Ngày hôm sau, Ngải Lựu Lựu không đi làm. Đàm Hiểu Na hỏi cô vì sao nhưng cô không nói. Chẳng nhẽ cô ấy có thai rồi , đứa bé là của Lương Tranh hay là phó tổng Lâm? Đàm Hiểu Na miên man suy nghĩ suốt cả ngày, định nói cho trưởng phòng Chu và Trâu Huệ biết tin giật gân này nhưng cô lại cảm thấy như vậy là bán đứng Ngải Lựu Lựu. Nhưng nếu không nói ra, phải giữ ở trong lòng thì thật sự khó chịu. Lần đầu tiên trong dời Đàm Hiểu Na cảm thấy đi làm chẳng khác gì bị giam trong nhà ngục, một ngày dài như cả năm trời. Hết giờ làm, cô vội vàng về nhà. Về đến khu đô thị, cô vào siêu thị mua chút hoa quả tươi trước, sau đó trên đường về, lúc đi qua hiệu thuốc, Đàm Hiểu Na chợt nghĩ nên mua một cái que thử thai.
Đàm Hiểu Na vừa ra khỏi hiệu thuốc thì Ngô Hiểu Quân đi vào. Anh đẩy gọng kính trên sống mũi, mặt đầy vẻ khinh bỉ.
Đàm Hiểu Na mở cửa phòng, phát hiện cửa phòng Ngải Lựu Lựu khóa bèn gõ cửa nhưng không có động tĩnh gì. Đàm Hiểu Na càng gõ mạnh hơn, bên trong liền vọng ra tiếng quát giận dữ của Ngải Lựu Lựu: “Đừng làm phiền tôi!"
“Lựu Lựu, là tôi mà! Tôi mua hoa quả cho cậu, mau ra đây ăn đi!"
“Không ăn, đang bực mình đây! "
“Rót cuộc có chuyện gì? Cậu đừng làm tôi sợ mà!”
“Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn...”
Nghe Ngải Lựu Lựu oán thán, Đàm Hiểu Na cảm thấy mình đã đoán đúng đến tám chín phần. Nếu như là của phó tổng Lâm, hai người tổ chức đám cưới thì quá tốt rồi còn gì! Nhưng đây chắc chắn là của Lương Tranh, nếu không Ngải Lựu Lựu đã không đau khổ như vậy. Đàm Hiểu Na bạo gan đưa ra một quyết định, cô quyết định sẽ gọi điện cho Lương Tranh, thám thính tình hình xem sao.
Đàm Hiểu Na trốn ra ngoài ban công, lấy điện thoại, hắng giọng nói: "Anh Lương Tranh hả ? Tôi muốn hỏi anh một chuyện...
“Hỏi đi, không biết thì thôi, nếu biết nhất định sẽ nói. Trong tay tôi có đầy đủ tài liệu có liên quan đến cuộc sống của Ngô Hiểu Quân”.
“Vớ vẩn, chẳng liên quan gì đến anh ta cả! Có phải Quốc khánh vừa rồi anh với Ngải Lựu Lựu đã uống rượu không?”
“Uống thì làm sao, không uống thì làm sao?”
“Rót cuộc là có uống hay không? Tôi nghe nói anh đã chuốc cho cô ấy say, có đúng không hả?"
“Nói láo, chính cô ta tự uống đấy chứ, tôi đâu có chuốc? À phải rồi, cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Hừ hừ, anh làm chuyện thất đức, hại cả đời cô ấy rồi !”
Đàm Hiểu Na không cho Lương Tranh có cơ hội giải thích mà thẳng thừng cúp máy. Giờ thì Đàm Hiểu Na càng tin tưởng vào những suy đoán của mình, cô rất muốn vào an ủi Ngải Lựu Lựu, nhưng lại không biết phải nói thế nào, Bỗng chốc Đàm Hiểu Na cảm thấy rất bứt rứt, cái cảm giác bất lực khiến cô khó chịu.
***
Lương Tranh đang nằm trên sôpha vô cùng ngạc nhiên, lẽ nào Ngải Lựu Lựu đã nói cho Đàm Hiểu Na biết toàn bộ sự việc ngày hôm ấy? Không thể nào, chuyện này đâu thể tùy tiện nói cho người khác biết? Thôi mặc kệ, cô ta muốn nói cho ai thì nói, nhưng Đàm Hiểu Na lấy tư cách gì mà tra hỏi mình chứ? Cô ta có ý đồ gì đây? Lương Tranh càng nghĩ càng mơ hồ, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa, kiếm đại một tờ tạp chỉ để đọc.
“Ai thế?”, Ngô Hiểu Quân đang ủ rũ ngồi trên ghế xem ti vi liền giả bộ hỏi.
Lương Tranh cáu kỉnh nói: “Còn có thể là ai, là người tình cũ của cậu, quý cô Đàm Hiểu Na!”
“Người tình cái con khỉ, trước đây đúng là tôi mù!”
"Chia tay thì chia tay cho êm đẹp, sao phải sỉ nhục người ta như vậy! Hơn nữa nếu cậu thấy bất mãn có thể theo đuổi lại cô ấy, suốt ngày mặt mày xầm xì, chẳng ra làm sao cả!”
"Người ta đã có bầu chuẩn bị cưới rồi, còn chờ đợi gì nữa?”
“Lại là tin đồn từ cái miệng của Trình Triệu phú chứ gì?”
“Ban nãy tôi ra hiệu thuốc mua thuốc nhỏ mắt, vô tình gặp Đàm Hiểu Na. Cậu đoán xem cô ta vào đó mua cái gì?”
Lương Tranh ngồi thẳng dậy, nghiêm túc hỏi: “Bao cao su?”
“Que thử thai".
“Xem ra cơ hội đã qua đi rồi...”
“…”
Lúc này, trong lòng Ngô Hiểu Quân có một nỗi đau đớn khó nói thành lời. Anh thất thần đi vào trong phòng ngủ, sau đó nằm lăn ra giường, bắt đầu nghĩ ngợi viễn vông... Những ngày tháng ở bên Đàm Hiểu Na, những nụ cười, những ánh mắt... tất cả đều khiến cho cõi lòng anh tan nát.
Ngải Lựu Lựu dựa vào đâu mà dám kể cho Đàm Hiểu Na nghe chuyện riêng tư này, lại còn để cô ta chất vấn mình nữa chứ? Lương Tranh nằm trên ghế càng nghĩ càng tức giận, anh quyết định sẽ làm rõ trắng đen sự việc. Lương Tranh gọi điện cho Ngải Lựu Lựu nhưng không có ai nghe mấy, anh gọi liên tục mấy lần liền, cuối cùng cũng kết nối được, bên kia vang lên giọng nói chẳng chút thiện cảm của Ngải Lựu Lựu: “Có chuyện gì?”
“Cứ phải có chuyện mới được gọi hả?”
“Tôi đang khó chịu, anh có gì thì nói mau đi!”
“Cô nói chuyện tối đó của chúng ta cho Đàm Hiểu Na biết à? Lương Tranh cố gắng đè chặt giọng nói của mình, đầu tiên phải hỏi cho rõ tình hình rồi mới nổi điên cũng chưa muộn.
“Tối đó? Chuyện gì?”
“Chính là cái hôm bạn học của tôi là Hướng Hải đến Bắc Kinh chơi đó, tối ấy chúng ta đều say...”
“Sao?”
“Đàm Hiểu Na nói tôi chuốc cho cô say, còn làm chuyện thất đức nữa!”
“Thì chính anh chuốc tôi say rồi định làm chuyện xấu xa, thế thì sao, oan cho anh à?”
“Chuyện này có cần thiết phải công bố cho cả thiên hạ biết không? Tôi cũng là vì uống rượu say nên mới...”
“Sao anh không nói lúc ấy đột nhiên anh biến thành trẻ con, không chỉ muốn làm nũng mà còn đòi bú sữa nữa đi?”
“Ngải Lựu Lựu, cô giỏi lắm, tôi sẽ nhớ chuyện này!”
“Nếu không nhớ nổi thì cứ nói với tôi!”
Còn chưa đợi Lương Tranh định thần lại, Ngải Lựu Lựu đã cúp máy.
***
Tối hôm sau, ở quán cà phê Thượng Đảo, Đàm Hiểu Na nhấp một ngụm cà phê:
“Nói đi, có chuyện gì thế?”
Ngô Hiểu Quân ngẩng đầu nhìn Đàm Hiểu Na, cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ muốn gặp và nói chuyện với em thôi!”
“Anh có thời gian rảnh rỗi thế sao không tranh thủ viết cho xong cuốn sách của anh đi !”
“Sách vẫn đang viết, đây chẳng phải là ra ngoài tìm cảm xúc sao?"
Đàm Hiểu Na cười khẩy: “Anh không định xem tôi thành nhân vật chính đấy chứ?”
“Anh ta đối xử với em thế nào?”, Ngô Hiểu Quân đột ngột chuyển chủ đề.
“Rất tốt..”
Ngô Hiểu Quân châm một điếu thuốc, nhả khói: “Anh cảm thấy ngưỡng mộ, đố kị và căm hận..."
“Tôi không hiểu!”
"Ngưỡng mộ hai người có thể ở bên nhau, đố kị vì anh ta có được tình yêu của em, căm hận vì bản thân mình vô dụng không thể giữ được trái tim em...”
“Anh làm sao biết được anh ta có được tình yêu của tôi? Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, chúng ta đổi chủ đề đi!"
"Hai người khi nào thì cưới?”
“Sắp rồi, vẫn chưa quyết định thời gian cụ thể!”
Ngô Hiểu Quân gẩy gẩy tàn thuốc lá: “Anh chúc phúc cho hai người!"
“Cảm ơn, hi vọng anh cũng sớm tìm được hạnh phúc!”
“Thực ra anh đã quen với cuộc sống một mình rồi ...”
Mười phút sau, trong một góc nhỏ ở khu đô thị Quốc Mỹ, Ngô Hiểu Quân ôm siết Đàm Hiểu Na trong vòng tay, hai người cùng bật khóc nức nở. Mãi cho đến khi chia tay, Ngô Hiểu Quân vẫn không có dũng khí để níu kéo Đàm Hiểu Na. Nguyên nhân rất đơn giản, anh biết mình không thể mang lại cái hạnh phúc mà Đàm Hiểu Na cần. Đôi khi buông tay cũng là một kiểu yêu.
Về đến nhà, Ngô Hiểu Quân liền kể lại tỉ mỉ chuyện đi gặp Đàm Hiểu Na cho Lương Tranh nghe. Ban đầu Lương Tranh cảm thấy rất thú vị, về sau lại thấy chẳng ra làm sao. Anh tưởng tượng mình là Ngô Hiểu Quân, nếu như Ngải Lựu Lựu sắp sửa bước vào lễ dường với một người đàn ông khác, anh sẽ có cảm nhận như thế nào. Sẽ không ôm lấy cô mà khóc, nhưng có một điều anh dám khẳng định, rằng anh sẽ rất buồn bã. Bởi vì trong lòng anh luôn có hình bóng của cô, chỉ có điều đến tận lúc này anh mới phát hiện mà thôi...
Lương Tranh vật vã suốt hai ngày liền, cảm thấy nên chủ động tấn công thì hơn, phải để cho Ngải Lựu Lựu biết được tâm ý của mình, không thể làm bộ làm tịch như trước đây được nữa, như vậy chỉ khiến anh cảm thấy hối tiếc mà thôi. Lương Tranh gọi điện cho Đàm Hiểu Na, khéo nói muốn gặp Ngải Lựu Lựu, nghe nói cô ấy không được khỏe. Đàm Hiểu Na tưởng rằng Lương Tranh cũng có chút lương tâm nên cũng vui vẻ giúp đỡ Lương Tranh chuộc tội.
Đàm Hiểu Na mở cửa ra, phát hiện Lương Tranh ôm một bó hoa hồng to đùng vào. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lương Tranh căng thẳng, ngại ngùng, trong lòng thấy buồn cười lắm, nhưng không dám cười. Lương Tranh đi theo sau Đàm Hiểu Na vào nhà, nghiêm nghị ngồi xuống ghế. Đàm Hiểu Na gõ cửa phòng Ngải Lựu Lựu, không thấy có động tĩnh, lại gõ thêm mấy cái nữa, vẫn chẳng có phản ứng gì. Đàm Hiểu Na tưởng rằng Ngải Lựu Lựu không có nhà, đang định lấy máy gọi thì cửa phòng mở ra. Ngải Lựu Lựu đầu tóc rối bời, mặc một chiếc váy ngủ trong suốt bằng lụa, nội y màu đỏ bên trong thấp thoáng qua làn áo mỏng. Cô ngáp dài một cái, vươn vai đi ra ngoài, dáng vẻ như vừa mới ngủ dậy.
Ngải Lựu Lựu không phát hiện ra Lương Tranh đang ngồi trên sôpha, cô đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, vừa đi vừa nói với Đàm Hiểu Na: “Đứng ngây ra đó làm gì, ăn tối chưa?”
“Chưa, nhưng uống một cốc nước lọc rồi”. Đàm Hiểu Na cười cười rồi nói khẽ với Lương Tranh: “Mấy hôm nay cô ấy có vẻ tự hành hạ bản thân, trước đấy không thế đâu!”
Lương Tranh không biết nói gì, đành tỏ vẻ quan tâm hỏi: “Cô với Ngô Hiểu Quẩn... hết phim rồi hả?”
“Sao các người ai cũng hỏi thế nhỉ? Phim thì có đấy, nhưng đã kết thúc từ lâu rồi !”
“Chẳng phải người có tình rồi sẽ trở thành người một nhà hay sao? Không nên như thế đâu, hai người bên nhau đã lâu, lại đã tính chuyện lâu dài, chia tay quả là đáng tiếc! Dù gì hai người cũng từng là một đôi trai tài gái sắc, tâm đầu ý hợp mà...”
“Con người phải biết nhìn về phía trước, anh thấy có đúng không?"
“Ừm, có lý, bởi vì đời người không có đường lùi mà!”
“Á...", đột nhiên Ngải Lựu Lựu ôm chặt lấy ngực, phi thẳng vào trong phòng, thậm chí còn quên cả khóa cửa. Đàm Hiểu Na cười sằng sặc, bên trong vọng ra tiếng chửi bới của Ngải Lựu Lựu:
“Con ranh chết tiệt, cho đàn ông vào nhà mà không mở mồm nói một tiếng!”
Đàm Hiểu Na nhún vai vẻ bất lực, nói với Lương Tranh: “Đi đi, cố gắng mà nói chuyện, ở đây không còn chuyện gì của tôi nữa rồi !"
Đàm Hiểu Na đeo túi xách lên vai, lững thững đi ra ngoài. Cửa phòng đóng sầm lại, trái tim Lương Tranh cũng như co chặt lại. Nên nói gì bây giờ? Lương Tranh ngồi ngây ra nửa tiếng đông hồ trên ghế, cuối cùng quyết định đánh liều một phen. Bản thân mình nên chủ động một chút, chân thành một chút, có như vậy mới ra dáng đàn ông. cho dù có bị từ chối thì đã làm sao ?
Lương Tranh ôm bó hoa hồng đến trước cửa phòng Ngải Lựu Lựu. Anh khẽ gõ cửa, thì thầm nói: “Nghe nói cô không khỏe, tôi đến thăm cô...”
Ngải Lựu Lựu đã khoác áo vào, mở cửa ra, đưa mắt nhìn Lương Tranh đang rụt rè đứng bên ngoài. Trông thấy bó hoa trên tay Lương Tranh, mắt cô mở to kinh ngạc:
“Oa, mặt trời mọc ở hướng Tây hay là anh bị chập mạch hả? Tôi có cái gì hay ho mà phải thăm với viếng?”
“Chẳng phải cô nói cô khó chịu sao, tôi sang xem sao...”
“Ai da, nhờ phúc của anh, tôi vẫn chưa chết được đâu. Đừng giả bộ nữa, tôi không chịu nổi đâu!”
“Tôi biết cô vẫn đang giận tôi, trước đây đều tại tôi không tốt”
Ngải Lựu Lựu có hơi ngạc nhiên, cô cảm thấy Lương Tranh có vẻ hơi bất bình thường. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy trước mặt mình kể từ khi quen biết anh cho đến giở. Cô đẩy cửa ra, sờ lên trán Lương Tranh: “Không bị sốt mà? Mau về nhà đi, tôi phải đóng cửa đi ngủ đây...”
Lương Tranh cứ đứng lì ra ở trước cửa, nhìn thẳng vào mắt Ngải Lựu Lựu, thốt ra từng từ một: “Không về, hôm nay không nói hết lòng mình ra tôi sẽ không về!”
Ngải Lựu Lựu trợn tròn mắt, nhìn vẻ thành khẩn của Lương Tranh mà bật cười: “Để xem anh điên đến mức nào, mau kể đi, đừng có sến quá là được!”
Lương Tranh để bó hoa xuống, nhìn thẳng vào Ngải Lựu Lựu mà nói: '"Thực ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã hơi thích em rồi . Chỉ có điều lúc ấy anh chưa xác định rõ ràng, hơn nữa chúng ta lại nảy sinh quá nhiều hiểu lầm...”
“Hừ, giữa chúng ta chẳng có gì hiểu lầm hết, chính anh lúc ấy vì háo sắc mà đã để mắt đến người khác!”
“Tối hôm sinh nhật Trinh Triệu phú, lúc ôm em ở trên xe, anh cảm thấy chúng ta..."
“Stop! Anh còn nhắc lại nữa à?”
“Nhắc chứ, anh phải nói chuyện cho rõ ràng!”
Ngải Lựu Lựu đẩy Lương Tranh ra, định đóng cửa lại nhưng Lương Tranh hoảng hốt giữ cửa lại, làm hỏng cả bó hoa: “Hôm đó nhìn thấy em với cái tên họ Lâm kia bám dính lấy nhau, anh đã nổi máu ghen…”
Ngải Lựu Lựu cười khẩy: “Anh ghen thì liên quan quái gì đến tôi chứ?”
"Em phải cho anh một cơ hội để chứng minh...”, Lương Tranh càng nói càng cuống, thấy Ngải Lựu Lựu trợn tròn mắt nhìn mình liền nghẹn họng.
“Ái...”, Lương Tranh la lên, hóa ra chân anh đã bị Ngải Lựu Lựu dẫm một phát, tiếp đó Ngải Lựu Lựu đẩy anh ra và đóng sầm cửa lại. Lương Tranh tức tới nỗi nghiến răng trèo trẹo, ném hoa trước cửa. Anh không cam tâm, nhưng anh cũng biết giờ có nói nữa cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa hôm nay bản thân mình chẳng khác gì một tên vô lại, có hơi giả tạo, muốn lay động trái tim một người như Ngải Lựu Lựu thì phải bỏ thêm nhiều công sức. Ít nhất thì đây cũng chẳng phải chuyện một sớm một chiều.
Đi xuống cầu thang, Lương Tranh cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. Tất cả những gì diễn ra ban nãy cứ như là một giấc mơ, đã lâu lắm rồi anh chưa kích động đến như vậy. Mặc dù hành vi hơi ấu trĩ, phô trương nhưng cảm giác thì tuyệt vời, đây chính là sự nồng nhiệt cần thiết cho cuộc sống. Lương Tranh đã hạ quyết tâm sẽ cạnh tranh với Lâm Cường, hơn nữa nhất định phải cướp lại được Ngải Lựu Lựu trước tết Nguyên đán. Cho dù cuối cùng có bị thua thảm hại đi chăng nữa anh cũng phải chiến đấu như một người đàn ông chân chính.
Mấy ngày sau đó, Ngải Lựu Lựu dường như đã hồi phục như bình thường, nói nói cười cười, ngày nào cũng đi làm và về nhà rất đúng giờ. Chỉ có điều cô và Lâm Cường xa cách đi nhiều, Lâm Cường mấy lần hẹn cô ra ngoài nhưng cô đều tìm đủ mọi lí do để từ chối. Tất cả những chuyện này đều không lọt khỏi mắt Đàm Hiểu Na, và cô nhanh chóng thông báo tin tức cho Lương Tranh. Lương Tranh mừng ra mặt, nhưng anh cảm thấy vẫn không thể chủ quan, buộc phải nhân cơ hội này để “cưa đổ” Ngải Lựu Lựu, tuyệt đối không để cho Lâm Cường có cơ hội lật ngược thế cờ.
Một buổi tối, Ngải Lựu Lựu không thể từ chối sự nài nỉ của Lâm Cường đành phải đồng ý ra ngoài gặp anh ta, địa điểm chính là quán cà phê Thượng Đảo bên ngoài khu đô thị Quốc Mỹ. Điều kì quặc là hôm nay Ngải Lựu Lựu không gọi cà phê mà gọi một cốc trà Thiết Quan Âm.
“Vào quán cà phê gọi trà à?”, Lâm Cường cười hỏi.
“Không được à? Người ta có thể bán thì em cũng có thể uống”.
“Được chứ, sao lại không được. Gần đây em sao thế, nhìn thấy anh là tránh, có chuyện gì à, hay là anh làm sai chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là trong lòng bức bối, không muốn gặp ai thôi...”
“Hay là chúng ta đi Thượng Hải chơi vài ngày đi, anh cho em nghỉ phép!”
Ngải Lựu Lựu lắc đầu: “Không đi!"
Thấy Ngải Lựu Lựu đầy vẻ ưu tư, Lâm Cường cũng hơi bối rối không biết làm thế nào. Anh nhấp một ngụm cà phê, sau đó thận trọng hỏi: “Em có thể nói cho anh biết nguyên nhân không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu không mẹ anh cứ suốt ngày nói đến chuyện này, anh cũng ngại không biết viện cớ gì nữa...”
Ngải Lựu Lựu nhìn khuôn mặt dịu dàng của Lâm Cường, cắn chặt môi, dường như phải cố gắng lắm mới thốt ra được thành lời: “Ngũ Sảnh Sảnh gửi cho em bức ảnh của hai người...”
“…”
Không đợi Lâm Cường kịp phản ứng lại, Ngải Lựu Lựu đã lặng lẽ rời khỏi quán cà phê.
Điện thoại trong túi cứ rung lên bần bật, Ngải Lựu Lựu lấy ra rồi ấn mạnh phím tắt mấy. Lững thững đi trên đường mà trong lòng thấy rất mệt mỏi, ánh đèn vàng vọt nhưng thê lương như tâm trạng của cô lúc này. Chẳng phải anh ta chỉ ngủ với bạn thân cũ của mình một đêm thôi sao? Tình một đêm... thôi mà. Nhưng Ngải Lựu Lựu cứ nghĩ đến bức ảnh ấy là thấy buồn nôn, cô muốn thuyết phục bản thân coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng cô không làm được. Cô lại lần nữa nhận thức đuợc rằng, mình là một người đơn thuần và đơn giản. Trong cái thế giới này, Ngải Lựu Lựu có cảm giác chẳng có chỗ nào dành ình cả.
Việc dẫn bạn trai về ra mắt cuối năm e không thành rồi , nhưng Ngải Lựu Lựu lại không muốn làm ảnh hưởng đến tâm lí của bố mẹ đành phải thuận theo lẽ tự nhiên thôi, đến đâu hay đến đó. Lúc nào bố mẹ cũng khoan dung, cũng nhân từ, họ sợ con gái ở ngoài phải chịu ấm ức, lo con gái cô độc một thân một mình. Nhưng bố mẹ luôn cố gắng không bộc lộ nỗi lo lắng ấy ra, không muốn áp đặt suy nghĩ của mình cho con cái, từ đó khiến cho áp lực của bố mẹ càng lớn.
Ngải Lựu Lựu cảm thấy rất dằn vặt trong lòng, có phải bản thân mình quá ích kỉ không? Vì hạnh phúc của bản thân, thận trọng lựa chọn cuộc hôn nhân mà không để ý đến cảm xúc của người thân trong gia dinh. Nhưng chẳng phải mọi người đều mong mình được hạnh phúc hay sao? Nếu không có cuộc hôn nhàn mỹ mãn thì lấy đâu ra hạnh phúc? Ngải Lựu Lựu cũng thấy rất mông lung, cứ ngây ngây ngô ngô lăn lộn ở cái thành phố này.
Mấy ngày sau đó, Ngải Lựu Lựu luôn tắt mấy, cũng không lên QQ. Lâm Cường mấy lần đến khu đô thị Quốc Mỹ tìm cô nhưng cô đều đóng chật cửa không gặp. Chỉ có thói quen viết blog của cô là vẫn được duy trì, nhưng bài viết cũng rất ngắn gọn mà lời lẽ thường phảng phất một nỗi buồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...