Trái Tim Của Anh Đã Thuộc Về Em

Sau khi 2 tiết hk trôi qua thì tiếng chuông báo nghỉ giải lao 15', nó chạy tới chỗ nhỏ Hazuki
_ Ây da, vừa mới vào lớp mà đã cưa được anh rồi ha. - nó nói giọng trêu trọc
_ Mày hâm à. Chỉ là xã giao bình thường thôi. Mà mày cũng vậy còn gì, ngồi cùng anh đẹp trai 'lồng lộng' như z mà.- nhỏ đáp trả câu nói của nó
_ Hắn ta á? Đẹp cái con khỉ. Tao ọe mấy xô cũng xong. Hắn là cái tên xấu nhất mà tao từng thấy, xấu thậm tệ, xấu dã man tàn bạo ko ai xấu bằng, xấu kinh khủng, hắn còn ko so sánh đc vs 1 con chó.... >:|- nó định tuôn thêm 1 tràng nữa tiếp thì Hazuki chặn họng
_ Được rồi, được rồi mà sao mày ghét cậu ấy thế?
_ Hắn ta..... À mà thôi mày ko cần biết đâu. Xuống canteen vs tao ko?- nó đánh trống lảng
_ Oki- nói xong nó lôi tay nhỏ vọt luôn đi nhưng cũng ko quên mang theo hộp cơm
Còn hắn và Thành thì thật 'vui' khi được sự chăm sóc tận tình của các mẹ trẻ đây
_ Anh Thiên Ân em mới làm cơm cho anh nè! Há miệng ra ra em bón cho nà - ns 1
_ Anh Thành, chocolate em tự làm đó anh nhận nha- ns 2
_ Anh Thiên Ân mệt ko? Uống nước đi này.- ns 3
(Nhóc: Nghe chúng nó nói mà muốn ói quá.
Như: Nếu tui ở đó thì tui cho chúng nó lên thớt rùi
Nhóc: Hix nhưng tiếc là Nhóc ko muốn cho Như làm điều ác ;( )
Hắn cứ mặc kệ cho mấy bà đó lảm nhảm, còn Thành chỉ biết cười mà nhận quà.
Nhưng 1 lúc sau ko chịu được nữa hắn hét lên
_ BIẾN.
Bọn con gái thấy hắn tức giận, bèn nín lặng mà rút lui.
_ Ơ đang vui mà- Thành

Hắn chỉ liếc Thành 1 cái rồi vọt đi
_ Ê đi đâu đấy. Tao theo vs - cậu nói to rồi chạy theo hắn
------------------Canteen------------------- Khi nhỏ và nó bước vào canteen, mọi ánh nhìn đều dồn về nhỏ và nó . Mọi người cứ thế im bặt, mọi học sinh chỉ biết dàn hàng cho 2 thiên thần bước qua (vì canteen khá đông người)
_ Woa. Tao đến chết vs em ý thôi mày ơi- hs1
_ Nhưng 2 em ý là thuộc về tao rồi - hs2
_ Cái đầu chúng mày á. Của tao hết- hs3
_ Chắc 2 con này phẫu thuật thẩm mĩ mày ạ- ns1
_ Ừ. Chứ làm gì có ai đẹp như vậy nhỉ. - ns2
_ Thôi, mh đẹp tự nhiên còn hơn nhân tạo chúng mày ạ- ns3
Học sinh thi nhau bàn tán nhưng nhỏ và nó đâu thèm nghe hay để ý mà cứ thế đi qua.
_ Hết chỗ rồi . Hazuki, mày dùng 'mĩ nhân kế' đi- nó nói
_ Oki. E hèm- nhỏ lấy giọng_ Mấy bạn ơi, mấy bạn có thể nhường bàn này cho mình ko?- nhỏ nói giọng ngọt xớt, đã thế còn làm ra vẻ dễ thương, hiền thục. Bọn kia như được rót mật vào tai, liền đứng dậy nhường chỗ cho nhỏ, có thằng còn chìa 2 tay ra mời chúng nó ngồi nữa chứ.
_ Thành công. - nhỏ nói rồi nháy mắt
Nó nín cười từ nãy vì hành động của nhỏ
_ phụt. Ahahaha . . . Mày vừa... vừa... làm cái mặt gì vậy, làm cái mặt gì vs bọn kia vậy? Ôi buồn cười quá, nhìn mặt ngu ngu như con chó á. Hahaha- giọng cười của nó trong trẻo, có thể làm cho người khác vui lây
_ Hừ. Ko đùa nữa ăn đi, ko là tao ăn hết phần luôn á.
_ Ừ. Hihi.- rồi nó vội vàng vơ lấy cái thìa xúc 1 miếng cho vào miệng
_ Ui ngon quá. Nhưng hình như thiếu gì đó... À cafe, chờ tao chút tao đi mua nhé. À mày uống gì ko tao mua luôn.- nó
_ Ừm. Cho tao 1 cốc táo ép nha.- nhỏ
_ Ok- nó tinh nghịch
Nó chạy tới chỗ bán hàng mà muốn nghẹt thở, đành hô to
_ MỌI NGƯỜI TRÁNH RAAAAA (khiếp giọng bà này to gớm)
Học sinh ngoảnh lại nhìn nó, nó cười trừ rồi lẻn vào và nói vs bác bán hàng
_ Hihi. Bác cho cháu 1 ly nước ép táo vs 1 ly cafe ạ.
Bác đưa ra 2 cốc nước rồi mỉm cười hiền hậu vs nó.
_ Cháu cảm ơn bác- nói xong nó chạy lẹ tớ chỗ nhỏ. Nhưng nó chưa tới chỗ nhỏ thì đã bị 1 học sinh ngáng chân gần ngã. Và tất nhiên, ly cafe và táo của nó đã 'ko cánh mà bay' tới chỗ của 1 nữ sinh. Không ai ngoài Tăng Thanh Ngọc, ả khá là khét tiếng trong trường vì 'sắc đẹp mỹ phẩm ban' của ả và năm ngoái cũng đoạt giải nhất Miss Teen của trường từ đó có danh hiệu hoa khôi; ngoài ra cái tính cáo già của ả ai cũng biết hết. Và giờ là lúc ả diễn kịch
_ AAAAAAAAA. AI LÀ NGƯỜI LÀM CHUYỆN NÀY VẬY?- hét lên giả vờ sợ hãi
Nó hối hả chạy tới, cầm mấy tờ giấy lau cho ả
_ Tớ xin lỗi. Tớ không cố ý.- nó vẻ hối lỗi, lúc đó trong canteen bàn tán khá dữ dội, nhỏ Hazuki tới chỗ nó và đang xem chuyện gì đang diễn ra
_ Hức... hức... hức- ả bắt đầu rơi nước mắt mà hình như ả cố dặn ra_ Tớ biết mà, hức.... mọi người đâu ai... hức... ưa gì tớ đâu. Hức... nếu cậu ghét tớ thì .. hức.... cứ nói đi. Sao mà phải dùng cách đấy chứ... hức hức
_ Tớ nói thật mà. Chỉ là tớ vô tình bị vấp ngã thôi mà chứ tớ ko có ý gì đâu.- nó cố thanh minh
_ Con c*ó kia, mày biết chị ấy là ai không mà dám làm vậy với chị ấy. Hay mày muốn tao cho mày gãy răng, hết đường mà ăn *ứt luôn- con Kha

---------------------------------------------------
- Họ tên: Hà Minh Kha
- Nhà giàu, tính đỏng đảnh, loại hư hỏng.
- Học lớp 10A2
- Là đàn em của Ngọc
- Có cái đầu khá thông minh
- Cao m69
- IQ 299/300
Trở lại truyện ha
_ Hức .. Thôi mà Kha, chị bị vậy cũng đáng.. hức- ả giả vờ nhân từ
Khi đã bị chửi như vậy nó cũng không ngần ngại đáp trả
_ Tao ko biết cô ấy là ai cả và tao đã xin lỗi rồi .Mày nghĩ tao là ai mà dám chửi tao. Bố mẹ mày ko dạy mày cách nói chuyện với người lớn tuổi hơn mình sao? Hay do đầu mày có vấn đề nên không tiếp thu được? Thật nực cười.- nó nói giọng khinh bỉ
_ Mày...- Con Kha dơ tay lên, cho nó 1 cú tát trời giáng "Bốp". Mặt nó bây giờ in hình 5 ngón tay của con nhỏ Kha. Hazuki tuy chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn chạy tới chỗ nó
_ Như... Mày ko sao chứ? - quay ra chỗ nhỏ Kha_ Cái con kia. Mày biết Như là ai không mà dám đụng cái tay dơ bẩn của mày lên mặt của cô ấy hả?
_ Nó là ai liên quan tới tao sao?
_ Cái nhỏ này...- Hazuki định tát nhỏ Kha thì bị Thành ngăn lại
_ Cậu tránh sang 1 bên đi. Để tớ xử cho
Nó chả quan tâm chúng nó nói gì. Nó chỉ thầm lặng lướt qua thật nhanh cái nơi xui xẻo này. Lúc tới cổng canteen, nó cúi gằm mặt đi lướt qua hắn khá nhanh, tuy vậy nhưng hắn vẫn thấy nó hình như đang khóc. Khóc sao? Nó chưa bao giờ khóc kể từ khi chị nó mất, giờ nó phải rơi lệ vì 1 con nhỏ sao? (Nhóc: Cứ yên râm là Nhóc sẽ cho nv trả thù giúp Như ha :D) Rồi hắn chạy đuổi theo nó.
------- Tại sân sâu trường ---------------
Nó chạy tới sân sau trường, ngồi bệt xuống đám cỏ lau nước mắt. Nó tựa đầu vào 1 cái cổ thụ, nhắm mắt lại và nói
_ Cây ơi, cậu thật hạnh phúc vì chỉ là 1 cái cây, ko bị ai hãm hại, xỉ nhục gì hết... Tớ ước gì được là cậu. Tuy cô đơn nhưng vẫn có đất trời làm bạn, vẫn thanh thản, bình yên...
Hắn đứng đằng sau và đã nghe nó nói hết tâm sự của mình. Nó thật giống hắn. Cũng chỉ muốn thoát khỏi cái thế giới này thôi

_ Cô ra đây làm gì thế hả- hắn nói
Nó ngước lên nhìn hắn, tuy dáng vẻ đã bị ánh sáng làm mờ đi 1 chút nhưng vẫn cảm nhận được sức hút của hắn. Rồi nó lấy khuôn mặt tươi tắn
_ Hi. Ko có gì đâu. Thế còn anh?- nó
_ Tôi thường hay tới đây. Mà cũng coi nó là nơi thuộc về tôi - mặt hắn vẫn bình thản, nhưng mắt hắn đang dò xét gì đó
_ Oh. Vậy thôi, tôi đi đây.- nó
Nó đứng dậy, phủi quần áo rồi chuẩn bị đi thì hắn cầm tay nó níu lại. Hắn hỏi
_ Đã xảy ra chuyện gì?
Nó cúi đầu trả lời
_ Có chút chuyện thôi. Ko có gì to tát đâu.
Hắn đưa tay, hất cằm để nhìn khuôn mặt nó. Giờ hắn mới thấy khuôn mặt một bên đỏ hồng còn bên kia thì ko
_ Cô sao vậy?- hắn
_ Đã nói ko có chuyện gì mà- nó gắt lên rồi bỏ đi lên lớp
Hắn ở lại, gọi cho 'đệ Minh'
_ Alo. Sao thế đại ca?
_ Điều tra cho tôi lúc 9:15 sáng nay đã xảy ra chuyện gì nhé.- hắn nói mà giọng lạnh kinh khủng
_ À.. à vâng đại ca- Minh
----------------------------------------------------
Ko biết có ai hóng truyện ko ha. Mà xin lỗi các bạn nha. Nhóc dạo này chuẩn bị thi học kì nên ôn bài cũng nhiều nên sẽ ra chương ms hơi muộn nha. Mọi người nhớ bình luận góo ý cho Nhóc để Nhóc có thể sửa lỗi và viết hay hơn nha! Bye


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận