" Cái tên Dương Phong chết tiệt! " - Cô thầm chửi.
Mary dừng mắt tại chiếc ghế đối diện. Khánh ngồi im lặng lấm lét nhìn ba người trước mắt mình, đôi môi phiếm hồng khẽ run lên vì sợ hãi
- Khánh! - Cô khẽ gọi, chạy vội tới.
- Em về rồi sao? - Dương Phong mở mắt, dịu dàng nhìn Mary.
- Anh làm gì Khánh vậy? - Cô trừng mắt nhìn anh.
- Anh có làm gì đâu, đừng đổ oan như vậy! - Anh nhún vai nói.
- Cái tên mất dạy này có làm gì mày không? - Như để chắc chắn Mary quay sang thì thầm hỏi Khánh.
- Anh không điếc! - Dương Phong nối lời, không kịp để Khánh nói.
- Anh ta không là gì tao cả, chỉ có điều mày vừa thì thầm... hơi to! - Khánh ái ngại nhìn Mary.
- Vậy sao? - Mary che miệng, liếc nhìn sang Dương Phong.
Anh vẫn bình thản, thậm chí có phần dịu dàng.
- Anh ta không làm gì thật chứ? Kể cả làm tổn hại tinh
thần? - Mary vừa hỏi vừa nhấc tay nhấc chân Khánh lên để kiểm tra.
Gương mặt Dương Phong bất chợt tối sầm lại tức giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Hai vệ sĩ bên cạnh đồng thời toát hết mồ hôi hột. Mọi lần dù tức giận đến đâu ông chủ cũng không để cho đối phương biết, lúc nào cũng có thể mỉm cười. Nhưng lần này lại tức giận đến mức không kiềm chế được mà để lộ ra ngoài như vậy... bão tố sắp xảy ra rồi.
Nhưng điều quan trọng hơn là cả hai người họ chẳng hiểu ông chủ của mình tức giận vì điều gì, phía trước chỉ đơn giản là hai cô gái quan tâm nhau. Chẳng lẽ ông chủ lại đi ghen với một cô gái sao?
- Đồ của em anh đã cho người lấy, từ giờ em sẽ về nhà ở! - Dương Phong lên tiếng, giọng anh khiến cho ai nghe được đều phải rùng mình run sợ
- Tại sao? - Khẽ rùng mình, cô hỏi.
- Em cũng có nhà, nên trở về thì tốt hơn! - Dương Phong đứng dậy, bước về phía cửa.
- Không thích! - Mary ngang bướng nói to.
Hai người vệ sĩ kia toán mồ hôi hột tập hai. Từ lúc làm việc này đến giờ đây là lần đầu tiên họ thấy một người dám cãi lời ông chủ, mà đó lại là một cô gái yếu đuối.
Dương Phong dừng chân, từ tốn quay người lại. Anh nhìn Mary rồi lại đưa mắt nhìn về phía Khánh.
Khánh đối mặt với ánh mắt ấy liền sợ hãi, đứng lui về sau lưng Mary.
Nhìn ánh mắt ấy Mary chợt lo sợ. Cô quay sang Khánh.
- Khánh, tao... phải trở về! Cảm ơn hơn một năm qua đã giúp đỡ tao! Xin lỗi đã làm mày sợ!
- Ừ, tao hiểu mà! - Khánh gật gật đầu vỗ vai cô.
Mary đứng dậy, từ từ đi về phía Dương Phong. Hai người vệ sĩ kia thầm thở phào, nghĩ thầm chắc ông chủ tâm trạng sẽ đỡ hơn nhưng gương mặt anh vẫn thế, còn có phần đáng sợ hơn.
" Em cuối cũng vẫn chọn sai! " - Dương Phong khẽ nói, giọng trở nên khàn đục.
- Sao cơ? - Mary nghĩ thế nào cũng không hiểu anh nói gì nên đánh liều hỏi lại.
Nhưng đáp lại câu trả lời của cô chỉ là hơi thở nặng nề của Dương Phong.
Chiếc xe ô tô đi nhanh vun vút trên con đường dài.
" Anh ta sao vậy nhỉ? " - Mary lo lắng liếc nhìn Dương Phong. Cô chợt nghĩ tới những ngày tháng sau này phải sống mà nhìn gương mặt đáng sợ đó là lại thấy run người.
" Lỡ mình lại vô tình làm gì khiến anh ta giận thêm, chẳng phải tính mạng Khánh càng bị đe dọa sao? " - Cô thầm nghĩ, lén thăm dò nét mặt anh.
" Đanh liều một lần vậy! " - Nghĩ rồi Mary ngoay mặt đi, liều mạng nắm lấy tay Dương Phong.
Anh chau mày nhìn xuống tay mình. Mấy ngón tay thon dài của Mary xoa nhẹ vào lòng bàn tay ấm áp.
" Sao tay đàn ông lại có thể ấm và mềm như vậy? ".
Gương mặt Dương Phong giãn ra, nắm lấy tay cô. Mary cười nhẹ, dù đây chỉ là cách lấy lòng anh ta nhưng tại sao trong lòng cô lại có cảm giác hạnh phúc như vậy.
Về đến nhà, Mary lẽo đẽo theo Dương Phong ra phòng khách.
- Có chuyện gì? - Anh đặt cô ngồi lên đùi mình một cách nhẹ nhàng.
- Anh... không giận nữa đúng không? - Mary ôm lấy cổ anh.
- Sao? - Dương Phong gật đầu, âu yếm nhìn cô.
- Vậy anh sẽ... không làm gì Khánh nữa đúng không? - Cô ngập ngừng hỏi, lí nhí mở miệng.
Gương mặt Dương Phong bỗng tối sầm trở lại đầy nặng nề, giống như biến thành một người khác vậy. Anh bất ngờ nhấc bổng cô lên, đi về phòng.
Cả cơ thể Mary bị vứt thô bạo xuống chiếc giường êm ái.
- Anh... anh làm gì vậy? - Cô lắp bắp lùi về phía sau.
Dương Phong không trả lời, tiến tới xé toạc chiếc áo mỏng manh trên người Mary.
Cô lấy tay che ngực mình, hốt hoảng nhìn anh. Dương Phong lúc này giống như một con thú dữ vậy, mắt anh hằn lên nhưng vạch máu đỏ đáng sợ.
Chiếc áo lót cùng chung số phận bị xé tan tành.
Bầu ngực trắng tròn đầy đặn không còn gì bảo vệ hiện ra trước mắt Dương Phong. Mary định lấy tay che lấy liền bị anh giữ lại.
Nhũ hoa phớt hồng bị cắn mút không thương tiếc. Sự ướt át cùng với cái mềm mại của đầu lưỡi nóng ấm trong chốc lát đã đem lại cảm giác kích thích khoái lạc.
- Bỏ ra, mau bỏ tôi ra! - Mary thở gấp, cố gắng vượt qua sự quyến rũ này.
- Em muốn bảo vệ cô ta sao? Dùng cả sự tự do của mình để bảo vệ cho một người xa lạ! Tôi sẽ cho em một bài học! - Dương Phong nói, giọng trở nên khàn đục gấp gáp.
- Sao cơ? - Mary chau mày nhưng liền sau đó cảm thấy chiếc váy dưới thân của mình đã bị xé ra, vứt xuống giường. Trên người cô chỉ còn độc nhất chiếc quần lót che đi vùng nhạy cảm.
- Bỏ ra, anh sao vậy? - Cô cố vùng vẫy trong sự kìm kẹp của anh nhưng sao quá khó khăn. Tất cả mọi cố gắng chỉ càng khiến Mary mất sức.
Cả người cô trở nên mềm nhũn, vặn vẹo trong sự đê mê. Mary khẽ chau mày, nhũ hoa bị cắn bóp đến tê dại. Cô cảm giác từ thân dưới của mình có thứ nước gì đó chảy ra, ướt đẫm quần lót.
" Ưm... a...! " - Một tiếng rên khe khẽ phát ra từ cuống họng
- Đừng nói là em không muốn! Em gái! - Dương Phong nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm nhưng lại tràn đầy dục vọng.
Chiếc quần lót - thứ đồ duy nhất trên cơ thể cô bị cởi ra. Khu rừng nhỏ hiện ra khiến Dương Phong càng thêm điên cuồng.
Hai má Mary ửng hồng, ánh mắt trở nên ngây dại đẹp mê hồn.
- Cái này là em ép tôi! - Anh thở gấp thì thầm.
Dương Phong cởi quần áo trên cơ thể mình. Chẳng mấy chốc cả cơ thể cao lớn rắn chắc hiện ra trước mắt. Mary ngây người nhìn cơ thể anh. Lúc này cô mới phát hiện cả cơ thể anh đều được bao phủ bởi những hình xăm ma mị.
" Chết tiệt, hình xăm, sáu múi. Chúng đều là sở thích của mình! " - Mary nắm chặt lấy ga giường mà than thầm, lần này không thể tránh được rồi.
Phía thân dưới, cậu em trai của Dương Phong đã cứng dần lên, kích thước có phần to ra khiến Mary càng thêm xấu hổ. Cô đỏ mặt quay đi không dám nhìn.
" Nghe nói lần đầu rất đau, mà của anh ta trông to như vậy. Liệu...? "
Bỗng chốc anh mở hai chân cô ra, vùng nhạy cảm không chút che đậy khiến Mary cảm thấy khó chịu, lại để hiện ra trước mặt anh như vậy.
Khe suối hồng nhạt liên tục chảy ra thứ dung dịch lỏng trong suốt càng khiến Dương Phong nổi dục vọng, không thể kiềm chế được bản thân.
Cô muốn khép chân vào nhưng lại vô tình kẹp chặt lấy hông anh. Bất ngờ một vật lớn tiến sâu vào trong cơ thể khiến Mary hét lên.
" A...! "
Cơn đau khiến cơ thể cô cứng lại nhưng vật kia vẫn tiếp tục tiến sâu vào hơn.
- Thả lỏng ra, của em quá chặt! - Dương Phong nói thầm trong tiếng thở gấp gáp, trong ánh mắt cũng không còn sự lãnh khốc ban đầu.
- Ra... đi, đau quá! Ưm...! - Mary dùng sức tàn của mình đẩy anh ra nhưng dường như chẳng có tác dụng gì cả.
- Rồi em sẽ phải cầu xin anh! Chịu đựng một chút...! - Anh cau mày, giảm tốc độ chầm chậm tiến vào.
Trong cơn đau đớn ấy cô chợt nhận ra có một cảm giác kích thích lạ thường mà cô chưa từng gặp bao giờ.
Một nụ hôn bao phủ lên môi cô. Đầu lưỡi anh tung hoành trong miệng, đem theo vị ngọt của kẹo. Mary nuốt lấy từng giọt nước bọt ngọt ngào ấy, nó khiến cô cảm thấy đỡ đau hơn phần nào.
Trán cô túa ra mồ hôi như tắm, chảy dọc trên gương mặt ửng hồng.
Khi chạm đến nơi tận cùng, anh từ từ rút ra.
" Thả lỏng! Em muốn bị rách sao? " - Dương Phong nhắc nhở, liền sau đó ngậm mút nhũ hoa phập phồng theo hơi thở của cô.
" Có thể bị rách sao? Chắc sẽ rất đau! " - Mary hốt hoảng nghĩ. Cô sợ hãi thả lỏng phần thân dưới, anh cũng vì thế mà di chuyển dễ dàng hơn.
" Ưm...! " - Mary rên lên một tiếng, tay đặt lên vùng eo sáu múi rắn chắc của anh.
- Thoải mái không? - Dương Phong thở khó khăn, nói bên tai cô.
- Có... ưm! - Cô gật đầu, cắn nhẹ môi dưới.
- Vậy còn thế này! - Anh nói rồi đẩy ra rút vào nhanh, tạo sự ma xát mạnh hơn.
- Á, đau! - Mary khẽ kêu, nắm chặt cổ tay anh.
- Nhưng rất thích, đúng không? - Dương Phong vẫn tiếp tục nhanh như vậy, sờ nắn bầu ngực to tròn mềm mại.
- Ừm, rất thích! - Cô vô tình thừa nhận. Dù lúc này có đau đớn nhưng cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
" A... ưm...! " - Cả căn phòng vang lên tiếng kêu rên rỉ ám muội. Âm thanh này càng thêm kích thích Dương Phong.
Nhưng anh bất ngờ dừng lại.
- Em có điều gì muốn cầu xin? - Giọng anh trở nên dâm đãng phóng túng, tuy nhiên hai hàng lông mày cau lại. Chỉ vì muốn nghe câu nói của cô mà anh phải tự kiềm chế cậu em của mình.
- Xin anh... vào đi! - Mary khó chịu vặn vẹo, ôm lấy cổ anh.
- Sẽ chiều em! - Anh nhếch môi, phía bên dưới đẩy sâu vào bên trong.
" Ưm...! " - Dù đã kiềm chế nhưng Mary không giữ được tiếng rên không phát ra.
- Rên to lên, đừng kiềm chế nó như vậy! - Anh nói, phả hơi nóng ấm lên làn da nhạy cảm.
Mary lắc đầu. Lỡ để lộ ra như vậy xấu hổ muốn chết đi được mà anh còn bảo cô rên to hơn.
" Rên đi... hự...! " - Sau tiếng hự, Dương Phong đâm thật mạnh vào bên trong, chạm đến nơi tận cùng.
" A... ưm... nhẹ thôi, đau chết mất! " - Trong tiếng rên rỉ cô khó khăn nói.
Nhưng sự kích thích phía bên dưới khiến Mary cong người ôm chặt lấy Dương Phong.
Đầu lưỡi linh hoạt của anh lướt trên chiếc cổ dài trắng tinh tế.
" Sắp xong chưa vậy... đau quá... ưm! " - Mary liếc nhìn đồng hồ, thở gấp.
Dứt lời, cô cảm nhận được một chất lỏng bắn vào trong người mình. Dương Phong dừng lại, từ từ rút ra.
Khe suối nhỏ từ từ khép lại, từ đó chảy ra chất dịch lỏng cùng với máu tươi đỏ thẫm.
" Được giải thoát rồi! " - Mary thầm nghĩ, thở nặng nề hạ chân buông thõng xuống giường.
Trái lại với vẻ mệt mỏi của cô, Dương Phong nằm xuống bên cạnh, nhịp thở vẫn rất đều đặn, không có dấu hiệu của một người vừa " ra trận ".
" Bà nó! Sao số mình lại dây vào một người trâu sinh lý như vậy? Chẳng biết nên vui hay buồn nữa! "
Cô lấy chăn, đắp lên cơ thể mình. Cũng chẳng còn sức mà mặc quần áo vào nữa.
Chợt một cánh tay mạnh mẽ vòng qua, quay người cô lại. Cả cơ thể Mary áp vào người Dương Phong. Bộ ngực lớn bị đè nén cọ sát vào ngực anh, ưm... cô thích cảm giác này.
- Em đang khiêu khích tôi sao? Muốn thêm lần nữa không, tôi sẽ hết lòng phục vụ! - Dương Phong khó khăn nói. Chỉ đơn giản là anh muốn ôm cô đi ngủ nhưng cô lại như vậy, thật khiến cậu em của anh vừa xuống lại phải lên lần nữa.
- Không không! - Mary vội lắc đầu, khẽ đẩy anh ra.
- Ngủ đi! - Anh cố kiềm chế con thú hoang trong người mình không bùng phát, ôm lấy cô, xoa nhẹ tấm lưng mịn màng.
- Ừm! - Mary gật đầu ôm lấy anh. Cả cơ thể cô vừa vặn nằm gọn lỏn trong vòng tay của anh.
Cô vùi đầu vào hõm vai mà hít hà hương thơm cơ thể người đàn ông này. Thật thoải mái quá!
Lầm nào cũng được ôm anh mà ngủ như vậy... bỗng nhiên trong cô lại nổi lên lòng tham, mong muốn thời gian dừng lại tại đây, được tận hưởng cảm giác bình yên nàu lâu thật lâu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...