Trái Tim Của Quỷ

IOLITE XOAY NGƯỜI, ngoái nhìn những vị khách bên dưới. Trong ánh sáng nhợt nhạt của căn phòng, cô ta trông lạnh lẽo, làn da láng mịn khiến Howl tưởng như cô ta là một bức tượng sứ. Chỉ cần một tác động nhẹ, cô ta sẽ vỡ toang.

“Không biết cậu tìm đâu ra đám người tẻ nhạt này.” Cô ta dừng lại để uống rượu. “Bọn họ giống như mấy con quạ vậy.”

Howl nhớ đễn những con quạ vào ngày mình trở lại lâu đài Quỷ. “Quạ ư?”

“Đánh hơi được mùi xác chết từ xa rồi xông đến như lũ quỷ đói. Chúng tới chỉ để hóng chuyện.”

Điều cô ta nói chỉ làm hình ảnh lũ quạ đậu trên cánh cổng vào lâu đài càng tồi tệ. Howl cảm thấy những chiếc kim vô hình chọc vào gáy mình và làm sống lưng cậu lạnh buốt.

“Họ đến đây vì tôi mà.” Howl nghĩ mình nên thôi uống rượu, sau khi nó chuyển thành vị đắng kinh khủng trong miệng cậu.

“Điều đó nhắc nhở tôi rằng tôi cũng đến đây vì lý do đó.” Rồi cô ta nhoài người về phía Howl ngắm nghía cậu một cách chẳng e ngại gì. Nó thực ra giống cách người ta chọn con ngựa tốt nhất để mua hơn. “Có ngoại hình, có tố chất, những yếu tố còn lại sẽ được thử thách thôi. Nói tôi nghe, ham muốn lớn nhất của cậu là gì?”

“Không ít đâu. Tôi muốn đánh chiếm vùng Ánh sáng, nhưng nhận ra việc đó tốn thời gian quá, nên nghĩ đến việc mở rộng lục địa Bóng tối trước đã.”

Cô ta cười rung. “Thật sao?”

“Phải, tôi đã viết những điều đó và dán lên đầu giường mình đấy. Khi ấy tôi mười tuổi.”

“Được rồi, ý cậu là gì nào?”

Howl nhoẻn cười. “Tôi sẽ làm một điều gì đó…” Cậu hạ giọng, thì thầm, đôi mắt ánh lên những đốm sáng. “… tuyệt vời, và ấn tượng, mà không ai có thể quên được tôi.”

“Được thôi.” Cô ta nhón gót chân, nâng mình lên ngang tầm với Howl. Cậu cảm thấy hơi thở đầy mùi rượu của cô ta phải vào môi và sống mũi mình. “Tôi háo hức lắm đấy.”

Howl bật ra một tiếng cười nhẹ. Iolite giống một loài hoa độc, vẻ đẹp của cô ta tỉ lệ thuận với độ khó lường. Nhưng cậu là người thích sự thách thức. Và Iolite là thách thức đầu tiên của cậu.


Khi bỏ chai rượu xuống, Iolite lại đảo mắt quanh căn sảnh và đám đông bên dưới, rồi Howl thấy cô ta nhoẻn cười khinh khỉnh:

“Xem ai đến kìa. Lũ Asmodeus dâm dục.”

Howl ngẩng đầu, quan sát bên dưới và thấy một người đàn ông dừng ở chỗ Abigail rõ lâu. Trông anh ta trẻ trung, có khi còn trẻ hơn cả Iolite. Cậu không lường trước được việc mình phải tiếp đón tới hai người đứng đầu gia tộc Cambion trong cùng một buổi sáng. Nhưng Howl thích thế vì điều đó chứng tỏ sự quan trọng của cậu.

“Đừng bao giờ tin nhà Asmodeus.” Iolite nói khi cùng Howl đi xuống. “Lũ đàn ông khốn nạn chỉ biết kiếm bạn tình, và lũ đàn bà lẳng lơ chỉ nghĩ đến việc tối nay mình ngủ với ai.”

“Tôi thấy có nhiều hứa hẹn đấy.”

Howl cảm thấy da mình sởn gai ốc lên vì phấn khích. Không chỉ về việc lên giường với ai như Iolite nói, mà là việc gặp một người nhà Asmodeus thật sự. Họ được mệnh danh là những con quỷ của dục vọng và xác thịt. Asmodeus cũng là gia tộc đông người nhất, chuyện này cũng khá dễ hiểu. Họ sở hữu dáng vẻ thanh khiết, cao ráo và u tối, với những cặp mắt có thể nhìn xuyên vào tâm trí người khác.

“Anh ta là ai?” Howl hỏi.

“Erik Cloven Asmodeus.” Iolite trả lời. “Đằng sau anh ta là Alicia Glinny Asmodeus.”

Howl nhướn đầu nhìn qua vai Iolite. Có một cô gái đi theo Erik thật, người mà khi nãy cậu không để ý là có mặt ở đấy. Hai người họ giống nhau như một cặp sinh đôi. Cả hai đều có tóc đen nhánh, gương mặt ưa nhìn đến độ đáng ngạc nhiên: làn da láng mịn, mắt sáng cuốn hút và nụ cười chết người. Nhưng Howl chỉ đoán thế, cậu chưa thấy cô gái đằng sau anh ta cười.

“Vợ của anh ta à?”

Iolite phá lên cười. “Làm ơn đi.”

“Cô có nghĩ tôi sẽ ngủ với cô gái đó không?”

“Nằm mơ đi.”

Iolite dừng chân làm cậu suýt va phải cô ta. Cậu chợt nhận ra cô ta không dùng nước hoa, chỉ có một thứ mùi tự nhiên nhưng khó tả phảng phất quanh mái tóc vàng.


“Cơn gió nào đưa anh đến đây ngày hôm nay thế? Tôi tưởng anh ghét đám tang.”

Anh ta cười nhạt. “Moldark là người tôi ngưỡng mộ, tôi không thể làm khác được.”

Đứng cạnh Iolite, Howl bật cười. Erik và Iolite đều quay sang nhìn cậu. “Ồ xin lỗi.” Howl nói. “Tôi tưởng anh đang đùa kia.”

Erik bắt tay cậu. “Cậu hẳn là con trai của Quỷ Vương. Rất vui được gặp mặt. Em gái của cậu dễ thương đấy.”

Howl có thể trông thấy Abigail đang nhìn về phía này. “Cô gái đi cùng anh cũng thế.”

“Phải rồi. Đây là Alicia Glinny Asmodeus, em gái tôi.”

Howl thoáng ngạc nhiên; cậu đã tưởng đó là vợ hay tình nhân của anh ta. Alicia chỉ nhìn Howl đúng một cái rồi thôi, chẳng nói nửa lời. Cô ta nhìn quanh quất với vẻ mặt hờ hững, thờ ơ và kiêu hãnh. Đây là loại người mà Howl thích gặp, loại không bao giờ quan tâm đến những thứ xung quanh và chẳng gì làm họ ấn tượng được.

“Em không phiền chứ?.” Erik nói. “Anh cần nói chuyện riêng với họ.”

Cô ta lẳng lặng gật đầu rồi đi khỏi. Ba người họ chọn một chỗ ngồi xa và khuất nhất, một chiếc ghế sofa hình vòng cung đặt kề cửa sổ. Howl ngả người xuống, tay vắt lên thành ghế. Iolite gác cặp chân lên bàn sau khi dùng mũi giày đẩy đẩy mấy chai rượu đặt trên đó ra. Trên bàn có đến bốn chiếc ly nhưng không ai dùng cái nào.

“Chuyện này đang được đồn đại giữa các gia tộc Cambion.” Erik vặn nhỏ giọng. Giọng anh ta là giọng của mùa đông, lò sưởi, quyến rũ và tối tăm. “Họ nói Quỷ Vương bị hạ độc, có phải không?”

Howl chẳng lấy làm ngạc nhiên. Không phải cậu không tin James, mà là gã thầy đồng thầy bói mà James gọi là một danh y. Tin tức lan nhanh như một căn bệnh truyền nhiễm vậy.

“Phải.” Howl bình thản nhận định. “James, lão quản gia đã nói với tôi thế. Có vẻ đây không còn là tin tức tuyệt mật nữa rồi.”

“Tuyệt mật?” Iolite phá lên cười cười.“Người ta đang đồn ầm ngoài kia kìa, cậu có để ý không thế? Không có lửa thì chẳng có khói, và đám khói độc này đang được gió thổi khắp nơi đấy.”

Erik nói sau một khoảng lặng. “Lão quản gia có nói đó là loại độc gì hay ai là người đáng nghi không?”


“Nếu lão nói thêm bất cứ cái gì, tôi e lão là thủ phạm mất.”

Sự im lặng lơ lửng trên đầu họ một lúc. Cả ba bâng quơ đảo mắt qua đám đông và những bàn tiệc. Howl không muốn bới móc thêm về vụ việc này,cậu đã mất hơn hai mươi năm cuộc đời bị trói buộc bởi bóng dáng cha mình. Bất cứ dự định nào của cậu cũng khiến cậu nghĩ đến ông ta. Bây giờ cậu đã được tự do khỏi một sợi dây xích sắt, cậu chẳng muốn biết vì sao nó đứt cả. Nó đã đứt. Chấm hết.

Rồi Iolite là người phá vỡ sự im lặng. Cô ta uống khá nhiều rượu rồi mà chẳng có dấu hiệu gì của việc say xỉn. Nhiều Cambion thường sở hữu một loại năng lực nào đó đặc biệt. Howl cười thầm khi nghĩ năng lực của cô ta là Giữ Đầu Óc Tỉnh Táo Khi Nốc Rượu.

“Nếu tìm được thủ phạm thì chúng ta làm gì?”

“Cô còn phải hỏi sao?” Erik nói. “Xử tử, đương nhiên rồi.”

Iolite gật gật nhẹ, nheo mắt nhìn tên chai rượu được in trên thân nó. “Không tồi. Giết một kẻ giết người. Hẳn hắn thấy trớ trêu lắm, có lẽ nên cho hắn uống một bát thuốc độc.”

“Cô thích điều đó lắm à?” Howl cười cợt. “Lấy cái chết trừng trị kẻ gây ra cái chết.”

Cô ta lại uống rượu.

“Trong một vài trường hợp. Không phải cuộc đời cơ bản đã là một vòng tròn trớ trêu sao?” Iolite cười mỉm.

Màu sắc trên gương mặt của Erik như bị rút bỏ, trông anh ta nhợt nhạt và mệt mỏi:

“Chúng ta không thể làm gì khác. Mọi quyết định đều thuộc về hội đồng.” Rồi anh ta cau mày. “Vả lại cậu không nghĩ người hạ độc cha mình đáng chết sao?”

Howl ngồi thẳng, đặt ly rượu của mình lên bàn, giơ hai tay kiểu đầu hàng. “Tôi muốn gì đâu quan trọng. Quan trọng là tôi sẽ đãi hắn một bữa ăn ngon nhất trần đời trước khi hắn chết để tỏ lòng biết ơn.”

“Cậu đúng là đồ khốn.” Erik nói.

“Cảm ơn.”

“Cứ để rồi xem.” Iolite nói. Cô ta đẩy chai rượu lên bàn, mùi rượu táo thoang thoảng trong không khí, bị pha loãng với mùi mưa.

Khoảng ba mươi phút sau thì cả Iolite và Erik đều ra về. Khi chào tạm biệt trước cửa chính của lâu đài, Howl cầm tay Alicia Asmodeus lên và lịch sự hôn bàn tay mịn màng, lạnh ngắt của cô ta. Chẳng ai nói gì cả, nhưng cái nhìn cáu kỉnh và chán ghét trong mắt cô ta cho thấy cô ta chẳng thích điều đó chút nào.


Tới cuối ngày, khi khách khứa đã ra về hết, James Rider gọi những người hầu đến để dỡ quà, dọn đồ ăn thức uống thừa và lau dọn. Howl vẫn chưa rời khỏi Fernya Hal. Ở những ô cửa kính màu trên cao, những đốm sáng nhạt rọi qua khiến ánh sáng mờ như phủ sương. Vết mốc lốm đốm trên tường và các cây cột vẫn chưa được gột sạch. Howl nghĩ mình sẽ sơn lại toàn bộ căn phòng này, thay những chùm đèn gỉ sét và lau sạch những ô cửa sổ xước.

Fernya Hal trong ký ức cậu khá mờ nhạt. Thật ra, mọi thứ về lâu đài Quỷ đều mờ nhạt. Các cánh cửa, những dãy hành lang, những căn phòng vắng. Mùi hương của sự quen thuộc chỉ phảng phất quanh đây. Nhưng có một vài mảng ký ức vẫn còn đọng lại, những ký ức như thế thường sẽ tồn tại rất lâu và khó mà quên đi.

James đến từ phía sau, lặng lẽ như một bóng ma cổ xưa. Ông ta nhìn theo mắt Howl lên những bức tượng được khắc đẽo trên trần nhà.

“Họ đã nói cho ngài về cuộc họp ngày mai chưa?” Ông ta lên tiếng.

Erik đã nói về cuộc họp này trước khi ra về. Không hẳn là chính thống. Những Cambion quyền lực nhất của vùng Bóng tối sẽ được mời. Một cuộc họp đảm bảo đủ độ bí mật, mà Howl đoán được sẽ là về Quỷ Vương và lời đồn quanh cái chết của ông ta.

Hoặc ít nhất là sự thật về cái chết của ông ta.

“Rồi. Tôi biết mình sẽ phải gặp họ sớm.” Cậu rót rượu ra từ một chai đã vơi đi nửa. “Nhưng không nghĩ là sớm đến mức đó.”

James Rider nhíu mày. “Ngài lo lắng sao?”

“Tôi ư? Lo lắng ấy à?” Cậu cười. “Đừng đùa, James. Tôi chỉ háo hức thôi.”

Khi nhìn vào mắt Howl, James Rider sẽ biết cậu không nói dối. Dưới Địa Ngục có bao nhiêu quỷ, ở trên này có bấy nhiêu gia tộc Cambion. Một số đã chết. Một số chỉ còn vài người. Một số khác lại đồ sộ và thịnh vượng, như Thập Quỷ. Không phải ngẫu nhiên mà người ta gọi thế. Tất cả các gia tộc Cambion đều mang họ tên theo con quỷ tạo ra mình. Có bảy cái tên quan trọng nhất hết thảy số còn lại. Và không ai, không một ai trên cả lục địa Bóng tối này lại không biết đến họ. Bealzebub, Asmodeus, Belial, Leviathan, Belphegor, Mammon và Lucifer.

Những con quỷ này được gọi là Bảy hoàng tử của địa ngục, những kẻ thống trị mạnh mẽ nhất. Đã từng là như thế. Và bây giờ, dòng giống của chúng tiếp tục lấy ngai thống trị vùng Bóng tối này.

James không còn giống con kền kền, không chút nào trong ánh sáng này. Ông ta trông tối tăm và hoài nghi, đôi mắt ánh lên những vệt vàng-đỏ như của loài rắn. Khi ông ta tiến tới gần, làn da ở cổ của Howl sởn gai ốc. Cậu cảm tưởng như ông ta có thể cắn mình bất cứ lúc nào.

“Nếu ngài chiếm được tình cảm của họ thì sớm ngài sẽ thuộc một trong những kẻ quyền lực đó thôi. Đấy, mới là lý do chúng ta cần ăn mừng.”

James mỉm cười rồi bỏ đi. Howl vẫn đứng nguyên, ngẫm nghĩ về điều đó. Quyền lực, ngay lúc này cậu đã cảm thấy thèm khát bao nhiêu thứ đó. Không chỉ là tiền bạc, quyền lực bao hàm tất cả. Danh tiếng. Sự giàu sang. Sự tôn sùng, ngưỡng mộ. Sự cao lớn. Sự vĩ đại. Hơn cả cha cậu từng có.

Cậu sẽ có tất cả mọi thứ cậu muốn,

và mọi thứ những kẻ khác muốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui