"Nói mày một lần mà mày còn lì, hôm nay mày ch*t m* mày với tao!"
Mẫn Doãn Kì hung tợn cởi luôn cả áo đồng phục ở ngoài ném đi, bên trong chỉ còn lại áo thun đen hai ba bước chạy tới đá ngã Tần Hiên.
Tần Hiên đang ôm Niên Nhĩ Lạc nên tất nhiên cô cũng ngã theo, mà còn làm đệm cho cậu ta nữa chứ.
Quá là đau khổ.
Sắc mặt Mẫn Doãn Kì càng thêm đen, hắn kéo áo Tần Hiên lôi cậu ta dậy sau đó đẩy ngã ra bàn, giáng xuống một cú đấm.
Ban sáng Tần Hiên còn đang bỡ ngỡ nên không kịp phòng bị, bây giờ trong người cậu ta cũng đang không vui, liền cùng Mẫn Doãn Kì quậy banh luôn cái lớp.
Các bạn học chỉ dám đứng ở ngoài xem hai người đánh nhau, không một ai dám hó hé.
Nữ chính trong cuộc tình đầy bi ai đẫm máu vẫn đang ôm eo chảy nước mắt, muốn can cũng không can được.
La Địch Noãn vừa vào lớp đã thấy một màn hỗn loạn như thế, không nói gì mà bay vào muốn tách hai người ra
Mẫn Doãn Kì thấy La Địch Noãn chạy vào cũng không có ý muốn đánh tiếp, sợ sẽ vung tay trúng cô, ít ra hắn còn lý trí.
Nhưng Tần Hiên đã bị đánh cho đến nổi máu khùng rồi, cứ tiếp tục vung tay về phía Mẫn Doãn Kì, cũng không quan tâm La Địch Noãn mà cứ xuống tay.
Sau đó, trước ánh mắt của Mẫn Doãn Kì, Niên Nhĩ Lạc, Điền Chính Quốc và các bạn trong lớp, Tần Hiên đã lỡ vung tay đánh vào một bên má của La Địch Noãn.
Lực của con trai, lại đang ra sức đánh, không hề nhẹ.
Đau đến mức La Địch Noãn có chút choáng váng, đến nổi rơi luôn cả nước mắt.
Sau đó, có tiếng đạp chân lên mấy cái bàn chạy qua, Tần Hiên ngẩng đầu lại bị một người khác đánh xuống.
Điền Chính Quốc nhìn ra còn hăng hơn cả Mẫn Doãn Kì, anh ngồi trên người Tần Hiên cứ một cú rồi một cú.
Và rồi, cả ba lên phòng giám thị uống trà.
"Tần Hiên, em là học sinh mới đến, vậy mà em đã đi đánh nhau là thế nào?"
"Chính Quốc, em là học sinh gương mẫu, sao lại đánh bạn mới chứ hả?"
"Còn Mẫn Doãn Kì, quanh năm em không đi đánh người em sống không nổi có đúng không?"
Thầy giám thị tức đến đỏ cả mặt, hết mắng người này rồi mắng người kia, ông thiếu nữa lên tăng sông luôn.
Điền Chính Quốc thương thế nhẹ nhất, vì gần cuối anh mới lao vào.
Thảm nhất là Tần Hiên, tội động cục vàng cục ngọc của nhà người ta.
"Viết bảng kiểm điểm cho tôi, cả ba em."
[...]
Vết thương của Niên Nhĩ Lạc được Mẫn Doãn Kì chăm sóc từng li từng tí vì cú đè của Tần Hiên mà bây giờ lại nặng trở lại.
Tính ra vậy Mẫn Doãn Kì là gián tiếp làm cô bị thương rồi.
Anh ơi, lát nữa em sẽ bắt đền anh.
La Địch Noãn bị đánh đến sưng cả một bên má, mắt cũng sưng húp, dáng vẻ đáng yêu ngọt ngào bây giờ nhìn vô cùng đáng thương.
Cả hai bây giờ đều đang nằm ở phòng y tế.
"Này Noãn Noãn, Chính Quốc thích cậu lắm đó." Niên Nhĩ Lạc nằm trên giường bệnh nghiêng đầu nhìn La Địch Noãn, cười cười nói.
La Địch Noãn cúi đầu, không nhìn rõ được là loại tâm tư gì.
"Mình biết mà."
"Vậy tại sao cậu không đáp lại cậu ấy? Cậu không thích cậu ấy ư?"
La Địch Noãn lắc lắc đầu, giương mắt nhìn Niên Nhĩ Lạc.
"Chính Quốc rất tốt, cậu ấy lại đẹp trai, hát hay, học giỏi, gì cũng tốt, sao mình lại không thích được."
"Vậy tại sao...?" Niên Nhĩ Lạc khó hiểu.
La Địch Noãn lại ũ rũ cụp mắt, cô nàng thở dài, giọng nói buồn bã.
"Điền Chính Quốc thích dáng vẻ xinh đẹp của mình, cậu nói xem lúc mình xấu xí như bây giờ, cậu ấy có còn thích mình không?"
"Đáp án chính là không." Không đợi Niên Nhĩ Lạc mở miệng, La Địch Noãn đã tự trả lời.
Tầng mây cùng tầng mây, đó là sự thật.
Khi La Địch Noãn đã trở nên xấu xí thảm hại như bây giờ, sẽ không xứng với một Điền Chính Quốc hoàn hảo nữa.
Niên Nhĩ Lạc cũng bắt đầu ngẩn ngơ.
Bỗng cửa phòng y tế mở toang, hai bóng người bước vào.
La Địch Noãn vừa thấy Điền Chính Quốc lập tức quay mặt đi, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô nàng.
Nhưng Điền Chính Quốc không quan tâm, chỉ gấp gáp đi tới sau đó vươn tay đỡ lấy mắt La Địch Noãn kéo qua.
Ban đầu cô nàng còn chống cự nhưng bị anh dỗ cuối cùng cũng ngoan ngoãn.
Niên Nhĩ Lạc nhìn qua, lần đầu tiên thấy nét đau khổ trên gương mặt của Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của La Địch Noãn, ánh mắt mang theo sự xót xa đau lòng, vậy mà Niên Nhĩ Lạc còn chưa coi xong đã bị Mẫn Doãn Kì tàn nhẫn kéo rèm che lại.
"Chú ý anh một chút."
Niên Nhĩ Lạc ngớ người nhìn Mẫn Doãn Kì, sau đó phụng phịu bĩu môi, ai oán nhìn hắn.
"Anh xem, anh đạp Tần Hiên rồi giờ em bị thương, em bắt đền đó."
Mẫn Doãn Kì dịu dàng vuốt tóc Niên Nhĩ Lạc, hắn cúi người hôn nhẹ lên má cô, nhỏ giọng.
"Được rồi, em muốn đền gì nào?"
Niên Nhĩ Lạc được hắn đáp ứng, hai mắt sáng rực, cô chớp chớp mắt nhìn hắn, cười tươi như hoa.
"Anh phồng má lên, làm aegyo rồi nói tôi là Mẫn meo meo đi."
"...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...