Trái Tim Bị Đánh Cắp
Bữa tối diễn ra có chút gượng gạo..Trình Viện im lặng ngồi bên cạnh gắp đồ ăn cho Y Tịnh..
Trình Tâm ngồi với Tần Tuyết Mẫn, bà là người vui vẻ thích nói chuyện, lúc này chỉ biết ngậm đũa quan sát xung quanh không biết mở miệng làm sao...
Lại đưa mắt nhìn Tần Tuyết Mẫn..Hôm nay thật ra bà cũng đâu có ý định đến nhà Trịnh Viện.Về nước cũng đã lâu, trước khi về Mỹ bà muốn mua vài thứ cho chồng mình, nên rủ Tần Tuyết Mẫn đi shoping..Sau khi mua nhiều thứ..Tần Tuyết Mẫn bất ngờ đưa ra ý kiến rủ bà đến nhà cô ta chơi, còn nói nhà Trình Viện ở gần đó..Bà vừa nghe đã gật đầu ngay, tham quan nhà cô ta một chút mới sang nhà Trịnh Viện..Lúc đó Tần Tuyết Mẫn nói muốn nấu cơm tối nhờ Y Tịnh chỉ dẫn vài món, nên mới có cuộc gặp gỡ trên bàn cơm không mấy vui vẻ này.
Với Trình Tâm lối sống rất thoáng bà biết quan hệ lúc trước của Trình Viện và Tần Tuyết Mẫn..Nhưng với bà không yêu vẫn làm bạn với lại mọi chuyện đã qua lâu huống gì Trình Viện đã có vợ..Nhưng sau giờ ngồi đây bà lấy thấy mọi chuyện không hề đơn giản như mình nghĩ...
Y Tịnh vừa ngưng chén cơm, Trình Viện đã múc chén canh đưa đến..Y Tịnh chu môi nhìn anh, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy húp..Đây là thói quen từ thuở ban đầu, lập thành thói quen của hai người cho đến bây giờ..
Trình Tâm không ngờ Trình Viện thay đổi nhiều như vậy.Từ nhỏ bà đã biết rõ Trình Viện là người lạnh lùng vô tâm vô phế ra sau..Thế mà nhìn xem cách anh chăm sóc Y Tịnh thật khiến bà đã mở mang tầm mắt..
Cử chỉ ngọt ngào của hai người như kim châm chọt vào mắt Tần Tuyết Mẫn..bàn tay cầm đũa chặt lại..Nhìn sang Trình Viện..
-" Viện.Vòi nước bên nhà em bị hư.Một chút anh có thể giúp em sửa được không.."
Y Tịnh ngừng ăn đưa mắt nhìn cô ta, chỉ thấy cô ta nhìn Trình Tâm..
-" Cô út lúc nãy cô cũng mở mà không có nước đúng không?"
Trình Tâm cười cười..
-" À..đúng rồi.."
Rồi im lặng chỉ đưa mắt nghiền ngẫm nhìn Tần Tuyết Mẫn đang chăm chú nhìn Trình Viện...
-" Được không anh..?"
Cô ta rất kiên trì..
-" Được "
Rất bất nhờ là Trình Viện lại đồng ý..Tần Tuyết Mẫn vui mừng không thôi..
-" Cám ơn anh.."
Rồi quay sang Y Tịnh
-" Cho chị mượn anh ấy một chút "
Y Tịnh cười nhạt cúi đầu húp lấy chén canh phút trước còn ấm của mình sau giờ đây cô cảm thấy nó ngụi ngắt thế này..
**************************************
Nghe tiếng cửa đóng lại, lòng Y Tịnh trùng xuống, thấy Trình Tâm đưa mắt nhìn mình..
cô gượng cười..
-" Cô xem tivi đi ạ.Con vào rửa chén.."
Trình Tâm cảm thấy khó xử..Bà gật đầu.
Cảm thấy hôm nay mình đến đây là một quyết định không sáng suốt.
Trịnh Viện sau khi bước vào nhà Tần Tuyết Mẫn..Bố trí nhà cửa cũng không khác gì bên nhà anh, chỉ là không có hơi ấm và mùi hương đặc trưng như nhà anh mà thôi..
Tần Tuyết Mẫn đứng dựa lưng vào cánh cửa nhìn người đàn ông cao ngất xoay lưng về phía mình.Tim cô ta run lên, đây là bao nhiêu năm qua cô ta mới lại được ở riêng với anh..Có phải những ngày qua cô đã làm anh cảm động rồi đúng không?..
Trình Viện xoay người nhìn cô ta, Tần Tuyết Mẫn mỉm cười vuốt lại tóc..
-" Vòi nước hư trong phòng em.Anh đi theo em "
Trịnh Viện nhếch môi cười, nụ cười làm Tần Tuyết Mẫn khó hiểu..lại thấy anh dựa người vào thành ghế..nhún vai rồi nói..
-" Tôi không biết sửa.."
-" Hả..?"
Là sao..Ý anh là sao..Lời nói của anh làm cô ta mù mịt, Tần Tuyết Mẫn bật cười bước đến gần anh..
-" Anh đùa em à.Lúc nãy ai hứa sẽ qua sửa giúp em."
-" Không phải cô muốn ở riêng cùng tôi à.Tôi chỉ giúp cô tội nguyện mà thôi.."
-" Anh....?"
Nụ cười Tần Tuyết Mẫn tắt ngụm, miệng lấp bấp chẳng biết nói gì..
Trình Viện đứng thẳng người bước đến nhìn cô ta, ánh mắt sâu thẳm không thể hiểu anh nghĩ gì..
-" Tuyết Mẫn.Cô là một cô gái thông minh.
Nên chẳng cần tôi nói nhiều làm gì.
Chuyện của chúng ta đã là quá khứ, đã qua rất lâu rồi.Tôi không biết cô đang suy nghĩ chuyện gì.Nhưng điều đó là không thể nào..
Cô không cần tìm cách tiếp cận chúng tôi..
Và..tránh xa Tịnh Tịnh ra..Tôi cái gì cũng giỏi kiềm chế.Chỉ không giỏi nhìn thấy vợ tôi tổn thương.Tôi sẽ phát điên và khiến người đó trả giá dù đó là ai.."
Rất ngắn gọn rất xúc tích, hai mắt Tần Tuyết Mẫn mờ hơi nước..
Trình Viện bỏ lại một câu..
-" Tôi về đây.."
Anh vừa bước ra đến cửa,chưa kịp xoay tay cầm..Tần Tuyết Mẫn đã nhào đến ôm lấy anh từ phía sau..Cô ta nức nở..
-" Anh hận em ngày đó nói chia tay.Anh hận em không kiên trì chờ đợi anh.Anh hận em bỏ đi du học..Nên..nên bây giờ anh mới tuyệt tình đối xử với em như vậy đúng không..Viện..Em biết sai rồi..em sẽ bù đắp cho anh..."
Tần Tuyết Mẫn bước đến chắn trước mặt anh, nước mắt rơi nhòe cả khuôn mặt xinh đẹp..níu lấy áo anh nói tiếp...
-" Em biết anh không nỡ nhìn thấy em đau khổ mà đúng không.Viện..hãy cho em cơ hội em sẽ bù đắp cho anh tất cả được không anh.."
Giọng nói ngọt ngào mang vẻ yếu ớt, khiến cho đàn ông thương cảm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...