5- Phát hiện
Tần số bá vai bá cổ, hùng hổ cặp kè tăng lên nhanh chóng. Môi trường mới mà không có bạn thì chán lắm.
Đặc biệt, bộ phận mình làm toàn zai là zai, có một thằng cạ là lẽ bình thường.
Gọi là thằng thì láo, vì lúc nào mình cũng sp, sp, thỉnh thoảng thì anh - em , trong cả suy nghĩ lúc nào cũng đặt người ta lên trên mình một bậc.
Mình - vẫn chưa có tí xao xuyến nào...
KTX một buổi tối.
Đang ngủ ngon thì bỗng RẦM RẦM RẦM.
Tiếng chân chạy, tiếng la hét hoảng loạn khắp các hành lang khiến mình choàng tỉnh dậy.
Đàn em cùng phòng chả biết gì cũng "ỐI! Ối! Cháy à? " rồi lao thẳng xuống hành lang phi xuống tầng 1.
Mình đang quần sooc. áo sơ mi đầu tóc lung tung teng cũng ló đầu ra xem thế nào.
Ối giồi đất ơi. Bọn dưới sân KTX chỉ trỏ lên tầng mình đứng gào thét, mặt cắt không còn giọt máu. Trên hành lang vẫn vang những tiếng huỳnh huỵch huỳnh huỵch chạy loạn.
Đầu óc tư duy nhanh sực lên thông tin hãi hùng:
' Mịa! Không phải cháy, cũng ko phải tỏ tình đâu! CÓ ĐỨA NHẢY LẦU!"
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Cũng hét tán loạn và phi xuống tầng 1. Một đám con gái nhúc nhúc chân dài quần ngắn đứng túm tụm dưới gốc hoa sữa bị mình xông tới: "Đứa nào chết thế? Lớp nào? Quen không? Chết hẳn chưa? "
Bọn nó ngơ ngác nhìn: "Không, làm gì có ai chết. Có thằng già thần kinh bên kia chung cư cầm dao qua quát bọn KTX ồn thôi, sao 9h tối còn chưa ngủ".
Hóa ra là không ai chết. Tí nữa thì thọt tim lên họng rồi. Mình sợ máu lắm...
Mò lên tầng 3 tính ngủ tiếp mà không ngủ được. Nhớ ra sp giờ này còn đang trực đêm bèn lôi lap ra gõ gõ:
Mình: sp ngủ chưa?
V: Mới trực ngủ là ngủ thế nào
Mình: KTX bọn đt có vụ hay lắm bla bla....
V: ... bleble
Cứ thế, cứ thế chat chit hết cả đêm.
Gần 5h sáng hết chuyện để nói xoay sang kể chuyện yêu đương. Mình thẳng thắn kể chuyện của mình và ny, yêu nhau lắm, cũng xyz rồi nhưng gia đình phản đối, nhiều chuyện éo le quá...
Nhắc đến ny mình buồn thật. Mình cũng luôn giấu mấy chuyện xyz, kể ra cũng chả có gì, nhưng hầu như chả có ai đáng tin đến mức để mình khai thật thà cả. Dù gì, cũng là con gái.
V thì có 3 đời ny, em nào cũng xinh xắn dễ thương ( ko xinh, ko cao 1m6+ thì còn lâu hắn mới để ý)
Hắn hỏi: Thế đt nghĩ sp xyz chưa?
Mình: yêu từ cấp 3, 3 đời ny chả lẽ chưa? =)) Sp có mà 1 trường KN, đt múa rìu qua mắt thợ thôi.
Hắn im lặng 1 lúc, mình bèn táng 1 câu:
- Ở cty này, đt thích 1 người lắm
- Ai?
- ... T.A! Lúc nào cũng khiến cho đt cảm thấy blabla..
Tiếp đó lại là mình nói, hắn nghe, thỉnh thoảng thêm mấy cái icon mỉm cười.
T.A là trưởng nhóm, là người dẫn dắt và hay trách phạt mình ấy. Rất thẳng thắn, kĩ năng chuyên môn còn cao. Xét t/c với người khác giới thì mình thích T.A nhất cty, cũng đúng thôi.
Khi mình đang đến đoạn cao trào sôi máu kể lể. Hắn đột nhiên ngắt;
'Thôi đt đi ngủ đi, sp đến giờ trực rồi. 1 tiếng nữa đt phải trực đấy'
Mình lầm bầm " Bố đứa nào ngủ đc mỗi 45ph mà lại dậy đi làm được đấy. Thức luôn đi cho rồi".
Bình thường, khi mình tới là lúc hắn còn nán lại. 2 đứa rủ rê đi ăn sáng, hắn về nhà ngủ, mình làm việc.
Sáng hôm đó cũng vậy, không ngủ nên mình đi mua trước bánh mỳ + bánh bao lên cty.
Đẩy cửa bước vào gào " Sư Phụ...............uuuuu...!!!".
Văn phòng trống hoác . Mới 6h30ph sáng, chưa đến giờ check out, chưa tới ca trực sao có người đã về rồi.
Gọi điện ko nghe, nt ko trả lời lại.
Sáng hôm đó cũng thế.
Chiều cũng thế.
Tối cũng thế...
Thấy là lạ, phát hiện có vấn đề...
6 - Thổ lộ
Trước giờ mình luôn tự hảo bởi trí thông minh nhạy cảm cao hãi hùng. Sau bao nhiêu tháng trời, mình mới thấy quan hệ giữa 2 đứa bắt đầu lạ lạ.Chả nhẽ giờ già rồi, đầu óc lại đần đến mức ấy??? Giờ mới nhận ra?
Lục hết tất cả trong đầu kí ức. Thấy hắn cũng bình thường mà, à không hẳn, hình như chỉ có mình bình thường. Còn hắn... đúng thực là không rõ.
Mình bỗng thấy ghét ghét, cả cơ thể dâng lên 1 cảm giác chán ghét. Ghét người nào mình không thích/ chưa thích mà để mình phát hiện ra hắn thích mình. Đấy là 1 kiểu phản ứng của cơ thể trước giờ vốn vậy mặc dù, thâm tâm mình không ghét người ta.
Có lẽ, khi trong tim còn có người khác, phát hiện ra người khác thích mình là một vấn đề nan giải. Nhất là với đứa vụng về trong khoản đối diện tình huống. Khi đó cơ thể tự dựng lên phòng tuyến chả cần cái đầu chỉ đạo, luôn giữ giới hạn cách xa đối tượng 3m mới thấy ổn
Rồi mình tự hỏi, bản thân còn có thể vẫn như này được sao? Giờ dù gì chuyện ty cũng chả đi đến đâu. Trước giờ vẫn giả vờ đang yêu, giả vờ hạnh phúc chứ nào có cái gì ngăn được mình có t/c với người khác, huống chi đây chỉ là ng ta có t/c với mình.
Lại nhớ đến 1 chiến hữu, 1 đồng nghiệp, 1 người bạn chả phải dễ dàng gì có được. Mình quyết định: nhắn tin.
Ngồi xóa đi xóa lại, cứ nghĩ phải nhắn theo thể loại nào đây? Tỏ vẻ không biết, vui vẻ như thường hay là..?
Rốt cuộc cắm cúi viết xong 1 cái tin rồi send đi đề phòng tinh thần lung lạc mà cancel mất:
" Sp thích đt à? "
Mess quá ngắn, quá thẳng, đi luôn vào trọng tâm.
5ph, 10 ph, 15 ph.
Rốt cuộc có tin:
" Có lẽ thế :nghingo: "
Tiếp đó, lại 1 tin nữa:
" Đt đừng khó xử, sp không ngờ đt sẽ hỏi thế. Ngày mai sp lại bt mà, đt đừng để trong lòng".
Mình rep lại:
"Thôi không sao, ko cần nghĩ nhiều, đt vô tư mà, bỏ qua được thì bỏ qua. mai gặp lại"
Tắt máy, đi ngủ. Lại nhớ đến anh.
Lúc nào mình cũng có người theo đuổi nhưng anh chẳng bao giờ ngăn cản. Bởi mình lúc nào cũng cạch luôn khi thấy người ta ho he có ý gì.
Vậy mà lần này lại...
Trằn trọc thao thức, không biết giờ này anh làm gì, có nhớ đến mình không. Mình nhớ anh vô cùng
Một cảm giác buồn bã len vào trong giấc ngủ.
Ngủ không yên.
7- Chia tay.
Tình hình càng ngày càng xấu đi. Các bác tranh giành đất cát anh em chú cháu hành hẹ lẫn nhau. Mẹ nghi ngờ bố ngoại tình. Bố điên người nổi máu uống rượu đòi solo cả hàng cả tổng.
Trời tự dưng trở lạnh, mình không nghiêng người được. Mỗi lần nhúc nhích nửa thân dưới đau kinh khủng. Lê bước lên phòng thi tham gia thi cuối kì, nuốt nước mắt vào trong.
Năm thứ 2 do chuyện gia đình và chân đau, mình bảo lưu 1 năm. Sau khi học lại năm 3 hoàn toàn bt. Đến năm cuối cùng đổi chế độ kế toán thường sang kế toán máy, lưu giữ dữ liệu hoàn toàn tự động, tự dưng mình bị mất toàn bộ điểm năm 3!! Lí do: Hủy vì không đóng học phí năm học 2008!
Năm 2008 mình bảo lưu cơ mà!
Xin xỏ chạy vạy suốt 2 tháng không khả quan. Không biết làm thế nào. Lên phòng đào tạo kêu xuống khoa. Xuống khoa kêu lên phòng gddt. Được mách nước tới từng thầy cô xin lại điểm thành phần, thầy cô kêu phải mang bài kiểm tra lên đây . Trong khi, cả kì... chả đc trả bài kt quái nào.
Cuối cùng đi xin, được 3 điểm thành phần 4 4 6 môn Tiếng Anh.
Chán nản, không đi nữa.
Xin xỏ mãi mới được vào thi học kì 1 năm 4, trong lòng hoảng hốt không biết điểm lần này có được tính không đây...
Gia đình biết chuyện, lại những chì chiết và cay nghiệt, cả đòn gậy, cả tát.
Bố chỉ mặt : "Ngữ mày, chỉ làm đĩ".
Xót xa lắm, mà quen rồi. Chả phải lần đầu.
Lúc này, anh đang ở đâu?
Anh đang mải khoe chỗ làm mới, nào thì lương 8tr, nào thì....
Khi quyết định nói ra lời chia tay, mình muốn đưa ra thời gian thử thách.
Dường như anh nghĩ: “mình chẳng rời anh được đâu, đằng nào cũng về với nhau thôi”.
Ung dung, bình thản, nhàn nhã.
Thời gian này, cuộc sống mình đảo lộn, rối loạn.
Áp lực gia đình, học hành, tình yêu khiến bản thân trầm cảm.
May còn có công việc.
Đến cty mình vẫn cười toe toét bét tè nhe. Đôi khi thấy sao khó khăn quá, mệt mỏi quá, định gọi cho anh mà không nỡ bấm số... Kệ thôi.
Làm việc buổi chiều, sp làm ca sáng xong ở lại. Phòng trực ngồi mấy đứa.
Anh bạn đồng nghiệp trêu:
" TA nó bảo đổi Thủy sang ca khác làm đấy nhé".
...
Tự dưng, mình bật khóc ngon lành. Thế là, đến cả cái nhóm này cũng ko cần mình nữa rồi, 1 lũ con trai có con gái vào bất tiện lắm đúng không? Không được cởi trần, không được la hét, không được xem hentai mỗi tối? không được làm , được nói những thứ mà bọn con trai hay làm đúng không?
HUHUHUHU!!! Bao nhiêu nước mắt nhân dịp này xả hết ra. Mình khóc cho thỏa những áp lực bấy lâu cố giấu.
Anh đồng nghiệp trợn to mắt luống cuống: " Ôi em đừng khóc, anh đùa mà, đùa mà, giời ơi!..."
Sp cũng buông bàn phím, nhìn.... cái ánh mắt, rất là luống cuống.
Công nhận khóc xong đã thiệt, mắt mình như con gấu. Cơ mà thấy nhẹ nhàng quá, yêu đời quá =)).
Sp từ hôm nt hơi lảng mình, cái gì cũng lành lạnh không thân thiết như xưa, mình cũng ít đề phòng. Và... ghét ít đi.
Mình lại mò vào Au.
Chả thích trò này lắm, nhưng nghe nhạc, ngồi bấm phím cũng giải stress, tâm trạng đỡ hơn.
Mình lôi kéo 1 đàn chơi cùng. Lập room chơi guitar. Dĩ nhiên, có cả sư phụ.
Đêm về, mình vẫn chơi AU, vẫn có sp chơi cùng.
Mở nhạc lên, nói mấy câu linh tinh và cặm cụi nhấn nhá từng nốt guitar.
Đôi khi, màn hình mờ đi vì nước mắt, âm guitar rít mấy tiếng tòe tòe chói tai.
Nhìn bên cạnh nhân vật của mình. Có sp đứng chơi cùng.
Mặc dù sp cực căm ghét Au, chơi giỏi, nhưng mới luyện nên còn gà vãi.
Bật cười...
'Người ta, có khi nào sẽ luôn đứng cạnh mình như này không? Người đang đứng cạnh mình đây đang ntnào?'....
Cầm điện thoại lên:
"Anh à, em nghĩ kĩ rồi, chúng ta chia tay luôn nhé!"
" Ừ, tốt cho em"…
Tắt máy, chào sp.
Lên giường ôm chăn khóc tu tu.
Khóc như chưa bao giờ được khóc.
8 - Đau lòng
Nằm co cụm lại 1 góc, nấc ko kìm lại được. Điện thoại tới. Mình nghĩ anh gọi lại sao? Anh muốn quay về với mình sao? Anh xin lỗi mình sao?
"A lô"
" ... Đt hả? Cái giọng sao đấy? "
Hóa ra là sp. Gọi đúng cái lúc này. Vậy mà mình tưởng là anh...
Chả hiểu sao, mình khai tồng tộc, vừa nói nước mắt nước mũi thi nhau rỏ tong tong " Đt chia tay người yêu rồi, hic, vừa xong, huhu, anh ấy nói ừ tốt... huhuhu..."
Mình biết sp luống cuống lắm, cũng chả hiểu tại sao thế, mình lúc nào mở mồm ra cũng khoe ny em tốt, bọn em thế này, bọn em thế kia mà giờ lại...
Chả nhớ sp nói cái gì, chỉ biết mình mệt bã ra. Lăn quay ra ngủ.
Ở nhà, chỉ có ngủ. Không ai nói gì, không ai động gì.
Mình kêu ốm.
Chả ai biết gì, ngoài sp.
Lên cty, mắt vẫn đỏ hoe. Cứ nhìn nick anh hiện lên trên yh là mình điếng người, trái tim chao đảo như có ai chộp lấy, rồi lung lay, cắn xé, bóp nát be bét.
Tự an ủi: " Đằng nào cũng phải chia tay. Chia tay là tốt. Mình nói chia tay cơ mà"
Đang bi thảm, chợt anh gọi đt cho:
" Em à, anh đang ở cùng với bạn. E yên tâm anh không sao cả, bạn bè động viên anh mà. E ko đi được bữa ctay hnay tiếc lắm đấy nhé. Chúng nó hỏi em mãi. haha"
"Vâng. Anh đi uống ít. Về sớm".
Nước mắt lại chảy dầm dề. May mà trực đêm có mỗi mình, mọi người đi ngủ rồi , không thì muối mặt.
30ph, 1 tiếng, 2 tiếng.... Lại tn của anh: " Haha, hnay anh mới biết thế nào là " vào đời". Vui lắm".
Mình gọi ngay lại. Đt bên kia tắt. Anh đã làm gì?
Tầm 30ph sau có đt gọi lại:
"Em à, đang ở đâu đấy, nghe tiếng gì không? hà hà...."
Tiếng nhạc, tiếng nói cười át đi cái âm líu ríu. Vài âm thanh mơ hồ…
" dm thằng này sao lại nghe đt gì đấy, cất ngay đi"
Im lặng.
.................
Bấn loạn: “ Vào đời? Chuyện gì thế?????”
Anh! có còn là anh?!....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...