Trái Tim Của Quỷ

CÓ MỘT BÔNG HOA XANH NHỢT NHẠT,

nằm trên lăng mộ

giữa cơn mưa.

Nước mưa cuốn bông hoa rơi xuống một dòng suối,

được lấp đầy bởi những bông hoa y hệt.

Howl thấy mình nằm bên dưới dòng suối đấy, những cánh hoa trôi lơ lửng trên đầu. Cậu nín thở, những bong bóng nước bay lên từ mũi cậu. Cảm thấy không thể nín thở thêm, cậu ngồi dậy.

Một âm thanh lớn đến mức màng nhĩ cậu muốn thủng vang lên. Howl mở mắt, nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt. Vài giây sau, cậu nhận ra đấy là tiếng sét. Rất gần.

Đầu cậu nhức ong ong, nheo mắt vì ánh sáng ban ngày. Howl lê ra khỏi giường năm phút sau. Cậu vẫn không tài nào nhớ được tên cái loại hoa đó. Rồi nó cũng sớm trôi tuột đi cùng với giấc mơ kỳ lạ của cậu.

Dù đã cử hành chôn cất, nhưng một lễ chia buồn nhỏ sẽ diễn ra. Không hẳn là chính thức, nhưng sẽ có các bàn ăn và đồ uống nhẹ như một bữa tiệc nhỏ. Người ta có thể ghé đến bất cứ lúc nào; không ai lại không đáp lại một người đến để ngỏ lời chia buồn với mình.

Kể cả họ có chia buồn thật, hay chỉ là một kẻ tọc mạch và tò mò.

Fernya Hal là tên gọi của một sảnh đường ở tầng hai. Nơi đây được xây dựng lên với mục đích trở thành phòng hội họp, gặp gỡ, hoặc tổ chức tiệc. Vì cả ba thứ đó hầu như đã không diễn ra trong nhiều năm, Fernya Hal trở thành một trong những căn phòng bị bỏ trống của lâu đài.


Nhưng hôm nay, nó đã được dọn dẹp, trang hoàng và ngập khách khứa.

Những người khách đến đây hầu hết đều là khách phương xa. Một số đến từ Hội đồng Bóng tối Valhalla, bởi Quỷ Vương là một nhân vật quan trọng trong hội đồng đó. Còn lại, hầu như Howl chỉ thấy những quý tộc quen biết ông ta; người thân và họ hàng xa đã dự đám đưa tang, chắc chắn họ sẽ không quay lại nữa. Một vài vị khách mang đến thức ăn và rượu như quà chia buồn.

Dù thế, có chết Howl cũng không tin họ buồn rầu gì.

Cậu buộc phải có mặt ở Fernya Hal sớm để đón tiếp các vị khách. Gặp gỡ và giao tiếp là thế mạnh của Howl. Người ta dễ dàng cảm thấy cậu thú vị và đáng chú ý chỉ qua vài cuộc nói chuyện. Như một câu châm ngôn của cậu, ấn tượng đầu tiên luôn là ấn tượng quan trọng nhất.

“Cứ như họ coi chúng ta là nhà Bealzebub* vậy.” Howl nói khi James Rider đến đưa cho cậu một ly rượu táo.

“Có sao thì nhận vậy thôi, thưa ngài.” James trả lời.

“Ông biết tôi ghét nhất là gì không?” Howl nói. Cậu đang đứng trên cầu thang, nơi có tầm nhìn bao quát cả đám đông bên dưới. Một nhóm những cô gái trẻ có làn da nâu đang nói cười rúc rích. Ở phía khác, quanh dãy bàn ăn nhẹ, những quý ông trang trọng nâng rượu như chúc mừng điều gì. Abigail ngồi ở cánh cửa ngoài, nơi khách khứa sẽ phải đi qua đó để vào Fernya Hal. Con bé khoác trên mình màu đen tang tóc và có ánh mắt trống rỗng. Ai đi qua đều dừng lại nói chuyện và chào hỏi nó.

Luôn luôn là cách cư xử, Howl.

Cậu thầm nói với mình.

Khi có ai đó chết, mọi người tỏ ra thương tiếc. Đúng vậy, tỏ ra thương tiếc. Họ khoác bộ mặt buồn bã, họ nói điều tốt đẹp về người đã khuất. Nhưng liệu có chút buồn rầu nào là thật không? Tất cả mọi người đều dối trá về điều gì đấy. Và tất cả mọi người đều biết mình dối trá. Họ chỉ lờ nó đi.

Đó là điều bình thường, đó là chuẩn mực cư xử.

Riêng Howl, cậu cảm thấy mỉa mai. Cậu không phớt lờ sự dối trá, nhưng cũng không thừa nhận nó. Cậu chỉ mỉa mai nó. Cậu mỉa mai sự bình thường và thói cư xử đấy. Cậu thấy tận sâu bên dưới những tấm mặt nạ thương tiếc kia là bóng tối.

Howl không biết mình uống cạn ly rượu khi nào. Và James đang nói gì đấy, nhưng rồi tất cả lời nói của ông ta trôi tuột đi. Tận sâu bên trong, cậu phá lên cười nhạo bản thân.

Một người phụ nữ lạ đi qua cánh cửa. Cô ta chỉ gật đầu nhẹ với Abigail chứ không dừng lại. Ở một đám tang nơi cả đàn ông và đàn bà đều bó mình trong bộ lễ phục màu đen, cô ta trở nên nổi bật với nước da sáng, tóc vàng ruộm như râu ngô, mặc bộ váy màu xanh bay. Cô ta nhanh chóng nhận được sự chú ý của đám đông, không phải bởi vẻ ngoài nổi bật mà bởi cô ta là một nhân vật tiếng tăm. Howl nhận ra điều đó ngay khi vừa liếc xéo qua chỗ cô ta.

“Đó là....”

“Iolite Bealzebub thưa ngài.” James Rider trả lời. “Cô ta là nữ chủ nhân, người thừa kế và đứng đầu gia tộc Cambion dòng máu quỷ Bealzebub.”

“Nói đến là đến ngay.”

Howl từng gặp một vài đứa trẻ thuộc nhà Bealzebub khi còn ở Vampiton. Chúng chưa thể nói là loại người kỳ lạ nhất, nhưng thuộc hàng khó ưa nhất. Bealzebub có điểm chung ở làn sa sáng đầy sức sống, sở hữu mái tóc dày và cứng. Và nghiện ăn. Đấy là điểm nhấn, điểm yếu, và điểm mạnh của họ. Lũ nhóc nhà Bealzebub luôn mập mạp và đầy đặn. Vậy nên khi nhìn thấy Iolite Bealzebub, Howl đã ngạc nhiên. Cô ta sở hữu cơ thể săn chắc và những đường cong ở tỷ lệ hoàn hảo. Cậu đã tưởng tượng một bà béo với chiếc đầm xù kệch cỡm và chỉ để mắt đến những đĩa đồ ăn.

Nhưng không phải.


Cô ta sắc sảo, quyến rũ vô cùng.

“Có vẻ cô ta muốn gặp ngài.” James nói, lần đầu tiên, Howl thấy ông ta mỉm cười thật. Có một chút trêu đùa trong đấy.

Howl quan sát ông ta đi khỏi rồi đảo mắt qua Iolite. Cả hai nhìn nhau như đã hẹn trước. Iolite thật sự là một phụ nữ đẹp, hầu hết vẻ đẹp đó đều ở hình thể. Cô ta cao ráo, uyển chuyển, nụ cười tự tin và chín chắn. Mái tóc vàng xõa ra sau lưng, uốn thành lọn cong cong và không gài ghim bất cứ phụ kiện gì. Mắt cô ta lốm đốm những vệt màu nước biển.

“Howl Lucifer.”

Cô ta gọi tên cậu khi bước lên các bậc cầu thang. Giọng nói rõ ràng là khác hẳn với nhà Lucifer. Nó trong trẻo, trẻ trung, quyến rũ. Không giống như giọng của Howl, trầm và luôn đầy chất mỉa mai, quyến rũ theo một cách hoàn toàn khác. Giọng cậu là giọng nói của ngọn lửa. Tỏa sáng. Thu hút. Ấm áp. Và kiêu ngạo.

“Thứ lỗi nhưng xin hỏi lần cuối cái phòng này được sử dụng là khi nào vậy?” Cô ta nói.

“Tôi không biết, khi ấy tôi chưa được sinh ra nữa.”

“Iolite Bealzebub.” Cô ta nói, dựa mình vào lan can cầu thang. “Nhưng chắc cậu nghe rồi.”

“Phải, nhưng họ không nói người Bealzebub có thể đẹp vậy.”

Cô ta cười. “Có thể ư?” Tay phải cô ta cầm một chai rượu vang thượng hạng. Chất lỏng cay nồng ấy sóng sánh màu vàng tuyệt đẹp, bắn lên những giọt li ti cô ta khi rót đầy ly rượu của Howl. Iolite không cầm cái ly nào, cô ta uống thẳng từ chai.

“Đừng cố tán tỉnh tôi.”

“Tôi không tán tỉnh ai nhiều tuổi hơn mình cả. Nhưng tôi sẽ xem xét lại điều đó.” Cậu nhìn cô ta một lượt từ chân lên đầu.

“Thế mà tôi tưởng nhà Lucifer chỉ biết yêu bản thân mình.”


Vị cay nồng của rượu tỏa trong cổ họng Howl. Một chút đắng, một chút cay, một chút ngọt. Nếu nụ cười của cậu có vị, nó sẽ có vị giống thế:

“Tôi có. Tôi phải lòng chính mình năm mười bốn tuổi và nhận ra đó là tình yêu đích thực, nhưng tôi cũng biết thưởng thức cái đẹp nữa.”

“Phải, tôi có thể thấy được rồi.”

Thật ra với Howl, đối diện với những lời tâng bốc rất dễ dàng. Đối mặt với những lời tâng bốc mỉa mai càng dễ hơn nữa. Tất cả mọi người đều biết rõ điều làm nên vẻ cuốn hút của nhà Lucifer, sự hóm hỉnh, xảo trá, sự thâm thúy và sắc sảo, biết nhìn nhận.

Đó là lòng kiêu ngạo.

Không phải sự kiêu ngạo hợm hĩnh, khoe khoang. Nhà Lucifer có mọi thứ họ muốn. Bởi họ biết mình có thể làm gì và phải làm gì. Đấy là cách mà họ trở nên đáng sợ và khó lường.

Một kẻ giết người bình thường sẽ kết liễu mục tiêu của mình nhanh gọn và đau đớn nhất.

Nhưng một kẻ giết người thuộc nhà Lucifer thì không,

họ có cách,

ép đối thủ của mình

tự sát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui