Khuôn mặt cô gái ở quầy tiếp tân lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô ấy nói: “Xin lỗi, không có sự đồng ý của chủ tịch, kiến trúc sư Nghiêm sẽ không tiếp khách.”
Tôi choáng váng, kiêu thật đấy?
Bất kể tôi nói như thế nào, cô gái kia đều không tỏ thái độ. Tôi nhìn cánh cửa thủy tinh có mật mã kia, nghĩ đến việc Nghiêm Túc đang ở bên trong, thế nhưng tôi không thể gặp được anh.
Vì vậy tôi xoay người trở vào trong thang máy, gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại bị ngắt, rất nhanh, anh liền nhắn tin:
Chân Tâm, có chuyện gì vậy?
Tôi nhanh tay nhắn lại cho anh: Em gửi cho anh một bưu kiện chuyển phát nhanh, nhân viên chuyển phát đang đứng ở trước cửa phòng, anh phải tự mình ra nhận. Anh ta gọi điện thoại, nói là nhân viên của anh từ chối không nhận.
Anh hồi âm: Em bảo anh ta chờ, tôi ra ngoài xem.
Trái tim tôi nhảy từng nhịp “Thình Thịch”, kịch liệt như vậy, tôi chưa bao giờ hồi hộp như thế.
Khi học cấp ba, đối mặt với người bạn học thầm mến, lúc đó tôi còn bình tĩnh hơn thế này.
Tôi trốn ở trong thang máy, lặng lẽ ló đầu ra. Cô gái ở quầy tiếp tân không chú ý đến tôi, tôi cố hết sức nhìn chằm chằm vào cánh cửa thủy tinh có mật mã kia.
Nửa phút trôi qua, có người đi ra.
Anh ta rất trẻ, vóc người cao cao, mái tóc hơi rối, ngũ quan thanh tú, đôi mắt rất đẹp. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông màu xám, cùng với chiếc áo len chữ V màu trắng, chiếc quần jeans thẫm màu, nhìn qua rất nhã nhặn, rất anh tuấn.
Anh ta bước ra khỏi cánh cửa thủy tinh, nhìn trái phải một chút, nét mặt có phần nghi ngờ, sau đó lấy điện thoại cầm tay từ túi quần ra, tạch tạch gõ chữ.
Chuông tin nhắn từ điện thoại tôi vang lên, tôi cúi đầu nhìn :
Chân Tâm, ngoài cửa không có ai.
Tôi ra khỏi thang máy, anh ngẩng đầu lên, thấy tôi, trong nháy mắt khuôn mặt anh trắng bệch.
Tôi vẫy tay chào anh, nói : “Hi, Xin chào, Nghiêm Túc.”
Anh mím môi, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi, sau đó đột nhiên xoay người về phía cửa thủy tinh.
Tôi ngây ngẩn, trong khi anh ấn mật mã mở cửa, giây phút cửa mở ra, tôi bắt được cánh tay anh.
Anh quay đầu nhìn tôi, biểu hiện trên mặt thiên biến vạn hóa, khuôn mặt dần trở nên ửng hồng, ánh mắt muốn thảm thương bao nhiêu có thảm thương bấy nhiêu.
Tôi bị anh dọa, tôi nói: “Nghiêm Túc, anh sao thế?” .
Cô gái ở quầy lễ tân bị chúng tôi thu hút, cô ấy nói: “A! Sao cô còn chưa đi?”
Tôi nói: “Tôi tìm Nghiêm Túc.”
Cô gái kia liền quay sang Nghiêm Túc, hỏi: “Kiến trúc sư Nghiêm, thật à? Hay là, cần tôi gọi bảo vệ?”
Nghiêm Túc giơ ngón tay lên, nhanh chóng ra hiệu bằng tay, cô gái kia liền rời đi.
Tôi chậm chạp, cuối cùng lúc này cũng phát hiện ra anh có điểm khác biệt.
Nghiêm Túc, dùng ngôn ngữ ký hiệu.
Anh, là người câm điếc.
Yên lặng như tờ.
Nghiêm Túc đã bình tĩnh trở lại, không khẩn trương bối rối như trước. Anh lấy điện thoại ra, gõ một loạt ký tự, cho tôi xem:
Chân Tâm, xin lỗi, vẫn chưa nói cho em, tôi là người câm điếc.
Tôi mặt không biến sắc nhìn vào đó, lại ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh. Ánh mắt ấy thản nhiên, trong đó còn có một chút bất đắc dĩ, một chút – đau khổ.
Anh thích trò chuyện trên QQ, thích nhắn tin, không nghe nhạc, thích xem phim điện ảnh, du lịch, chụp ảnh, thể thao.
Hóa ra đây là cuộc sống của Nghiêm Túc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...