Chae Rim thấy Linh Vy phản ứng quá bất ngờ trước sự xuất hiện của cô và anh trai mình, nên nói giọng mỉa mai:
-Sao? Cô thấy hai anh em tôi thì không vui hả? Không cần quá căng thẳng như vậy, vì chúng tôi đến tìm Alec chứ không phải cô.
Lại cái giọng nói nhẹ nhàng nhưng thật khó lọt tai này khiến Linh Vy cảm thấy khó chịu, cô vẫn còn nhớ như in tất cả những gì xảy ra với mình ở Hàn Quốc. Không biết lần này cô ta đến tận đây còn mang theo quỷ kế gì nữa? Nhưng cũng thật may mắn là Minh Bằng không có ở đây. Linh Vy khẽ nhếch khóe môi xinh xắn của mình với nụ cười thương hại:
-Rất tiếc anh ấy hiện không có ở đây.
-Không sao! Chúng tôi có thể ngồi chờ cho tới khi anh ấy đến._ Chae Rim xòe hai tay nhún vai nói tỉnh bơ.
-Vậy sao? Vậy thì không biết cô phải đợi đến bao giờ nữa? Vì chính tôi cũng không biết khi nào anh ấy quay trở lại Đài Loan.
-Cô nói vậy nghĩa là sao? Alec hiện không có ở Đài Loan? Vậy anh ấy đang ở đâu?
-Rất xin lỗi! Tôi cũng không biết anh ấy đang ở đâu.
Chae Rim đang định nói gì tiếp nhưng Si Hoo đã giữ tay em gái ngăn lại. Anh nhẹ nhàng lên tiếng:
-Nói vậy có nghĩa là anh ấy đang đi công tác ở đâu sao?
Hạnh Như đứng bên trả lời thay Linh Vy:
-Anh ấy có việc riêng cần giải quyết, chúng tôi chỉ biết có vậy thôi vì đó là quyền riêng tư của anh ấy, mong hai người thông cảm.
-À tôi hiểu rồi! Chúng tôi chỉ muốn đến thăm anh ấy và hai cô thôi, cũng không có gì nghiêm trọng cả, khi nào anh ấy về gặp nhau sau cũng được. Có lẽ chúng tôi sẽ ở lại Đài Bắc một thời gian dài, nếu có thời gian có thể gặp gỡ trò chuyện với các bạn được chứ?
-Tất nhiên rồi! _Hạnh Như vô tư mà không hề để ý đến ánh mắt ấm áp của Si Hoo đang nhìn cô.
Buổi chiều Chae Rim cùng anh trai trở về khách sạn, trong lòng cô ấm ức đứng ngồi không yên, cô thầm nghĩ: “Chắc là bọn họ cố tình không muốn cho mình gặp Alec nên nói vậy. Hư! Các người tưởng vậy thì tôi chịu ngồi yên sao?”. Chae Rim lấy điện thoại gọi cho Hiếu Cường.
Trong khi đó Hiếu Cường lại đang có mặt tại văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Tommy nên không thể nghe máy. Vì muốn nhanh chóng đưa ZHAO&SU đến đoạn kết, nên anh đã cố gắng soạn thảo dự án đầu tư hợp tác với tập đoàn này một cách nhanh nhất. Đến để bàn công việc nhưng anh lại bị cái người được gọi là tổng giám đốc kia coi thường. Vị giám đốc này ngồi ngả người vào chiếc ghế xoay, quay lưng về phía anh. Không những thế người này còn gác chéo hai chân lên thành của cửa sổ phòng, tai đeo tai nghe, đôi tay thì luôn tục vung vẩy theo điệu nhạc, như một ông nhạc trưởng thực thụ vậy. Thái độ bất cần, phớt lờ sự có mặt của Hiếu Cường, kiểu như anh không hề tồn tại. Hiếu Cường dù rất khó chịu với thái độ này nhưng vẫn phải hắng giọng chào hỏi:-Chào ngài tổng giám đốc! Chúng tôi rất vinh dự được làm việc cùng công ty của ngài. Tôi rất hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp, thúc đẩy sự phát triển giữa đôi bên để tập đoàn chúng ta lớn mạnh hơn nữa.
-…...........
Đáp lại Hiếu Cường là sự im lặng, chiếc ghế xoay không hề nhúc nhích, người tổng giám đốc kia vẫn say xưa trong điệu nhạc của mình. Lúc đó Leo mới từ từ cúi đầu chào lại Hiếu Cường và bước lại gần tổng giám đốc của mình rồi cất giọng nói bằng tiếng Anh:
-Tổng giám đốc!
Lúc này hai bàn tay của tổng giám đốc kia mới dừng lại và bỏ một bên tai nghe xuống, bắt đầu lên tiếng bằng giọng tiếng Anh lạnh lùng:
-Có chuyện gì vậy?
-Bên Huỳnh Thị đã mang bản thảo dự án đầu tư đến để bàn chuyện ký hợp đồng với chúng ta. Anh có muốn xem qua không?
-Được! Hãy đưa tôi xem. _Vẫn chất giọng lạnh lùng
Hiếu Cường nghe giọng nói lạnh lùng đó cũng cảm nhận được người này còn rất trẻ, nhưng giọng nói của anh ta thì như một mệnh lệnh đầy tính uy lực. Anh vội trao tệp tài liệu lại cho Leo và nó cũng nhanh chóng được chuyển đến tay tổng giám đốc. Anh ta lật dở xem vài trang đầu rồi lấy bút khoanh lại một số chi tiết và ngay lập tức cầm cả tập tài liệu đó hất tung lại đằng sau, từng trang từng trang bay liệng trên không, rồi nhẹ nhàng hạ cánh xuống trước mũi giày nơi Hiếu Cường đang đứng. Cả Hiếu Cường và tên trợ lý của mình còn chưa hết sửng sốt về việc này thì giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên:
-Thật hổ thẹn, khi thân là giám đốc điều hành một tập đoàn lớn như vậy mà ngay cả bản thảo hợp đồng soạn cũng không xong. Leo! Anh hãy bảo họ nhặt lại và mang về xem lại đi, tôi đã đánh dấu lại một vài chi tiết rồi đó, khi nào làm tốt hơn thì hãy đến gặp tôi. Tôi không phải là một người quá rảnh dỗi, có nhiều thời gian để xem mấy tờ giấy rác đó.
Leo tiến lại phía Hiếu Cường và hỏi:
-Khả năng tiếng Anh của anh tốt chứ? Liệu có cần tôi dịch lại không?
Thái độ khi nói của Leo rất từ tốn lịch sự nhưng đối với Hiếu Cường lúc này mà nói thì chẳng khác nào một lời chế nhạo thêm. Khỏi phải nói tâm trạng Hiếu Cường ra sao? Thật quá sức chịu đựng của anh. Hai bàn tay nắm chặt lại như để kìm nén cơn tức giận đến tím tái mặt mày, anh chỉ muốn bước lại đấm vào mặt cái tên kiêu ngạo kia cho hả giận. Bàn chân anh nhúc nhích toan bước lên nhưng người trợ lý đã kịp giữ tay anh lại, với cái lắc đầu cùng ánh nhìn thông hiểu, anh ta ghé vào tai Hiếu Cường nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe:
-Giám đốc! Hãy cố kìm nén, không nên manh động. Chúng ta đang mưu tính chuyện lớn lẽ nào lại không chịu đựng được việc nhỏ nhặt này? Anh hãy nghĩ cho cục diện sau này và nghĩ đến cả tổng giám đốc nữa, nếu tổng giám đốc biết vì chuyện này mà việc ký hợp đồng bị đổ bể thì chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Hiếu Cường nghe vậy đành vùng vằng giận dữ thả nắm đấm vào không trung, rồi hậm hực ngậm cục tức bỏ ra khỏi phòng, đúng là anh rất sợ ba mình, chưa bao giờ dám làm trái ý ông và lần này cũng vậy. Khi đã ngồi trong xe Hiếu Cường vẫn chưa nguôi cơn tức giận, hai bàn tay anh liên tục đấm mạnh vào chiếc vô lăng vô tội, đây là lần đầu tiên anh bị người khác tỏ rõ thái độ khinh thường trước mặt mình như thế. Trong đầu anh tự hỏi cái tên hống hách kia tài giỏi hơn mình là bao mà dám tuyên bố xanh rờn như vậy? Được! đã vậy thì anh lại càng muốn khiến hắn phải tâm phục khẩu phục.********************
Lại nói đến chuyện trong văn phòng tổng giám đốc Tommy. Sau khi tên trợ lý của Hiếu Cường thu dọn giấy tờ và đi khỏi, Leo ôm bụng cười muốn bể bụng luôn, từ phòng nghỉ bên trong Trí Bằng bước ra vỗ tay nhiệt tình, kèm theo điệu cười sảng khoái:
-Haha!... cái tên Hiếu Cường đó hôm nay đúng là có một ngày khó quên trong cuộc đời của hắn rồi. Hôm nay tôi mới thấy giám đốc của mình thực sự đáng sợ, ây za! Sau này tôi cũng phải cẩn thận mới được.
Trí Bằng giả giọng trêu đùa. Leo đứng bên cũng thêm vào:
-Không ngờ anh bạn của tôi lại lãnh khốc như vậy. Cậu diễn tốt như vậy mà không làm tài tử điện ảnh thật là uổng phí. Hôm nay tôi lại được thấy một tính cách khác tồn tại trong cậu rồi. Mong chờ kịch hay phía sau của cậu quá.
-Hai người thấy mắc cười vậy sao? Tôi chưa hề diễn mà, kịch hay vẫn còn nhiều, cứ từ từ xem đi.
Minh Bằng xoay ghế lại đối diện với Leo và Trí Bằng, khóe môi anh khẽ nhếch lên nụ cười hờ hững, hai bàn tay đan chặt vào nhau đến độ tắc mạch máu lưu thông khiến những đốt ngón tay tím lại. Anh đặt hai tay ghì xuống bàn, ánh mắt ánh lên tia nhìn thật khó diễn tả, có chút gì đó giận dữ mang theo sự thâm thúy đến sắc lạnh, tựa như một cơn sóng lớn muốn nhấn chìm tất cả. Vẫn giọng nói trầm nhưng nghe thật lạnh lùng vô cảm:
-Huỳnh Hiếu Cường! Đây mới chỉ là khúc dạo đầu, các người sẽ từ từ nhận lại những gì mà các người đã cho đi. Tôi sẽ trả dần từng món nợ một, tất nhiên lãi suất cũng được tính với cấp số nhân. Lúc đó các người sẽ hiểu được đau đớn mất mát là gì?
Ngay sau đó Minh Bằng cùng với Trí Bằng và Leo quay ra bàn chuyện công việc, hiện tại anh phải làm việc rất bận rộn vì một lúc phải đứng đằng sau điều hành tới hai công ty lớn. Mọi hoạt động của ZHAO&SU đều được Trí Bằng cập nhập, đưa tới chờ kiểm duyệt rồi mới đưa về cho Linh Vy dựa vào đó để điều hành hoạt động của công ty. Ngoài ra anh còn phải cùng Leo làm bản thiết kế mô hình cho công trình dự thầu ở Hàn Quốc. Mặt khác phải liên tục theo dõi cập nhật tình hình của Huỳnh Thị để tìm ra cách đối phó thỏa đáng nhất.
******************
Hiếu Cường về nhà với tâm trạng cáu gắt, quăng chiếc cặp da xuống bàn, anh ngồi phịch xuống ghế ngả người ra nhắm nghiền đôi mắt để thư giãn, cố tìm cách cân bằng lại tâm lý. Một lúc sau như sực nhớ ra mình có rất nhiều cuộc gọi nhỡ nên anh vội tìm điện thoại xem, nhìn dãy số lạ gọi cho mình tới cả chục cuộc gọi nhỡ, Hiếu Cường khẽ chau mày nhưng cũng nhấn nút gọi lại. Đầu dây bên kia là giọng nói nhẹ nhàng của Chae Rim, hai người hẹn gặp nhau tại quầy bar khách sạn nơi Chae Rim nghỉ lại.
Hiếu Cường và Chae Rim ngồi gần nhau cùng nhâm nhi ly rượu ngoại đắt tiền, Hiếu Cường khẽ nhếch miệng cười quay sang hỏi Chae Rim:
-Cô đến đây vì anh ta à? Xem ra cô cũng cố chấp và mạnh mẽ nhỉ? Đến tận đây để theo đuổi anh ta thì quả thực khiến tôi phải ngưỡng mộ rồi.
-Tôi đã nói rồi, tôi là người luôn biết cách tạo cơ hội cho mình và tuyệt đối không nhường những gì mình thích cho người khác. _Chae Rim vừa nói vừa xoay xoay ly rượu, mặt cô vênh lên đầy kiêu hãnh nhìn vào đó.Hiếu Cường ngửa cổ lên lốc cạn ly rượu mạnh trong tay rồi cúi xuống cười một cách khó hiểu. Chae Rim thấy vậy có chút phật ý cô khẽ gắt:
-Anh cười gì chứ? Thấy tôi buồn cười lắm sao? Phía anh thế nào rồi? Có khiến cô ta lay chuyển gì không?
-Tôi nghĩ cô tìm nhầm địa điểm rồi. Nơi cô cần đến là nước Mỹ chứ không phải Đài Bắc. Có lẽ cô cần phải cảm ơn tôi vì tôi đã tách rời hai người họ thành công, anh ta sẽ vĩnh viễn không thể đặt chân quay lại đây.
Chae Rim bất ngờ trước lời nói của Hiếu Cường đôi mắt biết nói của cô mở to quay sang nhìn Hiếu Cường chất vấn:
-Vì sao? Bằng cách nào anh có thể làm vậy?
-Cô đừng quá ngạc nhiên như vậy. Cũng giống như cô, tôi rất biết cách xoay chuyển tình huống một cách có lợi nhất cho mình.
Vừa nói Hiếu Cường lại tiếp tục rót đầy ly rượu và tự ý cạn vào ly của Chae Rim rồi uống tiếp, đặt mạnh chiếc ly rỗng xuống bàn, Hiếu Cường kể lại toàn bộ vụ việc mà Linh Vy gây ra khiến Minh Bằng phải rời khỏi Đài Bắc.
-…...............
-Xem ra anh còn đáng sợ hơn tôi tưởng. Nhưng chuyện này đối với tôi cũng không phải là một tin tồi tệ, dù sao cũng cảm ơn anh. Tôi cảm thấy choáng đầu muốn về phòng nghỉ ngơi, gặp anh sau.
Trên đường trở về phòng Chae Rim cười thầm trong bụng, với bản tính nham hiểm của mình thì cô không thể bỏ lỡ cơ hội hành hạ Linh Vy, muốn Linh vy phải dằn vặt đau khổ suốt đời. Đối với cô mà nói, thì cơ hội lần này quả là một mũi tên chúng hai đích. Vừa khiến Linh Vy phải đau khổ ân hận về những việc đã xảy ra, vừa có cơ hội đi tìm Minh Bằng và dành lấy anh về tay mình. Trở về phòng Chae Rim lấy túi xách rồi ra ngoài bắt taxi đến công ty ZHAO&SU gặp Linh Vy.
Bước vào phòng làm việc thấy Linh Vy thản nhiên chăm chú xem giấy tờ, cô lại gần sờ tay vào vân vê tập tài liệu trên bàn của Linh Vy và lên tiếng:
-Tôi tưởng cô phải đau buồn lắm mới phải chứ? Không ngờ cô vẫn thản nhiên, thậm trí tâm trạng cũng không có gì ảnh hưởng thì phải? Trước đây tôi cũng từng nghĩ là cô rất yêu Alec nhưng hôm nay thì ý nghĩ này đã phải thay đổi rồi. _vẫn giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang đầy âm điệu mỉa mai khiến Linh Vy phải khó chịu, cô không hiểu ý cô ta là gì nữa:
-Ý cô là gì? Tôi đang rất bận không có thời gian nói chuyện phiếm với cô.
-Được! Nói nghe hay lắm! Từ lúc nào cô đã trở thành người có trách nhiệm với công ty vậy? À! Tôi hiểu rồi. Chắc là từ khi Minh Bằng bị ép rời khỏi đây, xem ra đây là kế hoạch đã sắp sẵn của cô thì phải. Bây giờ ngồi vào chiếc ghế đó cô thấy vừa lòng rồi chứ? Anh ấy thật ngốc nghếch khi yêu một người tham vọng, bất chấp thủ đoạn như cô.
-Cô nói vậy là ý gì? Cái gì mà anh ấy bị ép rời khỏi đây? Nói lại tôi nghe xem nào?
-Cái đó chẳng phải chính cô là người hiểu rõ nhất sao? Hư! Hãy tự tìm hiểu và hãy đau khổ với những gì mà cô đã gây ra. À! Cô đang bận nên tôi đi đây, không làm phiền cô nữa._Chae Rim bước ra đến cửa còn không quên quay lại nhấn mạnh:-À! Tôi quên chưa nói cảm ơn cô. Cảm ơn vì đã mang lại cơ hội tốt cho tôi, giờ tôi sang Mỹ tìm anh ấy đây, chúc cô ở lại vui vẻ nhé!
Chae Rim đi khỏi, cánh cửa đã khép lại im lìm mà Linh Vy vẫn chưa định thần lại được. Cô đang cố vắt óc suy nghĩ những gì mà Chae Rim vừa nói. Rút cuộc thì cô ta ám chỉ điều gì? Rõ ràng ý cô ta là mọi chuyện đều do mình gây lên, là chuyện gì đây? Trong trí nhớ của cô từng dòng ký ức hiện nên như một thước phim quay chậm, bớt chợt đôi mắt cô mở lớn khi nhớ lại lúc ở sân bay. Hôm đó Hiếu Cường cũng có mặt tại đó nhất định là liên quan tới anh ta, cô phải gặp anh ta hỏi cho rõ chuyện này.
Cô gọi cho Hiếu Cường nhưng anh ta không nghe máy, Linh Vy không có cách nào bình tĩnh được, cô bắt đầu cố gắng lục lọi lại trí nhớ, hy vọng tìm ra manh mối. Cặp lông mày cong hình cánh cung của cô đang nhíu lại thì giãn dần ra, hai tay đập mạnh xuống bàn:
-Phải rồi! Hạnh Như và Trí Bằng chẳng phải là người rõ nhất sao? Hai người họ một thì đến canh chừng mình, một thì có mặt ở sân bay tiễn Minh Bằng. Nhất định là họ biết chuyện gì đã xảy ra.
Ngay lập tức Linh Vy nhấn nút gọi cho Hạnh Như và Trí Bằng đến phòng mình gấp. Khi hai người cần gọi đã có mặt cô hỏi bằng thái độ cầu khẩn:
-Hai người biết lý do Minh Bằng rời khỏi đây đúng không? Xin hãy nói hết cho tôi biết, dù gì tôi cũng biết chuyện gì đã xảy ra rồi, tất cả là do tôi gây ra vì vậy đừng im lặng nữa, hãy nói cho tôi biết đi.
Cả Hạnh Như và Trí Bằng quay ra nhìn nhau rồi lắc đầu ra hiệu là mình không liên quan, không nói gì với ai hết. Không hiểu Linh Vy nghe được chuyện gì nữa, cả hai nhìn nhau yên lặng. Linh Vy thấy vậy chạy lại lay người Hạnh Như:
-Hạnh Như! Xưa nay cậu không nói dối bao giờ, hãy nói cho mình biết đi. Rõ ràng là cậu biết mọi chuyện mà.
Thấy mắt Linh Vy bắt đầu long lanh Hạnh Như quay sang nhìn Trí Bằng và nhận được cái gật đầu như thể đồng ý cùng nói ra sự thật. Cuối cùng Hạnh Như lên tiếng:
-Thôi được! Nhưng cậu phải hứa với mình là hết sức bình tĩnh, không được làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn biết không?
Linh Vy không cần suy nghĩ mà ngay lập tức gật đầu:
-Mình hứa! Mình hứa! Cậu nói đi.
Hạnh Như bắt đầu kể lại toàn bộ cuộc trao đổi giữa Minh Bằng và Hiếu Cường cho Linh Vy nghe. Nhưng cả hai vẫn chưa tiết lộ việc Minh Bằng đã bí mật quay trở lại đây vì sợ lộ kế hoạch quan trọng của Minh Bằng, mà chỉ nói rằng hãy tin vào anh ấy, nhất định anh sẽ trở lại đây.
Linh Vy nghe xong như muốn chết lặng, cô ngồi phịch xuống ghế, hai tay cô đánh mạnh vào đầu mình, tự trách mình ngốc nghếch vô dụng. Đã không giúp gì được lại làm khổ Minh Bằng thêm, lẽ ra cô không nên làm chuyện ngốc nghếch đó. Làm sao bây giờ? Làm thế nào để Minh Bằng có thể quay lại đây? Cô nhất định phải nghĩ cách giải quyết chuyện này. Linh Vy muốn một mình yên tĩnh suy nghĩ nên bảo Hạnh Như và Trí Bằng ra ngoài.
Sau khi ngồi trầm tư suy nghĩ khá lâu Linh Vy đứng dậy lấy túi xách và tự lái xe đến nhà Hiếu Cường. Ngay cả sự kiên nhẫn khi nhấn chuông cửa cô cũng không có. Liên tục nhấn chuông nhưng cũng không thấy ai mở cửa, cô đành bất lực ngồi thúp xuống chờ đợi cho đến khi Hiếu Cường về. Vừa thấy anh ta loạng choạng bước về Linh Vy đã đứng lên, tiến tới nhằm thẳng mặt Hiếu Cường tát cho anh ta một cú trời giáng. Hiếu Cường giật mình, mở lớn mắt nhìn Linh Vy chưa kịp nói gì, thì anh lại bị tát tiếp vào má bên kia nữa và kèm theo đó là giọng nói đầy uất ức của Linh Vy:-Một cái là của tôi dành cho anh vì trước đây tôi đã từng coi anh là bạn, cái còn lại là tôi thay anh ấy cảnh cáo anh. Nói cho anh biết, tôi không bao giờ để anh đạt được mục đích của mình đâu. Tôi đúng là có mắt mà như mù khi đã làm bạn với một kẻ đê tiện như anh. Sau này giữa tôi và anh chỉ còn lại mối liên quan duy nhất là kẻ thù của nhau. Anh hãy nhớ lấy.
Nói rồi Linh Vy bỏ đi, để lại Hiếu Cường vẫn trong tình trạng nửa say nửa tỉnh, anh đưa tay lên xoa má mình và cười như một người điên loạn:
-Cái gì? Em nói tôi là kẻ đê tiện sao? Cũng không sao cả, để có được em và ZHAO&SU tôi có thể làm nhiều chuyện đê tiện hơn nữa haha…
Sau khi đến bãi đậu xe Linh Vy vào trong và ngồi lấy điện thoại gọi cho Hạnh Như:
-Hạnh Như! Mình muốn nhờ cậu việc này. Cậu hãy liên lạc với Minh Bằng và bảo anh ấy hãy quay lại Đài Bắc ngay. Mình sẽ chịu trách nhiệm cho việc mình đã gây ra vì vậy nói với anh ấy hãy quay về ngay, công ty đang gặp khó khăn, cần sự giúp đỡ của anh ấy.
Hạnh Như ở đầu dây bên kia tá hỏa khi nghe Linh Vy nói, cô vội vàng chấn an bạn:
-Cậu đừng làm chuyện gì dại dột đó nghe không? Cậu đã hứa sẽ không làm mọi chuyện rắc dối thêm rồi mà.
-Cậu yên tâm! Mình không làm gì sai trái cả và nhắn với ba mình giúp mình khi ông tỉnh dậy, là cho mình xin lỗi và hãy tha thứ cho mình. Chắc một thời gian dài sắp tới mình không thể chăm sóc ba được cậu hãy giúp mình làm việc này nha.
Nói rồi Linh Vy tắt điện thoại, cô đưa tay lên gạt nước mắt và lái xe đi, suốt quãng đường cô liên tục phải đưa tay gạt nước mắt, cô thực sự hối hận vì những gì mình gây ra. Và có lẽ đã đến lúc cô phải trả giá cho sự bồng bột của mình. Lái xe vào trụ sở cảnh sát Linh Vy không xuống ngay mà ngồi bất động khá lâu để đấu tranh tư tưởng, dẫu gì cô cũng là một người bình thường, cũng biết sợ hãi. Dù cố gắng suy nghĩ tìm ra trăm nghàn lý do để biện hộ, thì cô cũng không thể biện hộ nổi cho mình, cuối cùng cũng đành phải mở cửa xe bước ra và chậm rãi bước từng bước một, tiến vào cửa phòng cảnh sát. Chỉ còn một bước nữa là bước qua cửa vào trong thì bàn tay ai đó nắm lấy bàn tay cô kéo lại, lôi cô ra khỏi đó. Linh Vy quay lại nhìn người kéo mình đi với hai mắt mở lớn ngạc nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...