Chiều thứ bảy tuần tiếp theo, Lương Tranh và chú Hoàng bay về Bắc Kinh. Sau khi về nhà, Lương Tranh lục tung tủ lạnh mà chẳng tìm thấy cái gì ăn được, đồ anh mua chắc chắn đã bị Ngô Hiểu Quân ăn hết sạch rồi, đây chẳng phải là lần đầu tiên. Lương Tranh thật sự muốn treo cổ Ngô Hiểu Quân lên, sau đó dùng roi mây đánh cậu ta một trận thừa sống thiếu chết. Đáng tiếc cái thằng cha này lại không có ở nhà, có muốn mắng chửi cho hả giận cũng chẳng xong. Lương Tranh quyết định xuống lầu đi mua đồ ăn, vừa mới đến cổng khu đô thị đã nhìn thấy Ngải Lựu Lựu tay xách hai túi đồ to tướng. Cả hai người nhận ra nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trước tiên là ái ngại, sau đó là cố làm ra vẻ thản nhiên. Chỉ có một con đường, bên cạnh là hàng rào phân cách đường xe chạy, ngay cả nhà để xe cũng chẳng có, Ngải Lựu Lựu có muốn tránh cũng không được. Lương Tranh mỉm cười hắc ám, sau đó mới chua xót thốt lên: "Đúng là oan gia ngõ hẹp!"
Ngải Lựu Lựu thấy Lương Tranh đã chắn trước mặt mình, chẳng có ý tránh ra liền hỏi chẳng chút e dè: "Anh đang định cướp của hay cướp người hả?"
"Nếu như có thể chọn một trong hai, tôi thà chọn cướp của còn hơn!", Lương Tranh trả lời.
"Hừ, biết ngay mấy kẻ làm mar¬ket¬ing như anh chẳng có kẻ nào ra gì mà!"
"Đúng, chúng tôi rất thực dụng!Hi vọng lần sau cô gặp phải một kẻ háo sắc!"
Lương Tranh nói xong liền bỏ đi, Ngải Lựu Lựu quát với theo : "Này, anh chạy đi đâu chứ?"
"…"
"Anh có thể giúp tôi xách đồ được không?"
Lương Tranh do dự một lát rồi quay lại, chìa tay đón lấy hai cáitúi trên tay Ngải Lựu Lựu, cũng nặng gớm. Lương Tranh ngán¬ngẩm vì mình đã bị mắc lừa: "Hài, vừa không để ý một cái mà mình đã thành ôsin thế này rồi đây!"
Ngải Lựu Lựu ngoảnh đầu lại phản bác: "Xí, có ối người đang xếp hàng, muốn làm mà không được kia kìa!"
"Xem ra những người xếp hàng hôm nay đều nghỉ hết rồi nhỉ?", Lương Tranh rảo bước theo Ngải Lựu Lựu, cố ý đi sát vào cô.
Ngải Lựu Lựu cố tình khoa chân múa tay, ưỡn ngực nói: "Hừ, tôi bảo bọn họ ở yên vị trí đợi lệnh của tôi đấy!"
"Hay là cô gọi một anh đến cho tôi mở rộng tầm mắt nhỉ?", Lương Tranh nhắc nhở.
Ngải Lựu Lựu lườm Lương Tranh, liếc thấy anh ta cười tinh quái, cô liền cười đáp lễ: "Đừng hòng, tôi quyết không cho anh mở rộng tầm mắt!"
"Tôi hiểu rồi, cô không muốn cho họ bất kì cơ hội nào!"
"Thông minh đấy!"
"…"
Ngải Lựu Lựu cũng ở trong khu đô thị Quốc Mỹ, điều này khiến Lương Tranh cảm thấy khá bất ngờ. Cũng may không phải là cùng một tầng, nếu không anh sẽ nghĩ đây đúng là sự sắp đặt của ông trời, hoặc chính là nhân duyên trong truyền thuyết. Lương Tranh tiễn Ngải Lựu Lựu đến tận cửa nhà, đang chuẩn bị quay người bỏ đi thì Ngải Lựu Lựu hỏi anh có muốn vào trong nhà ngồi chút không. Lương Tranh không muốn vào, nhưng chẳng hiểu sao chân lại bước qua cửa. Lương Tranh ngồi trong phòng khách, đưa mắt nhìn quanh phòng dò xét, phát hiện căn hộ của Ngải Lựu Lựu có hai phòng ngủ một phòng khách, bố cục cũng na ná như căn hộ của mình, chỉ khác hướng.
Ngải Lựu Lựu rửa tay xong liền đi ra, nói: "Sao mặt anh gi¬an thế hả?"
"Thế mà cô còn dẫn tôi về nhà à? Lòng dạ cô xấu xa thật đấy!"
Ngải Lựu Lựu không ngờ đầu óc Lương Tranh lại hoạt động nhanh thế, nhất thời không biết phản bác thế nào, mặt đỏ bừng lên. Cô vội vàng xách túi đồ mới mua vào trong phòng để tránh bị đối phương nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì bối rối của mình lúc này, bụng thầm nhủ: Người này sao còn chưa đi nhỉ, chẳng nhẽ định đợi mình nấu cơm cho anh ta ăn chắc? Thôi cứ để anh ta ngồi đấy đã, sau tùy cơ ứng biến.
Bụng của Lương Tranh réo ùng ục. Cũng may không bị Ngải Lựu Lựu nghe thấy. Lương Tranh có ngồi thừ ra đấy cũng chẳng được việc gì, anh nghĩ mình nên ra về. Anh định gọi Ngải Lựu Lựu cùng ra ngoài ăn cơm nhưng thấy không thích hợp lắm. Vốn dĩ đã bị cô ta làm mất toi món tiền lớn rồi, đến nhà cô ta thậm chí còn chẳng được uống một ngụm nước, ấy thế mà còn muốn mời cô ta đi ăn, thật đúng là đầu đất! Anh không muốn có thêm bất kì dây dưa gì với cô ngốc này nữa, tình cờ đụng độ cô ta chắc cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, Lương Tranh tự nhắc mình tuyệt đối không được quên nỗi đau cũ.
"Tôi đi trước đây, bạn tôi đang đợi!", Lương Tranh nói vọng vào cánh cửa đang khép hờ.
Ngải Lựu Lựu đang đứng soi gương trong phòng vội vàng đi ra: "Ok, cảm ơn anh nhé!"
"Đừng khách sáo, cứ coi như chúng ta là bạn bè... à quên, người quen cũ là được rồi!", Lương Tranh vừa đi vừa cười bối rối, suýt chút nữa thì đập vào cánh cửa.
"Vậy tôi không tiễn nữa!", Ngải Lựu Lựu sải bước theo Lương Tranh, định đóng cửa lại.
"Thực ra... Cô không đeo kính trông đẹp hơn nhiều đấy!"
Lương Tranh ném lại một câu nói đầy tình tứ rồi bỏ chạy, sau đó anh lại quay ngược lại, hóa ra là vì đi nhầm hướng. Ngải Lựu Lựu cười thầm và đóng cửa lại, bụng chửi thầm: Đàn ông gì mà gà thế, mình vừa tiện miệng mời vào đã vào luôn, lại còn ngồi lì không muốn đi nữa chứ. Tôi chẳng qua vì không xách nổi đồ nên mới phải nhờ đến anh, đúng là tưởng bở! Còn cả cái kính nữa, tôi có đeo hay không đều xinh hết...
***
Lương Tranh vừa ăn hết một bát mì cay thì Trình Triệu phú đã gọi đến, nói mấy anh em lâu lắm không gặp, rủ nhau tụ tập một bữa. Lương Tranh nói tụ tập thì tụ tập, hỏi Trình Triệu phú đã nói với Ngô Hiểu Quân chưa? Trình Triệu phú cười ranh mãnh, nói hắn đang ngồi bên cạnh rồi. Đầu dây bên kia vang lên tiếng hô hào của Ngô Hiểu Quân: "Chọc bi¬da thôi!"
Nửa tiếng sau, Trình Triệu phú lái một chiếc xe Huyn¬dai màu xám bạc đến. Ngồi ở ghế trước là Ngô Hiểu Quân đang vô cùng phấn khích, liến thoắng gọi Lương Tranh lên xe, sau đó hô hào cả bọn đi đánh bi¬da.
"Mượn hay thuê thế?", Lương Tranh lên xe xong liền hỏi Trình Triệu phú.
Trình Triệu phú nhìn Lương Tranh qua gương chiếu hậu, giọng vô cùng bất mãn: "Người anh em thật biết làm người khác tổn thương, sao cậu không nói là tôi đi ăn trộm cho nhanh?"
"Tôi cũng nghĩ là ăn trộm đấy, đúng là chuyện lạ!"
"Xí! Đừng có tỏ vẻ hận đời thế chứ? Chẳng qua chỉ là đi xem mặt thất bại thôi mà!", Trình Triệu phú nghe Lương Tranh tỏ vẻ phớt lờ chuyện mình mới mua xe, nên có hơi nóng vội, nói mà không lựa lời.
Ngô Hiểu Quân nghe thế liền cười đắc chí. Lương Tranh lại nhớ đến chuyện xúi quẩy hôm ở quán rượu, máu nóng liền bốc lên đầu: "Ai nói là thất bại, có đến tận mấy cô xinh đẹp chờ tôi lựa chọn. Cậu đừng có nghĩ là tôi nóng vội kết hôn nhé, tôi chẳng qua chỉ muốn xem xem đám gái ế ấy rốt cuộc định chơi trò gì. Hơn nữa anh Quân của chúng ta mấy chục năm vẫn sống như vậy, anh ấy không vội thì tôi vội cái gì?"
Trình Triệu phú cười gi¬an xảo, Lương Tranh cũng cười theo.
Ngô Hiểu Quân biết họ đang cười cái gì nên không cười mà hậm hực nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe dừng lại ở một quán ăn trên đường. Lương Tranh vừa xuống xe đã nhìn thấy Ngũ Sảnh Sảnh ăn mặc cực kì gợi cảm đi cùng với một anh chàng đẹp trai từ trong nhà hàng đi ra, hai người bước vào một chiếc 07 Au¬di màu đen bóng. Trình Triệu phú gầy như que tăm, quay quay chùm chìa khóa xe trên tay, đánh mắt nhìn theo hướng nhìn của Lương Tranh: "Anh cũng quen họ à?"
"Có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, chúng tôi cùng chơi xúc xắc trong quán rượu, chính là cái cô cùng đi với cô Ngải Lựu Lựu lần đó đấy!"
"Người đàn ông ấy là phó tổng giám đốc của công ty chúng tôi, thiếu gia con nhà giàu, đào hoa vô cùng, có cái gì tốt đẹp đều rơi vào tay thằng cha này hết. Cô đó là một trong ba gái ế hoa khôi của phòng tài vụ, biệt danh Hoa Trong nước, tên Ngũ Sảnh Sảnh."
"Thế còn hai cô gái còn lại là ai?", Ngô Hiểu Quân cũng chen vào góp chuyện.
Trình Triệu phú quay quay chùm chìa khóa: "Chim Nhỏ và người đẹp Trí tuệ."
Ba người cùng nhau đi lên phòng bi¬da trên gác, Ngô Hiểu Quân đi theo sau cùng, phân tích: "Ba gái ế này thực ra đi theo ba xu hướng."
"Ngô Hiểu Quân, cậu lại bắt đầu làm báo cáo công trình của chính phủ rồi đấy hả?", Lương Tranh ngoảnh đầu lại mỉa mai.
Ngô Hiểu Quân không buồn đáp lời mà tiếp tục phân tích: "Cái cô Hoa Trong nước ấy thích hợp làm người tình, còn cô Người đẹp Trí tuệ kia thích hợp làm bà xã."
Trình Triệu phú đứng ở cầu thang, phấn khích chỉ tay vào Ngô Hiểu Quân: "Người anh em, cậu đúng là có tài, nhìn phát là chuẩn luôn. Chẳng phải tôi đã giới thiệu cô Người đẹp Trí tuệ kia cho Lương Tranh rồi hay sao? Thế mà cậu ta làm phí mất..."
"Ai bảo tôi lãng phí, tôi đã liệt cô ta vào danh sách lựa chọn rồi!"
Ngô Hiểu Quân cười: "Cậu biết không, đây không phải là vấn đề lãng phí hay không lãng phí, mà là cậu ta hoàn toàn không có khả năng cưa đổ người ta!"
"Hay là tôi giới thiệu cô ấy với cậu nhé, để cậu đi thay thế!",Lương Tranh phản bác.
"Nực cười, tôi đã có ý trung nhân từ lâu rồi, ai thèm người đàn bà cậu từng chạm vào chứ?"
Trình Triệu phú cười hả hê. Ngô Hiểu Quân vô cùng đắc chí, hùng hổ xông lên trước. Lương Tranh chẳng biết nói gì, đành phải theo sau. Vẫn theo quy định cũ, ba người cùng chơi, ai thua tối trả tiền cơm. Một người kĩ thuật xuất sắc như Ngô Hiểu Quân hôm nay chẳng hiểu sao lại bị người kém nhất là Lương Tranh hạ gục.
Ngô Hiểu Quân từ đó đi đến kết luận: Đen tình đỏ bạc.
Ba gã trai ăn uống nhậu nhẹt xong xuôi lại mua bộ bài về nhà đánh, kết quả Lương Tranh lại thắng. Sau khi tiễn Trình Triệu phú về, Lương Tranh thấy Ngô Hiểu Quân đang tính tiền liền khinh bỉ nói: "Cậu ăn tam ngũ đấu phải không?"
Ngô Hiểu Quân cười nhạt, Lương Tranh biết cậu ta định nói gì, thế nên liền mở miệng trước: "Đen tình đỏ bạc mà!"
"Biết vậy thì tốt!"
"Hay là tôi trả lại tiền cho cậu để đổi lấy cái đỏ tình nhỉ?"
"Đấy là phương án sáng suốt đấy, mau đưa lại đây, 135 tệ!" ,Ngô Hiểu Quân mặt dày chìa tay ra.
Lương Tranh lấy ví ra, cười ma mãnh: "Hay là tôi đưa cậu thêm 115 để cho nó chẵn nhé!"
"Biến đi!"
"Ha ha..."
Ngô Hiểu Quân định vào trong phòng, Lương Tranh liền ngăn lại: "Này, thu dọn phòng khách đi, lần nào cũng là tôi!"
"Đã mất tiền còn phải làm, cậu có thấy hợp lí không?"
Ngô Hiểu Quân định bò vào phòng nhưng Lương Tranh liền chặn lại: "Khá hợp lí đấy! Cái ổ lợn của cậu tôi không quan tâm, nhưng cái phòng khách thì cậu phải dọn cho sạch, nếu không tôi đuổi cậu ra ngoài đấy!"
Căn hộ này là do Lương Tranh thuê, hơn nữa giá cũng không đắt. Ngô Hiểu Quân đẩy gọng kính trên sống mũi, cuối cùng đành phải thỏa hiệp: "Đồ xấu xa, chẳng qua chỉ là dọn dẹp vệ sinh thôi mà? Nhà mà không dọn làm sao bình được thiên hạ?"
"Thông minh đấy! Lúc trước cậu bảo có đối tượng rồi, là ai thế?"
Ngô Hiểu Quân đang dọn dẹp trong phòng khách, cười nhạt: "Có cần thiết phải nói cho cậu biết không?"
"Chắc chắn là quen trên mạng rồi, tình yêu trên mạng à?"
"Không cần biết là yêu đương kiểu gì, chúng ta cứ đợi đến cuối năm thì biết!"
"Tôi sẽ chơi với cậu đến cùng!"
***
Thứ hai, Trình Triệu phú cầm một xấp giấy tờ chạy như bay vào phòng tài vụ, nhìn thấy ba gái ế của phòng tài vụăn mặc mỗi người một kiểu, nhưng mỗi người mỗi vẻ. Ngũ Sảnh Sảnh mặc áo phông trắng, chân váy ngắn màu đen, đi đôi tất da chân có đường vân chìm, trông rất quyến rũ. Đàm Hiểu Na mặc một cái áo phông cot¬ton màu trắng, mặc quần bò màu xanh lam, trông rất trong sáng và dịu dàng; Ngải Lựu Lựu mặc áo vest ôm sát màu đen, kết hợp với quần màu chì, trông rất trí thức và thời trang.
Chu Tường Linh miệng đang nhai đồ ăn, trên người mặc chiếc áo khoác màu đỏ boc đô, trông cực kì tương phản với cả phòng. Ngũ Sảnh Sảnh đang đọc tạp chí thời trang, Đàm Hiểu Na đang đọc tiểu thuyết, Ngải Lựu Lựu đang ngồi cắn hạt dưa, chẳng ai can thiệp vào chuyện của ai, mỗi người một góc. Trình Triệu phú đưa tập tài liệu cho Chu Tường Linh, sau đó đến bên cạnh Ngũ Sảnh Sảnh, nhưng không nói gì. Ngũ Sảnh Sảnh khẽ nhếch môi, liếc mắt lườm Trình Triệu phú một cái rồi tiếp tục đọc tạp chí. Trình Triệu phú cướp lấy tờ tạp chí, giở ra đọc.
Ngũ Sảnh Sảnh tỏ vẻ bực bội: "Không được đọc, đừng có đụng vào!"
"Cô bóng gió gớm nhỉ. 5 giờ 37 phút chiều hôm trước, sao cô lại để người ta đụng vào thế?", Trình Triệu phú cười.
Ngũ Sảnh Sảnh đỏ mặt, vội vàng phản bác: "Nói láo, mắt nào của anh nhìn thấy vậy?"
"Tôi với hai người anh em đi chơi bi¬da, sau đó nhìn thấy cô và..."
"Thôi đủ rồi, đủ rồi! Trưa nay mời anh ăn cơm, anh có thể đi được chưa?" Ngũ Sảnh Sảnh vội vàng ngắt lời Trình Triệu phú.
Chu Tường Linh lúc nào cũng hào hứng với chuyện ăn uống: "Phải gọi tôi nữa chứ, tôi giúp cô đóng cửa!"
"Cả tôi nữa, tôi giúp cậu lên kế hoạch...", Ngải Lựu Lựu cũng chen vào, chẳng dịu dàng chút nào.
Ngũ Sảnh Sảnh có vẻ hơi cuống, cảm giác như bị mọi người lừa: "Tại sao chứ?"
Đàm Hiểu Na không đọc tiểu thuyết nữa lên tiếng phụ họa: "Ai bảo chị yêu trong bóng tối cơ!"
Ngũ Sảnh Sảnh xấu hổ cả buổi, cuối cùng đành phải thỏa hiệp, đổi lại là tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người trong phòng. Trình Triệu phú cầm lấy chi phí mar¬ket¬ing Chu Tường Linh đưa ình, vừa ra khỏi cửa lại quay lại, thì thầm hỏi Ngải Lựu Lựu: "Cô với Lương Tranh vẫn liên lạc với nhau đấy chứ?"
"Làm gì có, liên lạc cái đầu anh ấy!"
"Ơ hay nhỉ, anh ta nói anh ta đã liệt chị vào danh sách ứng cử viên rồi mà!"
"Xí, ai thèm !"
Đàm Hiểu Na tò mò hỏi: "Này, Lương Tranh là ai thế?"
"Chính là kẻ oan gia lần trước ở quán rượu đấy!", Ngũ Sảnh Sảnh vội vàng giải thích.
Đàm Hiểu Na hỏi lại: "Chính là cái gã đàn ông bỏ ra mất mấy nghìn tệ, bị hai người chơi xỏ đấy hả?"
"Chính xác, đúng là anh ta!"
"Cưng à, các em nên tiếp tục phát huy đi, có như vậy chúng ta mới được hưởng sái chứ!", Chu Tường Linh tích cực ủng hộ.
Đàm Hiểu Na lập tức phụ họa: "Đúng thế, đúng thế.."
Ngải Lựu Lựu trợn mắt lườm cả đám, sầm mặt không nói năng gì. Chu Tường Linh vốn dĩ tham ăn, giờ lại có bầu nên càng ăn khỏe, ngày nào cũng mong được đi ăn uống nên cố tìm mọi cách để có cơ hội. Lời đề xuất của Chu Tường Linh nhanh chóng được mọi người hưởng ứng, Trình Triệu phú còn nhăn nhở cười, nói rằng anh ta không ngại phải làm Nguyệt lão thêm lần nữa đâu. Thế là cả phòng lại ào ào vỗ tay, khiến Ngải Lựu Lựu đỏ bừng hết cả mặt, nhất thời không biết nói gì, trong lòng chửi thầm: Tên khốn, dám liệt tôi vào danh sách ứng cử à!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...