểu Du thêm phần lạc lối, nếu không trông thấy gì, thì tiếp theo nó nên làm gì đây?
Như nghe thấy lời oán trách của Hiểu Du, đúng lúc này, từ trên cao, bỗng có ánh sáng chiếu xuống làm Hiểu Du hơi lóa mắt. Theo bản năng, nó ngẩng đầu, thu vào đáy mắt là nóc xe ô tô đã bị rạch thủng vài đường, thể nào trong xe khá rét, hóa ra gió ở ngoài lùa vào từ chỗ này. Hiểu Du nghĩ, có lẽ vì sợ nó chết ngạt nên bọn bắt cóc mới rạch những đường này. Vừa hay bọn chúng đi vào khu vực có đèn đường, ánh sáng mờ mờ giúp Hiểu Du càng thêm hiểu rõ tình cảnh của bản thân, thế nhưng, bóng cây đung đưa ngoài kia cũng không giúp nó xác định được phương hướng.
Ngày càng truyền tới cảm giác buồn nôn, khoang xe nơi Hiểu Du bị giam giữ thỉnh thoảng lại rung lắc dữ dội, hình như đoạn đường ngoài kia vô cùng xấu, đã mấy lần liên tiếp cả người nó bị giật nảy lên. Nhưng lần này sau khi chiếc xe vượt qua ổ gà, thứ chờ đợi Hiểu Du không chỉ đơn thuần là cơn chóng mặt thông thường, mà theo quán tính của lần xóc, nó lại ngã ngửa ra đằng sau, một lần nữa, nửa người nó lại nằm đè lên thứ “vật” mà nó chưa thể xác định ban nãy.
Hiểu Du sực tỉnh, nó nhớ ra mục đích ban đầu của mình. Sự chú ý bị tác động bên ngoài phân tán khi nãy bấy giờ đã quay trở về. Nhờ ánh sáng le lói, nó đã lờ mờ nhìn ra hình dạng của vật mà mình đang đè lên. Thế nhưng, trước đó Hiểu Du đã xác định nhầm, đây không phải là một vật thể kỳ lạ, rõ ràng đó là con người, hơn nữa, còn là một cậu bé tóc vàng cỡ tuổi như nó đang hôn mê bất tỉnh.
Hiểu Du không phủ nhận bản thân nó đã có chút ích kỉ, bởi khi biết mình không phải là đứa trẻ duy nhất bị bắt cóc, nó đã có chút vui mừng. Như tìm thấy được một tia hy vọng, nó rướn người về phía trước, sau đó dùng lưng mình đẩy mạnh vào người cậu bé kia, hòng cho cậu ta tỉnh giấc.
Lần thứ nhất, cậu ta không có phản ứng gì.
Lần thứ hai, cậu ta vẫn nằm im bất động.
Lần thứ ba, dù chỉ một chút, biểu cảm khuôn mặt cùng mí mắt của cậu ta vẫn không thay đổi.
Lần thứ tư rồi lần thứ năm, dường như cậu ta vẫn đang chìm trong cơn mộng.
Về phía Hiểu Du, đây là lần đầu tiên trong đời nó hiểu được cảm giác bất lực là như thế nào. Liên tiếp lặp đi lặp lại các tư thế đó, vậy nhưng, kết quả thu được chẳng như những gì nó mong muốn, ngược lại, những điều không hay vẫn cứ liên tiếp xảy ra. Đến lần thứ bảy khi ngả người, nó lại mất thăng bằng rồi ngã người xuống đất.
Tuy nhiên, lần này không giống như hai lần trước, không có cậu bé kia làm “đệm”, da thịt nơi bắp tay của Hiểu Du đã trực tiếp tiếp xúc với nền xe. Gần như ngay lập tức, một cảm giác khác lạ truyền đến, đánh thức toàn bộ các giác quan trong người Hiểu Du. Không có lớp quần áo chở che, thứ nó cảm thấy chính là cảm giác dinh dính, nhơn nhớt.
Hiểu Du bỗng có dự cảm chẳng lành, vốn là tiểu thư của một đại gia tộc có truyền thống về y học, lại là trong hoàn cảnh này, nó gần như đã đoán ra được chất dịch lỏng kia là thứ đại biểu cho điều gì.
Là máu!
Hiểu Du run rẩy chưa dám khẳng định suy nghĩ trong đầu của nó lúc này, nhưng, nếu suy xét lại tất cả những gì đã xảy ra từ trước đó thì cậu bạn này đúng là có biểu hiện quá khác thường. Vì dù có bị chuốc thuốc mê mạnh đến đâu, nhưng nó đã hai lần ngã mạnh vào người cậu ta, thậm chí là còn làm vô số hành động nhằm mục đích để gọi cậu ta dậy, thế mà cơ thể của cậu ta vẫn không có một chút phản ứng. Đây, là biểu hiện của một người bình thường ư?
Không có khả năng! Hiểu Du ngay lập tức bác bỏ nhận định của mình.
Nó đưa hai bàn tay đang bị trói chặt để thử dò xét hơi thở của đối phương, quả nhiên, cậu ta đã không còn thở. Thời gian như ngừng trôi, Hiểu Du ngồi im bất động, nước mắt nó đã gần trực trào. Có phải hay không từ lúc nó nhất quyết đòi ra khỏi nhà, đó, đã là một loại sai lầm không thể vãn hồi? Hiểu Du biết nó không nên quy hoàn toàn trách nhiệm về phía bản thân, thế nhưng tại sao đây là lần đầu nó thoát ra khỏi cái lồng son đó mà không có sự dám sát của bố mẹ, thì cùng lúc, lại có nhiều người chết trước mắt nó như vậy? Cái giá của niềm vui mà Hiểu Du nhận được có phải hay không là do đánh đổi bằng tính mạng của những người nó không quen biết? Nếu là vậy, nó tình nguyện mãi mãi ở trong nhà.
Tuyệt vọng rút tay về, nhưng Hiểu Du lại để ngón tay chạm lỡ vào mặt của cậu bé phía trước, nhiệt độ còn sót lại từ người cậu ta như giúp nó tiếp thêm một niềm hy vọng. Nếu hơi ấm vẫn còn, phải chăng cậu ta vẫn còn cơ hội?
Khuôn mặt nhợt nhạt của Hiểu Du thoáng có tia mừng rỡ, ngay sau đó, không suy nghĩ nhiều, nó đã cất giọng, thét to, “Có ai không? Cứu với!” Hiểu Du vì người khác mà không màng đến an nguy của bản thân, có lẽ, nó đã quên mất đi nhận định ban đầu của mình. Bởi trong giây phút này, một tiếng động nhỏ cũng có thể thu hút sự chú ý của bọn hung ác.
Hiểu Du vẫn tiếp tục gọi người cứu giúp, tiếng kêu cứu của nó là nỗi sợ hãi đã đạt đến đỉnh điểm. Nó sợ thời gian càng trôi thì cơ hội được sống của cậu bé kia sẽ ngày càng bị rút ngắn. Nhưng âm thanh nó phát ra dù có to bao nhiêu thì hình như vẫn chẳng có ai nghe thấy.
Không có tiếng đáp lời, Hiểu Du vẫn chưa nguôi hy vọng. Đương lúc đó, bỗng có tiếng trả lời, dù rất nhỏ, nhưng nó vẫn có thể nghe ra âm điệu của sự giận giữ “Im mồm! Nếu không muốn chết thì đừng làm loạn nữa!”
Giọng nói Hiểu Du vừa nghe rất quen thuộc, dù chỉ mới nghe qua tông giọng đó có một vài lần, thế nhưng, nó chắc chắn trí nhớ của mình đủ tốt để khắc ghi chất giọng trầm đặc trưng đó. Như không dám tin vào những gì nó vừa nghe thấy, Hiểu Du dáo dác đảo mắt kiếm tìm xung quanh. Và cuối cùng nó cũng biết, thì ra, ngồi đối diện nó, là hai khuôn mặt nó không muốn nhìn thấy nhất vào lúc này. Hiểu Du chỉ muốn đẩy Thiên Vũ và Bảo Nam cách nó càng xa càng tốt, lại càng không muốn hai người họ có mặt ở đây. Thế nhưng trước đó có đánh chết Hiểu Du cũng không ngờ, Thiên Vũ và Bảo Nam cũng giống như nó, đều bị chuốc thuốc.
Là từ khi nào? Hiểu Du dám khẳng định kể từ lúc thoát khỏi đám côn đồ, bọn nó vẫn luôn đi cùng nhau, chẳng tiếp xúc với ai khác, vậy mà tại sao có kẻ vẫn tranh thủ được cơ hội? Tên đó đã dùng cách gì? Bịt khăn tẩm thuốc mê? Không có khả năng vì nó chẳng có một chút ấn tượng, hơn nữa toa tàu khi đó rất đông người, vì vậy có cho một tấn tiền thì cũng chẳng có ai ngu ngốc cả gan làm bậy như vậy. Chỉ trừ phi có kẻ bỏ thuốc vào đồ ăn, nhưng rõ ràng ba người Hiểu Du chỉ uống mấy chai nước do nó đích thân mua về, còn lại thì bọn nó đâu có ăn thêm thứ gì khác.
Nước?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hiểu Du dần trở nên xám ngoét. Nhớ lại khi đó nó có va vào một người phụ nữ kỳ lạ, chẳng lẽ mấy chai nước bị tráo đổi khi đó?
Dù không nhìn rõ sắc mặt của cô bé phía trước, nhưng qua sự im lặng của Hiểu Du, Thiên Vũ vẫn có thể nhìn thấu tâm tình đang biến hóa của nó. Vài phút trước, Thiên Vũ cũng vừa tỉnh lại, hắn không mất nhiều thời gian thì đã đoán được mình đang lầm vào hoàn cảnh nào. Ngay sau đó, Thiên Vũ lập tức nổi cơn thịnh nộ. Bắt đầu từ đầu năm nay mệnh của hắn đúng là mệnh cứt chó, xúi quẩy hết mức, khi thì bị liên lụy bởi ân oán cá nhân của gia đình bạn thân, khi thì do nửa chai nước mà bị bắt đến nơi khỉ ho cò gáy này. Đã vậy bên tai lại có kẻ liều mạng la hét mà không biết suy nghĩ, hắn thật sự không khỏi cảm khái cho số vận đen đủi của mình.
Dù biết không thể trách con bé kia bởi chính Thiên Vũ cũng rõ là do bản thân hắn đã có chút lơi là cảnh giác, nhưng khi đó tính cách bốc đồng vẫn còn, nên Thiên Vũ vẫn không quên nạt Hiểu Du vài câu, “Nghĩ đúng rồi đấy. Đồ sao chổi, đều là do cậu cả!”
Câu nói có chút ác ý của Thiên Vũ khiến cho Hiểu Du bị tổn thương, nó cảm thấy hơi chạnh lòng. Cụm từ “sao chổi” chẳng khác nào liều muối xát vào vết thương nơi đáy lòng.
Mí mắt Hiểu Du hơi cụp xuống, câu “xin lỗi” của nó vì lời nói đột ngột của Bảo Nam mà không thể phát ra, “Xe dừng lại rồi.”
Thiên Vũ nhíu mày, Hiểu Du mím chặt môi. Trước lúc đó, tiếng nhạc rock vẫn luôn văng vẳng bên tai cũng im bặt. Không gian lúc ấy tĩnh lặng đến nỗi ai cũng có thể nghe rõ tiếng muỗi vo ve, cũng đủ để cả ba cảm nhận rõ mồn một cánh cửa nơi buồng lái cabin đã được mở. Tiếp đó, là tiếng xì xào nói chuyện ngày càng rõ ràng.
“Chết tiệt!” Thiên Vũ chửi thề một tiếng, có kẻ đã phát giác ra điểm bất thường.
Hiểu Du có lẽ do quá sợ hãi nên vẫn ngồi im không nhúc nhích, thấy vậy, Bảo Nam nhẹ giọng trấn an nó, “Đừng sợ, cậu cứ nằm im là được.” Dứt lời, không quan tâm xem Hiểu Du nghe có hiểu lời mình hay không, Bảo Nam cũng giống Thiên Vũ, thả lỏng cơ thể rồi trườn người nằm xuống sàn.
Ngữ điệu cùng lời nói của Bảo Nam giúp Hiểu Du bình tâm hơn, bởi quả thực trước đó nó đã có chút mất bình tĩnh.
Bên ngoài là tiếng bước chân vọng đến ngày một gần.
Áp chế lại nỗi hoảng loạn, Hiểu Du nhắm nghiền hai mắt, không chậm trễ một giây, rất nhanh chóng, nó đã khôi phục lại dáng vẻ say ngủ như lúc ban đầu.
Gần như ngay lập tức, khi Hiểu Du vừa nằm im bất động được một vài giây thì có tiếng cửa sắt bí kéo ra, tiếng kẽo kẹt khiến người ta sởn gai ốc vang rõ mồn một trong đêm tối, chẳng khác nào âm thanh đòi mạng của ma quỷ, khiến trong lòng Hiểu Du truyền đến từng đợt căng thẳng. Bàn tay để sau lưng áo của nó nắm chặt, nó biết đây là lúc nó phải trấn tĩnh nhất, bằng không, cánh cửa tử lộ đã là gần ngay trước mắt.
Tiếng đế giày nện xuống quá rõ ràng, chứng tỏ đã có kẻ leo lên xe, như chứng thực cho suy nghĩ của Hiểu Du, nó nghe thấy có một giọng nói ồm ồm vọng tới, “Dẹp đống này đi.”
“Vâng đại ca.” Tay đàn em vứt điếu thuốc còn đang hút dở xuống đất, hắn ta di di mũi chân để tắt lửa rồi mới di chuyển hàng hóa được xếp chắn ngang, chắn dọc ở phía trước. Từng kiện hàng rõ ràng to hơn người của tay đàn em, vậy mà chỉ một thoáng đã được dẹp sang hai bên, mở ra một lối đi vào chính giữa trung tâm của khoang xe. Hành động nhanh nhẹn mang lại năng suất hiệu quả như thế, vừa nhìn liền có thể biết đây không phải là lần đầu tiên có người sai tay đàn em đi làm loại công chuyện này.
Vật chắn vừa bị dọn, Hiểu Du đã cảm thấy từng trận gió lạnh táp vào mặt mình. Đồng thời khi ấy nó cũng mới biết, thì ra bao quanh bọn nó chính là đống chăn nệm đã được xếp sẵn. Không biết là bọn chúng làm như vậy là vì mục đích gì, nhưng Hiểu Du gần như chắc chắn nếu bọn bắt cóc này định quang minh chính đại đưa người ra khỏi cửa khẩu, thì đống hàng cồng kềnh này thừa sức phát huy tác dụng, đủ để bọn chúng dễ dàng qua mắt tất cả cảnh sát biên phòng.
Xem ra đây là băng nhóm tội phạm có trí tuệ! Nếu như xem được cảnh này trên TV, Hiểu Du chắc chắn sẽ không ngớt lời tán thưởng bọn chúng. Thế nhưng trên đời này không có “nếu như”, chỉ có kết quả và hậu quả, chuyện đã đến nước này, nó biết mình rất khó để có thể quay trở về, bởi tên được tay đàn em gọi là “đại ca” lúc trước lại lên tiếng. Lần này, theo ý tứ của gã, nó thấy tim mình cũng như đang run lên, “Kiểm tra cẩn thận, rõ ràng tao nghe thấy có tiếng trẻ con. Đây đều là hàng cực phẩm, nếu xảy ra chuyện như sáng nay thì tao với mày không xong đâu.”
Tên đại ca nheo mắt nhìn mười đứa trẻ vẫn đang say giấc. Bọn nhóc này đều là những đứa được người bên gã chọn lựa cẩn thận, đứa nào đứa nấy da dẻ trắng hồng, mặt mũi hoặc ngây ngô đáng yêu hoặc thanh tú, xinh đẹp, vừa nhìn liền biết chúng đều là con nhà giàu, được gia đình bảo bọc kỹ càng. Những đứa trẻ như vậy chắc chắn sẽ bán được với giá trên trời, vì vậy trên đường chuyển hàng, gã không thể để ra sai sót.
Tan đàn em “vâng” một tiếng, hắn ta thừa sức hiểu rõ tâm tư của đại ca, ngay cả hắn ta cũng vậy, nếu có chuyện đe dọa đến miếng cơm manh áo thì không cần đợi đại ca phải ra lệnh, hắn ta cũng tự sẽ biết mình phải làm gì tiếp theo.
Tay đàn em đi thẳng đến cô bé đầu tiên, hắn ta cúi xuống, cẩn thận đưa ngón tay dò xét hơi thở của đối phương. Nhịp thở đều đều của cô bé khiến tay đàn em thở phào một hơi, nhưng để cho chắc chắn, trước khi đứng lên, hắn ta còn véo mạnh vào cánh tay của cô bé. Trong cơn mê man, như cảm nhận được cơn đau, cô bé tóc vàng còn nhăn mặt, biểu cảm như sắp mếu nhưng rồi ngay lập tức, vẻ mặt của cô bé lại quay trở về dáng vẻ nhu thuận như lúc mới đầu. Tay đàn em bấy giờ mới có thể yên tâm bởi hắn có thể chắc chắn nếu đặt trong hoàn cảnh này, hiếm có một đứa trẻ nào có thể có được nhận thức giống như một người trưởng thành để diễn kịch giỏi như vậy.
Với chín đứa còn lại, tay đàn em cũng định sử dụng cách tương tự. Khi kiểm tra xong hai thằng bé trông có vẻ là con lai, thấy không có điểm bất thường, gánh nặng trong lòng hắn ta gần như đã được giải hết. Chỉ còn hai đứa bé nữa là hoàn thành xong nhiệm vụ, nếu kết quả nhận được giống như những lần trước thì hắn ta chắc chắn có thể thả lỏng tâm tình.
Theo tiếng bước chân đã rời đi, bấy giờ, Bảo Nam mới âm thầm cảm thấy nhẹ nhõm, có lẽ, tạm thời bọn anh đã tránh được một đống phiền phức. Vậy nhưng,… nghĩ lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây, Bảo Nam thực sự muốn phát hỏa. Trước đó, anh và Thiên Vũ đã đụng phải một đám lưu manh, nhưng không ngờ tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, sau khi thoát khỏi sự truy sát, bọn anh lại vô cớ bị một đám khác bắt cóc, đã vậy bọn chúng còn véo anh một phát. Bảo Nam hơi nghiến răng, kể từ khi có nhận thức, chưa có ai dám cả gan bỡn cợt anh như vậy. Vì thế lũ người ngu xuẩn này tốt nhất đừng để cho Bảo Nam trốn thoát, bằng không sau lúc rời khỏi đây, nhất định anh sẽ cho người nổ tung ổ chó của bọn chúng!
Có thể thấy Bảo Nam rất vô tư, chí ít là vô tư hơn Thiên Vũ, bởi không giống với Bảo Nam, lúc này, Thiên Vũ đang thầm toát mồ hôi thay cho Hiểu Du. Cái con bé bốc đồng ngu ngốc kia không biết có cắn răng chịu đau được không, nếu không tiếp theo mà có chuyện không hay xảy ra, thì bọn hắn chắn chắn không thể bàng quang giả bộ nằm ngủ ở đây được nữa.
Không riêng gì Thiên Vũ, lúc này, dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng Hiểu Du vẫn không áp chế được từng đợt run rẩy phát ra từ sâu trong đáy lòng. Căng thẳng khiến tim nó căng lên như dây đàn, Hiểu Du biết với tình trạng này, nó sẽ lành ít dữ nhiều.
Đương lúc Hiểu Du tuyệt vọng nhất thì không hiểu sao tay đàn em lại không kiểm tra nó trước, ngược lại, hắn ta lại chuyển đối tượng sang cậu bé nằm phía sau nó. Có lẽ, những vết máu loang lổ trước ngực áo của cậu ta đã thành công thu hết sự chú ý của hắn.
Quả nhiên, kết quả nhận được khiến tay đàn em tái mặt, “Không xong rồi đại ca, thằng bé này chết rồi.”
Nghe vậy, tên đại ca chửi thề một tiếng, gã đi nhanh tới trước mặt Hiểu Du, nhưng rồi lại đưa tay bế cậu bé nằm sát gần nó. Gã không quan tâm đến khuôn mặt không còn một chút màu máu của cậu bé, hắn chỉ quan tâm đứa trẻ này liệu có còn cứu được hay không. Chết tiệt! Không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng này. Nhớ lại hồi sáng khi thằng bé này trốn thoát, sau khi bắt được nó trong một bốt điện thoại công cộng ở quốc lộ vắng vẻ, tên đại ca biết ngay nó định gọi cảnh sát hoặc người thân tới cứu. Vì vậy trong cơn tức giận, gã đã lôi thằng bé ra ngoài rồi cho nó một bạt tai. Cái tát của một người đàn ông trưởng thành mạnh đến nỗi đủ để một đứa nhỏ ngã hẳn xuống đất, ngực đập mạnh vào những hòn đá lởm chởm dưới đường. Thế nhưng khi đó do loáng thoáng nhìn thấy có xe từ xa đằng xa đang tiến lại gần, hắn mới mặc kệ tiếng khóc lóc, vội vàng ném lại thằng bé vào khoang xe mà quên không kiểm tra tình trạng sức khỏe của nó.
Đặt cậu bé xuống đất, tên đại ca xé mạnh lớp áo đã nhiễm hẳn sắc đỏ của cậu bé. Vết thương nơi lồng ngực quá chói mắt, đủ để cho gã biết khi đó thương thế của thằng oát này nặng đến mức nào. Tên đại ca dùng tay ấn mạnh vào bộ ngực không còn phập phồng, gã còn bóp mũi của cậu bé để thực hiện hô hấp nhân tạo, nhưng lặp lại hành động đó thêm nhiều lần, mà thân thể bé nhỏ vẫn không có một chút phản ứng. Thằng bé này đã vô phương cứu chữa, gã cũng đã mất một khoản tiền khổng lồ.
Tên đại ca đứng lên, dường như mất đi lợi ích, thú tính trong gã mới bộc phát hoàn toàn. Gã đá mạnh hai phát vào khuôn mặt của cậu bé rồi mới trừng mắt quát tay đàn em, “Mẹ kiếp, mày còn đứng đực ra đấy để làm gì? Mang sâu vào rừng rồi chôn nó đi, nhớ làm cho cẩn thận vào.”
“Em biết rồi.” Tay đàn em sợ hãi vâng vâng dạ dạ. Hắn ta vác cái xác lên vai, trước khi rời đi, hắn ta chỉ nhìn lướt qua Hiểu Du mà không có thêm bất cứ một hành động thừa thãi nào.
Cửa sắt đóng lại làm giảm bớt cái giá lạnh của gió rừng. Khoang xe lại trở về trạng thái tĩnh lặng vốn có.
Bấy giờ Hiểu Du, Thiên Vũ và Bảo Nam mới mở mắt, nhưng tất cả đều trầm mặc. Ba người bọn nó đều sinh ra trong những ra gia tộc có nhiều mối quan hệ chằng chéo, phức tạp, thế nhưng ba người Hiểu Du dù gì cũng mới chỉ là những đứa trẻ, các loại chuyện như vậy sau này sẽ phải đối mặt nhiều, vậy nhưng khi biết có bạn đồng trang lứa với mình mất, thậm chí sau khi chết còn bị bọn chúng giày vò, thân xác khó có thể trở trong vòng tay của gia đình thì tâm trạng của Thiên Vũ và Bảo Nam vẫn tránh không khỏi có chút nặng nề. Nhất là về phía Hiểu Du, nó
không ngờ ra khỏi vòng tay của bố mẹ, thế giới bên ngoài lại đáng sợ đến vậy.
Hiểu Du nghe thấy giọng nói khô không khốc của nó vang lên. Khi câu hỏi này bật ra, thì nó cũng không biết là nó đang hỏi Thiên Vũ hay Bảo Nam, hay nó đang tự hỏi chính bản thân mình, “Tiếp theo nên làm gì?”
Rất lâu sau vẫn không có ai trả lời, Hiểu Du tưởng rằng cổ họng khản đặc của nó không thể phát ra âm thanh, nhưng cuối cùng, đã có tiếng đáp lời, vẫn là Thiên Vũ cho nó biết đáp án, “Muốn sống thì phải giết người!”
Khi nói ra lời này, chỉ có Thiên Vũ mới biết hắn đang trù tính điều gì. Bởi viên thuốc hắn uống trước đó từ lâu đã hết tác dụng, tuy đã cầm được máu, nhưng chỗ thịt bị chém vẫn truyền đến từng trận đau nhức. Nỗi đau thể xác nhắc nhở Thiên Vũ rằng, hắn phải tìm mọi cách để thoát khỏi bọn bắt cóc càng nhanh càng tốt rồi đi chữa trị vết thương, nếu không chỉ sợ cánh tay của hắn sẽ bị hủy. Bởi vậy trong tình cảnh này, Thiên Vũ không thể từ bi, nếu hắn không giết bọn chúng thì ngược lại, hắn sẽ bị người ta cắn xé. Bản thân Thiên Vũ cũng chưa chắc thoát khỏi những lời dèm pha của đám người trong gia tộc, mà hắn nhất định không thể để điều này xảy ra, vì theo tâm nguyện của mẹ, hắn phải làm mọi cách để chiếc ghế chủ vị của hắn tại gia tộc họ Hoàng không bị lung lay trước năm hắn mười tám tuổi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt non nớt của Thiên Vũ lóe lên tia bi thương. Hắn rất muốn sống một cuộc sống bình thường, nhưng xuất thân của hắn không cho phép. Bởi từ lúc sinh ra, hắn đã bị ràng buộc bởi cái gọi là “trách nhiệm”. Gánh nặng đó chẳng khác nào xiềng xích kiềm hãm, buộc Thiên Vũ không bao giờ có thể sống một cuộc đời bình lặng như hắn mong muốn.
Không biết chỉ trong thoáng chốc trầm ngâm, Thiên Vũ đã nhớ lại những gì, nhưng lời nói tàn nhẫn của hắn khiến Hiểu Du vừa đau lòng vừa sợ hãi. Nó hiểu, nó có thể đã hiểu tất cả! Vì để bước chân vào nhà nó và trực tiếp gặp ông nội thì thân phận của Thiên Vũ và Bảo Nam có lẽ không chỉ dừng lại ở mức thiếu gia nhà giàu, thậm chí thân phận ấy có khi còn vượt xa mức tưởng tượng của nó. Hiểu Du biết những đứa trẻ có thân phận càng lớn, thì tính cách và suy nghĩ của bọn chúng bao giờ cũng trưởng thành hơn những đứa trẻ bình thường. Không ai sinh ra là đã xấu cả, Hiểu Du trước đó cũng vậy thôi. Chẳng phải khi biết mình vừa nổ súng kết thúc một mạng người, nó chỉ hoảng loạn trong chốc lát rồi lại dễ dàng quên đi, cười nói như mọi ngày hay sao? Thử nghĩ xem một đứa bé đơn thuần sao lại có được định lực tốt như vậy? Không phải là do Hiểu Du đã vô tình chứng kiến nhiều cảnh tượng đẫm máu còn hơn như vậy thì là gì?
Liệu rằng trên đời này có mấy ai biết việc nó bị cả gia đình hạn chế không cho ra ngoài tất cả đều có nguyên nhân, mặc dù bố và ông nội luôn lấy cái cớ sức khỏe của nó không tốt nhưng thực chất không phải vậy. Hiểu Du biết ngoài bị mắc chứng Hemophilia thì nó thực sự là một đứa trẻ khỏe mạnh, cả năm chỉ ốm có một hai lần. Sức khỏe luôn là cái cớ để mọi người dối gạt Hiểu Du, nguyên nhân chính là do ông và bố rất sợ mọi người biết đến sự tồn tại của nó, rất sợ nó vì họ mà bị trả thù. Bởi đơn giản gia tộc Walker không chỉ đơn thuần là một đại gia tộc thuần về y học, đằng sau vỏ bọc y đức đó là cả một thế lực khổng lồ, gia tộc Walker chính là một trong mười thế lực hắc đạo lớn nhất Tây Âu, chưa có loại chuyện độc ác gì là chưa làm.
Hiểu Du chưa bao giờ quên đi cái cảnh nó vô tình trông thấy bàn tay luôn cầm dao phẫu thuật để cứu người của bố khi ấy lại cầm súng để tước đoạt đi nhiều mạng người. Tiếng súng và mùi máu khi ấy ám ảnh đến nỗi một thời gian sau mỗi khi nhắm mắt nó vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Ban đầu Hiểu Du rất ghét bố, nhưng lâu sau nó mới hiểu thì ra nếu bố không làm vậy, thì có lẽ chính ông sẽ phải hoán đổi vị trí với bọn chúng, người nằm dưới đất lòng đất bây giờ sẽ chính là ông. Bởi trong thời đại nào cũng vậy, nắm đấm của kẻ mạnh chính là luân lý, sự thật đó sẽ không bao giờ thay đổi hoặc bị xóa nhòa. Vì vậy cho nên ngay lúc này, khi đứng trước hai con đường một là bọn nó phải chết hai là bọn chúng phải chết, thì mọi mâu thuẫn trong lòng Hiểu Du mới được gỡ bỏ. Nó buộc phải đi theo con đường trái với luân thường đạo đức vì nó không can tâm mình sẽ chỉ sống được năm năm cuộc đời, càng không can tâm loại chuyện nó bị kẻ khác coi là trò đùa mà vũ nhục!
“Giết bọn chúng? Nhưng là bằng cách nào?”
Câu hỏi bất ngờ của Hiểu Du khiến Thiên Vũ và Bảo Nam có chút bất ngờ. Thiên Vũ nhướng mày nhìn nó, Bảo Nam thì hơi trầm ngâm.
Như không tin vào những gì mà tai mình vừa nghe thấy, Bảo Nam cười nhẹ, tỏ kiểu bông đùa, “Cậu không cho là Thiên Vũ đang đùa sao?”
Hiểu Du lắc nhẹ đầu, nó nhìn thẳng về hướng của Bảo Nam, nghiêm túc trả trả lời, “Đùa ư? Tớ không cho rằng Thiên Vũ thuộc kiểu người thích bỡn cợt.”
Bảo Nam hơi chấn động. Trong ánh sáng lờ mờ, dù không nhìn rõ vẻ mặt của Hiểu Du, nhưng sự ảnh hưởng ấy của bóng tối không làm mất đi vẻ đẹp của đôi mắt anh đang nhìn vào. Bảo Nam đã tiếp xúc với bao nhiêu con người, nhưng Hiểu Du có lẽ là người có đôi mắt đặc biệt nhất. Bảo Nam đã từng có cơ hội giáp mặt Hiểu Du ở khu vui chơi, lần đầu tiên nhìn sâu vào đáy mắt của nó, ánh tím nhàn nhạt trong đôi mắt ấy dường như đã xóa bỏ đi mọi nỗi sợ hãi và cảm giác tiêu cực nơi anh. Sự thuần khiết ấy làm dịu đi tâm tình của Bảo Nam, nhưng cũng làm anh thực sợ hãi. Bảo Nam lo lắng rằng nếu tiếp xúc nhiều với anh, dần dần, sự trong trắng đó sẽ bị nhiễm bẩn, vì vậy dù rất muốn đến gần, nhưng anh lại lựa chọn tránh xa Hiểu Du, coi nó như những người lướt ngang qua cuộc đời mình. Thế nhưng có những chuyện không nằm trong tính toán của Bảo Nam, sau ấn tượng của lần đầu gặp mặt, một thời gian sau, khi anh đã vô tình quên đi Hiểu Du, thì Hiểu Du lại một lần nữa xuất hiện ngay trước mắt anh, nhưng lần này, nó lại dùng một phát súng để giải nguy cho anh thay cho lời chào hỏi giữa hai người.
Đến đây, Bảo Nam âm thầm cười khổ, bởi anh biết, ngay từ lúc phát súng đó vang lên, thì trong đời Hiểu Du đã xuất hiện một vết nhơ lớn, vết nhơ này chính là vết tích do anh và Thiên Vũ góp sức tạo thành. Hiểu Du là người mà Bảo Nam thực sự muốn bảo vệ, là người đầu tiên khiến Bảo Nam chỉ trong thoáng chốc có một ấn tượng khó phai, nhưng lại là người đầu tiên khiến anh muốn đẩy ra xa, là người đầu tiên khiến anh mong muốn cô bé ấy không bị dính vào cuộc sống đầy ắp những điều tàn nhẫn của mình. Vậy mà tại sao ông trời vẫn luôn điều khiển mọi thứ đi ngược lại với mong muốn của Bảo Nam? Đến cuối cùng, Hiểu Du vẫn vì anh mà bị liên lụy. Bảo Nam đã từng nghĩ phải chăng nếu anh sinh ra trong một gia đình trung lưu bình thường, thì có phải hay không tuổi thơ của anh sẽ khác? Nhưng, đó chỉ là điều ước quá sức viển vông.
Bi ai lớn nhất của con người không phải là do không nuôi những ước mơ, mà là dù biết, nhưng vẫn nuôi những ước mơ sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
***
Bảo Nam nhìn khuôn mặt tươi tắn trên bia đá, đứng im bất động hồi lâu, có lẽ, anh sắp làm ra loại chuyện không thể chấp nhận được. Bàn tay Bảo Nam nắm chặt thành quyền, nếu như kết quả không như anh mong muốn, thì anh định đối mặt với sự thật như thế nào đây? Sự tuyệt vọng của anh, biết đi nơi đâu để có thể giãi bày?
Trước kia Bảo Nam giống như bao người, cũng tin vào câu nói "thời gian có thể chữa lành mọi vết thương". Để có thể tự vực dậy tinh thần, anh đã làm cho mọi người thấy anh sống rất ổn trong suốt bao nhiêu năm qua. Nhưng Bảo Nam không ngờ, anh có thể lừa dối tất cả chứ không thể lừa dối chính bản thân anh. Sự ra đi của Candy luôn ám ảnh Bảo Nam trong suốt ngần ấy năm, thậm chí mỗi khi nhắm mắt, tất cả những hình ảnh ngày hôm đó sẽ lại hiện về, gặm nhấm tâm can anh, đau đớn như thể ruột gan anh bị đứt thành từng khúc. Nỗi đau về tinh thần còn lớn hơn nỗi đau về thể xác, song, tuyệt vọng hơn, là anh chẳng thể hét lên thành tiếng để giải tỏa nỗi lòng.
Bây giờ cũng vậy, khi nghe tiếng gió vù vù bên tai, bao toan tính mà Bảo Nam định làm trước đó cơ hồ như bị thổi lung lay, lập trường của anh, cũng có nguy cơ bị sụp đổ.
Nếu trước kia Candy không xuất hiện, nếu trước kia anh không đến khu vui chơi thì có phải hay không tất cả mọi thứ sẽ thay đổi? Dù anh quên đi sự tồn tại của Candy thì cô bé vẫn là con gái của bác, vẫn được sống một cuộc đời bình yên, mọi thứ xung quanh anh, kể cả tính cách ngày càng hững hờ của Thiên Vũ cũng sẽ được cải thiện?
Bảo Nam trùng gối, anh quỳ xuống trước mộ của Candy, thủ thỉ nói lời "xin lỗi" đến cả trăm lần.
Tiếng chim hót vẫn cứ ríu rít, nhưng bao phủ quanh người Bảo Nam vẫn là không khí bi thương.
Nghe tiếng bước chân vọng tới từ đằng sau, Bảo Nam gần như chắc chắn bao nhiêu mâu thuẫn cũng sẽ kết thúc bằng một câu ra lệnh sắp tới của anh. Bảo Nam đứng lên, ánh mắt non nớt của mười hai năm trước giờ chỉ còn lại sự u tối, lạnh lùng. Bảo Nam nhìn người vệ sĩ đang đi đến, anh biết, bản thân anh đã không còn đường lùi.
Quay lại nhìn nơi yên nghỉ của Candy lần cuối, cơ hồ như đã dốc hết sức lực, Bảo Nam mới nói ra được một câu, "Phong tỏa toàn bộ khu vực này, sau đó bắt đầu cho người đào mộ lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...