-Huỳnh Minh Hạo,tên đáng kiếp,đồ đốn mặt,đồ đểu..
Gia Lạc vừa cầm cây chổi lau sàn bể bơi vừa mắng tiểu Hạo, chỉ vì Gia Lạc không làm được bài mà tiểu Hạo đã phạt cô dọn bể bơi.
-Em đừng dùng mạnh tay quán cây chổi sẽ gẫy mất đó
Gia Lạc giật mình ngẩng lên, tiểu Hạo đang cười bước vào. Cô chu mỏ:
-Tại thầy chứ,thầy nhỏ mọn quá.
-Em còn dám nói tôi là nhỏ mọn à? Em muốn tăng thời gian dọn bể bơi sao.
Gia Lạc méo mặt,nhưng khẩu khí vẫn cứng cáp :
-Thầy nghĩ làm thầy thì oai lắm hả,,,muốn phạt là phạt sao
Thật ra tiểu Hạo không cố ý phạt cô, mà anh muốn gặp cô mà không ai nghi ngờ thôi. Giọng anh mềm hẳn đi :
-Đừng giận anh mà, bé Gia Lạc,đi chơi đi
-Bé Gia Lạc á ?
Gia Lạc trợn mắt phồng má nhìn anh, thật là không thể chấp nhận được,cô xăm xăm đi tới :
-Thầy tránh ra
Anh ngạc nhiên ,hỏi lại :
-làm gì vậy ?
-thì về chứ sao,em dọn xong rồi
Cô đáp lại trong tức tối,nhưng nhìn cô như vậy anh lại cảm thấy thoải mái hơn, anh ra bộ nghiêm nghị :
-Ai ? ai cho em nói chuyện với thầy giáo như thế,phạt em cả chiều nay phải đi chơi với tôi.
-ơ..
-đi thôi, em không có quyền từ chối khi người đó là tôi.
Minh Hạo rất tự nhiên mà cầm tay cô kéo ra khỏi khu bể bơi,cô giằng tay ra nhưng anh lại siết chặt. Anh cười cô :
-kháng cự vô ích thôi,tôi sẽ không làm gì em cả. Tin tôi đi.
Anh đưa mũ bảo hiểm cho Gia Lạc,nhưng cô vẫn ngần ngại đắn đo có nên đi hay không . Thấy Gia Lạc chần chừ,anh tỏ vẻ thất vọng :
-Tôi đang có chuyện buồn, em không thể đi cùng tôi hay sao ?
Gia Lạc vặn vẹo tay,ngập ngừng :
-Nhưng anh là thầy giáo
Tiểu Hạo cười ,xoa xoa đầu cô :
-Có ai cấm thầy giáo không được đi chơi cùng với học sinh của mình chứ. Với lại tôi quen em trước khi tôi làm thầy giáo, không lằng nhằng nữa, lên xe đi
Gia Lạc nhìn anh qua gương xe,ánh mắt anh kiên định nhìn về phía trước nhưng lại thoáng qua nét xa xăm u buồn. Ánh nắng chiều làm anh trở nên rực rỡ, vẫn như cảm giác lần đầu gặp anh trên bờ biển hôm nào,cuốn hút mà phóng khoáng đến kì lạ.
‘Tin anh đi ’ câu nói ấy văng vẳng trong đầu cô, cô leo lên xe.
Chiếc xe phóng vọt đi mang theo nụ cười tỏa nắng của anh.
Gia Lạc bấu vào mép áo anh,nói :
-Em phải về trước 6 giờ tối, nếu không mẹ sẽ mắng
Anh gật đầu :
-Được.
-Chúng ta đi đâu vậy thầy ?
-Hóng gió
Chiếc xe tăng tốc lao đi.
Gia Lạc thất vọng khi nghe câu trả lời,cô cứ nghĩ anh sẽ đưa cô đi ăn kem hay đến một tiệm bánh nào đó. Cô nhìn cảnh vật xung quanh, ánh nắng chiều đã không còn gay gắt,cảm giác rất dễ chịu.
Anh dừng xe tại một nơi mà cô chưa hề nghĩ tới ‘Viện hải dương học’
Ở bên trọng khá tối,cô cảm thán vì nó rộng quá,cô áp mặt vào kính để ngắm những con sao biển,cá biển, thế giới ngầm của biển được thu nhỏ vào đây.
Đẹp rực rỡ.
Anh bước đi bên cạnh,lặng im ngắm nhìn cô,cô gái năm ấy cũng giống như Gia Lạc lúc này,anh hỏi nhỏ :
-Thích không ?
Gia Lạc gật đầu :
-đẹp quá thầy, có cá mập nữa này.
Gia Lạc suýt xoa,cười hạnh phúc.
-Lần đầu đến đây à ?
-vâng.
-Em nghe câu chuyện về nàng tiên cá chưa ?
Gia Lạc mặt mày không vui,gật đầu :
-Kết thúc buồn quá nha thầy. Sao hoàng tử lại không nhận ra nàng tiên cá đã cứu mình cơ chứ.
Tiểu Hạo mặt mày thâm trầm :
-Mẹ anh kể cho anh nghe lần đầu tiên khi vào đây,lúc anh 8 tuổi.
-Sao thầy không sống chung với bố mẹ mà lại ở trường vậy ?
-Mẹ anh mất năm anh 12 tuổi,bố anh sang Anh định cư, anh muốn cùng mẹ và cô ấy ở nơi này
Gia Lạc buồn rầu bỗng ngớ người :
-Cô ấy sao thầy ?
-Không có gì ,em xem con rùa biển kia đi. Nó rất đẹp phải không ?
Gia Lạc mải mê ngắm một lúc ,bỗng quay ra hỏi anh :
-Bố thầy có tốt với thầy không,sao không đón thầy ra nước ngoài ?
Tiểu Hạo xoa mái tóc cô, vừa bước đều vừa nói :
-Anh cũng không biết bố có thương anh không,nhưng bố đã kết hôn với một phụ nữ khác, giờ anh có thể tự lo cho mình,anh không muốn phiền đến họ.
Gia Lạc không buồn hỏi tiếp,bởi trong kí ức của Gia Lạc thì bố là người xấu xa đã bỏ mẹ con cô mà đi,là một quá khứ đau lòng. Cô thở dài nói khẽ :
-Tất cả bà mẹ trên thế giới này đều là những người tốt,thầy xem này
Anh nhìn theo tay Gia Lạc chỉ vào kính,những bóng bóng từ dưới đáy nổi lên,cô reo thích thú :
-bóng bóng biển này,là bọt biển thầy nhỉ
-Em cứ nghĩ vậy đi
Gia Lạc mặt đăm chiêu:
-Chúng ta không thể chạm vào nó phải không? nó sẽ tan ra giống như bong bóng xà phòng vậy. Thầy ơi ,bọt biển có trái tim không?
-Trái tim bọt biển sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...