Đôi chân trần bước êm ái trên nền cát mịn.
Chiếc mũ vành rộng trực chờ gió thổi.
Một tay giữ, Gia Lạc cứ bước, ánh nắng màu cam rực rỡ, từ người cô toát lên vẻ thanh thoát kì lạ, mái tóc dài xoăn nhẹ bay trong gió.
-á....
Gia Lạc cau mày nhìn xuống dưới chân, bàn chân trắng nõn bị mảnh ốc biển rạch một đường nhỏ,máu theo đó mà chảy ra,
không thể giữ chiếc mũ dưới tác dụng của gió biển quá lớn,nó lật ngược về phía sau.
lộn vài vòng rồi dừng lại ở một khoảng xa.
cô muốn lấy lại nhưng bỗng nhiên một thanh niên cầm lấy nó lên, tiến lại gần phía cô,
cảnh tượng đẹp như trong tranh,vì người trai trẻ kia quả thực đẹp trai, mái tóc vàng nổi bật làn da trắng.
cô nhận ra người này, ánh mắt cô sợ hãi, cô quay người chạy thật nhanh, rời khỏi đó.
để lại đằng sau ánh mắt nhạt của người đó,
bóng dáng anh cao lớn đổ xuống nền cát mịn...
-Gia Lạc, con đi đâu mà giờ này mới về hả.
-mẹ Ngọc Hà yêu quý của con, con ra biển chơi. hi, con đi tắm nha
Mẹ cô cau mày, nhưng ánh mắt đầy yêu mến:
-lần sau không ra đó nữa đâu, nguy hiểm lắm.mà mũ con đâu?
Gia Lạc ngớ người, nhìn mẹ bằng sự lấm lét, đáp nhỏ:
-con đánh rơi mất rồi.
Bà than thầm, biết ngay lại như thế,cái thì quên chỗ nọ, cái thì rơi chỗ kia, lần thứ ''n'' rồi.
Gia Lạc cuộn tóc, nhìn mình trong gương nhà tắm.
cô phồng má, trợn mắt đủ kiểu,rồi tự tát mình mấy phát,nói ngẩn ngơ:
-Gia Lạc à, sao mày ngu quá vậy, cái mũ mày mới mua cơ mà. tên đó có gì mà phải sợ chứ. hừ, tên tóc vàng chết tiệt..đang yên đang lành, sao tự dưng xuất hiện ở đó làm gì.
Bực mình ghê gớm,mặt đỏ bừng vì tức giận,cô nguyền rủa hắn...rồi...một âm thanh không mấy tốt đẹp vang lên.
cạch....huỵch....ầm ầm...và tiếng hét kinh thiên động địa cũng theo đó vang vọng căn nhà.
cô lăn vài vòng cầu thang cho đến khi tiếp đất dưới chân mẹ Ngọc Hà.
-lần thứ 102 , con không thể cận thận hơn được à, hậu đậu quá. sao mẹ lại sinh ra con được cơ chứ...haizz..
cô nhăn nhó đứng dậy,mặt méo xịch:
-tại cái cầu thang chứ mẹ,ôi cái mông của tôi.
cô xoa xoa mông, trề môi,giơ chân sút cái cầu thang để trút giận.
Á..Á...Gia Lạc ôm chân đau đớn nhảy lò cò., mẹ cô không còn từ nào diễn tả nổi, vừa thở dài vừa đi vào bếp.
bà đoán tiếp theo con gái mình sẽ lè lưỡi với cái bậc,ngẩng cao đầu lạnh lùng coi như không thèm chấp.
bà bật cười khi nghe câu nói của cô vọng vào,
-không thèm chấp cái đồ vật nhà mi.... mẹ Ngọc Hà, tối nay ăn gì ạ?
Tiếng chuông cửa reo, mặt Gia Lạc bỗng méo như kẹo kéo, Ngọc Hà xoa đầu con gái
-học xong rồi ăn sau nhé,mẹ sẽ đem bánh quy cho con trong lúc học,ngoan.
Bà tháo tạp dề khi nhìn thấy chàng thanh niên trẻ tuổi đeo kính cầm sách bước vào,
anh khẽ cúi chào :
-cô
-Bảo Nguyên, cháu lên phòng đi. Cháu có ăn gì không để cô làm.
-dạ thôi ạ.
anh chưa thoát câu thì Gia Lạc, đã giơ tay ra đếm:
-bánh quy nha mẹ,socola nóng, bánh bông lan nữa......
Bà thở dài quay sang nhìn anh:
-Cháu thông cảm, nó còn bé
Gia Lạc nghe mẹ nói xong, cô hằm hằm hét lên làm hai người giật mình:
-mẹ, con 17 tuổi rồi, con lớn rồi. hứ,,,,,, con không thèm nói chuyện với hai người nữa. con lên phòng
Tiện tay, cô vơ luôn đĩa bánh quy để trên bàn,bỏ vào miệng một cái. Bỗng...''huỵch.....rầm''
Cô ngã sõng xoài dưới nền nhà, mắt mở trừng trừng vì đau đớn lẫn trăn trối.
cô mắng thầm'' oh my god''.
Bảo Nguyên không nhịn được cười
Bà Ngọc Hà quát con gái:
-đã bảo phải đi đứng cẩn thận rồi mà, chiếc ghế lù lù như vậy mà vẫn vấp phải là sao, mắt mũi con để sau gáy à
Cô lầm bầm đứng dậy, thật là mất mặt. cô lườm anh trối chết, Nguyên nhìn thấy ánh mắt sát thủ của cô liền húng hắng vài tiếng rồi đi lên lầu. Anh còn cố tình buông ra một câu:
-Học thôi bé tiểu Lạc
Cô đúng sau nguyền rủa''tên chết bầm, có mi là tiểu tiểu ấy, đồ mắt cận còn ra vẻ''
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...