Trái Tim Của Kẻ Sát Nhân

Thà rằng chỉ là hai đường thẳng song song, mãi mãi ở gần nhau còn hơn thành hai được thẳng cắt nhau, gặp một lần rồi lại phải xa nhau mãi mãi.

Vẫn biết rằng giấu kín tìn cảm khiến trái tim đau âm thầm rỉ máu nhưng còn hơn để nó bị bóp nghẹt đến tổn thương. Như vậy đau đớn hơn rất nhiều.

Dương Phong lặng lẽ nhìn cô qua chiếc gương chiếu hậu. Đã bao lâu rồi anh chưa được nhìn gương mặt này ở góc độ gần đến vậy? Có thể lâu lắm rồi. Mà cũng có thể chỉ là vài tuần. Chết tiệt! Xa cô khiến thời gian quanh anh như kéo dài hơn thì phải.

Mary len lén đưa chiếc gương cầm tay tay, chiếu lên gương mặt anh. Chẳng thể công khai nhìn thẳng, chỉ có thể cúi gằm xuống nhìn anh qua một chiếc gương nhỏ bé. Anh đang nhìn về phía trước? Anh đang nghĩ gì vậy?

Có phải anh cũng nghĩ những gì cô đang nghĩ? Có phải anh cũng có cảm giác giống cô? Có phải...? À không! Chắc chắn là không phải! Chỉ là lo một mình cô suy diễn, tự mình cô huyễn hoặc bản thân vậy.

Nhưng biết là suy diễn, cô không thể dứt được ý nghĩ đó ra trong đầu mình. 

Nó giống như thuốc giảm đau liều cao với bệnh nhân ung thư vậy. Dù chỉ có tác dụng tạm thời nhưng nó vẫn khiến trái tim cô bớt đau hơn, có thể cảm nhận chút ngọt ngào dù là nhỏ nhoi.

Mặt trời đỏ au dần khuất sau hàng cây xanh biếc. Chỉ còn lại những tia nắng len lỏi qua kẽ lá, chiếu đến tạo vật một vệt sáng nhỏ.

Mary như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Đã muộn đến thế rồi sao? Vậy mà cảm giác như chỉ mới gặp vài giây thôi!

Yêu là vậy sao? Yêu một người chính là khi ở bên cạnh người ấy, thời gian bỗng chốc như vụt chạy, tan biến trong tầm tay.

- Đến lúc tôi phải về rồi! - Mary bất ngờ lên tiếng, tay chạm vào cửa ô tô.

- Ngồi thêm một lúc nữa đi! - Dương Phong vội giữ tay cô lại.

Tay cô trên cánh cửa khẽ buông lỏng. Hay là ngồi thêm chút nữa? Dù sao đây cũng là nguyện vọng của cô.

Nhưng Mary bặm môi kiên quyết. Lỡ đâu ở lại khiến cô yếu lòng? Khiến cô làm ra những việc không nên làm.

- Muộn rồi! - Mary hững hờ đáp, nhẹ nhàng rút khỏi tay anh.

Dương Phong cười nhạt, lặng thinh để cô đi. 

Mary mở cửa đi ra ngoài rồi vội vã đi vào trong nhà, thậm trí một lời từ biệt cũng không thể nói.

Dương Phong ngả đầu ra sau ghế, nhìn cô khuất dần qua cửa kính ô tô. Vừa mới không nhìn thấy vài giây, cảm giác nhớ cô đã dâng lên trong lòng, không sao kiềm chế được.

Vào đến nhà, cô đóng cửa lại rồi lén nhìn ra ngoài. Xe của anh vẫn ở đó, không có động tĩnh gì. Có vẻ như anh vẫn chưa muốn đi thì phải.

- Cô, bọn chúng có làm gì không? - Cô giúp việc lo lắng hỏi.


Nhưng dường như Mary không nghe thấy câu hỏi đấy. Cô quay lung ngồi sụp xuống nền nhà lạnh lẽo, gương mặt trở nên thẫn thờ.

- Cô sao vậy? - Cô giúp việc cúi người xuống hỏi.

- Tôi muốn ở một mình! - Mary khẽ trả lời.

- Ừm, vậy tôi sẽ vào trong chuẩn bị đồ ăn! - Cô ái ngại nhìn Mary rồi đi vào bếp.

Mary ngửa cổ dựa đầu vào cửa. Sao cô cảm thấy tim mình như quặn thắt vậy nhỉ? Đau lắm!

Cô đẩy cửa nhìn ra ngoài. Xe anh vẫm ở đó! Tại sao anh chưa về? Anh có ý định gì sao?

Nhưng cũng không sao, như vậy lại khiến cô có cảm giác gần anh thêm chút nữa. 

Bất chợt tiếng ô tô vang lên. Chiếc ô tô của Dương Phong dần di chuyển.

Mary đứng bật dậy, kéo rèm cửa nhìn ra ngoài. Khi chiếc xe đã đi được một đoạn, cô đẩy cửa, sợ hãi chạy ra ngoài. 

Nhìn chiếc xe xa dần, cô thẫn thờ dựa lưng vào cửa. Anh đi thật rồi sao? Ừ đúng rồi! Là cô đã để mất anh. 

Dương Phong nghiêng đầu khẽ chau mày. Dáng người thân quen anh nhớ nhung nằm gọn trong chiếc gương chiếu hậu nhỏ bé. Thật cô đơn, đau xót.

Có lẽ anh đã làm phiền cô rồi!

~~~~~~~~~~

Từ sáng sớm Mary đã tỉnh giấc. Cô không ngủ nữa bởi trong giấc mơ cô lại thấy một người không nên thấy, lại khiến bản thân nhớ một người không nên nhớ.

Cô từ tốn đi ra ngoài. Bây giờ cô giúp việc vẫn còn say giấc.

Tản bộ dưới hàng cây xanh. Hôm nay thời tiết rất tốt, thích hợp cho việc đi dạo.

Những tia nắng vàng nhàn nhạt in xuống mặt đường, phản chiếu lên những hạt sương còn sót lại từ đêm qua trên lá xanh. Lấp lánh như những viên ngọc trong veo.

Làn gió nhẹ nhàng lướt qua, luồn quanh hàng mi cong cong trước đôi mắt buồn. 

Lòng nặng trĩu! Vì sao lại buồn vậy nhỉ? À, hóa ra nỗi nhớ tồn tại trong lòng quá lâu sẽ trở thành nỗi buồn, biến thành sự quặn thắt của con tim.

Chợt nhận ra dù bầu trời có nắng dịu, có những đám mây bồng bềnh xanh biếc, có đẹp đến đâu, chỉ cần trong lòng có chút u buồn thì cả ngày hôm ấy cũng như bao phủ mây đen.


- Dành cho tôi một chút thời gian được chứ? - Một giọng nam trầm nặng vang lên, có hơi khàn khàn.

Mary dừng chân, ngước mắt nhìn lên. Một dáng người cao cao, mang trên mình bộ đồ đơn giản nhưng càng làm tôn nên nét đẹp của anh.

Cô khẽ nhếch môi, cụp mi mắt. Chẳng cần nhìn mặt cũng biết đó là ai.

- Đây có phải là cuộc gặp tình cờ?

- Có vẻ như cô không bận gì! - Hàn Minh cười nhạt.

- Có, tôi rất bận! Anh không thấy tôi đang bận hấp thụ vitamin D từ nắng sao? - Mary khinh khỉnh tiếp lời.

- Nói chuyện với tôi một lúc! Vitamin D của cô sẽ không đi mất đâu!

Cô miễn cưỡng ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đó.

- Tôi và cô có vẻ không thân nhau đến mức cùng ngồi hóng gió ở công viên đâu! - Hàn Minh nheo mắt, xoa xoa chiếc cằm.

- Nếu anh không muốn thì thôi! - Mary bĩu môi.

- Nếu tôi ngồi cùng cô ở công viên, trong khung cảnh lãng mạn như vậy, kẻ nào đặt điều tới tai ông chủ, cô thì không sao, chỉ sợ lúc đó cái mạng quèn này của tôi khó giữ.

- Không thì thôi vậy! Chúng ta có duyên nhưng không 

phận! - Mary giả vờ thở dài tỏ vẻ tiếc nuối.

- Cái này coi như là quà hối lộ được không? - Hàn Minh nhếch môi đưa ra trước mặt cô một chiếc hộp nhỏ sang trọng.

Mary tò mò mở chiếc hộp ra. " Ôi mẹ ơi! Son! " - Cô thốt lên trong lòng, ánh mắt sáng lên.

- Tôi nghe nhân viên bán hàng nói loại này còn nhiều màu khác nữa! Không biết cô thích màu nào nên đã mua cả bộ sưu tập! Cô có thể...

- Anh muốn uống cà phê ở đâu? Tôi biết một chỗ rất đẹp! - Mary đứng bật dậy, giật lấy chiếc hộp rồi chặn họng anh.

- À ờ tùy cô! - Hàn Minh giật mình, sững sờ vài giây rồi cười đắc thắng.


Mary kéo anh tới một quán cà phê nhỏ.

- Lúc nãy nếu như tôi không nghe nhầm thì anh đã mua cả bộ son này đúng không? - Cô ngập ngừng, mắt hấp háy.

- Chuyện hiểu lầm giữa cô và ông chủ...! - Anh hắng giọng, từ tốn lên tiếng.

- Tôi không muốn nhắc đến chuyện này nữa? - Ánh mắt cô trùng xuống, ngắt lời anh.

- Thực ra tôi thử cô, ông chủ không hề biết! - Anh kiên nhẫn nói.

- Tôi đã bảo...

- Là tại tôi! Lần đó ông chủ thật sự có việc phải đi vắng! Nhưng tôi đã nhất định đưa ông chủ trở lại! 

Không ngăn cản anh nữa, Mary im lặng lắng nghe, tay siết chặt ly nước.

- Đến khi trở lại đến cửa phòng, ông chủ vẫn không tin! Ông chủ còn đặt cược với tôi bằng một chi nhánh công ty ở Úc! - Hàn Minh chậm rãi nói.

- Tôi không hiểu! Tại sao anh lại thử tôi! - Mary chau mày, hình ảnh cô từ lúc nào đã trở nên xấu xí như vậy?

Tôi muốn tìm hiểu xem người con gái làm cho một người đàn ông kiên định lạnh lùng phải mê đắm là người như thế nào! Tôi muốn thử xem cô có những chiêu trò gì!

- Anh nói linh tinh cái gì vậy? Cái gì mà mê với chả đắm! Tôi không hiểu gì cả! 

- Tìn cảm của ông chủ dành cho cô đến người đi đường còn có thể nhận ra! Cô bị ngốc sao? Hay là cố tình không biết? - Hàn Minh cười nhạt.

- Cô hãy trở về đi! - Anh xuống giọng năn nỉ.

Mary ngây người không để lời nói của Hàn Minh lọt vào tai. Trong đầu cô chỉ còn câu nói của anh, tình cảm anh dành cho cô? Anh... cũng có tình cảm với cô sao?

Hàn Minh đặt một chiếc túi đựng son bên cạnh cô rồi lặng lẽ rời đi.

Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng. Anh cũng như cô, vậy tại sao cô không nhận ra?

Tình đơn phương của đàn ông ngoài cô gái đó ra thì ai cũng biết, còn tình đơn phương của con gái tjif chỉ một mình cô gái ấy biết là như vậy sao?

Tình cảm của anh đã được biểu hiện rõ như vậy, tại sao cô lại không để tâm cơ chứ? Là cô vô tâm hay cố tình làm ngơ?

Cô sực tỉnh khỏi mớ suy nghĩ rối như tơ vò, rốt cuộc phải hỏi lại Hàn Minh lần nữa cho chắc chắn. Nhưng khi cô nhìn lại anh đã biến mất từ lúc nào.

Mary rảo bước trên con phố lúc chiều tà. Dòng người lúc này đã dần trở nên đông đúc. Từng chiếc xe vội vã chạy vun vun qua những con phố nhộn nhịp.

Sao họ lại gấp gáp vậy nhỉ? Có lẽ họ vội muốn về nhà với người thân sao? Thích thật! Chắc hẳn cảm giác phóng xe như bay vì biết có người đang đợi mình thích lắm. À, còn cái cảm giác chờ đợi người thân ở nhà nữa. Thực ra chờ đợi không xấu. Chỉ cần biết rằng người ấy chắc chắn đang về, chắc chắn đang nhớ mình thì có chờ đợi lâu như thế nào cũng không còn là vấn đề to tát.

Dừng chân chờ đèn đỏ trước vạch kẻ đường màu trắng, cô khẽ thở dài. Chết thật! Nỗi nhớ anh lại dâng lên trong lòng cô nữa rồi! Không biết giờ này anh đang làm gì nhỉ? Có nhớ cô như cô đang nhớ anh?


Chắc không! Điều ngu ngốc nhất của một người con gái khi yêu chính là ảo tưởng về vị trí của mình trong lòng người khác. Có thể anh đang dần quên cô rồi cũng nên!

" Bíp bíp " - Tiếng còi xe ô tô vang lên làm Mary thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man.

- Ơ! Là bác gái hôm trước này! - Cô thốt lên vì nhận ra Thiên Hương.

- Muốn quá giang một đoạn không? - Thiên Hương mỉm cười nhìn cô.

Mary cười gật gật đầu rồi ngồi vào xe.

- Hôm nay bác lại xuống thành phố ạ? 

- Ừm! Chúng ta thật có duyên, lại gặp nhau như vậy! - Thiên Hương khẽ cười nhẹ.

- Chồng bác đã trở về rồi chứ? - Mary chợt nhớ ra.

- Có lẽ công việc hơi bận rộn, ông ấy vẫn chưa thể về! Chắc chỉ mươi ngày nữa là có thể về rồi! - Thiên Hương nhẩm nghĩ.

- Hai bác có hay trò chuyện không? Có lẽ hai người rất tình cảm nhỉ! - Mary thầm ghen tỵ.

- Chỗ ông ấy không có sóng, chẳng thể gọi điện được! - Thiên Hương cười buồn.

- Vậy... mà bác vẫn tin tưởng bác trai sao, kể cả khi chờ đợi như vậy? - Im lặng một hồi cô chậm rãi lên tiếng.

- Ta đã từng nói điều quan trọng nhất trong tình yêu là sự tin tưởng đúng không? Dù ông ấy đi bao lâu đi chăng nữa ta vẫn sẽ tin, vẫn tin rằng vì tình yêu dành cho ta ông ấy sẽ trở về! 

- Nhưng... làm thế nào để biết rằng trái tim mình đang hướng về ai? 

- Khi yêu đừng quá mù quáng cũng không được cố chấp. Đừng chỉ nghe lý trí, hay lắng nghe trái tim mình và xem nó muốn gì! - Thiên Hương ôn tồn nói.

- Nhưng lỡ trái tim bị thương? Sẽ rất đau đúng không? - Mary đặt tay lên ngực mình lo sợ.

- Nhưng không thử thì làm sao cháu biết được tình yêu đẹp đến mức nào? - Thiên Hương mỉm cười.

" Thôi được rồi! Dám làm dám chịu! Thử mở lòng ra một lần xem sao! " - Cô bặm môi quả quyết.

Về đến nhà, sau khi tạm biệt Thiên Hương cô liền đi vào trong. Hôm nay Khánh trở về nên cô muốn nấu một ít thức ăn.

- Cô ơi! Trong tủ lạnh còn gì ăn không? - Mary cởi giày gọi to.

Chưa thấy tiếng trả lời, cô đi vào trong tìm kiếm.

- Cô... cô! - Một tiếng kêu cứu khó khăn phát ra.

Cô giúp việc bị trói chặt, trên miệng ngậm một miếng vải khiến việc kêu cứu trở nên khó khăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận